Edit: tumacuyen
Beta: Quanh
Già Lam tự nằm trên một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành, nghe đồn tiền triều có một vị cao tăng đạo tràng, về sau cao tăng viên tịch [*], hương khói trong chùa vẫn kéo dài hơn trăm năm.
[*]: qua đời
Để thể hiện lòng thành kính, đoàn người Chử Thanh Huy bỏ xe dưới chân núi rồi đi bộ lên.
Ven hai bên đường, phong, bạch quả, bạch đàn mọc đầy, đỏ vàng đan xen, rực rỡ đầy màu sắc. Con đường nhỏ lát đá dẫn lên đỉnh núi, loáng thoáng thấy đuợc mái chùa cong cong. Thỉnh thoảng chim bay trong rừng hót vài tiếng rồi bay lên cao, tạo thành một bức hành sơn mùa thu đẹp đẽ.
Một đám người vây quanh Chử Thanh Huy, Tía Tô cùng một cung nữ khác đỡ nàng thật cẩn thận, tuy đằng trước có người mở đường, đằng sau có người theo sát nhưng Tía Tô vẫn không yên tâm, khuyên nàng nên ngồi lên kiệu.
"Không có việc gì" Chử Thanh Huy thở hổn hển hai hơi, mới tiếp tục nói: "Biết ngươi quan tâm ta, nhưng nếu ta gọi người nâng lên núi chỉ để thắp hai nén hương, rồi lại nâng xuống núi, thà không tới đây còn hơn, khác gì ở trong phủ tuỳ tiện thắp hai nén hương. Ngày thường không chăm lo hương khói cúng Phật, trước mắt có chuyện mới đến xum xoe, vốn là không đủ thành tâm, nếu chút sức lực này còn không muốn bỏ ra, đừng nói Bồ Tát, đến chính ta còn không vừa mắt."
Tía Tô đành thôi không khuyên nữa.
Tần Hàm Quân nhìn đường đi đằng trước, nói: "Muội nhớ rõ qua khúc quanh trước mặt có một đình nghỉ chân, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút đi."
"Vậy tốt quá, chúng ta đi nhanh lên một chút, đừng nói bụng biểu tỷ lớn, đến muội một thân nhẹ nhàng còn chịu không nổi." Lâm Chi Lan nhận khăn tay nha hoàn đưa tới, lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Bình thường nhìn không ra, bây giờ mới phát hiện thể lực biểu tỷ còn tốt hơn muội một ít, ngày xưa là muội coi thường tỷ rồi."
"Lấy thân thể nhỏ bé của muội, còn dám nói tỷ tỷ.” Chử Thanh Huy vịn tay Tía Tô, đắc ý cười cười, chỉ là nhớ tới cái gì đó, tươi cười nhanh chóng biến mất, giữa mày hơi nhăn lại.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, từ nhỏ đến lớn, thân thể nàng đều có phần gầy yếu, trải qua biết bao lần điều trị của thái y, hiện giờ cơ thể không khác biệt với người bình thường lắm, nhưng rốt cuộc nền tảng không đủ, theo lý thuyết, cơ thể như vậy một khi mang thai so với người bình thường sẽ vất vả hơn một chút. Nhưng sau khi nàng mang thai lại ăn ngon ngủ ngon, ngay cả thai nghén cũng không dữ dội. Như chuyến leo núi hôm nay, tuy cũng thở hồng hộc nhưng vẫn thấy thể lực dư thừa như cũ, leo lên đỉnh núi một mạch cũng không thành vấn đề. Lâm Chỉ Lan mỉm cười bảo mình còn khỏe hơn nàng, có lẽ cũng không chỉ là đùa vui.
Nhưng mà chính vì thế Chử Thanh Huy càng thấy khác thường. Nàng cảm thấy thân thể mình khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, không phải ảo giác ngày một ngày hai, mà là từ sau khi Diêm Mặc đồng ý để nàng mang thai, liền lộ rõ thay đổi.
Nàng thầm suy đoán một chút, có lẽ Diêm Mặc đã làm gì đó với nàng, mới có kết quả như hiện nay.
