Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 6

Note: Má ưi, mạng như quần què á, wifi load không nổi, xài 4g mãi mới load được -_-

Sau bữa cơm trưa, Triệu Văn liền cùng Triệu Hồng đi đến cửa hàng, Hùng Bá thì lại cùng Triệu Võ đi ra ngoài.

Sinh ý trong cửa hàng rất tốt, Triệu Văn mang theo Triệu Hồng từ cửa hông đi tới phòng làm việc thường ngày của hắn, Triệu Hồng cầm lấy bàn tính trên bàn khều một cái, nàng đến cửa hàng không phải vì xem vải, chỉ là vì có thể đơn độc trò chuyện cùng Triệu Văn.

"Thoạt nhìn các đệ ở chung cũng khá tốt."

Triệu Hồng thả bàn tính xuống nhìn Triệu Văn nói.

Triệu Văn gật đầu, "Hắn rất tốt."

"Vậy sao?" Trước khi Hùng Bá có được sự tán đồng hoàn toàn từ Triệu Võ, Triệu Hồng sẽ không tin Triệu Văn.

"Ít nhất thì không phải người tiếu lý tàng đao."

Triệu Hồng ngẩn ra, không nói gì nữa.

"Cha nói ngày lành để chính các đệ thương lượng, đã chọn được chưa?"

Triệu Văn rót trà cho Triệu Hồng, rũ mắt nói: " Mười tám tháng sau."

"Còn có một tháng, " Triệu Hồng nhìn Triệu Văn một cái, "Đệ chọn chứ gì."

"Ừ."

Có thể để cho Triệu Văn quyết định hôn kỳ, xem ra Hùng Bá quả thật không tệ, chỉ là..., đôi mắt Triệu Hồng lóe lóe, sau cùng bản tính như thế nào, ngoại trừ thời gian, ai cũng không cách nào phân định được.

Cốc cốc cốc!

"Tiểu thư! Tiểu chủ ca! Lão gia bảo hai người lập tức hồi phủ!"

Triệu Tiểu Nhạc thở gấp nói, hắn chạy một đường tới.

"Đi."

Triệu Hồng mở cửa đi ở phía trước, Triệu Văn nhíu nhíu mày, đi theo.

Nhìn trước mặt là một thùng đựng nước đang tràn đầy cá chép, ngẩng đầu nhìn Triệu Trù Đoạn cười híp mắt, Triệu Văn bất đắc dĩ đỡ trán, "Cha, ngài muốn cho nhị tỷ chọn cá, cho nên gọi bọn con trở về gấp như vậy à?"

"Đây cũng không phải là việc nhỏ, " Triệu Trù Đoạn đàng hoàng trịnh trọng nói.

Triệu Hồng đã quen hành vi thỉnh thoảng động kinh của Triệu Trù Đoạn, kéo ống tay áo lên, lưu loát nắm lên ba con cá lớn sức sống mười phần bỏ vào thùng nước trong bên cạnh, lưu lại một câu "Lấy ba con này đi", nói xong liền đi rửa tay.

Triệu Tiểu Nhạc lanh lợi bưng thùng đựng nước xuống.

"Không phải nói là đi đến chỗ đại bá uống trà sao ạ?"

Sau khi ngồi xuống, Triệu Văn nói.

Triệu Trù Đoạn cười lấy tay lận mấy phật châu trong tay, "Đi, kết quả không chỉ có huynh ấy, còn có mấy người của nha môn Lý bộ đầu, cho nên ta...."

"Cho nên người liền kiếm cớ đi vệ sinh, lén lút chạy về?"

Triệu Hồng vừa rửa sạch tay nghe được câu đầu của Triệu Trù Đoạn, liền thuận miệng nói ra câu sau.

Triệu Trù Đoạn cười đến híp cả mắt, lắc đầu nói: "Tiện thể còn mua chút cá về."

Triệu Hồng bất đắc dĩ lắc đầu, "Đại bá nhất định là tức đến mức mặt đều đen."

"Mặt của huynh ấy vốn cũng không trắng " Sau khi hưởng thụ uống một hớp trà, Triệu Trù Đoạn cười nói.

Cũng phải, trong đầu của Triệu Văn chợt lóe đến cái mặt không tính là trắng của Triệu sư gia.

"Nhưng mà tại sao đại bá tìm người uống trà, lại còn có Lý bộ đầu?"

Triệu Hồng suy nghĩ một chút, đặt tầm mắt ở trên người Triệu Văn.

"Ngày hôm qua ta và Hùng Bá gặp được Lý bộ đầu ở Diễn uyển, tiện thể liền nói cho hắn biết ta muốn thành thân, đừng tiếp tục có ý đồ với ta."

"Nói thẳng như vậy à?"

"Câu sau chưa nói, nhưng ta nghĩ hắn hiểu rõ ý của ta, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ đại bá."

Sắc mặt Triệu Văn rất bình tĩnh, như là không phải đang nói chuyện của mình vậy.

Triệu Hồng gật đầu, "Cũng phải, tuy rằng hắn quả thật không tệ, nhưng đáng tiếc đã có một chính thê cùng hai chếch phu."

"Coi như hắn không kết hôn, cũng không sánh được Hùng Bá."

Triệu Trù Đoạn luôn luôn ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện cười nói.

Triệu Hồng kinh dị nhìn Triệu Trù Đoạn một cái, tuy rằng Triệu Trù Đoạn thoạt nhìn là một người có vẻ mặt hiền lành, rất dễ ở chung, nhưng làm nữ nhi của ông nàng tự nhiên biết cha mình rốt cuộc là hạng người gì, có thể bị cha nói như vậy, xem ra Hùng Bá quả thật không tệ.

