Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 107

Dự Vương có chút không yên tâm, muốn để thị vệ đi mời Thái y.

Biết là hắn lo lắng cho mình, trong lòng Lương Y Đồng ấm áp, không khỏi cong cong môi, nói: "Thật sự không có việc gì, có thể là hộp đồ ăn giữ nhiệt không tốt, vì cá không được nóng nên có chút mùi tanh mới làm ta buồn nôn."

Vừa rồi Dự Vương cũng đã ăn cá, hôm nay cá được chuẩn bị từ sớm nên mùi vị cũng đúng là có chút không giống với cá lúc mới nấu xong. Dự Vương cũng không kiên trì, nói: "Vậy đừng ăn cá, ăn mấy món khác đi."

Lương Y Đồng gật đầu, "Ừm."

Nha hoàn đã đưa nước tới, Lương Y Đồng súc miệng xong thì bọn họ lại đổi chỗ ngồi. Tiếp theo đó, Lương Y Đồng không ăn cá nữa, chỉ ăn đồ ăn chay cùng món chua. Thấy nàng không còn việc gì, Dự Vương mới thở phào nhẹ

Dùng cơm trưa xong, hai người lại đi dạo dọc bờ sông, qua nửa canh giờ thì Lương Y Đồng có chút mệt mỏi, nàng kéo cánh tay Dự Vương, "Không muốn đi nữa."

Dự Vương rũ mắt nhìn tiểu cô nương một cái, thấy nàng ngáp thì cũng biết là nàng mệt mỏi rồi. Trong khoảng thời gian này, giữa trưa nàng sẽ luôn nghỉ ngơi một chút, đột ngột thay đổi thói quen nên buồn ngủ là việc không thể tránh khỏi, bọn họ lập tức trở về, Dự Vương để xa phu đánh xe ngựa lại đây.

Nơi này cách Vương phủ một quãng đường khá dài, đi xe ngựa cần nửa canh giờ, Dự Vương phân phó nha hoàn dọn giường lên xe, Muốn để nàng nằm nghỉ một lát, Lương Y Đồng lại lắc đầu, "Không cần, cũng không có bao xa, ta phỏng chừng cũng không ngủ được, dựa trên người chàng nghỉ một lát là được."

Thấy nàng xác thực không muốn nằm nghỉ ngơi, Dự Vương cho nha hoàn lui xuống, sau khi lên xe ngựa thì kéo tiểu cô nương vào trong lòng mình, "Dựa trên vai ta nghỉ ngơi một chút đi."

Lương Y Đồng gật đầu, vốn tưởng rằng không ngủ được, ai ngờ ngửi hơi thở trên người hắn thì lại thật sự đi vào giấc ngủ. Nàng ngủ ngon lành, khi tới Dự Vương phủ, Dự Vương không nỡ đánh thức nàng, đang tính bế nàng xuống thì lông mi Lương Y Đồng run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt, "Tới rồi sao?"

Động tác ôm người của Dự Vương ngừng một chút, "Ừm."

Nàng giống một con mèo con thích làm nũng, chui vào trong lòng hắn, Dự Vương ôm lấy nàng, chờ tiểu cô nương tỉnh táo hơn thì mới đưa nàng xuống xe ngựa.

Hôm nay là Tết Thượng Tị, Dự Vương cũng không có việc gì, sau khi hồi phủ thì cùng nàng chơi cờ. Qua nửa canh giờ, thấy tiểu cô nương lại ngáp, bộ dáng lười biếng, "Ở trên xe ngựa không nghỉ ngơi tốt sao?"

Lương Y Đồng cố gắng vực dậy tinh thần, "Đến mùa buồn ngủ thôi, năm nay có vẻ nặng hơn mọi khi."

Dự Vương đặt con cờ trong tay xuống, nói: "Dù sao cũng không có việc gì, nếu mệt thì đi nghỉ ngơi chút đi." Trong phủ chỉ có hai chủ tử là bọn họ, ngày thường cũng không có nhiều quy củ, từ trước đến nay đều là thoải mái thì làm. Lương Y Đồng gật đầu, nàng rửa chân, cởi áo khoác ngoài rồi lên giường, ai ngờ Dự Vương cũng lên theo.

Thấy nàng chớp chớp lông mi, Dự Vương ôm người vào lòng, bên môi nhếch lên nụ cười nhẹ, "Đây là biểu tình gì? Chỉ là cùng nàng ngủ một lát mà thôi, không quấy rầy nàng nghỉ ngơi."

