*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu MậtBeta: QuanhTừ sau đêm Trung thu vẫn không thấy Nghiêm lão nhân hồi phủ, mấy ngày sau Diêm Mặc lại nhận được một phong thư, đọc xong mới biết là đêm trung thu hôm đó sư tổ đã rời khỏi kinh thành.
Không chỉ có mình sư tổ, Phùng Trọng Thanh vốn tính toán muốn tới chỗ Phan Lê chơi mấy ngày, nhưng giữa đường lại có việc gấp thế nên nhờ người gửi thư, chỉ nói là sau này gặp lại.
Sư môn của bọn họ luôn nhất quán như thế, khi tụ họp sẽ không gióng trống khua chiêng, khi tan rã cũng không cần đưa tiễn, núi cao sông dài, ngày sau nhất định sẽ có duyên gặp lại.
Diêm Mặc nhìn nhiều sớm đã thành thói quen, thế nhưng Chử Thanh Huy lại cảm thấy có chút buồn rầu.
May là nàng cũng chẳng được nhàn rỗi bao lâu, vào tháng tám hoa kim cúc [1] nở rộ, Hoàng Hậu sai người đưa thiếp mời cho mười mấy cô nương vào cung dự hoa yến.
[1]: Có ảnh minh họaở cuối chương.Từ sáng sớm nàng và Diêm Mặc đã vào cung, sau khi hai người tách ra, nàng đi đến Tê Phượng cung của Hoàng Hậu.
Lúc này Hoàng Hậu đang dùng bữa sáng, nhìn thấy Chử Thanh Huy thì ánh mắt bà sáng ngời, vội vàng ngắm nhìn nữ nhi.
“Nhìn bộ dáng của con này, ai không biết còn tưởng rằng Phò mã của con quá hà khắc, đến cơm cũng không cho con ăn đấy.” Hoàng Hậu bất đắc dĩ nhìn nàng rồi lại sai người mang thêm một bộ chén đũa lên.
Chử Thanh Huy lấy lòng: “Tay nghề ngự trù trong cung mẫu hậu thật giỏi, làm cho người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn ăn nhiều thêm một chút.”
“Con khen nhầm rồi, chẳng phải đầu bếp hiện giờ trong phủ của con đều là lấy từ cung của mẫu hậu?”
Hiện nay người hầu hạ trong phủ công chúa đều là những người lúc trước ở trong Vĩnh Nhạc cung, Đế Hậu sợ nữ nhi phải chịu ủy khuất nên chọn thêm những người tốt nhất ở trong cung của mình ra làm của hồi môn cho nàng. Vì vậy ngoại trừ Đông Cung của Thái Tử ra thì không có nơi nào có thể chu đáo được giống như phủ công chúa.
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm ở bên cạnh góp vui. Lúc đầu nàng cũng rất thích ngự trù Hoàng Hậu ban cho nàng, nhưng ăn nhiều rồi vẫn cảm thấy đồ ăn trong cung mẫu hậu mới lạ hơn nhiều.
Nói đi nói lại, có nhiều ngự trù để thay đổi luân phiên vẫn là tốt nhất.
Trước khi nàng vào cung đã dùng bữa sáng, thế nhưng nhìn thấy trên bàn bày biện những món ăn tinh xảo, quả thật là có lòng nhưng không có sức, mỗi món nàng chỉ nếm được cùng lắm là một miếng, sau đó đành phải tiếc nuối buông chén đũa xuống.
-----
Hoàng Hậu cũng đã dùng bữa xong, sau khi súc miệng thì hỏi han một vài câu rồi đi vào chủ đề chính.
Liễu Phiêu Nhứ dâng tờ danh sách lên, Chử Thanh Huy cầm lấy mở ra nhìn một chút, thì ra là những người sắp sửa tham gia hoa yến hôm nay, phía trên cùng có ghi hai cái tên, trong đó có một người tên là Thẩm Uyển.
Cái tên này làm cho Chử Thanh Huy cảm thấy vô cùng quen tai, lúc sau mới nhớ ra đó là người quen. Lần đầu tiên nàng theo Thái Tử xuất cung, ở trong Mặc Hương lâu nàng có ấn tượng vô cùng tốt với một vị tài nữ, người đó chính là Đại tiểu thư Thẩm gia.
