Kiêu Thần

Chương 47



Đêm qua gió lạnh thổi, ao nước đang cạn giờ đã kết thành băng

Ánh mặt trời tỏa sáng, lướt qua bức tường trong tòa viện, chỉ để lại một vài sọc đen trắng vắt ngang qua không trung. Tiếng gà trống gáy vang, bên ngoài sương phòng các nha hoàn, bà bà đều đã đứng dậy, nghe thấy bên trong sương phòng không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng lão gia hôm nay sẽ ngủ muộn hơn mọi ngày, liền rón ra rón rén đi rửa mặt, đi tới ngoài cửa Tứ Thư Viên, các nha hoàn, bà bà mới nhỏ giọng bàn luận chuyện Thất phu nhân dùng đao giết chết Lâm Trung.

-Lâm Trung trung thành với nhị công tử thật là tốt, đáng tiếc là hắn lại không có mắt.

-Mẫu thân Lâm tú tài theo cha mẹ Lâm phu nhân đi lưu đày nên bị chết dọc đường, nếu nhị công tử đối phó với Lâm tú tài, Thất phu nhân tất nhiên sẽ không để yên. Trước đó vài ngày, khi để cho Lâm tú tài ở bên ngoài, ta đã thấy Thất phu nhân khóc trộm vài lần?

-Nhưng nói đến việc giết người, Thất phu nhân là nữ nhân, sao có thể độc ác như vậy?

-Chính vì thế, nếu ai sau này đắc tội nàng, cũng có thể bị nàng một đao giết chết?

-Giết người thì hay lắm sao, chỉ phạt có 20 lạng bạc ngân.

-Thế nên ngươi cẩn thận một chút, không nên đắc tội Thất phu nhân. Ở Lâm gia, nếu Lâm Trung kháng mệnh lão gia, còn không đến nỗi nhận phải kết quả này, kháng mệnh nhị công tử cũng không phải nhận kết quả này, nhưng hắn lại kháng mệnh Thất phu nhân, thế nên phải nhận lấy cái chết?

-Thất phu nhân trước kia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải dạng người như vậy.

-Thúc thúc của Thất phu nhân làm đại quan, sau lưng có chỗ dựa lớn như vậy, làm việc đương nhiên không giống người khác rồi.

-Chúng ta là phận tôi tớ, cần mở to mắt nhìn là được.


Phía bên này hồ nước trong vắt, sắc trời đang dần sang lên, cũng không thấy tiếng lão gia trong sương phòng, nhóm bà bà nghĩ lão gia mỗi ngày đều phải đi bộ trong vườn, hôm nay sao lại không thấy động tĩnh gì? Nhóm nha hoàn hầu hạ đuổi những người đang buôn chuyện kia đi, chuẩn bị hầu hạ lão gia rời giường. Các nàng cầm lò sưởi nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy lão gia đang ngủ say, liền gọi hai ba tiếng, không thấy có phản ứng gì, đi vào thì thấy ánh mắt Lâm Đình Huấn đang mở, miệng lệch về một bên đang chảy nước miếng, áo lụa trắng bên ngoài bị ẩm ướt một mảng.

“Loảng xoảng!”
Bà bà cầm lò sưởi trong tay rơi trên mặt đất, đống than lửa văng ra khắp nơi, khiến cho nhóm nha hoàn bên ngoài sương phòng đều giật mình, liền chạy tới xem đã phát sinh chuyện gì.

Tin tức Lâm Đình Huấn trúng gió truyền khắp nhà, Đại phu nhân, Nhị phu nhân đã mất từ sớm, chỉ còn mẹ đẻ của nhị công tử Lâm Tục Tông là Tam phu nhân, Tứ phu nhân, Ngũ phu nhân và Lục phu nhân nghe được tin tức liền chạy tới, la lối bảo nhóm nha hoàn mang nước ấm tới để lau rửa cho lão gia đồng thời chuẩn bị kiệu mời lang trung tới, mời nhị công tử và các bề trên trong tộc tới đây, nếu chẳng may không kịp, còn để cho lão gia lưu lại mấy câu cuối cùng.