Chính là suy đoán này càng làm nàng bất an. Không biết vì thế mà tiên sinh phải trả giá lớn cỡ nào? Thân thể của hắn liệu có chịu ảnh hưởng hay không? Hiện giờ hai quân đang đánh đến giai đoạn mấu chốt, nếu bởi vậy mà hắn sơ xuất gì…
Nàng vừa tưởng tượng liền không dám nghĩ nhiều.
-----
Mấy người ở trong đình dừng chân nghỉ ngơi một lát, dùng trà với điểm tâm, trì hoãn một lúc lại bắt đầu tiến lên đỉnh núi.
Tiếp tục leo gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới Già Lam tự, đoàn người được tiểu hòa thượng an bài tới một tiểu viện an tĩnh, sau khi tắm rửa thay y phục, mới đến Phật đường dâng hương Bồ Tát.
Quỳ lạy từng pho tượng Phật, Chử Thanh Huy không dám chậm trễ chút thời gian nào, trong lòng lưu chuyển rất nhiều ý niệm, đến cuối cùng chỉ ở trước Phật thấp giọng thì thầm: "Nguyện Bồ Tát phù hộ Đại Diễn triều chiến thắng, tướng sĩ bình an trở về."
Chờ thắp xong nén nhang cuối cùng, nàng mới lau đi khuôn mặt đầy mồ hôi, khi đứng dậy lảo đảo một chút, làm Tía Tô sợ hãi chạy nhanh tới đỡ lấy nàng, Chử Thanh Huy cũng không cậy mạnh, đem hơn phân nửa thân mình dựa vào người nàng, ngẩng đầu nhìn tượng phật bốn phía trên tường, khoé miệng một vị Bồ Tát mỉm cười, trong mắt mang theo thương xót, ngầm nhìn người đang đứng, tựa hồ có thể hiểu rõ hết thảy thế gian.
Chử Thanh Huy lẳng lặng đứng rồi mới chậm rãi trở ra đại điện.
Mới vừa leo lên núi, còn chưa nghỉ ngơi tử tế, mọi người đành ở trên núi nghỉ ngơi trong chốc lát, thấy đến thời gian dùng cơm trưa, liền dùng một bữa cơm chay đơn giản, rồi sau đó chậm rãi đi xuống núi.
Tục ngữ nói, lên núi dễ xuống núi khó, Chử Thanh Huy hôm nay được cảm thụ thực tế một lần, lúc trước lên núi chỉ thấy đùi có chút chua xót, chờ xuống tới chân núi lại cảm thấy hai chân đều không còn là của mình, ngồi trên xe mà như vừa sống lại.
-----
Vùng ngoại ô vốn thanh tĩnh, chờ mấy cỗ xe ngựa vào thành, bên tai chợt náo nhiệt hẳn, tiểu thương tràn ngập hai bên đường, tiếng rao hàng không dứt bên tai.
Tía Tô xốc mành lên nhìn ra bên ngoài, Chử Thanh Huy cũng không để ý nhìn thoáng qua, lại vừa lúc thấy một bóng dáng có chút quen mắt đứng ở dưới trà lâu.
Chờ người nọ xoay người lại, nàng mới nhận ra là Cố Hành Vân đã lâu không gặp.
Cố Hành Vân tựa hồ phát hiện, giương mắt nhìn hướng xe ngựa bên này.
Tía Tô cũng thấy hắn, vội vàng buông mành, cẩn thận nhìn Chử Thanh Huy.
Trên mặt Chử Thanh Huy nhàn nhạt: "Làm gì mà nhìn ta như vậy?"
Tía Tô nhìn sắc mặt nàng, lắc đầu.
Chử Thanh Huy không thèm để ý: "Còn không phải là thấy Cố Hành Vân hay sao, ngươi cần gì phải sợ như vậy? Chẳng lẽ đối mặt với hắn, chúng ta còn phải chột dạ?"
Tía Tô lập tức nói: "Nên chột dạ là hắn mới đúng, công chúa cần gì chột dạ?"
"Chính là như vậy, sau này gặp lại, không cần che giấu né tránh, nên thoải mái hào phóng."
