Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 46

Lại nhìn tay của Doãn Chí một cao một thấp không hề làm nước trà trong bình vẩy ra ngoài một chút nào, Triệu Văn đến gần nói: “Đệ thử đứng lên rót vào chén xem.”

Doãn Chí nghe vậy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đứng lên, lại nâng cánh tay lên nhắm ngay chén trà bắt đầu châm trà.

Có lẽ là do cao quá, cho nên cánh tay Doãn Chí có chút run rẩy, khiến cho nước trà vẩy ra một chút, nhưng đối với người làm như vậy lần đầu tiên mà nói cũng coi như là không tệ.

Triệu Văn gật đầu, nhìn Doãn Chí nói: “Bây giờ đệ đang làm gì ở đâu?”

Doãn Chí cầm ấm trà trong tay đặt lên bàn, cười nói: “Cùng nhà cữu cữu làm người bán hàng rong hai năm nay, mới về nhà hai ngày, còn chưa tìm được việc làm.”

Ở phương diện đọc sách Doãn Chí chẳng hề được như Doãn Thành, ngược lại là từ nhỏ liền thích chạy khắp nơi, vì vậy liền đi theo cữu cữu làm người bán hàng rong chạy hai năm.

Triệu Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Trà lâu của ta vừa vặn cần tiểu nhị, nếu đệ cảm thấy có hứng thú thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến.”

Ánh mắt Doãn Chí sáng lên, trà lâu kia hắn đã từng nghe nói, là trà lâu mà văn nhân của trấn trên thích nhất, cho dù làm một tiểu nhị ở bên trong cũng có thể mở mang được không ít kiến thức, “Ta cực kỳ nguyện ý.”

Triệu Văn nở nụ cười: “Vậy thì ngày mai đến đấy đi.”

“Được! Đa tạ Hùng Tam ca phu!”

Doãn Chí lớn tiếng nói.

Đối với chuyện Doãn Chí đến trà lâu, Doãn Thành biểu thị không có ý kiến gì, “Hắn còn nhỏ tuổi, nếu như phạm phải sai lầm gì, đệ chỉ cần quản giáo, ta ngăn cản người Doãn gia cho.”

“Ta thấy dáng dấp cùng tính tình kia của hắn thì có lẽ cũng không phải người sẽ làm chuyện sai, huynh cứ yên tâm đi.”

Bữa cơm này mọi người ăn rất cao hứng, tận tới đêm khuya sau khi cơm nước xong, Triệu Văn cùng Hùng Bá mới trở về trên trấn.

Triệu Văn vừa vào nhà liền đi đến thư phòng, hắn nhớ có một quyển sách nói về trà nghệ, đó là do Triệu Võ mang cho hắn khi đi từ ngoài về, bởi vì cảm thấy hứng thú với nội dung bên trong, cho nên Triệu Văn liền mang đến Hùng gia.

Hùng Bá thấy Triệu Văn tiến vào thư phòng, một mình ở trong phòng cũng không vui, vì vậy liền luyện quyền trong nhà chính.

Chờ Triệu Văn tìm ra sách, tính ngày mai đi tìm Chu Tĩnh Nhã đàm luận, vừa đến nhà chính liền thấy bàn ghế bị chuyển sang bên cạnh, chính giữa chừa lại một mảnh đất trống lớn, Hùng Bá đang đầu đầy mồ hôi quơ nắm đấm ở đằng kia.

Hoành kính mang phong, thụ kính mang lực, chiêu nào chiêu nấy đều mang theo lề lối, đây là lần đầu tiên Triệu Văn nhìn thấy Hùng Bá hí hoáy quyền cước, không khỏi sáng mắt lên.

Hùng Bá thấy Triệu Văn nhìn chòng chọc vào mình, tay vung chân đá, càng ra sức hơn, hận không thể đem võ nghệ toàn thân của mình phô ra cho Triệu Văn nhìn.

“Được rồi, vận động nhiều quá coi chừng lát nữa ngủ không được.”