Lại liếc mắt nhìn khóe miệng mỉm cười của Triệu Văn, trái tim vẫn luôn lơ lửng giữa trời của Triệu Hồng cuối cùng cũng buông xuống hơn một nửa.

"Tuy rằng không muốn hỏi, " Triệu Hồng híp mắt một cái, "Nhưng có phải là đại tẩu lại làm chuyện gì không?"

Triệu Văn nghiêng đầu qua chỗ khác tránh ánh nhìn của Triệu Hồng, Triệu Trù Đoạn trực tiếp đứng lên nói muốn đưa chỗ cá dư cho Vương lão gia cách vách, liền rời đi.

"Hả?"

Nghi hoặc trong mắt Triệu Hồng nhiều hơn.

"Khụ, nàng đã bị đại ca đưa về nhà mẹ đẻ, đang chuẩn bị hòa ly."

Triệu Hồng chớp chớp đôi mi thanh tú, một lúc sau mới mím môi môi đỏ cười nói: "Cuối cùng cũng tự tìm đường chết cho mình."

Lúc chạng vạng, khi Triệu Hồng tự mình bưng món sở trường lên bàn thì Hùng Bá cùng Triệu Võ mới trở về.

"Cả buổi chiều nay hai người đều uống rượu à?"

Triệu Hồng ngửi thấy trên người hai người kia dày đặc mùi rượu, nhíu mày nói.

Hùng Bá cười hì hì, Triệu Võ được mở rộng tầm mắt.

"Đi tắm rửa cho tản bớt mùi đi." Triệu Văn nhíu mày lại.

Hùng Bá liền vội vàng gật đầu, nhanh chân cùng Triệu Tiểu Nhạc đi tắm, Triệu Võ cũng trở về gian phòng của mình.

"Rốt cuộc là đại ca đang suy nghĩ gì, "Triệu Hồng kỳ quái nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Triệu Văn nhìn huynh muội Triệu Hợp An ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn không nói gì.

Sau bữa cơm chiều, Triệu Văn đang ở trong phòng xem sổ sách, cửa phòng bị gõ vang.

"Vào đi."

Cửa phòng chậm rãi đẩy ra, sau đó hai đứa nhóc mang theo đôi mắt sáng lấp lánh chạy tới bên cạnh Triệu Văn, Triệu Tiểu Nhạc ngoài cửa đóng cửa phòng lại, canh ở ngoài cửa.

"Tam thúc."

Triệu Hợp Tâm ôm lấy chân Triệu Văn mềm mại gọi.

"Hả?"

Triệu Văn thả sổ sách xuống, ôm tiểu cô nương vào trong ngực, "Làm sao vậy?"

Triệu Hợp Tâm nháy mắt một cái, xoay đầu nhỏ nhìn sang Triệu Hợp An đang ngồi trên ghế.

"Hợp An?"

Triệu Hợp An cười hì hì, "Bọn con muốn hỏi một chút, có phải lần này nương sẽ rời khỏi bọn con không."

Triệu Văn ôm lấy Triệu Hợp Tâm tay nắm chặt lại, nhìn khuôn mặt hồn nhiên của hai đứa bé, hắn thật không biết nói thế nào.

"Hợp An, Hợp Tâm, các con đang quậy tam thúc à?"

Triệu Hồng đẩy cửa phòng ra cười nói.

Hai đứa bé lập tức đứng trên mặt đất, cùng nhau lắc đầu.

"Không có ạ."

Triệu Hồng xoa xoa hai đứa bé đầu, bảo Triệu Tiểu Nhạc đem hai huynh muội về phòng.

"Đại tẩu làm sai chuyện cũng không phải một hai lần, Hợp An tuy rằng nhỏ, nhưng nó đều hiểu."

Triệu Văn gật đầu, "Nó rất thông minh."

Triệu Hồng cười cười, "Đi ngủ sớm một chút."

"Ừ."

Triệu Hồng đi rồi, Triệu Văn thả sổ sách xuống, đi ra hành lang phía sau hóng gió.

Triệu Lưu thị có thể gả cho Triệu Võ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cái này cũng không vẻ vang gì, Triệu Võ cùng đại ca của Triệu Lưu thị là bạn rất thân, ngày đó Triệu Võ được mời đi Lưu gia đàm luận, bởi vì buổi tối uống nhiều thêm hai chén liền ngủ lại Lưu gia giống như thường ngày, nhưng hôm sau khi Triệu Võ khi tỉnh lại, họ Lưu hai mắt rưng rưng nằm ở bên cạnh hắn...

Bất kể có phải là trúng bẫy hay không, cuối cùng thì Triệu Võ vẫn cưới họ Lưu, khi đó Triệu Hồng còn chưa có gả đi, Triệu Văn còn là tên nhóc choai choai, hắn chỉ biết là từ khi đại ca cưới họ Lưu thì vốn đã ít cười hắn càng nghiêm túc hơn, lời nói cũng ít, mà nhị tỷ càng không thích họ Lưu.

Họ Lưu không phải nữ nhân thông minh, tâm tư của nàng không chỉ hiện ra mặt, còn hiện ra ở hành động, nàng quả thật cũng làm rất nhiều chuyện sai lầm, cũng không chỉ một lần bị đuổi về nhà mẹ đẻ cho tỉnh lại, nhưng nàng biết Triệu Võ trọng tình trọng nghĩa, cho nên không chỉ một lần lấy hai đứa bé làm lợi thế, sau đó được trở về Triệu gia.

Lần này họ Lưu đã khiến Triệu Võ nhẫn đến mức tận cùng, cho dù nàng lôi hai huynh muội Hợp An ra, Triệu Võ cũng không thỏa hiệp, chỉ là khi đại ca họ Lưu thỉnh cầu, đổi từ bỏ vợ thành hòa ly.

"Ngủ không được?"
Bình Luận (0)
Comment