Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 118

Lương Y Đồng hơi đỏ mặt, thấy hắn còn đang chờ nàng, đôi mắt nàng giật giật, duỗi tay chọc vào mặt hắn một chút, "Hiếm khi mới hỏi chàng một việc, lại còn yêu cầu ta lấy lòng chàng. Thôi, ta đi hỏi Tiêu Linh là được."

Dự Vương bật cười lắc đầu, duỗi tay bắt lấy tay nàng, hôn một cái, "Tiêu Linh tuy là muội muội của Tiêu Lĩnh, nhưng hai người họ chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, Tiêu Lĩnh có người trong lòng hay không, chưa chắc nàng ta đã biết, thật sự muốn đi hỏi sao? Hửm? Nói một câu dễ nghe cũng khó như vậy?"

Lương Y Đồng sở dĩ không tìm Tiêu Linh cũng là vì đã suy xét tới điểm này, thấy hắn chỉ muốn nghe chút lời ngon tiếng ngọt, Lương Y Đồng lại nhịn không được mà có chút buồn cười, "Chàng muốn nghe cái gì?"

Đôi mắt của tiểu cô nương trong sáng, biểu tình nghiêm túc, dường như chỉ cần hắn muốn nghe thì nàng đều nguyện ý nói, Dự Vương lại hừm một tiếng: "Thôi, lời nói miễn cưỡng cũng không có ý nghĩa gì cả."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, tất nhiên đã nhìn ra nam nhân đang muốn lấy lùi làm tiến, nàng không nhịn được mà cười. Nụ cười cực kỳ lóa mắt, giống như ánh mặt trời phản chiếu trong hồ nước ngày xuân đang gợn sóng mãnh liệt. Nàng dán vào trong lồng ngực hắn, phụ họa: "Được, vậy không nói. Ta biết Vương gia thương ta nhất, chuyện của Tiêu Lĩnh, chàng mau mau nói cho ta biết đi."

Dự Vương thật sự không có chút biện pháp nào với nàng, hắn nói: "Mấy năm nay, Tiêu Lĩnh cơ bản đều ở bên cạnh ta, mấy năm ở biên cương, trong doanh trại tất nhiên không có nữ nhân, nếu có thì hẳn là phải ở trong kinh thành. Mấy năm nay hắn vẫn luôn có chủ ý, nếu thực sự có ý trung nhân thì hẳn là đã nhắc tới với ta rồi, nếu chưa nói thì có nghĩa là không có, nha hoàn kia của nàng cũng không phải không có cơ hội."

Dự Vương có vài phần ấn tượng với Tuyết Mai, nhớ rõ tính cách của nàng dịu dàng lại cẩn thận, lá gan rõ ràng là không lớn, ai ngờ lại nhớ thương Tiêu Lĩnh. Hắn nói: "Tiêu Lĩnh nhìn thì dễ nói chuyện, kỳ thật vẫn luôn duy trì khoảng cách với nha hoàn trong phủ. Hắn theo ta nhiều năm, ta cũng không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện hôn sự của hắn, trừ bỏ việc có thể giúp nàng hỏi vài câu, phỏng chừng cũng không thể làm gì."

Thấy trong lời nói của hắn có chút áy náy, Lương Y Đồng chớp chớp mắt, "Loại sự tình này, nhất định phải là Tiêu Lĩnh có ý mới được, nếu hắn không có ý với Tuyết Mai, cho dù chúng ta nhúng tay, cột bọn họ vào với nhau, dưa hái xanh cũng không ngọt. Chàng không cần có gánh nặng tâm lý, chàng có thể giúp đỡ hỏi vài câu, ta đã rất vui rồi."

Dự Vương xoa nhẹ đầu nàng một chút, "Đợi lát nữa ta sẽ giúp nàng tìm hiểu."

"Ừm, trước tiên đừng nói đến chuyện Tuyết Mai có ý với hắn, cứ xác nhận xem trong lòng hắn có ai không đã, nếu có thì chuyện này đến đây là thôi, nếu không có thì ta sẽ an bài."