Thẩm gia là gia đình dòng dõi thư hương, hiện tại gia chủ của Thẩm gia là Đại nho Thẩm Định Sơn, người này từng nhậm chức giảng dạy trong Quốc Tử Giám.
Tuy rằng bây giờ Thẩm Định Sơn đã cáo lão hồi hương, thế nhưng trong triều lại có không ít quan viên từng là học sinh của vị lão nhân này.
Thẩm Uyển là đích trưởng tôn nữ của Thẩm Định Sơn, phụ thân nàng ấy đã làm đến chức Hộ Bộ Tả thị lang. Từ nhỏ nàng ấy đã được tổ phụ dạy dỗ nên cử chỉ vô cùng mẫu mực, tài hoa hơn người. Hơn thế nữa, nàng ấy lại có một dung mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, cùng với nữ nhi của Trưởng công chúa Mộc Dương chính là một đôi được người đời xưng tụng là kinh thành nhị xu [*].
[*] Xu (姝) nghĩa là xinh đẹp. Kinh thành nhị xu: (tạm dịch) hai người con gái xinh đẹp (nhất) kinh thành.
Vì vậy khi thấy tên của hai người này được viết song song ở vị trí thứ nhất cũng không làm nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Hoàng Hậu nhìn vào tờ danh sách, tiện tay chỉ tên một vài thiếu nữ trong đó, muốn Chử Thanh Huy giới thiệu sơ qua gia thế, bối cảnh, tính cách, sở thích của các nàng ấy.
Tuy rằng Chử Thanh Huy tuy cảm thấy có hơi kỳ quái nhưng vẫn nói qua bối cảnh của các nàng. Lúc trước mẫu hậu cân nhắc chọn người trong danh sách này nàng cũng ở một bên xem xét, vậy nên tình huống của từng người mẫu hậu đều đã nói cho nàng biết, bây giờ nàng cũng nhớ rõ được tám chín phần.
Hoàng Hậu nghe xong liền vừa lòng gật đầu, nói: “Hôm nay mẫu hậu không tính ở lại lâu, đỡ làm cho đám người trẻ tuổi các con cảm thấy không được tự nhiên. Tuy Thái Tử ca ca của con sắp định ra hôn sự nhưng bảo Hằng Nhi tiếp xúc với các cô nương cũng không tốt lắm, vì vậy phải để con tốn nhiều tâm tư rồi. Hiện giờ tin tức chúng ta biết cũng chỉ là tin mọi người truyền nhau, gia thế bối cảnh tốt thì ai cũng biết. Thế nhưng quan trọng nhất chính là tính cách của mỗi người, vậy nên con thay mẫu hậu lưu ý một chút xem tính tình của các cô nương đó có tốt giống như lời đồn hay không. Bên cạnh đó con cũng thay mẫu hậu nhìn xem Thái Tử ca ca của con có đối xử đặc biệt với cô nương nào không, mẫu hậu sợ hắn ngượng ngùng không dám nói thật với mẫu hậu.”
Chử Thanh Huy nghe Hoàng Hậu nói như vậy, lập tức cảm thấy bản thân mang trọng trách nặng nề, trịnh trọng gật đầu.
Hoàng Hậu nhìn nàng giống như sắp ra trận vậy, khẽ cười nói: “Con cũng không cần phải lo lắng như thế, hôm nay người khẩn trương phải là Thái Tử ca ca của con và những vị cô nương đó mới đúng. Huống hồ đây cũng chỉ là một bữa tiệc ngắm hoa mà thôi, nếu là người có duyên thì tự nhiên sẽ gặp được nhau, còn nếu không thì ngày sau cho dù có nhiều bữa tiệc ngắm hoa như thế này nữa thì cũng chẳng thành đôi được.”
“Mẫu hậu người yên tâm, Noãn Noãn nhất định không phụ sự gửi gắm của phụ hoàng và mẫu hậu.”
-----
Sau khi dùng ngọ thiện xong thì có cung nhân đến báo các cô nương tới dự tiệc đã lục tục tiến cung rồi.
Kim cúc nở rộ bên ven hồ Bích Ngọc của Ngự Hoa Viên, từng hàng xếp thành những khóm hoa lớn vòng quanh bên hồ, phảng phất giống như một cái thảm màu vàng kim rực rỡ, làm cho những thiếu nữ kia thêm phần xinh đẹp tỏa sáng.
