Núi Thiết Mạc nằm ở phía Đông Nam của suối Thượng Lâm và sông Thạch Lương, núi không cao, ngọn núi cao nhất mới có hơn mười trượng, phạm vi lại rộng, sườn núi kéo dài vài chục dặm.
Ban đêm hạ nhiệt độ, đường đất từ Thượng Lâm đến Hồ Yển đều đóng băng, những tiếng trượt bánh của xe ngựa vang lên. Hai chiếc xe ngựa, phía trước xe có nha hoàn, bà tử, còn có 4 gã khỏe mạnh cầm đao cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường.
Đầu năm nay bọn cướp nhiều như ngưu phỉ, tiếng tăm của phủ Đông Dương lại dũng mãnh, cho dù danh tiếng nhà họ Lâm ở phủ Đông Dương hiển hách, cũng
Cố Doanh Tụ ngồi phía sau trong xe ngựa, nhấc rèm cửa xe lên, đêm qua nói chuyện với Lâm Phược trong xe ngựa quá vội vàng, trong long cũng rất hỗn loạn, không kịp hỏi chỗ ẩn náu của bọn họ ở đâu, nhìn thấy những sườn núi xanh đen ở phía xa xa núi Thiết Mac, thầm nghĩ tối nay Lâm Phược không rời khỏi huyện Thạch Lương, có lẽ sẽ ẩn nấu trong núi Thiết Mạc, đêm qua trời giá rét, không biết bọn họ có mặc ấm không.
Rất rõ ràng, không cam lòng chịu nhục Lâm Tục Tông trong đêm qua đã có hành động, mặc dù không biết Lâm Tục Tông đã phái đi những người nào giúp hắn rửa nhục, nhưng bầu không khí ở bến Thượng Lâm rõ ràng không giống trước kia. Cố Doanh Tụ lúc sáng sớm ngồi xe ra ngoài, cũng có người lén lút theo sau, Cố Doanh Tụ hận cho người bắt hai kẻ bám theo đến trước mặt đánh 10 roi, đánh đến mức chảy máu mới cho bọn họ đi.
Cố Doanh Tụ lúc này lại có chút lo lắng, nếu như chỗ ẩn náu của Lâm Phược bọn họ bị phát hiện, hoặc khi hắn bị phát hiện khi trên đường đến Hồ Yển thì làm thế nào? Trong lòng nghĩ nên để hắn đêm qua dứt khoát rời khỏi Đông Dương, bọn họ có ngựa chạy nhanh, một đêm là có thể đến được Giang Ninh, thể lực của Lâm gia dù to thế nào đi nữa, cũng không dám gây phiền phức ở Giang Ninh thuộc Nam Đô Đế quốc, để hắn sau khi đến Giang Ninh rồi gặp nhị thúc bọn họ cũng không muộn.
Lúc này lo lắng cũng vô ích, cứ nghĩ hắn trở về lần này, với hắn của trước kia hoàn toàn khác biệt, không còn là tên nghèo kiết cổ hủ khúm núm nữa, cũng không còn là chú bé con bị chó đuổi cắn khóc nhè nữa, có lẽ không phải lo lắng cho hắn nữa.
Cố Doanh Tụ ngồi trong xe ngựa trong lòng suy nghĩ ộn bề, mùa đông cây cối khô cằn, núi Miên Diên nhìn qua có chút tiêu điều, nhưng thật ra vườn trà khắp đỉnh núi vẫn xanh um như trước, chỉ có điều màu sắc không được tươi mới như mùa xuân.
Trà ở núi Thiết Mạc của Đông Dương mặc dù không thể so với Tây Hồ Long Tỉnh, Thái Hồ Dọa Sát Nhân Hương những loại trà nổi tiếng, nhưng cũng là sản vật có tiếng quanh phủ huyện. Đồi trà này, vườn trà cũng là đối tượng mà các gia tộc trong phủ Đông Dương tranh chấp, Lâm gia không tranh chấp vườn trà, mà dựa vào thế lợi gia tộc quyền thế độc quyền bán chè cho triều đình, chặt chẽ khống chế con đường buôn bán chè ra ngoài huyện Thạch Lương.
