Lâm Phược tay trái bóp chặt cổ họng Phiên Tri Mỹ, tay phải rút đao; người bên ngoài nhìn thần sắc của hắn, tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ tiếp tục rút đao, nhổ ra sẽ cắt rơi đầu lưỡi của Phiên Tri Mỹ, đều hoảng sợ thất sắc, nhao nhao né tránh, tránh bị máu tươi văng đến trên người.
Phiên Lầu hộ viện võ sĩ vây quanh lại muốn đi cứu giúp Thiếu chủ, một giọng khàn khàn trầm thấp thanh âm từ phía sau truyền đến:
- Đều cút ngay cho ta...
Mọi người quay đầu lại thấy một lão già tóc bạc theo hành lang phía bắc sân nhà đi tới, ông ta đem hai gã muốn tiến lên chém giết cứu người võ sĩ đẩy ra một bên, lập tức đi đến trước mặt Lâm Phược, nói :
- Lão phu thay nghiệt tử vì ngươi nhận sai có được hay không? Mời vị công tử này không cần cùng nghiệt tử Phiên gia này bình thường so đo.
Lâm Phược gặp gỡ chủ nhân Phiên Lầu Phiên Đỉnh từ sau viện đi ra, mỉm cười tự nhiên nói:
- Phiên Lâu chủ nhân đã nói như thế, Lâm mỗ liền không cùng gã bình thường so đo...
Liền coi như việc gì cũng chưa xảy ra rồi buông tay, đem Phiên Tri Mỹ thả ra.
Phiên Tri Mỹ cổ họng bị Lâm Phược bóp lấy sắp đứt đến nới, ôm lấy yết hầu quỳ trên mặt đất ho khan một hồi lâu mới chậm chạp hồi khí, màu tím trên mặt giảm dần, trên cổ y không ngờ còn lưu lại vài dấu ngón tay bầm tím, người bên ngoài nhìn cũng âm thầm kinh hãi, thấy trên mặt Lâm Phược rất là bình tĩnh, trong lòng đều nghĩ người này thật sự là không sợ bóp chết người, rốt cuộc có lai lịch gì, ở Phiên Lâu cũng dám hành hung đối với Thiếu chủ Phiên Lầu, Thiếu chủ Phiên Lầu vì sao phải đi nhục mạ người này?
Chuyện này phát sinh thời gian rất ngắn, Tô Mi lúc này mới cùng Tiểu Man từ nhã phòng đi ra, hướng Phiên Đỉnh nhún mình thi lễ:
- Làm kinh động đến Phiên lão rồi, Thiếu chủ mời ta đi thỉnh an Tiểu Hầu gia, Cố thiếu quân, Vương thiếu quân, Tô Mi tối nay thân mình có chút mệt mỏi, ngồi ở gian phòng của Lâm công tử liền không muốn đi lại, không nghĩ tới lại chọc giận Thiếu chủ...
Nàng nói như vậy xong, liền kéo Tiểu Man đứng ở một bên, biết Lâm Phược có năng lực khống chế cục diện, nàng tạm thời còn không thể trước mặt mọi người biểu hiện được cùng Lâm Phược quá mức gần gũi.
Phiên Đỉnh ánh mắt quét qua con trai Phiên Tri Mỹ, Tô Mi nói như vậy, Phiên Tri Mỹ cũng không thể nói cái gì, chỉ có điều lúc này trong lòng gã có một cỗ tà hỏa muốn hướng Lâm Phược trút giận, từ trong tay võ sĩ bên người đoạt lấy đao, không đợi gã chụp được đao, Phiên Đỉnh một cái tát liền đập tới.
- Ba…
Phiên Tri Mỹ bụm lấy khuôn mặt bị tát nóng rát, hung ác ánh mắt nhìn chằm chằm Lão Tử của y, trong đầu tà hỏa mới thấp xuống, chỉ có điều đã bị nhục nhã khó tiêu, giận dữ xoay người mà đứng, cũng không rời khỏi.
- Vị công tử này xin hỏi xưng hô như thế nào?.