Thấy nàng cười giảo hoạt như một tiểu hồ ly, Dự Vương có chút buồn cười, "Nàng muốn an bài như thế nào?" "Tất nhiên là giúp bọn họ có cơ hội ở riêng nhiều một chút, nói không chừng sẽ lâu ngày sinh tình."

Thấy bộ dáng tràn đầy kinh nghiệm của nàng, trên mặt Dự Vương mang theo trêu ghẹo, thấp giọng hỏi nàng, "Lúc trước mài mực cho ta, có phải cũng có chủ ý này không?"

Lương Y Đồng lại đỏ mặt. Nàng đúng là mê đắm sắc đẹp của hắn, nhưng nào dám có tâm tư gì?

Dự Vương cũng chỉ trêu nàng thôi, không nhiều lời về vấn đề này.

Sau một lúc lâu, Dự Vương Gọi Tiêu Lĩnh tới thư phòng. Mấy năm nay, Tiêu Lĩnh không có biến hóa gì quá lớn, vì ở chiến trường lâu trên người còn có chút sát khí, chẳng qua là hắn quen cười nói nên có vẻ rất ôn hòa, chỉ khi chân chính giao tiếp thì mới biết hắn khó chơi đến mức nào. Thậm chí còn có người cảm thấy, hắn chính là ngọn núi cao không thể lay động bên cạnh Dự Vương.

Sau khi Tiêu Lĩnh tiến vào, gọn gàng dứt khoát nói: "Vương gia gọi thuộc hạ tới đây là có chuyện quan trọng muốn phân phó sao?"

Dự Vương lại càng trực tiếp hơn, "Không phải chuyện công việc, ngươi cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nay có vừa ý cô nương nào không?"

Tiêu Lĩnh hiển nhiên không đoán được Dự Vương sẽ hỏi vấn đề này, bên tai có chút đỏ lên nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, "Thuộc hạ công việc bận rộn, tất nhiên không có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến mấy cái này."

Dự Vương nói: "Lúc trước tuy ta đã nói sẽ không miễn cưỡng ngươi cưới người nào, nhưng tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên suy xét một chút về việc này rồi. Gần đây để ý xem có hợp ý cô nương nào không, có thì để ta nhờ Vương phi giúp ngươi thu xếp."

Tiêu Lĩnh sở sở chóp mũi, nói cảm tạ.

Lúc trước đúng là hắn chưa từng suy xét đến chuyện hôn sự, một phần là bận, mà cũng không có tâm tư này. Nha hoàn trong phủ đã có vài người cho hắn biết tâm ý, nhưng hắn lại không thích các nàng quá thẳng thắn. Vì không thích, thậm chí còn có chút phản cảm với việc này, nên sau này hắn luôn lạnh mặt, đám nha hoàn mới rụt rè hơn chút.

Khi Tiêu Lĩnh đi ra, vừa lúc thấy Tuyết Mai xách theo hộp đồ ăn đi tới từ phía phòng bếp. Nàng là nha hoàn bên người Dự Vương phi, Tiêu Lĩnh tất nhiên biết nàng. Tính cách của Tuyết Mai hướng nội, không thích nói chuyện, Tiêu Lĩnh cũng không thích người quá chủ động tiếp cận, hai người không hề quen thuộc, mỗi lần gặp mặt chỉ gật đầu, chào hỏi một tiếng.

Tuyết Mai nhìn thấy hắn thì hành lễ. Thấy nàng ấy xách hộp đồ ăn, Tiêu Lĩnh nói: "Cô nương không cần đa lễ. Ta vừa lúc đi ngang qua Thanh U đường, để ta giúp cô nương xách một chút."

Tuyết Mai vội vàng lắc đầu, "Không phiền tới Tiêu đại nhân, cũng không nặng"

Tiêu Lĩnh đã nhận lấy rồi, khi hắn tiến sát lại, mặt Tuyết Mai hơi hồng một chút. Tính tình nàng ôn hòa, cũng không biết cách cự tuyệt người khác, thấy hắn đã xách rồi thì chỉ vội vàng nói cảm tạ.