Cố Doanh Tụ nhớ tới Cố gia ngày trước cũng là một trong những nhà buôn chè ở huyện Thạch Lương, lúc hưng thịnh nhất, mỗi năm số lượng chè Đông Dương Thiết Mạc Sơn vận chuyển đi các nơi đạt tới 5 vạn tấn, sau khi Cố gia lụi bại, vườn trà của gia tộc Cố gia, đồi chè dù không ít, nhưng không được bảo hộ, lại mất đi độc quyền buôn bán, mỗi năm tất cả lượng chè chỉ có thể bán rẻ cho quan lại, ngoài ra còn phải đóng một khoản thuế rất nặng nữa.
Mười năm nay, bị những người mua chè và thuế chè đè lên khiến các gia tộc tan cửa nát nhà đếm không hết, Cố Doanh Tụ thấy nóng lòng mà phải bó tay đứng nhìn. Mặc dù hiện tại bà có thể tham gia vào việc trong gia tộc họ Lâm, có thể đối với gia tộc họ Lâm vung tay múa chân, bởi vì đứng sau bà là Lâm Đình Huấn; một khi sự việc liên quan đến gia tộc họ Lâm và lợi ích của toàn tộc, ánh mắt từ già đến trẻ đều trừng trừng sáng như tuyết, Cố Doanh Tụ biết nếu bản thân có chút giúp đỡ người họ Cố, ngay lập tức sẽ có người chỉ trích bà.
Cố Doanh Tụ trong lòng nghĩ nhị thúc lần này một lần nữa được triều đình tín nhiệm lại nhận được trọng trách, đối với việc vực lại Cố gia là cơ hội khó có được.
- Phía trước là Hồ Yển rồi!
Mẹ Triệu Hổ ngồi phía trước xe ngựa vén rèm xe lên quay đầu lại nói với Thất phu nhân đã đến Hồ Yển rồi. Cố Doanh Tụ nhìn Hồ Yển phía trước mờ ảo, trong lúc bất giác đã tới được hồ Thiết Mạc rồi, hỏi Triệu thị:
- Ngươi nói tú tài bọn họ đã đến Hồ Yển chưa?
- Mặt trời đã lên cao, hẳn là tới rồi?
Triệu thị ngày hôm qua vẫn còn lo lắng cho Lâm Phược vì đắc tội nhị công tử, sau lại nghe nói Lâm Phược và Triệu Hổ ngày hôm qua ở huyện phát hiện thích khách cứu được Cố Ngộ Trần, thì đỡ lo lắng hơn nhiều. Người nghèo vốn dĩ ....., nếu như Giang Đông Án Sát Phó sứ cũng không bảo vệ được Lâm Phược và Triệu Hổ, Triệu thị cũng sẽ không oán giận vận mệnh không công bằng nữa.
Xe ngựa đi dọc theo bờ Bắc hồ Thiết Mạc tiếp tục đi , lại đi 3 4 dặm, đều đã có thể nhìn thấy góc của tòa nhà họ Cố. Tòa nhà này vẫn là tòa nhà mà Cố Ngộ Trần năm trước sau khi đảm nhận .....viện Hàn Lâm mới trả lại Cố gia, đáng tiếc anh em họ hàng họ Cố ngoại trừ Cố Ngộ Trần ra, thì không còn người khác thừa kế nữa, Em trai út của Cố Doanh Tụ cũng đã mất từ 10 năm trước vì mắc phải dịch bệnh, nhà cũ cũng phải 10 năm không sữa chữa, từ xa xa nhìn, tan hoang không thể tả, vách tường ở đầu núi phía đông bị sụp mất một bên, để lộ ra một chỗ hổng.
Cố Doanh Tụ khẽ thở dài một hơi, bà biết chính mình không có tư cách vung tay múa chân đối với Cố gia, không cần nói gì đó gả con gái đi như hất bát nước đi, việc gả bà cho Lâm Đình Huấn làm thiếp, đối với những người trong tộc luôn nghĩ Cố gia là đại tộc vinh quang là một việc vô cùng nhục nhã. Đây cũng là nguyên do sau khi cả nhà Cố Ngộ Trần lặng lẽ trở về Thạch Lương tế tổ sáu bảy ngày, Cố Doanh Tụ mới có thể trở về nhà mẹ đẻ.
Cố gia dựa vào ai mới có thể vực lên, hay là nhờ vào tên đường huynh Cố Tự Nguyên chưa từng gặp mặt bao giờ sao?
Cố Doanh Tụ suy nghĩ miên man, phía trước có tiếng vó ngựa hỗn loạn cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy xe ngựa dừng lại, bà vén rèm cửa xe lên muốn hỏi vì sao dừng lại, thì lại nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về xa xa chỗ cánh đồng bát ngát cách bốn năm trăm dặm.