Tuy Hoàng Hậu còn chưa giá lâm thế nhưng những người được mời đã đến đông đủ.
Mấy mươi vị danh môn khuê nữ này chia thành ba nhóm, trong đó hai nhóm do Thẩm Uyển và nữ nhi Chu Văn Quân của Trưởng công chúa Mộc Dương dẫn đầu, một phe còn lại thì chỉ có một vài người linh tinh hoặc là những người chỉ đứng một mình, nếu nhìn kỹ bối cảnh của những người này đều nhận ra rằng các thiếu nữ ấy hoặc là do chức quan của phụ thân thấp kém, hoặc là do trưởng bối trong nhà không có nhậm chức trong kinh thành, thế nên họ cùng với hai phe kia hoàn toàn không có liên quan.
Lâm Chỉ Lan cùng Tần Hàm Quân thuộc về phe thứ ba, một người tuy là cháu ngoại gái của Hoàng Hậu, là biểu muội của Thái Tử thế nhưng đã có hôn ước; một người khác là con gái của Trấn Tây Đại tướng quân, phụ thân nàng ấy là quan nhị phẩm, thế nhưng đáng tiếc chỉ là võ tướng bảo vệ biên cương, cho dù chức quan có cao đến đâu cũng chỉ là một tên mãng phu, ở trong mắt các vị quý nữ trong kinh thành thì nữ nhi của mãng phu chẳng thể tạo ra uy hiếp gì, càng không cần nói đến việc kết giao cùng.
Cũng có một vài người tới bắt chuyện với Tần Hàm Quân, nhưng sau dăm ba câu thăm dò thì phát hiện ra dung mạo của nàng ta vốn cũng không phải xinh đẹp xuất chúng, lại không có tài năng gì xuất sắc hơn người, tính cách còn lãnh đạm, không cảm thấy có gì vui vẻ nên đều bỏ đi cả...
Vì vậy khi Lâm Chỉ Lan tới liền thấy các cô nương khác hoặc là vội vàng kết giao với nàng, hoặc là vội vàng nịnh hót nàng, chỉ có một mình Tần Hàm Quân lẻ loi đứng bên gốc cây kim cúc nở nhiều hoa nhất, cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, phát hiện ra không có ai chú ý tới mình thì lập tức chạy nhanh tới cúi đầu ngửi một cái.
Lâm Chỉ Lan nhịn cười, rón ra rón rén đi qua đó rồi vỗ một cái sau lưng Tần Hàm Quân.
Tần Hàm Quân thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, cả người cứng như khúc gỗ, cái cổ đờ ra không dám quay đầu nhìn lại.
Rốt cuộc Lâm Chỉ Lan cũng không nhịn được mà phì cười ra tiếng: “Hay cho muội muội, bị tỷ tỷ bắt được đang làm chuyện xấu nha!”
Nghe được là âm thanh quen thuộc, Tần Hàm Quân mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại rồi vân vê cái khăn trong tay, ngượng ngùng nói: “Muội chưa bao giờ thấy qua nơi nào trồng nhiều hoa cúc như vậy, ở Tây Bắc ngẫu nhiên cũng chỉ nhìn thấy một hai cây dã cúc [2], khi nở ra cũng chỉ lớn bằng đồng tiền, cánh hoa cũng không có mềm mại mọng nước như vậy, cho nên chỉ muốn nhìn thêm một chút……”
[2]: Có ảnh minhhọaởcuốichương.Lâm Chỉ Lan cười nói: “Còn nhịn không được muốn ngửi thêm có phải hay không? Đừng lo, tỷ tỷ chỉ đùa với muội một chút thôi, không thật sự muốn bắt muội, hà tất gì muội phải giải thích rõ ràng như vậy. Hoa như thế này trong kinh thành cũng không có nhiều lắm đâu, ở phủ của tỷ tỷ cũng chỉ có vài cây thôi, tuy rằng chủng loại không quý hiếm như trong cung thế nhưng cũng coi như khá tốt, để sau ngày hôm nay tỷ tỷ sẽ sai người đưa hai nhánh tới cho muội.”