"Nô tỳ nhớ rõ." Tía Tô nhẹ nhàng đồng ý, nghĩ nghĩ, lại cảm khái: "Vừa rồi nếu không phải hắn xoay người, nô tỳ cũng không nhận ra. Hồi trước Cố tiểu công tử là nhân vật ngọc thụ lâm phong, khí phách hăng hái, như thế nào mà bây giờ lại thành như vậy."
Cố Hành Vân hiện giờ thế nào?
Tuy rằng Chử Thanh Huy không cố tình chú ý, nhưng ít nhiều cũng có nghe nói, năm trước hắn tới thôn trang, không lâu sau thành thân, sau hôn sự liền giống như đại cô nương cửa trước không ra cửa sau không bước, năm nay hội thi xuân hắn cũng có kết quả, có người suy đoán Cố tiểu công tử sau nhiều năm trôi qua có thể một lần ‘nhất minh kính nhân’ [1] hay không? Kết quả một cái bọt nước cũng không bắn lên nổi.
[1]: Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.
Từ sau lần kia, Cố Hành Vân tựa hồ trở nên sa ngã, thường xuyên ra vào tửu lâu, ngày thường hô bằng gọi hữu, ngắm hoa chơi chim, hắn hiện giờ giống hệt đám thiếu gia nhà phú quý, Cố tiểu công tử kinh tài tuyệt diễm ngày trước nay đã mờ nhạt trong biển người rồi.
Phía ven đường, Cố Hành Vân ngơ ngẩn nhìn mấy cỗ xe ngựa đi xa, mới chậm rãi thu hồi lại bước chân vừa theo bản năng bước ra. Hắn dường như đã quên, hiện giờ hắn và người nọ đã sớm như trên trời dưới đất, không bao giờ còn tình nghĩa như trong Hàm Chương điện khi trước.
Hắn đứng hồi lâu, bỗng nhiên cười tự giễu.
-----
Thời tiết ngày càng lạnh, mắt thấy sắp lập đông, triều đình thu gom vật tư, chuẩn bị quần áo mùa đông cho tướng sĩ xuất chinh. Chử Thanh Huy cũng thu thập hai rương quần áo, theo đại đội đưa về phía nam.
Tuy rằng thường xuyên có tin thắng trận từ tiền tuyến, nhưng bọn man di giảo hoạt, cho tới bây giờ vẫn là thắng mấy trận nhỏ, không có cách nào động sâu vào căn cơ của chúng, chiến sự trước mắt đã muốn kéo dài quá kỳ hạn.
Trận tuyết rơi đầu tiên, Hoàng Hậu phái người tới phủ công chúa, đón Chử Thanh Huy tiến cung, cùng nhau trải qua mùa đông.
Hài tử trong bụng Chử Thanh Huy đã gần bảy tháng, Hoàng Hậu đem nàng tiến cung cũng là để tiện chiếu cố, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phủ công chúa lại không có người làm chủ.
Ngày đó Chử Thanh Huy đến cung hoàng hậu dùng bữa sáng, lại thấy trên mặt Hoàng Hậu mang theo vui mừng, vừa nhìn thấy nàng liền cười nói: "Hôm qua nhận được tin tốt, mẫu hậu ước chừng không lâu đại quân có thể hồi kinh rồi."
Ngực đột nhiên nhảy lên một cái, Chử Thanh Huy vội vàng đè xuống: "Mẫu hậu nói thật không? Chiến sự có chuyển biến ư?"
"Đúng là như thế, hôm qua phụ hoàng con nhận được tin tức, vài vị sư huynh đệ của Phò mã đã đi trước Nam Man, trợ giúp đại quân."
Thượng Thanh tông của Diêm Mặc cùng hoàng thất Đại Diễn có vài phần sâu xa, nghe nói tổ sư gia cùng hoàng đế khai quốc Đại Diễn là huynh đệ kết nghĩa. Bởi vậy mỗi khi triều đình gặp họa ngoại xâm, đệ tử Thượng Thanh Tông liền tự đi trước giết địch. Nhưng bọn họ tính tình hào sảng, hành sự không thể kiềm chế, cũng không nhận quan tước của triều đình, chỉ phái ra một đệ tử, làm nên tên tuổi Thần võ Đại tướng quân trong triều.