Cố Doanh Tụ nhìn đi, kinh ngạc, mấy con ngựa lao nhanh, đang hoảng hốt vội vàng bỏ chạy vào trong thôn, phía sau sáu bảy người trong tay nắm chặt mã đao sáng lấp lánh quơ lên lao đuổi theo.
Bầu trời trong xanh, tầm mắt của con người cũng xa, Cố Doanh Tụ tức thì nhận ra người nhếch nhác chạy trốn phía trước chính là Lâm Phược, Chu Phổ còn có hai người ở vùng khác ngày hôm qua gặp ở chợ lừa ngựa, bất chợt một trái tim dâng lên cổ họng.
Trình độ cưỡi ngựa của Lâm Phược vô cùng tồi, khi phi qua chỗ đất cao, vẫn phải có Chu Phổ và một người khác trái phải giúp đỡ mới miễn cưỡng nằm úp sấp trên ngựa không bị ngã xuống.
Lâm Phược, Chu Phổ và một người vùng quê khác ở phía trước 3 ngựa cùng phi, còn một người vùng quê khác kĩ thuật cưỡi ngựa giỏi, cưỡi trên lưng ngựa, trong tay cầm cung luôn luôn bắn về phía quân lính đuổi bắt phía sau, ánh mắt quân binh theo đuổi phía sau luôn theo dõi hắn, hắn làm sao có thể bắn trúng được chứ. Nhưng truy đuổi cũng có hiệu quả quấy đảo, thi thoảng phải chuyển hướng để né tránh tên bay, không thì Lâm Phược bất cứ luúcnào cũng có thể ngã ngựa, e rằng sớm đã truy bắt được.
Hơn 10 con ngựa nhanh này chạy về phía thôn, tiếng vó ngựa trên con đường đóng băng vang lên như sấm đánh, cũng làm kinh động thôn, chỉ thấốcc hơn hai chục tên tướng sĩ mặc áo giáp cưỡi ngựa đi tới, nhìn chằm chằm vào cửa thôn đón lõng hơn chục con tốc mã của dịch.
Cố Ngộ Trần ngày hôm qua bị ám sát, kinh động phủ Đông Dương. Nếu như Cố Ngộ Trần trên đường đi nhậm chức bị ám sát chết, chi phủ phủ Đông Dương chưa chắc đã bị chém đầu, bị cách chức quan là điều đương nhiên. Chi phủ phủ Đông Dương sợ quan quân của huyện Thạch Lương không đủ, sau khi nhận được thông báo liền suốt đêm từ doanh trại binh mã của phủ Đông Dương điều động một đội kỵ binh hộ tống Cố Ngộ Trần đi Giang Ninh. Lúc này nghe thấy ngoài kia tốc mã chạy như sấm rền, kỵ binh của phủ Đông Dương thấy bọn thích khách này quả thật to gan dám tập kích ở thôn xóm, trong chốc lát đã bị tướng sĩ mặc áo giáp bày trận địa sẵn sàng chờ quân địch.
Lâm Phược bọn họ cùng quân binh truy đuổi phía sau, trong tay đều có binh khí, một trước một sau trạy trốn truy bắt, kỵ binh phủ Đông Dương cũng không phân biệt được địch ta, kỵ binh tiểu giáo mồm hét to:
- Những kẻ trốn vào trong thôn, giết không tha.
Những tên kỵ binh khác cũng đồng loạt kêu to, có người bắn tên ra phát tín hiệu.
Cố Doanh Tụ tay nắm chặt rèm cửa xe, móng tay dài đâm vào thịt cũng không cảm giác gì, mắt thấy Lâm Phược bọn họ trốn vào trong thôn, không ngờ quan binh nghi ngờ bọn họ là đồng bọn của thích khách ngăn cản không cho bọn họ vào thôn. Trong Lòng Cố Doanh Tụ vừa hận vừa nôn nóng, không kìm nổi chửi ầm lên, ra lệnh cho 4 gã đầy tớ tùy tùng khỏe mạnh đi cứu người:
- Mau đi cứu Lâm tú tài.
- Chủ nhân chỉ ra lệnh cho chúng tôi nghiêm chặt bảo vệ an toàn cho Thất phu nhân.
Mấy tên đầy tớ khỏe mạnh không nghe theo lời của Cố Doanh Tụ, ngồi trên lưng ngựa thờ ơ nhìn cảnh đuổi bắt dưới bờ hồ.