“Thế thì muội sẽ làm hư nó mất.” Tần Hàm Quân xua tay, nhỏ giọng nói.
“Cái gì mà làm hư hay không làm hư, muội không cần phải quan tâm, chỉ cần muội trồng nó là tự nó có thể sống sót, tóm lại mọi chuyện cứ vậy đi, muội không được từ chối nữa.” Lâm Chỉ Lan cứng rắn nói.
Tần Hàm Quân đành gật đầu.
Hai người đang muốn đi ngắm hoa tiếp thì thái giám cao giọng hô: “Hoàng Hậu nương nương giá đáo! Xương Hoa công chúa giá đáo!”
Lập tức mọi người đều quỳ xuống đồng thanh vấn an, xung quanh liền truyền đến một mảnh oanh oanh yến yến.
Hoàng Hậu an vị xong thì cho mọi người đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình, khi nhìn thấy chư vị cô nương ở đây mỗi người đều đang nơm nớp lo sợ, bà nói vài câu trấn an họ lại.
Thấy Hoàng Hậu là một người hiền hoà, có mấy vị cô nương tính tình hoạt bát, không kìm được tò mò ngẩng đầu lên nhìn trộm. Các nàng chưa hề thấy qua phượng nhan của Hoàng Hậu, vì vậy khi vừa ngẩng đầu lên đều trừng mắt kinh ngạc.
Hoàng thượng độc sủng Hoàng Hậu nương nương hơn mười năm, việc này toàn bộ Đại Diễn triều không người nào không biết đến, không người nào không rõ ràng. Các cô nương ở đây cũng từng nghe trưởng bối của mình nói qua, nghe nhiều đến mức lỗ tai cũng thành kén.
Tuy các nàng không thấy qua dung mạo và bộ dáng của Hoàng Hậu, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù bà ấy có tuyệt sắc thế nào thì đã qua gần mười mấy năm trời, Hoàng Hậu hiện giờ cũng sắp gần ba mươi lăm rồi, người đã đến tuổi trung niên chẳng lẽ nhan sắc còn có thể so được với các thiếu nữ mười mấy tuổi như hoa như ngọc hay sao?
Nhưng bây giờ vừa nhìn qua thì lập tức các nàng mới biết suy nghĩ lúc trước của mình nông cạn cỡ nào, trên đời này vẫn có những người cho dù năm tháng có lưu lại dấu vết trên người họ thì cũng chỉ tăng thêm vẻ ung dung cùng với nét phong tình mà thôi, đây là điều mà dung mạo của những người trẻ tuổi không thể nào sánh bằng được.
Lại có một vài người nghĩ đến Xương Hoa công chúa chắc hẳn có dung mạo giống với Hoàng Hậu nương nương, các nàng lặng lẽ nhìn qua công chúa, vừa nhìn thì lại càng thêm tâm phục khẩu phục.
-----
Hoàng Hậu đã nói rằng bà sẽ không ở lại lâu, giống như là hôm nay bà tới đây cũng chỉ để cùng các cô nương trẻ tuổi này nói một chút về thời tiết, về những bông hoa đang nở rộ mà thôi.
Sau khi Hoàng Hậu rời khỏi bữa tiệc, hoa yến liền do Xương Hoa công chúa chủ trì.
Dù sao mọi việc đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, đầu tiên Chử Thanh cố ý để cho các cô nương ấy hiến nghệ, sau đó lại lấy hoa cúc làm chủ đề để ngâm thơ, vẽ tranh hoặc là ra câu đối, để mọi người bộc lộ tài hoa của bản thân.
Quả nhiên biểu hiện của Thẩm Uyển rất xuất sắc, bất luận là khi hiến nghệ hay làm thơ về hoa cúc, người duy nhất có thể cùng nàng ấy ganh đua cao thấp cũng chỉ có một mình Chu Văn Quân mà thôi, trận đấu ở bữa tiệc ngắm hoa này nghiễm nhiên thành lôi đài của hai người họ.
Trong lúc nhất thời không có cách nào so ra ai giỏi hơn ai, mọi người liền chuyển qua ven hồ Bích Ngọc, lấy hồ nước ra làm đề để so lại một lần nữa.