Thần võ Đại tướng quân cứ 5 năm thay đổi một lần, hiện giờ vị trí này là Diêm Mặc nắm giữ, trên thực tế, năm nay đã là năm thứ 5 của hắn, đợi sang năm, Thượng Thanh tông liền phái ra một đệ tử mới tới kinh thành.
Chớ trách hoàng hậu nhận được tin tức liền vui mừng như thế, chỉ một mình Diêm Mặc đã có thể áp đảo phần lớn tướng sĩ trong triều, có sư huynh đệ của hắn đến tương trợ, giáo huấn mấy tên Nam Man thật sự dư dả.
"Chỉ mong chiến sự sớm kết thúc, tiểu tôn tử của bà cũng đừng quá nóng vội, chờ phụ thân về mới tốt." Hoàng hậu vuốt ve bụng Chử Thanh Huy, cười nói với cháu ngoại nhỏ bên trong.
Hài tử trong bụng bỗng đá đá chân, Chử Thanh Huy vỗ vỗ bụng trấn an, trong lòng cũng nghĩ, không biết khi nàng sinh tiên sinh có thể trở về hay không.
-----
Ở kinh thành tuyết đã rơi, phía nam sắc núi vẫn xanh biếc.
Diêm Mặc ở bên trong lều lớn, ngưng thần nhìn bản đồ chiến sự. Mấy ngày nay cũng không phải không có thu hoạch, lính gác hắn phái đi đã dò ra mấy địa điểm, nghi là nơi ở của vương thất man di.
Cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, chính là man di tuy rằng khó chơi, nhưng nếu có thể giết tướng lĩnh đầu đàn, tự nhiên có thể khiến trận tuyến của bọn chúng tự loạn.
Nhưng trước mắt có một vấn đề nan giải, những nơi giấu diếm cao thủ đều trải rộng chướng khí, độc trùng đầy đất, tướng sĩ tầm thường căn bản không có cách nào tới gần, chỉ có hắn tự mình ra tay mới có thể nắm chắc, mà tốt nhất có hai người cùng xuống tay, nhưng hắn chỉ có một người, không có biện pháp phân thân, nếu cứ muốn đánh sẽ rút dây động rừng.
Đang lúc trầm tư, một tiểu binh đi vào bẩm báo:"Tướng quân, bên ngoài doanh trại có vài vị thiếu hiệp, tự xưng là đồng môn của tướng quân."
Mày Diêm Mặc giật giật, đang muốn nói để bọn hắn tiến vào, liền nghe tiếng cười sang sảng truyền tới: “Mặt Đen ____ ca ca ta tới! Còn không ra nghênh đón!"
Tiểu binh kia kinh ngạc nhìn đám người cứ thế làm càn, lại thấy trước mặt chợt loé, tướng quân đã không ở trong trướng, hắn vội vã đi ra, liền nhìn thấy hai bóng người đang đánh nhau túi bụi trước doanh địa, một cái bóng trong đó đúng là đại tướng quân dù Thái Sơn sụp xuống cũng không đổi sắc.
Lấy nhãn lực của tiểu binh, hoàn toàn nhìn không ra chiêu pháp của hai người, chỉ thấy một trận hoa cả mắt, tiếng quyền cước đánh nhau như mưa giật gió rền.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Diêm Mặc cùng người kia đã qua năm mươi chiêu, lại một tiếng hét to, hai người chợt tách ra, mỗi người lùi ra xa một trượng.
"Quá sảng khoái!" Người kia dùng ngón tay cái lau chút máu ở khoé miệng, hắn khoảng hai lăm tuổi, mày kiếm mắt sáng, anh khí hiên ngang, theo lý thuyết đáng lẽ ra phải là một diện mạo trầm ổn, nhưng hắn mặt mày gian tà, trông chẳng giống một thiếu niên anh dũng chút nào.
Đó chính là sư huynh lưu lạc đã lâu, mười năm sau mới trở về của Diêm Mặc - Lâm Trạm.