- Các ngươi có đi cứu người hay không?
Cố Doanh Tụ cướp lấy roi ngựa từ tay Triệu thị lao về phía mấy tên đầy tớ, miệng lớn tiếng la mắng:
- Các ngươi đểu rõ ràng Nhị công tử muốn giết Lâm tú tài. Các ngươi sợ đắc tội Nhị công tử, lẽ nào liền dám đắc tội ta sao? Tin hay không ta cũng có thể khiến các ngươi sống không bằng chết?
C ố Doanh T ụ phóng tiêu r ất đ ộc và chu ẩn, ng ư ời kia kh ông k ịp né tránh, b ị phóng trúng m ặt, kêu th ảm r ồi ng ã l ăn xu ống đ ất, tên kia b ị phóng tên n ằm ch ết d ư ới đ ất kh ông đ ộng đ ậy gì; ba g ã tráng ki ện khác đ ều c ư ỡi ng ựa ẩn tránh ở phía xa xa, s ống ch ết c ũng kh ông dám lao lên c ứu ng ư ời.
Cố Doanh Tụ nhảy xuống xe ngựa, lao về phía tên đầy tớ vừa sốt ruột vừa hận đá hắn. Tên đầy tớ ôm lấy đầu nằm trên đám cỏ chịu đựng trận đánh của Cố Doanh Tụ, còn 3 tên đầy tớ khỏe mạnh khác tránh ra xa nhìn với ánh mắt khinh miệt.
Cố Doanh Tụ thấy Lâm Phược bọn họ ở trong thôn bị ép dừng ngựa lại, 7 tên quân binh chỉ cách trăm bước chân, trong lòng vừa đau vừa lo lắng, biết Lâm Phược lần này dữ nhiều lành ít, nàng hướng về phía 4 tên đầy tớ khỏe mạnh không chịu nghe mệnh lệnh của bà nói:
- Các ngươi không chịu nghe mệnh lệnh của ta....
Quay người đi về phía trước xe ngựa, vén rèm xe lên rút ra một con dao. Đây là con dao bà thường ngày để trên xe để phòng thân, có lẽ đối với phụ nữ mà nói, mang dao theo bên mình chủ yếu dùng để bảo vệ trinh tiết của mình khi gặp phải bọn cướp, Cố Doanh Tụ không thích loại dao ngắn bằng bạc, con dao cất giấu trong xe ngựa không khác gì mấy so với con dao dùng để giết người dắt ở lưng.
Triệu thị nghĩ Thất phu nhân điên rồ mới xông ra cứu người, vội lao tối ôm lấy eo của bà, khóc lóc nói:
- Thất phu nhân, Lâm tú tài là người đại cát sẽ có trời phù hộ, chúng ta mau vào trong thôn, tìm Cố đại nhân nhờ bọn họ cứu người mới là quan trọng...
Bà ấy không nhìn thấy Triệu Hổ và Lâm Phược bọn họ đi cùng nhau, chỉ nghĩ tới con trai đã gặp bất trắc.
Ba gã đầy tớ khỏe mạnh đều sợ Cố Doanh Tụ xảy ra việc ngoài ý muốn, thúc ngựa vây quanh lại, chặn lại con đường xuống đê quanh hồ.
- Ngươi buông tay ra
Cố Doanh Tụ bình tĩnh ra lệnh cho Triệu thị
- Ta mặc váy, cưỡi ngựa không tiện , ngươi cưỡi ngựa đến thôn tìm nhị thúc ta, nói người cứu mạng chú ấy đang ở ngoài thôn bị người khác đuổi giết.
Triệu thị buông tay ra đi dắt ngựa, thấy Cố Doanh Tụ rút dao ra mạnh mẽ đâm về phía cổ người hấu khỏe mạnh đang nắm giả vờ chết.Tên người hầu kêu thảm thiết ấn vào chỗ máu đang phun ra ở cổ, hắn không ngờ rằng nhát dao này lại chính do Thất phu nhân đam tới, lăn lộn trên đám cỏ khô, rồi giãy dụa mà chết đi.
- Đi cứu người, các ngươi mà ngồi yên nhìn Lâm tú tài bị bon cướp giết chết, ta sẽ khiến các ngươi với vợ con các ngươi sống không bằng chết!
Cố Doanh Tụ cầm con dao dính máu, bình tĩnh mà khắc nghiệt nói.