Lương Y Đồng lại ngáp một cái, bộ dáng buồn ngủ cực kỳ đáng yêu, Dự Vương cũng thật sự không quấy rầy nàng, sau khi ôm người vào lòng thì nói: "Ngủ đi."

Cái ôm của hắn rất ấm áp, Lương Y Đồng nhịn không được mà chôn khuôn mặt nhỏ vào trong lòng hắn, chỉ cảm thấy rất an tâm. Lần nữa tỉnh lại đã là nửa canh giờ sau, sắc trời cũng hơi tối.

Dự Vương cũng không dậy, hắn là lần đầu cùng nàng nghỉ trưa, vốn tưởng không ngủ được, ai ngờ cũng thiếp đi theo. Thấy nàng giật giật, hắn mới tỉnh, "Ngủ ngon không?"

Thanh âm của nam nhân trầm thấp dễ nghe, Lương Y Đồng cọ cọ trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhỏ lên, "Ừm, ngủ ngon."

Cảm giác sau khi ngủ một giấc rất là thoải mái, hai người nằm ở trên giường một lúc mới ngồi dậy.

Tới thời gian dùng bữa tối, bọn nha hoàn bày đồ ăn lên, có thịt kho tàu, gan heo xào... Vì hai người ăn không nhiều lắm, món ăn mặn cùng chay cũng chỉ có sáu loại.

Khi nàng ăn cơm trưa chỉ toàn dùng đồ chay nên hiện tại Dự Vương gặp cho nàng nhiều thịt chút. Khi ăn thịt gà, nàng còn không có phản ứng quá lớn, nhưng vừa cắn một miếng giò, trong dạ dày lại đột nhiên quay cuồng, nàng buông đũa, che miệng nôn khan một chút.

Tuy rằng không quá thích ăn giò, nhưng ngày thường nàng vẫn có thể ăn một hai miếng, giò hôm nay cũng không có gì khác ngày thường. Thấy nàng lại buồn nôn, Dự Vương nhíu mi, Tuyết Mai vội vàng cầm chậu đến.

Lần này Lương Y Đồng nôn nghiêm trọng hơn giữa trưa nhiều, không chỉ nôn hết đồ vừa ăn ra, còn có ít nước chua.

Dự Vương vỗ lưng nàng, kêu thị vệ đi mời Thái y. Vì nàng nôn mửa, đám người Tuyết Mai hơi ngẩn ra một chút, trong lòng cũng có phỏng đoán, dù sao thì các chủ tử cũng đã ở chung phòng hai tháng, không phải không có khả năng hoài thai.

Dự Vương lại cho rằng dạ dày nàng có vấn đề, sau khi nha hoàn thu dọn xong, hắn kéo tiểu cô nương vào trong lòng. "Hiện tại cảm thấy thế nào?"

Lương Y Đồng: "Khá hơn nhiều rồi."

Tuyết Mai mang một chén nước ấm tới, nhịn không được mà dò hỏi: "Vương phi ngoại trừ buồn nôn, còn có chỗ nào không khỏe không?"

Lương Y Đồng lắc đầu, "Không có, hiện tại cũng không thấy buồn nôn nữa."

Dự Vương nhận chén nước của Tuyết Mai, tự mình cho nàng uống một ngụm để súc miệng, sau đó lại đưa cho nàng chén nước để uống, xong xuôi thì lại ôm tiểu cô nương vào trong lòng. "Chỉ có hai lần này buồn nôn thôi sao? Lúc trước có bệnh gì liên quan đến việc nôn mửa không?"

Lương Y Đồng lắc đầu. Thấy lông mi nam nhân vẫn luôn nhíu lại, nàng cong cong môi, vuốt lông mày của hắn, nói: "Không cần lo lắng, không phải vấn đề gì nghiêm trọng, hiện tại đã không có việc gì rồi."

Mấy ngày trước Dự Vương đã bắt đầu thượng triều, gần đây có chút bận, trừ bỏ sẽ trở về cùng nàng ăn cơm thì phần lớn thời gian đều không ở trong phủ, lúc này lại hỏi nàng. "Ngày hôm qua có ăn đồ gì bên ngoài không, có phải dạ dày có vấn đề rồi không?"

Lương Y Đồng cẩn thận suy nghĩ, nói: "Trừ bỏ khi dùng cơm thì mấy thời gian khác chỉ ăn một miếng tuyết hoa cao, không ăn gì khác, hẳn là không phải vấn đề đồ ăn."