Lâm Trạm đĩnh đạc đi tới, vỗ vỗ vai Diêm Mặc, cười hì hì nói: "Mười mấy năm không gặp, tên tiểu tử này so với ngày trước càng đen, dựa vào nhan sắc này của đệ, thế mà được công chúa coi trọng? Nói thật với ca ca, tức phụ của đệ bị đệ lừa cưới đúng không?"
Trên cằm Diêm Mặc cũng có một vết bầm tím, hắn giật giật cằm, trên khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc lại có chút buông lỏng, bất quá mở miệng vẫn là lạnh lùng ngang ngạnh như cũ: "Lão nhị, ngươi vẫn không thay đổi."
Lâm Trạm trợn mắt, không cao hứng nói: "Gọi lão nhị là có ý gì? Không lớn không nhỏ, kêu sư huynh."
Tiểu binh đứng một bên nhìn đến kinh ngạc, hắn lần đầu tiên thấy có người đánh cùng tướng quân của bọn họ không phân thắng bại, hơn nữa cũng là lần đầu thấy có người tuỳ ý thân cận như thế với tướng quân.
Trong lúc nói chuyện, vài sư huynh đệ tiến lên, Phùng Trọng Thanh, Kha Lương cũng ở trong đó.
"Đại sư huynh." Mấy người cùng Diêm Mặc chào hỏi.
Diêm Mặc gật gật đầu, Lâm Trạm lại trừng mắt: "Hắn là đại sư huynh, ca đây là cái gì?"
Phùng Trọng Thanh nhìn nhìn Diêm Mặc, khuôn mặt khổ sở, lại hô một tiếng đại sư huynh.
Dù sao nắm đấm ai to hơn, người đấy là đại sư huynh. Nó vẫn nên thành thật thì tốt hơn, đỡ phải trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Chờ những người khác cũng gọi như vật, Lâm Trạm mới cảm thấy vừa lòng, giống như huynh đệ tốt ôm vai Diêm Mặc đi về hướng quân trường. Đến nỗi loại sự tình như "một núi không dung hai hổ, một sư môn không có hai đại sư huynh", hắn cũng không hề suy xét sâu xa.
"Các ngươi tới vừa đúng lúc, trước mắt đang cần trợ giúp nhất.” Vào quân trướng Diêm Mặc mới mở miệng.
"Sư huynh cứ phân phó." Phùng Trọng Thanh nói.
Lâm Trạm ngồi vắt chéo chân, xua xua tay nói: "Âm mưu dương mưu gì đó ta không hiểu, đệ nói thẳng muốn làm cái gì là được." Nhìn tư thái hắn tuỳ ý, nhưng trong lời nói lộ ra sự tín nhiệm với sư huynh đệ.
Hắn nói rồi lại hắc hắc cười rộ lên: "Tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, vợ con còn chờ ta về ăn tết. Vợ ta năm ngoái vừa sinh cho ta một đôi nhi tử, hiện tại trong bụng lại mang một đứa, thế nào Mặt Đen, ở điểm này ca của đệ vẫn là giỏi hơn đệ chứ?”
Thực ra thời điểm biết được tức phụ lại mang thai, hắn thực sự kêu rên một trận. Một là đau lòng tức phụ lại phải chịu nỗi đau sinh nở, hai là chua xót cho chính mình, lại đến những ngày tháng nhìn được mà ăn không được, chính là trước một đám nhóc còn chưa có hài tử, trong lòng lại càng khổ, cũng muốn kiếm chuyện khoe ra.
Vừa nghe xong, Phùng Trọng Thanh âm thầm bĩu môi, khoé miệng Kha Lương run rẩy, Phan Lê vẫn cười ôn hoà như cũ, chỉ là biểu tình có chút cứng đờ, đám sư huynh đệ khác nhìn trời nhìn đất móc lỗ tai: “Cái gì? Vừa rồi có người nói chuyện? Không nghe thấy, không nghe thấy, nghe khoe khoang một lúc mà tai bọn họ đã mọc kén, đều điếc sạch rồi."