Một hồi lâu sau, Triệu Văn nhìn thân eo mạnh mẽ của Hùng Bá khô khốc nói.

Hùng Bá dừng động tác, trực tiếp cởi cái áo lót mỏng duy nhất trên người để sang một bên, sau đó khiêng Triệu Văn lên vọt vào trong phòng đè xuống, “Vậy thì không ngủ.”

Triệu Văn gắt gao ôm chặt cái đầu chôn ở trên người mình giọng nói khàn khàn, “Được.”

Vì vậy dưới trời đêm tuyết lớn, hai người đại chiến trong ngoài đến mấy lần, cuối cùng khi sắc trời bắt đầu sáng dần mới đơn giản dọn dẹp một phen, dỡ bỏ đệm chăn tràn đầy vết tích, cầm một bộ mới phủ lên, ôm nhau ngủ thẳng đến buổi chiều.

Chờ Triệu Văn đến trà lâu, Doãn Chí đã bắt đầu chạy đường.

“Mặc dù tuổi tác có chút nhỏ, nhưng khôn khéo biết nói, trí nhớ cũng tốt, từ giữa trưa tới bây giờ không phạm một chút sai lầm nào.”

Chu thúc nói.

Triệu Văn gật đầu, “Hắn rất thông minh, nhưng dù sao thì vẫn là hán tử choai choai, ngày thường chăm nom hắn một chút.”

“Vâng.”

Giao phó xong sự tình, Triệu Văn lên lầu hai, đi vào một gian nhã gian.

Chu Tĩnh Nhã đang đợi hắn.

Vừa nghĩ tới Tôn thúc nói Chu Tĩnh Nhã tới tìm mình từ sớm, Triệu Văn nhất thời có chút nóng mặt, “Đợi lâu.”

“Đúng là đủ lâu, ” Chu Tĩnh Nhã cười liếc mắt nhìn hắn, “Vậy phạt huynh pha trà tạ tội.”

Triệu Văn nhẹ giọng nở nụ cười: “Nào có phải phạt ta, đây chính là khen thưởng ta mà.”

“Huynh đó.”

Chu Tĩnh Nhã buồn cười lắc lắc đầu, mấy ngày gần đây hắn càng ngày càng dễ buồn ngủ.

“Huynh xem cái này một chút.”

Triệu Văn đem quyển sách trong lồng ngực đưa cho Chu Tĩnh Nhã, rồi bắt đầu pha trà.

Chu Tĩnh Nhã mở sách, càng xem càng cảm thấy có ý tứ, “Công phu bàn trà đúng là không tệ, ta nhớ công phu này là đặc sắc của tây nam phải không.”

“Huynh nói xem nếu trong quán trà của chúng ta có trà công này, có thể thêm mấy phần thú vị không?”

Triệu Văn nói.

Chu Tĩnh Nhã lật sách gật đầu, “Đúng là có thể được, chỉ có điều phải tìm một người tài ba như vậy mới được, nếu chúng ta tự xem rồi học sợ là sẽ không ra ngô ra khoai, chọc cho người hiểu việc chê cười, vậy coi như đập trúng chân mình.”

Triệu Văn gật đầu, đem trà ngon đặt ở trước mặt Chu Tĩnh Nhã, “Ta cũng nghĩ như vậy, chờ mấy ngày nữa đến lúc đại ca ta kết hôn ta hỏi huynh ấy một chút, xem có thể tìm một sư phụ đến đây hay không.”

Chu Tĩnh Nhã gật đầu, đôi mắt vẫn còn đang đặt trên sách trong tay, hắn vốn yêu thích trà đạo cực kỳ, có quyển sách này thì sao có thể lập tức ngẩng đầu lên được.

Triệu Văn biết rõ tính tình bạn tốt, cười yếu ớt rút ra một quyển tạp ký từ trên giá sách bên cạnh yên lặng đọc, trong khoảng thời gian ngắn cả phòng lặng im.