Đúng lúc này ở đình giữa hồ xuất hiện một vài người đang đứng làm cho mọi người bên đây đều một trân xôn xao.
Chử Thanh Huy nhìn lướt qua một cái liền phát hiện ra là Thái Tử Chử Hằng.
Nàng là nhìn mặt mà nhận ra còn những người khác là nhìn xiêm y màu vàng mà nhận ra. Chính chủ làm cho mọi người tranh đấu gay gắt đang đứng ở kia, kêu mọi người làm sao lại không kích động đây?
Ở đây có rất nhiều người tự biết bản thân mình kém với Thẩm Uyển và Chu Văn Quân, vì thế không nghĩ muốn làm Thái tử phi. Thế nhưng hậu cung của Thái Tử lại không phải chỉ có vị trí của chính phi, từ xưa đến nay hoàng đế chung tình với một người có được mấy ai? Vị hoàng đế nào mà không có tam cung lục viện?
Thái Tử thân là con của Hoàng Hậu nương nương, lại còn là trưởng tử, phía dưới chỉ có một vị Nhị hoàng tử nhỏ hơn mười tuổi, cho nên ngôi vị đế vương tương thuộc về hắn là điều rất chắc chắn. Bây giờ có thể vào được hậu viện của Thái Tử thì tương lai khi Thái Tử đăng cơ cũng sẽ phong phi cho các nàng, vậy thì các nàng có thể làm rạng danh gia tộc của mình.
Thế mới nói các thiếu nữ tới đây hôm nay, những người nhìn chằm chằm vào vị trí Thái tử phi cũng không nhiều lắm, chủ yếu đều nhắm mục tiêu vào vị trí Trắc phi còn lại của Thái Tử.
Lúc này Thái Tử đang đứng ở đình giữa hồ cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn là bị Hoàng Đế ép buộc nên mới phải tới.
Lúc trước khi công chúa xuất giá, Hoàng Hậu cảm thấy hậu cung rất quạnh quẽ nên luôn không vui, Hoàng Đế cảm thấy vô cùng đau lòng cho bà.
Hiện giờ rốt cuộc có một việc khiến cho Hoàng Hậu bận rộn, Hoàng Đế chỉ thiếu điều muốn dơ hai chân lên để tỏ vẻ tán thành, lại nghe nói là hoa yến hôm nay đã khai tiệc, liền kêu thái giám bên người lôi kéo ép buộc Thái Tử phải đi ra đó.
Tự dưng Thái Tử lại lâm vào tình trạng "không trâu bắt chó đi cày" [3], căng da đầu lên nhìn về phía đối diện, một đám oanh oanh yến yến muôn hồng nghìn tía, hắn cảm thấy đây không phải là những thiếu nữ như hoa mà là mãnh thú quỷ dữ, quẫn bách đến mức muốn xoay đầu rời đi.
[3]: Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng.Đáng tiếc là hắn vừa mới nhấc chân thì phía sau Đức công công bên người Hoàng đế liền phô ra khuôn mặt già nua đang cười như hoa cúc của mình: “Điện hạ, bệ hạ đã phân phó muốn điện hạ ở lại đây đủ một khắc, nếu không tất cả tấu chương của một tháng tới đều sẽ giao cho điện hạ phê duyệt.”
Thái Tử nhớ tới chồng tấu chương cao bằng nửa người kia thì liền cắn chặt răng, ngửa đầu nhìn lên trời.
Đúng lúc này ở bờ bên kia lại truyền đến một trận kinh hô ầm ĩ, Thái Tử đảo mắt nhìn lại, thì ra là có một vị cô nương nào đó vô ý rơi xuống nước, lúc này đang ở trong hồ giãy giụa kêu cứu làm cho chúng thiếu nữ bên hồ lập tức loạn thành một mớ bòng bong.
Mạng người là quan trọng nhất, lại thấy gần đây cũng không có thị vệ nào nên Thái Tử lập tức muốn nhảy xuống nước cứu người.
Đức công công vội vàng ngăn lại, nói: “Điện hạ chờ một chút đi, xem thử tình huống bờ bên kia thế nào.”
Đúng là chỉ trong chốc lát, tình huống bên phía đối diện lại có biến chuyển.
--------------
∆ Chúthíchảnh:[1] Hoakimcúc.[2] Hoadãcúc.