Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 104

Sau khi giấy mực được dọn ra, Lương Y Đồng lại có chút không biết nên viết như thế nào. Nàng muốn viết là có chút nhớ hắn, nhưng chỉ vừa tách ra một ngày đã truyền tin cho hắn, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thẹn. Lương Y Đồng nhìn chằm tờ giấy một lúc lâu, cũng không viết được gì.

Nàng cuối cùng vẫn thu hồi giấy mực. Thấy biểu tình của nàng uể oải, có chút không vực dậy tinh thần được, Lục Tú nhịn không nổi mà cả gan hỏi một câu, "Vương phi còn để ý chuyện Đàm Nguyệt Ảnh sao?"

Cũng không hẳn là để ý, nàng ta cũng chỉ tìm Vương gia nói chuyện, còn chưa làm gì với hắn, nàng chỉ là đột nhiên nghe thấy chuyện này thì có chút không thoải mái thôi, cảm xúc cũng chỉ là nhất thời. Giờ phút này nàng chỉ là không vực dậy tinh thần được, tưởng tượng đến việc còn phải ở hành cung thêm mấy ngày, nàng liền khống chế không nổi nỗi nhớ hắn.

Lương Y Đồng thở dài nói: "Chỉ là nghĩ đến việc phải ở lại đây thêm một đoạn thời gian, có chút không quen thôi."

Lục Tú cong cong môi, chỉ cảm thấy Vương phi nhà mình nhất định là nhớ Vương gia rồi, nàng khuyên nhủ: "Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương phi vẫn nên dùng cơm trước đi, Tuyết Mai đang sắc thuốc rồi, người dùng xong cơm trưa là có thể uống."

Lương Y Đồng gật đầu, lệnh cho nha hoàn dọn cơm trưa lên.

Lúc này, Thái hậu đã ăn xong cơm trưa rồi, bà ta đang dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần. Từ khi làm Thái hậu, cơ hồ là mỗi năm bà ta đều tới hành cung một lần, cũng không có hứng thú gì với phong cảnh của hành cung, giờ phút này chỉ tập trung nghĩ xem nên tra tấn Lương Y Đồng như thế nào mà không có ai nghi ngờ. Đột nhiên, trong không khí lại truyền tới mùi thuốc.

Mùi thuốc này cực kỳ nồng, còn vô cùng khó ngửi, thấy thần sắc của bà ta không tốt, ma ma đã đóng cửa lại, nhưng mùi thuốc vẫn bay tới.

Triệu ma ma thấy Thái hậu nhíu mi, tâm trạng không được tốt thì nói: "Bằng không để nô tỳ tới chỗ Dự Vương phi một chuyến đi, nói là người không ngửi được mùi thuốc, để nha hoàn của nàng ta sắc thuốc ở chỗ khác, như vậy mùi sẽ nhẹ hơn.

Để nha hoàn của nàng đi chỗ khác sắc thuốc tất nhiên không phải biện pháp tốt, nhỡ mà dược liệu xảy ra vấn đề gì, không chừng bà ta sẽ bị hoài nghi. Có không ít người đang nhìn chằm chằm vào vị trí Dự Vương phi, lỡ như có người muốn hại nàng, chẳng phải bà ta cũng sẽ bị lợi dụng sao?

Thái hậu tuy rằng nhìn phu thê Dự Vương không vừa mắt, nhưng lại không thật sự muốn nàng xảy ra chuyện gì, dù sao thì hiện tại cũng không phải thời điểm lật mặt với Dự Vương. Thái hậu nhàn nhạt nói: "Không cần, thật sự để nàng ta đi chỗ khác sắc thuốc, nhỡ xảy ra chuyện gì, Dự Vương nhất định sẽ đổ lên đầu ai gia. Thật sự muốn giúp ai gia thì nghĩ xem làm như thế nào để ra oai phủ đầu với nàng ta đi, không được để lại nhược điểm."