Triệu Văn vốn cho là phải đợi thêm ít ngày mới có thể tìm được người, ai ngờ hôm sau khi tiến vào trà lâu liền bị Chu thúc mời sang một bên, “Người nọ là bị người đưa tới, nói là trà đạo tây nam.”

Triệu Văn ngẩn ra, lập tức nghĩ tới người mà Bách Lý Phủ Nguyên đặt ở bên cạnh Chu Tĩnh Nhã, hắn nhíu mày, đi đến trước mặt người kia.

Đây là một a sao hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo rất phổ thông, giữa hai lông mày lại lộ ra nhu hòa, có mấy phần khí chất như Chu Tĩnh Nhã, “Không biết xưng hô như thế nào?”

“Tiểu nhân họ Dương, tên Bích.”

Dương Bích cung kính nói.

“Dương sư phụ, không biết ngài dự định tự mình bày trà hay là?”

Người nọ là do Bách Lý Phủ Nguyên đưa tới, hướng về nhu cầu của Chu Tĩnh Nhã, Triệu Văn tự nhiên không thể trực tiếp làm chủ, chủ nhân của hắn sẽ chỉ là Bách Lý hoặc là Chu Tĩnh Nhã, vì vậy liền xưng là sư phụ.

Con ngươi Dương sư phụ lóe lên, độ cong nơi khóe miệng thật thêm mấy phần, “Nếu như có thể thu đồ đệ vậy thì càng tốt hơn.”

Triệu Văn có chút bất ngờ, nhưng càng cao hứng nhiều hơn, “Vậy ngài xem trước người trong quán trà một chút, nếu vừa ý thì nói, nếu như không có, vậy cũng không vội.”

Dương sư phụ nói cám ơn, Triệu Văn để Chu thúc đưa đến hậu viện trà lâu để ở lại, lập tức liền đi đến nhà Chu Tĩnh Nhã.

“Chủ tử các người đang ở đó?”

“Đúng, hai vị chủ nhân còn đang nghỉ ngơi.”

Lại bị người cản lại, Triệu Văn liền biết Bách Lý Phủ Nguyên lại tới nữa rồi.

“Vậy ngày mai ta trở lại.”

Triệu Văn hào hiệp cười cười, sau đó nâng quyển sách trà đạo đi trà lâu tìm Dương sư phụ học thêm.

Người tài ba ở ngay trước mặt, có thể lĩnh giáo mấy chiêu thì lĩnh giáo mấy chiêu.

Mấy ngày nay Hùng Bá đều xụ mặt lại.

Không chịu nổi đầu tiên là Hùng Phong, hắn thấy Hùng Bá băm thịt nướng thành thịt vụn thì mắng: “Làm gì đó! Làm gì vậy! Có người giày xéo đồ như thế sao?!”

Hùng Bá lấy lại tinh thần, nhìn đống thịt vụn dưới tay, liều mạng cứu vãn nói: “Tối hôm nay đệ muốn ăn mì thịt bằm!”

Hùng Phong nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng mới không đem nắm đấm đập lên trên đầu Hùng Bá, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy ngày nay đệ vẫn luôn tối sầm mặt, cãi nhau với phu lang của mình hả?”

Hùng Bá lập tức trừng mắt: “Bọn đệ chưa bao giờ cãi nhau! Ân ái lắm!”

Hùng Phong sững sờ, “Vậy đệ động kinh cái gì?”

Hùng Bá nghe vậy mặt liền tối sầm lại, lại bắt đầu hạ thủ băm thịt, “Không động kinh.”

Hùng Phong thấy vậy trợn mắt một cái.

Vừa vặn lúc này có một hán tử trung niên nhỏ gầy đến mua thịt nướng, người này bán đậu phụ trên trấn, họ Đặng, chỉ vì thân hình lùn nhỏ, cho nên người trấn trên liền gọi hắn Đặng Đậu Đầu.

“Tiểu Đậu Đầu hôm nay đến mua mấy cân thịt nướng đây?”

Hùng Phong không hi vọng Hùng Bá chào hỏi khách, vì vậy cười híp mắt hỏi.