Thấy Vương gia lo lắng, Lục Tú cả gan tiến lên một bước, nói: "Vương gia nếu lo lắng, không bằng để thuộc hạ bắt mạch cho Vương phi trước đi."

Lục Tú am hiểu nhất là độc dược, nhưng giữa y và độc không có quá nhiều khác biệt, nàng tuy không biết chữa bệnh, bắt mạch lại không thành vấn đề.

Sau khi Dự Vương đồng ý, Lục Tú tiến lên một bước, kiên nhẫn bắt mạch cho Vương phi. Trong lòng nàng vốn đã có suy đoán, lúc này thực sự bắt được hỷ mạch thì đôi mắt không khỏi sáng lên, "Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi, Vương phi có hỷ rồi."

Lời này của Lục Tú vừa nói ra, trong phòng trở nên rất an tĩnh, Dự Vương cùng Lương Y Đồng đều ngẩn người. Dù sao thì người khác không hiểu được bọn họ khi chung phòng như thế nào, nhưng bọn họ lại hiểu rất rõ, hắn luôn kịp thời rút ra, dưới tình huống như vậy, khả năng hoài thai rất nhỏ.

Ai mà ngờ rằng Lục Tú lại nói nàng có hỷ? Lương Y Đồng chớp chớp mắt, có chút hoài nghi bản thân nghe lầm, dù sao thì nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý một hai năm sau mới mang thai.

Biết rằng nếu Lục Tú đã nói như vậy thì nhất định là đã nắm chắc, đáy mắt nàng hiện lên chút vui sướng, "Thật sự là hỷ mach sao?"

Lục Tú cười nói: "Không thể sai."

Dự Vương lại không tin, nếu hoài thai, chẳng phải những phòng bị suốt hai tháng qua của hắn là công cốc sao? Hắn nhíu mày, biểu tình càng thêm lạnh nhạt, nói với Lục Tú: "Còn nói chắc chắn như vậy, ngươi có thật sự biết bắt mạch không?"

Tuy bị nghi ngờ năng lực, Lục Tú lại rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn tươi cười, xán lạn đến mức có chút chói mắt, "Thuộc hạ đương nhiên biết, mạch tượng của Vương phi tuy hơi mỏng, nhưng xác thật là hỷ mạch, nếu Vương gia không tin thì chờ Thái y tới là biết thôi."

Thấy biểu tình trên mặt Vương gia không giống đang vui vẻ, nụ cười của Lục Tú mới hơi nhạt đi, biểu tình có chút thấp thỏm, chẳng lẽ Vương gia không muốn có hài tử? Lúc trước hắn xác thực không thích hài tử, nhưng lại luôn bao dung với Trăn Trăn, Lục Tú còn tưởng rằng Vương gia vẫn luôn chờ đợi hài tử đến. Thấy hắn nhíu mày, biểu tình ngưng trọng, trong lòng Lục Tú có chút bồn chồn.

Tuyết Mai cũng cực kỳ lo lắng, nhịn không được mà trộm nhìn Dự Vương mấy cái.

Lương Y Đồng cũng nhịn không được mà nhìn hắn, thấy biểu tình của nam nhân lãnh đạm, nàng nhớ lại những lời hắn nói, hắn muốn nàng béo hơn chút mới nói đến chuyện hài tử, kinh hỷ trong mắt nàng cũng tan đi đôi chút. Nàng cho nha hoàn lui xuống, lúc này mới kéo ống tay áo của Dự Vương, nói: "Làm gì mà xụ mặt như vậy? Chàng dọa mọi người rồi đấy. Lục Tú dù sao cũng không phải Thái y, nói không chừng là bắt mạch sai rồi."

Ngữ khí của thiếu nữ mềm mại, đến tận lúc này vẫn còn khuyên giải an ủi hắn, Dự Vương lại biết khả năng Lục Tú có sai sót là quá nhỏ, tuy Lục Tú không phải Thái y, nhưng không đến mức bắt mạch cũng không biết, Lương Y Đồng khả năng cao là đã có thai.

So với kinh hỷ, Dự Vương chấn kinh nhiều hơn một chút. Thân hình nàng đơn bạc như vậy, còn đang điều dưỡng thân thể, nào thích hợp mang thai, tiểu hài tử này đến không đúng lúc rồi.

Hắn mím môi, biểu tình ngưng trọng.