Đôi mắt của Triệu ma ma xoay chuyển, nói: "Theo lão nô thấy, không bằng ngày mai nương nương tổ chức một buổi làm thơ, nghe nói Dự Vương phi xuất thân rất thấp, là may mắn được Dự Vương thu lưu mới có thể nhận thân. Lâu nay mọi người chỉ nói nàng ta xinh đẹp, lại không ai khen nàng ta có tài hoa, chắc chắn là một kẻ văn hóa thấp. Mấy phu nhân ở đây đều xuất thân cao quý, từ nhỏ được danh sư dạy dỗ, tài hoa không thua ai, nếu Dự Vương phi không thể làm được bài thơ nào tốt, nhất định sẽ mất mặt với mọi người."

Thái hậu nhíu mi, "Nàng ta tốt xấu gì cũng là Dự Vương phi, nếu mất mặt với mọi người còn không phải là mặt mũi Hoàng thất mất hay sao? Việc hôn nhân này còn là do Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, chẳng phải là gián tiếp vả mặt Hoàng thượng à? Không được."

Triệu ma ma cũng là kẻ gan lớn, sau khi nghe Thái hậu phản bác lại không hề sốt ruột, chỉ nói: "Ai mà chẳng biết Dự Vương sủng nàng ta nên mới cưới chứ? Có liên quan gì tới Hoàng thượng? Theo lão nô thấy, rõ ràng là Dự Vương không màng đến thể diện của Hoàng thất cưới nàng ta, muốn mất mặt thì cũng là bọn họ mất mặt. Huống chi nếu nàng ta mất mặt, Đàm cô nương nhìn thấy, trong lòng nhất định sẽ càng thêm khó chịu, một nữ nhân vô tài vô đức há có thể so với nàng ta? Nói không chừng sẽ kich thích Đàm cô nương, khiến nàng ta cạnh tranh với Dự Vương phi"

Thái hậu nhăn mày, nhất thời có chút dao động. Bà ta chưa từng hỏi thăm về ý tứ của Đàm Nguyệt Ảnh, nhưng Lương Y Đồng càng vô dụng, Đàm Nguyệt Ảnh nhất định là càng không cam lòng.

Triệu ma ma lại nói: "Huống chi dù thật sự mất mặt thì cũng không trách được người khác, người chỉ là rảnh rỗi nhàm chán nên mới tổ chức, cũng không phải là người làm nàng ta xấu mặt, có trách cũng chỉ trách nàng ta dốt nát, không có tài cán gì. Mấy cô nương coi trọng nhất là thể diện, nếu nàng ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, nói không chừng sau này sẽ không dám gặp mặt ai, lão nô thấy, cái này so với sự trừng phạt nào cũng nặng hơn."

Thái hậu thật đúng là bị Triệu ma ma thuyết phục rồi, "Vậy làm theo ngươi nói đi."

Tuy Thái hậu đã nói không cần thỉnh an, nhưng ngày hôm sau mọi người vẫn đến, Thái hậu liền giữ các nàng ở lại chính điện dùng đồ ăn sáng, sau khi ăn xong mới nói: "Ở đây cũng khá nhàn rỗi, cảnh sắc ở hành cung lại đẹp như vậy, không bằng các ngươi làm một vài câu thơ đi, để ta cùng Hoa phu nhân làm trọng tài, ai giành hạng nhất sẽ có thưởng."

Hoa phu nhân tất nhiên là đáp ứng.

Mọi người chỉ cho là Thái hậu có hứng thú nên nào dám nhiều lời. Kỳ thật mấy phu nhân này đều đã ba mươi bốn mươi tuổi, có vài nhi tử trưởng thành rồi, mấy năm nay các nàng đều bận việc ở hậu trạch, cho dù khi còn trẻ học hành không tệ, nhưng cũng đã sớm quên gần hết rồi, chỉ cảm thấy Thái hậu thật đúng là muốn cái gì cũng được. Nếu sau khi xếp hạng, lại bị tiểu cô nương chèn ép thì chẳng phải quá mất mặt sao?