Lâm Đình Huấn nếu thực sự ngã xuống, đối với Lâm gia mà nói đây quả thực là sự sụp đổ vô cùng lớn.

Năm Sùng Quan thứ tám, vào một sáng sớm mùa đông, Lâm gia rơi vào tình trạng kinh hoảng, mấy thê thiếp của Lâm Đình Huấn bình thường đều ru rú trong nhà, làm sao có thể ứng phó được sự tình trước mắt? Không có người đứng ra chủ trì, các thê thiếp chính thất chỉ cảm thấy trong lòng suy sụp, bi thương khóc rống là việc duy nhất các nàng có thể làm.

Tùy tùng của Lâm Đình Huấn là Cố Trường Thuận đang nằm trên giường, hắn nghe thấy các phu nhân khóc lóc ở bên trong tòa nhà, lão gia đêm qua đã đi, dù sao cũng là lão nhân đã sáu mươi tuổi, có lẽ các vị phu nhân không có dự phòng trước, nhưng tôi tớ bọn họ có thể thấy rõ lão gia những năm gần đây ngày càng suy yếu, ra đi là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cố Trường Thuận cũng không vào bên trong tìm hiểu rõ ràng, mà đi vào chuồng ngựa dắt một con ngựa đến suối Thượng Lâm tìm nhị công tử Lâm Tục Tông báo tin, chạy tới gần vườn lầu Vọng Xã, gần như là đâm vào Lâm Tục Tông và Lâm Tông Hải đang nghị sự trong phòng, thở hổn hển nói:
-Lão gia, lão gia đã chết.

Lâm Tục Tông ngơ ngẩn không nói ra lời, trong lòng hắn Lão Tử luôn là người đứng đầu trong suốt hơn mười năm, nay đột nhiên ra đi, khiến hắn tay chân có chút luống cuống, theo bản năng hỏi Cố Trường Thuận:
-Có kêu người đi Hồ Yển truyền tin cho Thất di nương không?

-Còn chưa đi, ta nghe tiếng khóc than bên trong, trước tiên chạy tới đây báo tin cho nhị công tử.

-Ngươi mau trở về, ngăn trở mọi người ai cũng không cho phép đi Hồ Yển báo tin, nhất định phải che giấu sự việc ở Thượng Lâm không cho lộ truyền ra tới Hồ Yển.
Lâm Tục Tông đột nhiên có một loại hưng phấn do được nắm đại cục, trước hết nghĩ cách giấu diếm Thất di nương Cố Doanh Tụ, sau khi hậu sự đã định, sẽ thông báo cho nàng sau cũng không muộn.

-Nhị công tử, có cần quay về nhà lớn, nói không chừng lão gia còn chăng chối lại điều gì?

Lâm Tông Hải nghiêm mặt nhắc nhở Lâm Tục Tông không nên hưng phấn như thế.

Lâm Tông Hải cùng Lâm Phược, Lâm Cảnh Xương đều là con cháu các chi ở Lâm gia, sau kỳ thi trung võ tú tài được Lâm Đình Huấn trọng dụng, vào xã doanh đảm nhiệm chức vị chỉ huy xã doanh, còn cưới chất nữ của Đại phu nhân làm vợ, tự nhiên sẽ thân thiết hơn với Đại công tử Lâm Tục Văn do Đại phu nhân sinh.

Tuy nói Đại công tử Tục Văn tới Quốc Tử Giam ở kinh sư làm quan, nhưng cũng không có nghĩa là Lâm Đình Huấn mất đi Lâm gia sẽ hoàn toàn rơi vào tay Nhị công tử Lâm Tục Tông. Trên thực tế, Lâm Tục Tông từ trước đã xử lý các việc trong Lâm gia, nhưng hoàn toàn không đủ trình độ khiến cho Lâm Tông Hải cũng hết hi vọng đi theo y, Lâm Tông Hải bây giờ đang cảm thấy lo lắng cho tương lại Lâm gia.