Thái y rất nhanh đã đến, thấy không khí trong nhà không ổn, đáy lòng Trần Thái y giật giật, sợ rằng thân thể Dự Vương phi xảy ra vấn đề gì lớn, Dụ Vương sẽ trách phạt luôn người vô tội.

Ông cung kính quỳ xuống thỉnh an, sau khi Dự Vương cho ông đứng lên thì để ông bắt mạch cho Lương Y Đồng. Vì vẻ mặt của Dự Vương không có nửa phần vui sướng, trong lòng Lương Y Đồng cũng gắt gao, khi Thái y bắt mạch, trong lòng nàng rất mâu thuẫn. Vừa hy vọng thực sự có thai, mau chóng có hài tử, lại vừa có chút thấp thỏm, sợ hắn không vui.

Khoảng thời gian Thái y bắt mạch với Lương Y Đồng mà nói chính là vô hạn giày vò, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

Vì thần sắc của Dự Vương ngưng trọng, trong lòng Thái y cũng có chút khẩn trương, ông vừa bắt mạch vừa hỏi Lương Y Đồng không khỏe ở đâu, nghe nàng nói xong, ông mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là buồn nôn, không phải vấn đề gì lớn.

Ông nghiêm túc bắt mạch, khi phát hiện là hỷ mạch thì ông đã hoàn toàn an tâm, cười nói: "Chúc mừng Vương gia, Vương phi có hỷ mạch nên mới xuất hiện tình trạng nôn mửa, thời gian đầu mang thai có không ít người đều sẽ buồn nôn, loại bệnh trạng này rất bình thường, người không cần lo lắng."

Vốn tưởng nghe xong kết quả thì Dự Vương sẽ vui vẻ hơn chút, ai ngờ thần sắc của hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, căn bản không nhìn ra vẻ vui mừng.

Dự Vương căn bản không đoán được nàng sẽ có thai nhanh như vậy, nghĩ đến thân thể của nàng còn chưa điều dưỡng tốt, hắn lại lần nữa nhíu mày, suy tư một lát, lại nói: "Sức khỏe của nàng ấy hiện giờ có phải không thích hợp để mang thai không?"

Biểu tình của Thái y hơi dừng một chút, hiển nhiên không dự đoán được Dự Vương sẽ nói ra vấn đề như vậy. Trước khi ông kịp trả lời thì lại nghe Dự Vương nói: "Nói đúng theo sự thật, không được giấu bất cứ cái gì."

Trần Thái y cũng không giấu giếm, nói: "Sức khỏe của Vương phi đã tốt hơn trước không ít, cũng không thể nói là không thích hợp mang thai, chỉ là không đạt tới trạng thái tốt nhất mà thôi."

Ông nói năng uyển chuyển, Dự Vương lại nghe hiểu rõ ràng, giờ phút này nàng thật sự không thích hợp để mang thai.

Nghe hắn hỏi cái này, trong lòng Lương Y Đồng đã có cảm giác không tốt, ai ngờ ngay sau đó đã nghe nam nhân nói: "Một khi đã như vậy, làm phiền Thái y sắc một chén thuốc phá thai đi."

Lương Y Đồng khiếp sợ đến mức đôi mắt cũng trợn tròn, Thái y cũng hơi chấn động, căn bản không dự đoán được Dự Vương lại đưa ra yêu cầu như vậy. Cho dù sức khỏe của Dự Vương phi chưa đạt đến trạng thái tốt nhất, lại cũng không có vấn đề quá lớn, điều dưỡng đàng hoàng thì cũng chưa chắc không thể giữ hài tử lại.

Không đợi ông nói cái gì, Lương Y Đồng giành trước: "Ta không đồng ý!"

Nàng nhịn không được mà khẩn cầu nhìn về phía Dự Vương, ngữ khí cũng có chút khẩn trương, "Chàng không thể tự tiện quyết định!"

Nàng hít sâu một hơi, hơi bình tĩnh lại, nói với Trần Thái y: "Làm phiền Trần Thái y vất vả một chuyến rồi, ngươi rời đi đi, không cần thuốc phá thai."

Trần Thái y chần chờ mà nhìn về phía Dự Vương.

Dự Vương gắt gao nhăn mày, nhìn chằm chằm nàng không nói chuyện, nhưng biểu tình của tiểu cô nương lại vô cùng kiên quyết, trong mắt cũng tràn đầy khẩn cầu.

Dự Vương thở dài một tiếng, nói với Trần Thái y: "Ngươi đi trước đi."
Bình Luận (0)
Comment