Nhưng Thái hậu đã nói vậy, các nàng cũng chỉ có thể kêu khổ trong lòng. Nghĩ đến Lương Y Đồng trước khi được Võ Hưng Hầu phủ nhận thân thì chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, hẳn là không có bản lĩnh gì, mấy vị phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần người đứng cuối không phải chính mình thì cũng không phải quá khó để chấp nhận.

Các nàng sao có thể biết được, Lương Y Đồng trên thực tế là thứ nữ của Vũ An Hầu phủ. Tuy Tống thị nhìn nàng không vừa mắt, lại cũng không có khả năng không cho nàng theo phu tử học tập. Vì muốn Lương Y Thiến tiến bộ một chút, Tống thị cũng mời danh sư đến.

Khi còn nhỏ vì lấy lòng phụ thân, Lương Y Đồng nỗ lực vô cùng, thơ của nàng tuyệt đối tốt hơn phần lớn người ở đây.

Trong lòng Chương thị hơi giật giật, không khỏi lo lắng mà nhìn Lương Y Đồng một cái. Bà biết nhìn lòng người, cơ hồ là ngay lập tức hiểu ra dụng ý của Thái hậu, bà thật sự cảm thấy Thái hậu hồ đồ rồi. Cho dù không thích Lương Y Đồng thì nàng vẫn là Dự Vương phi, bà ta không để lối thoát cho người khác như vậy, sao có thể tốt? Nếu Dự Vương biết được thì chỉ sợ là không được yên.

Mấy phu nhân ở đây, cũng chỉ có Phó thị hiểu Lương Y Đồng nhất, thấy Phó thị không lo lắng nhiều thì Chương thị mới thu hồi suy nghĩ.

Sau khi Thái hậu lên tiếng thì lập tức lệnh cho cung nữ dọn giấy mực lên, để mọi người viết thơ về "Hành trình suối nước nóng".

Lương Y Đồng cũng không giống những người khác, vừa nhận giấy liền trầm tư suy nghĩ. Thần sắc của nàng nhàn nhạt, bộ dáng thất thần, nhìn có chút ngây ngốc.

Cho rằng nàng sẽ không viết được thơ, trong mắt Thái hậu hiện lên một tia châm chọc, chỉ cảm thấy nàng cũng chỉ có tướng mạo mà thôi.

Đàm Nguyệt Ảnh cũng không nhịn được mà nhìn nàng vài lần, quyết định phải giẫm nát nàng dưới chân.

Lương Y Đồng sở dĩ có chút thất thần, tất nhiên là nhìn thấy sự mỉa mai cùng vui sướng khi người khác gặp họa trong ánh mắt của Thái hậu, cũng đã đoán được mục đích của bà ta. Nàng vốn dĩ không có tâm tranh chấp, nhưng giờ phút này lại bị kích thích lòng hiếu thắng.

Nàng suy tư một lát, đặt bút viết mấy chữ.

Thái hậu vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của nàng, thấy nàng chỉ mất khoảng nửa khắc đã viết xong thì cảm thấy nàng nhất định là bất chấp viết bừa.

Thái hậu khi xưa cũng rất nổi bật, nhưng chưa bao giờ viết thơ nhanh như vậy. Bà ta từ từ nói: "Sao Dự Vương phi lại dừng bút rồi? Chẳng lẽ cảm thấy đề tài này quá khó sao? Nhi tức phụ của Hoàng gia ta sao có thể chịu thua!"

Lương Y Đồng cười nói: "Hồi mẫu hậu, nhi tức phụ cho dù không suy tính cho thể diện Hoàng gia thì cũng phải suy xét đến mặt mũi của chính mình, sao có thể từ bỏ ngay từ đầu? Đề tài này đúng là khó, nhi tức phụ cũng là may mắn có linh cảm, đã viết xong rồi."