Phiên Đỉnh nhìn thấy đứa con đã hơi tỉnh trí lại một chút, mới quay sang nhìn chằm chằm Lâm Phược, tối nay mặc kệ con của y mắc phải sai lầm gì, vừa rồi bị thanh niên trước mắt này bóp cổ họng đòi cắt lưỡi uy hiếp, chính mình biết tình thế nguy cấp bị bắt ép thay con nhận sai, mặt mũi của Phiên Lầu đã bị nát bét, nói thật, Phiên Đỉnh cho dù là lão thành tinh, trong lòng cũng có tức giận. Nhưng có tức giận cũng không có cách nào phát ra, Phiên Lâu là Giang Ninh bảy mươi hai cửa hàng chính, cũng liền ý nghĩa đằng sau có bảy mươi mốt nhà tửu lầu cửa hàng chính chờ xem Phiên Lầu trò hay. Mặc kệ trong đó nam đạo nữ xướng, tửu lầu kinh doanh bên ngoài nhất định phải hòa khí phát tài, tối nay mở tiệc đêm ở Phiên Lầu, những người đang đứng xem quanh hành lang có mấy người không phải Giang Ninh quan to hiển quý? Tả tư khấu tham quân lại cùng thanh niên trước mắt cùng nhau đến, Phiên Đỉnh những năm gần đây đã có vài phần nhãn lực nhìn người, thanh niên này bên người tùy tùng đằng đằng sát khí, đao mặc dù mới rút ra hai tấc, nếu Phiên Tri Mỹ đao này dám rút ra, những người tùy tùng tất sẽ giành trước một đao chém tới, mà thanh niên này xem hắn tay cầm cũng sẽ là người dùng đao, mình khó có thể mệnh lệnh chúng võ sĩ ngay trước mặt mọi người cùng Tả Tư Khấu tham quân trước mặt đem thanh niên này cùng tùy tùng của hắn loạn đao chém chết được? Nếu cục diện không khống chế được bị làm cho rối loạn, hại vài cái hiển quý ở Phiên Lầu đánh mất tính mạng, Phiên gia có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém.
- Không dám nhận, Tập Vân Xã Lâm Phược,
Lâm Phược buông ra tay cầm đao, hướng Lâm Mộng Đắc, Trương Ngọc Bá chỉ ra,
- Lâm mỗ và tộc thúc Lâm Mộng Đắc cùng Trương Ngọc Bá Trương đại nhân mở tiệc đêm ở Phiên Lầu, tự nhiên bị Thiếu chủ Phiên Lầu xỉ nhục, nhất thời tức giận khó ức chế, đã làm phiền còn mời Phiên Lâu chủ nhân khoan dung nhiều một chút.
Lâm Mộng Đắc hận không thể tìm một cái kẽ hở chui vào thật tốt cùng chuyện này không liên quan, gã chỉ có thể xấu hổ hướng Phiên Đỉnh ôm quyền xin lỗi nói:
- Mộng Đắc đêm nay đã quấy rầy Phiên lão.
Trương Ngọc Bá trong lòng oán khí còn không có tiêu, chỉ hướng Phiên Đỉnh chắp tay chào một cái.
- Đông Dương Lâm gia?
Phiên Đỉnh thật ra nhận biết Lâm Mộng Đắc, chỉ biết là Lâm gia ở Giang Ninh có một nhà quy mô không nhỏ kho hàng, liền từ Lâm Mộng Đắc chủ trì, nhưng không có nghe nói qua Tập Vân Xã, tuy nhiên Lâm Phược tên này khiến ông nghe thấy quen thuộc, ông nhíu mày lại, trợn mắt nhìn Lâm phược một lúc :
- Ngươi đó là ở Triều Thiên dịch trạm cùng Khánh Phong Hành thề không đội trời chung Lâm Phược Lâm Cử nhân?
- Sai rồi, Lâm mỗ chỉ cùng Đỗ Vinh tên thất phu đó có thù oán, cùng Khánh Phong Hành lại không thù hận.
Lâm Phược sửa chữa lại cách nói của Phiên Đỉnh.