Lâm Tục Tông lúc này mới tỉnh ngộ thấy bản thân mình đắc ý vênh váo hơi quá, hắn lại thay đổi thái độ, vội vàng thay vẻ mặt bi thương nói:
-Tông Hải ca nói đúng, chúng ta nên quay về phía Bắc, xem cha ta có chăng chối lại điều gì không.

Bọn họ đuổi tới trước thuyền đi Bắc ngạn, liền có người trong nhà tay chân luống cuống chạy tới báo tin, Lâm Tục Tông lúc này mới biết phụ thân mình bị trúng gió, đã phái người đi mới lang trung. Lâm Tục Tông đứng ở đầu thuyền trố mắt một lát, nâng tay hung hăng tát vào mặt Cố Trường Thuận một cái:
-Ngươi là đồ vô lương tâm súc sinh, cha ta đối đãi với ngươi như con cháu trong nhà, ngươi sáng ra lại nói người đã chết.

Lâm Tông Hải không nhìn hắn, đứng ở phía đầu thuyền nhìn về phía Bắc ngạn suối Thượng Lâm đã có người qua lại, chỉ bình tĩnh nói một câu:
-Lão gia bị liệt, hay là phái người đi Hồ Yển thông tri cho Thất phu nhân thì tốt hơn.



Lâm gia phái người tới Thượng Lâm cưỡi khoái mã chạy tới Cố gia ở Hồ Yển báo tin, Cố Doanh Tụ đang cùng thím của nàng và đường muội Cố Quân Huân dùng bữa sáng trong nhà, nghe tin xong vội buông bát, phái Triệu thị chuẩn bị xe ngựa trở về Thượng Lâm ngay lập tức.

Tòa nhà lớn của Cố gia tuy nói đã lụi bại, nhưng đất đai vẫn rộng, có mười hai sân vườn, như vậy có thể tưởng tượng được khí phách trước đây của gia tộc. Cố Ngộ Trần phái người quét dọn sạch sẽ một gian sau sân để Lâm Phược và chủ tớ Chu Phổ ngủ lại. Bên này Cố Doanh Tụ vội vàng chuẩn bị xe ngựa, Lâm Phược cũng nghe được tin Lâm Đình Huấn đêm qua trúng gió, thấy Cố Doanh Tụ lên xe ngựa liền nói:
-Gia chủ bệnh nặng, ta tuy rằng đắc tội nhị công tử, nhưng cũng phải về thăm.


Chu Phổ đã dắt theo ngựa đứng phía sau, Cố Doanh Tụ thấy lòng nao nao, nghĩ một chút rồi nói:
-Không biết bây giờ ở Thượng Lâm loạn thế nào rồi, ngồi xe quá chậm, có lẽ ta nên cưỡi ngựa trở về.
Sau đó chỉ thị cho Triệu thị, nha hoàn bên người và người tới báo tin:
-Các ngươi ngồi xe ngựa mà đi.

Cố Doanh Tụ thấy người báo tin dắt ngựa tới, liền nhảy lên, Lâm Phược và Chu Phổ cũng nhảy lên ngựa phía sau, tạm thời cáo biệt Cố Ngộ Trần chạy ra khỏi thôn. Nương của Triệu Hổ là Triệu thị lúc này mới nhớ ra chỉ thị của Thất phu nhân và Lâm tú tài, nàng thu thập một hồi rồi mới cùng nha hoàn bên người Thất phu nhân là Thúy nhi và người báo tin ngồi xe ngựa quay lại Thượng Lâm.