Thái hậu lại có chút không tin, chỉ cảm thấy nàng đang giả bộ, lạnh lùng nói: "Đã xong rồi thì buông bút đi! Mọi người không cần ghi tên, vì xếp hạng công bằng, lát nữa Hoa phu nhân đọc thơ của mọi người ra, trừ bỏ ai gia cùng Hoa phu nhân làm trọng tài, mọi người ai cũng có thể lựa chọn người đứng nhất."

Mọi người đều đáp ứng.

Thấy nàng làm nhanh như vậy, Đàm Nguyệt Ảnh có chút kinh ngạc, nhất thời cũng không biết là nàng thật sự lợi hại hay là bất chấp viết bừa. Nàng ta nguyên bản còn muốn tỏ vẻ tĩnh tâm một phen, nhưng thấy đám người Phó thị cũng đã buông bút thì trong lòng hơi kinh hãi, vội vàng ghi suy nghĩ trong lòng ra, cũng bất chấp tạo hình của bản thân. Nàng ta cầm kỳ thi họa đều khá tốt, tất nhiên không sợ làm thơ, căn bản là không đặt mấy phu nhân này ở trong mắt. Dù sao thì khoảng thời gian trước nàng ta vẫn đang học làm thơ, nàng ta thậm chí còn cảm thấy bản thân có thể giành được hạng nhất, lúc này biểu tình cũng vô cùng kiêu ngạo.

Hơn mười vị phu nhân ở đây cũng không hề kém cỏi, cho dù đã nhiều năm không động tới, không viết được quá kinh diễm, nhưng chẳng lẽ lại không thể viết được mấy câu bình thường sao?

Mọi người rất nhanh đã viết xong.

Thấy mọi người đều đặt bút xuống, Thái hậu lệnh cho cung nữ đi thu lại, sau đó để Hoa phu nhân đọc.

Sau khi đọc hết mười lăm bài thơ thì cũng hết mười lăm phút, mọi người tất nhiên cũng đã có xếp hạng riêng trong lòng. Thái hậu cười cười mà chọn ra bài xếp thứ nhất.

Bài thơ này linh khí bức người, khiến người đọc kinh diễm, vừa nhìn là biết một cô nương trẻ tuổi làm, nhất định là của Đàm Nguyệt Ảnh. Bà ta cười nói: "Ai gia rất thích bài này, hạng nhất trong lòng ai gia chính là nó, Hoa phu nhân thấy sao?"

Hoa phu nhân thích hai bài, mà bài này là một trong số đó, thấy Thái hậu đã chọn cái này thì cười nói: "Hồi Thái hậu nương nương, thần phụ cũng nhất trí với người."

Thái hậu lại hỏi những người khác một chút, thấy đa số người ở đây đều tán thành thì liền bầu nó làm hạng nhất, bà ta không khỏi cười cười, "Vậy bài thơ này giành được hạng nhất."

Trong mười lăm bài thơ này, đúng lúc có một bài viết rất chán, bà ta liền chắc chắn là do Lương Y Đồng làm. Bà ta nói: "Mấy xếp hạng khác thì không nói nữa, chọn ra bài kém cỏi nhất là được."

Nói đến cùng vẫn là phải giữ mặt mũi cho mấy vị phu nhân.

Lần này bà ta cùng Hoa phu nhân chọn cùng một bài.

Thấy quả thật là của mình, Lương phu nhân sở sở chóp mũi, cười nói: "Ai nha, Thái hậu nương nương chừa chút mặt mũi cho thần phụ đi, thần phụ đã nhiều năm không làm thơ, viết thành như vậy cũng là cố gắng hết sức rồi. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ không xếp cuối, ai ngờ mấy tiểu cô nương lại lợi hại như vậy."

Bà ta bình thường rất tự nhiên hào phóng, cũng chưa đến mức vì một bài thơ xếp cuối mà xấu hổ. Thấy bà ta thản nhiên như thế, mọi người cũng không có tâm tư chế giễu.