Người bên ngoài đều nghĩ Đỗ Vinh cùng Khánh Phong Hành hiệu buôn có cái gì khác nhau? Trong lòng đều nghĩ thanh niên này rốt cuộc là có lai lịch gì, Tập Vân Xã lại là cái gì hiệu buôn hoặc là tiêu cục, cũng dám cùng Khánh Phong Hành thề không đội trời chung? Có người nghe nói qua mấy ngày trước có phát sinh chuyện ở Triều Thiên trạm, liền đem chút tin vỉa hè mà mình nghe được nói qua ấy người xung quanh nghe. Có chút rượu khách cũng không để ý đến Phiên gia, nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ:
- Lâm Phược này chính là con cháu Đông Dương Lâm gia, Tập Vân Xã thật ra không có nghe nói qua, hắn quả nhiên chính là một cái khó lường nhân vật, nghe nói cùng Đỗ Vinh ở huyện Bạch Sa nháo sự không quá thoải mái, hai bên nhìn lẫn nhau đều không vừa mắt, nghe nói còn rất được vị kia mới tới Án sát Phó sứ Cố Ngộ Trần coi trọng!
- Dám cùng Đỗ Vinh khiêu chiến, chẳng lẽ lại là một nhân vật đơn giản, Tập Vân Xã kia tự nhiên cũng sẽ không đơn giản, thủ đoạn vừa rồi cũng là rất inh.
- Thiếu chủ Phiên Lầu cũng quá không biết tốt xấu, đều nói thất phu cơn giận, máu tươi năm bước, đúng là mắt bị mù muốn đi gây sự với người như vậy, làm như thực sự nghĩ rằng trời ở Giang Ninh là Phiên gia của y một tay nhỏ bé có thể che trời?
Cố Tự Nguyên vô cùng xấu hổ, y tối nay vẫn là lần đầu tiên cùng với Tiểu Hầu gia Nguyên Cẩm Sinh đến Phiên Lầu cùng Thiếu chủ Phiên Lầu Phiên Tri Mỹ và với con trai Phủ doãn Giang Ninh Vương Siêu kết bạn, không chỉ ... những người khác đều không biết gã là Cố Ngộ Trần con trai độc nhất mà còn liền đến Phiên Đỉnh cũng không biết gã là con trai của Cố Ngộ Trần, vừa rồi Phiên Tri Mỹ muốn đi tìm Lâm Phược phiền toái, y còn muốn khoanh tay đứng nhìn xem trò hay, làm sao nghĩ đến Lâm Phược giận dữ nhảy ra đòi cắt đầu lưỡi Phiên Tri Mỹ cho hả giận? Sự việc loạn thành như vậy, y so với Lâm Mộng Đắc càng hận không thể tìm được chỗ kẽ hở nào chui vào. Gã cũng vì vừa mới mới nhìn đến Lâm Phược ánh mắt kia muốn giết người cùng với thản nhiên thái độ lúc ấy mà âm thầm kinh hãi, trong lòng nghĩ loại này tiểu nhân ác khí quả nhiên là không thể gây sự.
Tiểu Hầu gia Vĩnh Xương Hầu Nguyên Cẩm Sinh từ đầu đến cuối hai tay đều ôm ở trước ngực nhìn mọi chuyện phát sinh, mày nhíu lại nhìn thẳng Lâm Phược, lại nói tiếp mấy ngày trước ở trước cửa Triều Thiên dịch trạm nhìn thấy hắn cùng với Đỗ Vinh thề không đội trời chung, còn tưởng rằng hắn có Cố Ngộ Trần làm chỗ dựa vững chắc sẽ không biết tốt xấu cùng Đỗ Vinh đấu một trận, xem hắn vừa rồi dũng mãnh quyết đoán, theo như lời phụ thân nói, thật đúng có thể coi là một nhân vật. Thật sự là hối hận tin lời của Cố Tự Nguyên, cũng hối hận vừa rồi lại ôm tâm lý đi theo xem kịch vui, không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào, có hay không còn cơ hội để bù đắp sai lầm?