-Chậm một chút, chậm một chút, ngựa chạy quá nhanh, ta không thể nói chuyện được.
Lâm Phược yêu cầu Cố Doanh Tụ chạy ngựa chậm một chút, hắn ngồi cứng ngắc trên lựng ngựa, cơ thể căng thẳng, chỉ sợ không khéo liền bay khỏi lưng ngựa.

Trước kia Lâm Phược tính tính nhút nhát, rất ít khi nói chuyện cùng Thất phu nhân, cũng không hiểu rõ những cô gái trong khuê phòng được chiều chuộng thế nào, tiểu nữ của Cố Ngộ Trần là Cố Quân Huân gần như khác biệt hẳn với Cố Doanh Tụ, nàng làm sao có thể kiên cường mà sống sốt trong gia tộc Lâm gia khốc liệt kia như Cố Doanh Tụ được, hơn nữa Cố Doanh Tụ còn có thể học cưỡi ngựa tốt như vậy?

-Lão gia lần này bệnh nặng nhẹ thế nào chưa biết được, nếu là bệnh nặng, ngươi lại trở về không chừng sẽ bị Lâm Tục Tông gài bẫy.

Cố Doanh Tụ ghìm bớt cương ngựa, cưỡi ngựa sóng vai với Lâm Phược, Chu Phổ đi ở phía sau, vẻ mặt thoải mái thưởng thức cảnh mùa đông núi Thiết Mạc.

-Ta biết.
Lâm Phược nói:
-Ta muốn biết, nếu gia chủ bệnh nặng, thậm chí không thể đứng lên được nữa, vậy Doanh Tụ tỷ có tính toán gì không?

Cố Doanh Tụ nhất thời không thể nói gì, nàng trước kia đã từng suy xét đến vấn đề này, nhưng hiện tại có nhiều điểm rất khác biết, ai biết được Lâm Phược lần này trở về lại khác trước như vậy, nàng chỉ nói nhỏ:

-Ngươi vốn có thể lưu lại giúp ta.

Lại cảm thấy lời nói này có chút ám muội không rõ ràng, nên bổ sung thêm:

-Ngươi ở lại cưới vợ lập gia đình, trong Lâm gia ngươi sẽ có một vị trí nho nhỏ.

Nàng đương nhiên biết rõ Lâm Phược vì đắc tội nhị công tử Lâm Tục Tông, sau này phải thừa cơ chạy tới Giang Ninh, tuy nhiên nàng vẫn không rõ lắm vì sao Lâm Phược muốn đi Giang Ninh, chẳng lẽ là vì hắn nhớ tới danh ca xinh đẹp Giang Ninh Tô Mi kia.

-Ta nhất định phải đi Giang Ninh, hiện tại không thể nói rõ lý do với Doanh Tụ tỷ, không phải có nỗi khổ gì, cũng không phải do chí khí cao lớn gì, là do có trách nhiệm phải gánh vác.

Lâm Phược nói, nhìn thấy trên mặt Cố Doanh Tụ có chút không hài lòng, nói thêm một câu:
-Cũng không phải vì Tô Mi cô nương.

Nghe Lâm Phược bổ sung câu đó, Cố Doanh Tụ mặt ửng hồng mắng:
-Ngươi nói lăng nhăng gì đó, ta là thím ngươi, ngôn ngữ không rõ ràng, người khác nghe thấy sẽ cắt lưỡi ngươi. Mọi chuyện ở huyện Bạch Sa này, đều là do Triệu Năng trở về nói hươu nói vượn, ngươi cũng không cần giải thích gì.

Lâm Phược cười xấu hổ, rõ ràng là Cố Doanh Tụ hiểu lầm hắn đi Giang Ninh là vì Tô Mi trước, hắn nhìn lưng núi phía xa xa, nói:

-Trong bữa tiệc ngày hôm qua ta thấy bề trên Cố gia có vài người không có khả năng trợ giúp, Doanh Tụ tỷ, trong hàng tiểu bối có ai có thể chấn hưng Cố gia không?