Thái hậu lại hơi ngẩn ra một chút, hiển nhiên có chút thất vọng, người xếp hạng cuối lại không phải là Lương Y Đồng sao?

Sớm biết như vậy thì đã xếp hạng cho cả mười lăm bài thơ, cho dù nàng không phải hạng cuối thì cũng nhất định là hạng hai từ dưới lên!

Bởi vì vừa rồi đã nói chỉ chọn ra bài kém nhất, Thái hậu cũng không thể thu hồi lại lời của mình, lúc này đã hơi mất hứng, nói với Đàm Nguyệt Ảnh: "Bài hạng nhất viết cực kỳ không tệ, có thể thấy được rằng rất có thiên phú, nhất định là Nguyệt Ảnh làm phải không?"

Đàm Nguyệt Ảnh bị điểm danh thì không khỏi có chút hổ thẹn, chỉ cảm thấy Thái hậu nương nương đang cố ý khi dễ mình. Nhưng mà bài hạng nhất này đúng là tốt hơn so với của nàng ta, Đàm Nguyệt Ảnh nói: "Thần nữ nào có năng lực bậc này, hẳn là vị phu nhân nào đó làm rồi."

Trong lòng nàng ta đoán là Chương phu nhân. Dù sao thì khi Chương phu nhân còn trẻ cũng có danh hiệu đệ nhất tài nữ, nếu còn chưa mai một thì nhất định là lợi hại hơn nàng ta.

Các vị phu nhân lại đều lắc đầu, sôi nổi nói ra bài nào là của mình. Từ đó xem ra, vậy mà chỉ còn lại một mình Lương Y Đồng.

Thái hậu hơi giật mình, hiển nhiên là không đoán được nàng sẽ giành hạng nhất. Bà ta nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ rằng trong cung điện có người để lộ chuyện này ra, nhưng khi nhớ lại đề tài "Hành trình suối nước nóng" này là bản thân nhất thời nghĩ ra, bà ta mới nhấp môi, "Dự Vương phi, bài thơ này thật sự là con làm à?"

Thấy sắc mặt của bà ta vô cùng khó chịu, trong mắt Lương Y Đồng hiện lên một tia nghiền ngẫm, cười nói: "Hồi mẫu hậu, đúng là nhi tức phụ làm. Bất quá là may mắn có linh cảm nên mới viết ra được, ai ngờ lại được mọi người yêu thích, mẫu hậu cũng không cần ban thưởng cái gì đâu."

Vậy mà thật sự là nàng làm, không ít người đều sửng sốt, mấy người không nhạy cảm thậm chí còn cho rằng Thái hậu Muốn làm nàng nổi bật nên mới để nàng chuẩn bị trước, bằng không sao có thể làm vừa nhanh vừa tốt như vậy?

Khi đối diện với đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ, sắc mặt của Thái hậu hơi lạnh đi, ngay sau đó mới miễn cưỡng cười, "Ai gia đã nói sẽ có thưởng, há có thể nuốt lời?"

Bà ta nói liền để cung nữ mang phần thưởng được chuẩn bị trước ra. Vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này nhục nhã Lương Y Đồng một phen, ai ngờ lại giúp nàng nổi bật, bà ta không chỉ không được xem kịch vui, lại còn chịu thiệt hại, trong lòng Thái hậu nghẹn khuất cực kỳ.

Đàm Nguyệt Ảnh cũng không dự đoán được Lương Y Đồng lại làm thơ tốt hơn nàng ta, một nha hoàn nho nhỏ, nàng học được những thứ này từ nơi nào chứ? Nghĩ đến vừa rồi Thái hậu còn trào phúng mình, nàng ta chỉ cảm thấy Thái hậu và lương Y Đồng liên thủ, hành động hôm nay của hai người họ, nói không chừng chính là đang vũ nhục nàng ta.

Đàm Nguyệt Ảnh có khó chịu đến đâu thì vẫn phải nhẫn nhịn, dù sao hai người này đều có thân phận cao hơn nàng ta.