Đặng Đậu Đầu chà xát tay, buồn bực nói: “Ba cân, mỡ một chút.”

Hùng Phong nhìn huynh đệ mình, lại liếc mắt nhìn Đặng Đậu Đầu vùi đầu, ngạc nhiên, “Sao một người hai người đều cúi đầu ủ rũ vậy?”

Đặng Đậu Đầu nghe vậy, rốt cục ngẩng đầu lên liếc nhìn nhìn Hùng Bá sắc mặt có chút không tốt, con ngươi hắn đảo một vòng, thấp giọng nói: “Hùng Tam đệ cũng bị vị kia nhà huynh đánh à?”

Hùng Phong gấp gáp quay đầu nhìn Hùng Bá, Hùng Bá hừ lạnh một tiếng: “Ta cũng không phải huynh, lại nói phu lang ta rất tốt, còn lâu mới giống mẫu dạ xoa nhà huynh!

Hùng Phong nhìn về phía Đặng Đậu Đầu, nói ra thì Đặng Đậu Đầu này trôi qua cũng không dễ chịu gì, thú nữ nhân có tính tình mạnh mẽ lợi hại cực kỳ, hai người cãi nhau đánh nhau không ít, đương nhiên, chịu thiệt tất nhiên là Đặng Đậu Đầu thấp hơn mấy phần so với với bà nương của mình.

Đặng Đậu Đầu vừa nghe lời này của Hùng Bá, nhất thời cảm thấy cánh tay bị bà nương nhà mình nhéo càng đau, “Ta có thể làm gì chứ, ai bảo nàng là biểu muội của ta, cha mẹ ta che chở đấy!”

Hùng Bá hừ một tiếng lần thứ hai, Hùng Phong lườm hắn một cái, nói với Đặng Đậu Đầu: “Ta thấy là do huynh nhường nàng thôi, chúng ta là một hán tử, sao lại tính toán cùng người mình chứ.”

Lời nói này làm cho Đặng Đậu Đầu thoải mái, hắn vừa nhận thịt nướng, vừa trả tiền: “Ta cũng là vì nàng có bầu, nếu không ta mới không nhẫn nhịn đâu.”

Nói xong rồi nháy mắt với Hùng Bá nói: “Đừng nói là huynh không được nhé? Nếu không thì sao các người lại cãi nhau?”

Oành!

Hùng Phong nghe thế cả người run lên, chỉ thấy Hùng Bá hung tợn cầm con dao phay cắm vào thớt, “Ai nói chúng ta cãi nhau? Còn có ai nói lão tử không được!”

Hắn rất được!

Ai biết lần giải thích này lại làm cho Đặng Đậu Đầu hiểu lầm, “Đều là hán tử, ngượng cái gì chứ! Nhắc đến mới nhớ gần đây ta có cảm giác mình cái gì đó, đang chuẩn bị tìm đại phu bốc toa thuốc uống đây.”

“Huynh con mẹ nó, còn nói bậy lão tử không khách khí đâu!”

Hùng Bá tức điên, nhổ dao phay trên thớt ra, nhất thời cái thớt kia liền bể ra làm hai, đống thịt bằm cũng rớt xuống bên cạnh.

“Ôi! Ta đi ta đi!”

Đặng Đậu Đầu bị chuyện này dọa, nhất thời nhấc theo thịt chạy mất, Hùng Phong ở phía sau gọi hắn trả tiền hắn cũng không cần.

“Đệ nói xem đệ gấp cái gì, ” Hùng Phong ném tiền trên tay vào trong hộp gỗ, “Đệ thật sự….”

“Hả?!”

Trả lời Hùng Phong chính là gương mặt hung tợn của Hùng Bá.

Hùng Phong nuốt vào trong miệng, nghiêng đầu nhẫn cười, đừng nói là bị Đặng Đậu Đầu nói trúng rồi chứ?

Tác giả có lời muốn nói: Quần chúng ăn dưa: Nghe nói Hùng Bá cái kia không được!

Triệu Văn:???
Bình Luận (0)
Comment