-Vì sao hỏi như vậy?

-Ta giúp đỡ Lâm gia, lại chỉ là một quân cờ trong tay Lâm gia, nếu ta trợ giúp Cố gia, cần phải có chút tự do.


Lâm Phược nói.

-Vậy phải xem ngươi trợ giúp thế nào.

Cố Doanh Tụ đem chiếc nón bị gió thổi kéo về phía sau, nhìn Lâm Phược một cái, cảm thấy lần này Lâm Phược trở về trên người tràn đầy nhiệt huyết mơ hồ, lai lịch Chu Phổ cũng mơ hồ, những người bán ngựa kia cũng thực mơ hồ.

-Có lẽ nên để Triệu Hổ lưu lại giúp ngươi.

Lâm Phược nói:

-Gia chủ gần đất xa trời, cho dù chỉ là trúng gió nhưng cũng chỉ là giữ lại hơi tàn, tuy Cố đại nhân có thể coi như là chỗ dựa cho ngươi, nhưng nếu ngươi còn muốn sống tại Lâm gia, bên cạnh ngươi càng cần phải có thêm người thân cận có thể sai khiến.

Cố Doanh Tụ khép mắt suy tư, thật lâu không hé răng, Lâm Phược lại ngoắc tay kêu Chu Phổ lại đây.

Cố Doanh Tụ lại ngẩng đầu mạnh mẽ hỏi Lâm Phược:
-Hôm qua ta giết người, ngươi cảm thấy thế nào?

-Ta sao có thể không biết tốt xấu như vậy?

Lâm Phược cười hỏi lại, thấy Cố Doanh Tụ nghiêm mặt, liền nói thật với nàng.

-Ở huyện Bạch Sa ta cũng đã giết người, không chỉ giết một hai người, không giết người sẽ bị người khác giết, cho nên lần này ta trở về cũng sẽ như vậy, Chu gia cũng từng giết người.

-Nhưng ta là nữ nhân

Cố Doanh Tụ nói, nàng mặc dù giữ thái độ điềm tĩnh tự nhiên trước mặt mọi người trong Cố gia, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rắm rối với việc này.

-Việc đó thì tính gì! Trên thế gian này đâu chỉ có giết người, nói đơn giản hơn còn có ăn thịt người, không phải ngươi ăn hắn thì sẽ là hắn ăn ngươi, nói gì tới tàn nhẫn hay không? Thật sự ta cũng đã gặp qua việc ăn thịt người. Năm Sùng Quan thứ năm, Hoài Thượng hạn hán, đến tháng sáu mà còn chưa có giọt mưa nào, lúa mì một năm không thu hoạch được tí nào, người chết vô số, còn có người lấy trẻ con luộc để ăn sống qua ngày. Tứ nha đầu lúc đó cũng gặp được một tên, cũng giết người, cướp trẻ con về, đứa trẻ kia bị đói đã lâu, cũng không thể cứu sống.

Chu Phổ bộ mặt dữ tợn đi tới, nói lại chuyện cũ.

Chu Phổ kể lại chuyện mà Cố Doanh Tụ còn chưa từng trải qua, nàng nghe xong sắc mặt trắng bệch.

-Nếu ngươi đồng ý

Lâm Phược lại nói:

-Ngày hôm qua ở chợ bán ngựa ta gặp ngựa tốt, ta lưu lại sáu mươi con ngựa cho ngươi, lại để lại cho ngươi bảy người. Bảy người này tuy rằng không nhất định đều là võ dung, nhưng giết hai ba người thì không thành vấn đề. Ta không phải trợ giúp ngươi, mà muốn ngươi giúp ta, ta huy vọng ngươi có thể giúp ta xóa sạch thân phận của họ, đem ngựa đổi thuyền, đổi thành thuyền có thể đi qua sông Dương Tử.


Bình Luận (0)
Comment