Sau khi mọi người rời đi, Thái hậu bực bội ngồi ở trên giường, đập một cái ly xuống đất, không cho Triệu ma ma sắc mặt tốt, "Trước khi đưa ra chủ ý cũng không tìm hiểu xem khả năng của nàng ta như thế nào, vậy mà lại để nàng ta được hạng nhất, tự đi lĩnh phạt đi!"

Triệu ma ma nào biết rằng một nha hoàn như Lương Y Đồng lại có tài năng như vậy? Nếu xương cốt già cỗi này của bà ta phải đi lĩnh phạt thì chỉ sợ quãng đời còn lại sẽ phải nằm trên giường. Bà ta quỳ xuống, khẩn cầu: "Cầu Thái hậu nương nương tha cho nô tỳ một lần, đều là do nô tỳ không tìm hiểu rõ ràng, là nô tỳ tự cho mình là đúng nên mới nghĩ rằng nàng ta cái gì cũng không hiểu. Cầu Thái hậu nương nương cho nô tỳ một cô hội lập công chuộc tội, nô tỳ còn một chiêu nữa, lần này nhất định sẽ khiến người hết giận!"

Thấy bà ta thể thốt như thế, Thái hậu nhíu mày, "Chiêu gì? Còn không mau nói!"

Khi Triệu ma ma đang muốn nói thì đột nhiên thấy một cung nữ chạy vào, vội vàng nói: "Thái hậu nương nương, có thị vệ thúc ngựa tới đây, nói là có việc cầu kiến người."

Thấy có thị vệ chạy tới, sợ là trong kinh thành xảy ra chuyện, Thái hậu cũng mặc kệ chuyện Lương Y Đồng, vội vàng nói: "Mau tuyên vào."

Sau khi thị vệ vào, Thái hậu mới biết Dự Vương gặp thích khách.

Bà ta hơi ngẩn người, thị vệ lại quỳ xuống nói: "Thuộc hạ phụng mệnh lão thái thái của Trường Hưng Hầu phủ tới đón Dự Vương phi hồi kinh, cầu Thái hậu nương nương chấp thuận."

Thái hậu gắt gao nhăn mày, nhất thời không biết Dự Vương thật sự gặp thích khách hay là giả bộ. Nếu là sự thật mà bà ta lại giữ Dự Vương phi không thả, Hoàng thượng nhất định sẽ bất mãn, còn bảo bà ta thả người, bà ta lại thật sự không cam lòng, dù sao thì vẫn chưa hết giận.

Thái hậu nói: "Dự Vương hiện giờ thế nào? Có bị làm sao không?

Thị vệ nói: "Hồi Thái hậu nương nương. Dự Vương bị thương ở trên đùi, hiện giờ hành động có chút khó khăn, buổi sáng Hoàng thượng đã miễn cho người ấy thượng triều. Hiện giờ tuy rằng người ấy không có nguy hiểm về tính mạng, trong phủ lại vẫn cần có Dự Vương phi, mong Thái hậu nương nương cho phép Dự Vương phi rời đi trước."

Thấy Hoàng thượng cũng đã miễn cho hắn thượng triều, Thái hậu sao có thể giữ người không thả?

Khi Lương Y Đồng biết được việc này, đôi mắt cũng tối sầm lại, ngây ngốc một lúc, khó khăn lắm mới đứng vững. Nàng vội vàng kêu Lục Tú cùng Tiêu Linh thu dọn đồ đạc, sau đó tới chỗ Thái hậu nói một tiếng.

Thái hậu tức giận đến mức không muốn nhìn thấy nàng, phất tay đuổi người đi, "Thương thế của Dự Vương quan trọng, Dự Vương phi mau chóng trở về đi."

Lương Y Đồng nói cảm tạ, lập tức đi lên xe ngựa, dọc cả con đường đều vô cùng lo lắng, sợ rằng Dự Vương xảy ra chuyện gì.
Bình Luận (0)
Comment