Giang Ninh Phủ doãn Vương Học Thiện tuy rằng đối với Lâm Phược hung hăng gàn bướng có chút khinh thường, nhưng cũng sẽ không ở lúc này xen vào tự tìm xui xẻo, đứng ở một bên không lên tiếng.
Phiên Đỉnh híp mắt nhìn Lâm Phược, trong lòng thầm nghĩ: mấy ngày trước nghe được có người nói hắn ở Triều Thiên trạm cùng Đỗ Vinh thề không đội trời chung, lúc ấy cũng không để người này vào trong lòng, không nghĩ tới tận mắt nhìn người này đúng là có vài phần bản lĩnh, việc tối nay cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua, không nên lại cho tiểu tử này dựa thế lập uy nữa, vừa rồi hỏi hắn danh tính thật sự là sai lầm, nghĩ thông suốt hết thảy, liền quyết định thật nhanh nói:
- Việc tối nay, người sai đều là nghiệt tử, Lâm công tử và Lâm lão đệ cùng Trương đại nhân tối nay chi phí, đều bắt tại tiểu lão nhân danh nghĩa, hôm nào lại đem chút lễ mọn đến nhà tạ tội...
- Tạ tội thì không dám nhận.
Lâm Phược thấy Phiên Đỉnh có ý đuổi khách, liền cùng Trương Ngọc Bá nói:
- Trương đại nhân nếu còn có hứng uống rượu, chúng ta tìm tửu lâu khác đối ẩm?
- Tốt!
Trương Ngọc Bá trước kia cùng Lâm Phược giao hảo, chỉ vì nghe Dương Phác nói Lâm Phược được Cố Ngộ Trần coi trọng, y trong lòng chỉ đem Lâm Phược trở thành một tên theo đuổi danh tiếng lợi ích, dựa vào quyền thế người bình thường, vừa rồi thấy bản lĩnh của hắn, đúng là cảm thấy hắn là một người tài dũng cảm lại rất có tâm tư, nghĩ thầm rằng nhân vật như vậy cho dù không phụ thuộc vào quyền quý, cũng có thể thăng chức rất nhanh, cũng là không để ý đứng ở một bên Cố Ngộ Trần con trai độc nhất Cố Tự Nguyên, Lâm Phược mời gã đến chỗ khác uống rượu tiếp, y liền lớn tiếng đồng ý.
Lâm Phược cười ha hả, hướng xung quanh mọi người đứng ở hành lang chính:
- Quấy nhiễu chư vị rượu hứng, Lâm Phược ở nơi này xin lỗi.
Tất cả mọi người nói:
- Không sao, không sao...
Nhìn Lâm Phược, Trương Ngọc Bá, Lâm Mộng Đắc đám người rời khỏi Phiên Lầu.
Phiên Đỉnh trong lòng thầm than, bởi vậy chính mình lại trở thành tiểu nhân đuổi khách, hướng những người khách uống rươu chắp tay nói:
- Phiên Lầu mới ủ Ngọc lâu xuân, mỗi bàn đưa tặng một bình, lại mời Tô Mi tại đây hành lang chính vì chư vị hát lên mấy khúc, thuận tiện vì tiểu lão nhân xin lỗi...
Tô Mi cũng chỉ có thể kiềm chế tâm tư cùng Lâm Phược đi ra ngoài uống rượu một đêm, lưu lại vì mọi người hát một tiểu khúc, một bên Tứ nương tử Phùng Bội Bội lúc này mới đem giấu trong tay áo ngân đao để lại chỗ cũ.
Trấn an qua khách uống rượu, Phiên Đỉnh mới chú ý Nguyên Cẩm Sinh cùng với Phủ Doãn Thiếu công tử Vương Siêu, nhìn một thanh niên lạ mắt khác, hỏi:
- Vị này chính là...
- Phiên lão, tiểu chất Cố Tự Nguyên, gia phụ là mới nhậm chức Án sát Phó sứ,
Cố Tự Nguyên nho nhã lễ độ cùng Phiên Đỉnh nói, gặp Phiên Đỉnh vẻ mặt kinh ngạc, lúc này đều không dám nói láo sau lưng, chỉ có thể bất đắc dĩ theo thực tế nói lại :
- Lâm Phược tên này quả thật có chút được gia phụ coi trọng, khi ở huyện Thạch Lương, từng có thích khách cải trang khuân vác ẩn núp, được Lâm Phược cùng với tuỳ tùng nhìn thấu... Lâm Phược vốn là xuất thân Cử nhân, lại học cách ăn mặc của võ phu, cử chỉ lại thô lỗ, thật là nhục nhã.
Vẫn là không kìm nổi muốn nói vài câu ác ngôn đối với Lâm Phược.
Cố Ngộ Trần gặp chuyện một chuyện, vốn không có nói ra, Cố Ngộ Trần cũng làm ra không có chuyện gì, Giang Ninh bên này vốn không có nhấc lên cái gì gợn sóng, Phiên Đỉnh gã vẫn là lần đầu nghe được, âm thầm kinh hãi, nghĩ thầm rằng này Sở Đảng tân quý thật đúng là kiềm chế được, ngàn vạn lần không cần ở Giang Ninh nhấc lên cái gì sóng to gió lớn mới tốt.
Hôm nay Phiên Tri Mỹ mặt mũi mất hết, cổ cũng bị Lâm Phược bóp cho tím tái, nói chuyện đều cảm thấy yết hầu đau đớn, liền không hề giữ lại Cố Tự Nguyên, Vương Siêu tiếp tục uống rượu, Nguyên Cẩm Sinh nói còn có việc khác còn chưa làm; Cố Tự Nguyên tối nay tự nhiên là rất không thoải mái, cùng Phủ Doãn thiếu công tử Vương Siêu cưỡi ngựa xe hồi phủ.
Đợi Cố Tự Nguyên, Vương Siêu rời khỏi, Phiên Tri Mỹ ngôn ngữ lại lần nữa bắt đầu xuồng sã, cùng Nguyên Cẩm Sinh nói:
- Tiểu Hầu gia, Lâm Phược thằng nhãi này thật là đáng giận, mấy ngày tới tìm người âm thầm chém hắn...
- Khốn khiếp, trước mặt Tiểu Hầu gia có phần cho ngươi vung tay múa chân!
Phiên Đỉnh trực tiếp giáo huấn con mình một tiếng, để hắn câm miệng, cùng Nguyên Cẩm Sinh nói :
- Này tiểu đầy tớ lần này chỉ sợ là muốn mượn Phiên Lâu lập danh dương oai, hẳn là đối với Phiên Lầu không tính là có sâu đậm ân oán? Tiểu Hầu gia suy đoán sự tình, không biết nên suy xét hắn nghĩ như thế nào mới tốt.
Nguyên Cẩm Sinh khẽ lắc đầu, nói:
- Ta cũng nghiêng về lời nói của Cố Tự Nguyên, đem hắn trở thành tầm thường nhân vật đến đối đãi —— dám ngay mặt khiêu khích Đỗ Vinh người này, quả nhiên là có mấy phần bản lĩnh!
Hiện tại nhất định Lâm Phược cũng không rõ ràng biết Đỗ Vinh cùng Khánh Phong Hành tình hình bên trong, phiên bá ngươi cảm thấy sao?
- Thật sự khó nói. Nếu hắn biết Đỗ Vinh cùng Khánh Phong Hành chi tiết, hắn ở Triều Thiên trạm phía trước cùng Đỗ Vinh khiêu khích, nói không chừng sau lưng có Cố Ngộ Trần bày mưu tính kế —— triều đình cho dù cấp Xa gia cắt đất phong hầu, cũng là vô cùng muốn cắt bỏ Xa gia cánh chim , Đỗ Vinh cùng Khánh Phong Hành đó là trước tiên là đối tượng phải diệt trừ, sợ là sợ triều đình không có quyết tâm này. Ta âm thầm phái người tìm hiểu một chút.
Phiên Đỉnh nói.
- Mặt khác, Tập Vân Xã là cái gì, Phiên bá ngươi cũng hỏi thăm rõ ràng rồi nói cho ta biết.
Nguyên Cẩm Sinh nói.