Lại nói tiếp, nàng sở dĩ có hảo cảm với Tiêu Lĩnh cũng là vì cảm thấy hắn rất săn sóc, nhưng lúc này lại không dám nhìn hắn. Khi tới Thanh U đường, nàng vội vàng lấy lại hộp đồ ăn, lần nữa nói đa tạ.

Thấy bộ dáng tránh còn không kịp của nàng, Tiêu Lĩnh mới nhíu mày. Kỳ thật vừa rồi Vương gia hỏi hắn có hợp ý cô nương nào không, trong đầu hắn đã thoáng hiện ra thân ảnh của Tuyết Mai. Hắn nhìn qua thì thích cười, nhưng lại rất thích an tĩnh, cũng không thích nữ tử quá ầm ĩ. Tuyết Mai dịu dàng thục nữ lại cẩn thận săn sóc, là kiểu người hắn rất thích.

Nhưng hiển nhiên là nàng không có hảo cảm với hắn, Tiêu Lĩnh có hơi buồn bã, nhưng hắn cũng không để bụng, dù sao thì chuyện tình cảm vốn phải tùy duyên, hắn đối với nàng cũng chỉ là có chút thưởng thức, không thể nói có cảm tình sâu nặng đến đâu.

Sau khi nghe nói Tiêu Lĩnh không có người trong lòng, Lương Y Đồng lập tức cân nhắc chuyện nên tác hợp bọn họ như thế nào. Ai ngờ còn chưa kịp tác hợp, mẫu thân của Tuyết Mai đã nhìn trúng một nam tử, nói muốn hôm nghỉ phép, Tuyết Mai trở về xem mắt một chút.

Khi Tiêu Linh nghe được tin tức này thì tất nhiên là ngẩn cả người. Hai ngày trước, khi nghe Lục Tú nói Tuyết Mai có ý với ca ca của mình, nàng còn vui sướng một phen. Đại khái là vì tính tình lạnh nhạt, nàng cùng Lục Tú đều rất thích Tuyết Mai, khi ăn Tết, Tuyết Mai còn giúp các nàng làm hai bộ đồ mới. Tiêu Linh tuy không nói cái gì, nhưng nội tâm lại rất cảm kích.

Nàng thậm chí còn cảm thấy ca ca nhất định kiếp trước làm được không ít chuyện tốt nên mới được Tuyết Mai nhìn trúng. Sau khi biết Vương phi có ý định tác hợp, nàng đã coi Tuyết Mai như một nửa tẩu tử, ai ngờ tẩu tử cứ thế mà không có nữa rồi?

Trong lòng Tiêu Linh không thoải mái, lập tức chạy tới trước mặt Tiêu Lĩnh.

Tuy nàng mặc một thân y phục của thị nữ, nhưng vì biểu tình lãnh đạm, sắc mặt lạnh lùng, trên người không hề có khí chất của nữ tử, nhìn rất giống một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng.

Thấy muội muội không vui, Tiêu Lĩnh kiên nhẫn hỏi, "Làm sao vậy?"

Tiêu Linh liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Còn hỏi ta làm sao vậy? Khó trách đến giờ vẫn không kiếm được tức phụ, thật vất vả mới có người không chê bai huynh, bây giờ lại chạy rồi, về sau huynh ở một mình cả đời đi."

Nàng nói xong thì lập tức rời đi, biểu tình vô cùng không vui, khiến Tiêu Lĩnh ít nhiều gì cũng không hiểu nổi.

Tuyết Mai lại có chút đau đầu, hơn nửa ngày mới dỗ cho mẫu thân rời đi được. Nàng rất hiếu thuận, cho dù trong lòng không muốn xem mắt nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Lương Y Đồng cũng nghe nói tới việc này, có chút sợ mẫu thân của Tuyết Mai sẽ hấp tấp mà định việc hôn nhân cho. Nàng cũng bất chấp mấy chuyện khác, giữa trưa trực tiếp gọi Tiêu Lĩnh tới.

Tiêu Lĩnh vừa mới bị Tiêu Linh mắng một trận, còn đang trầm tư không biết vì sao muội muội lại khác thường như thế thì nghe nói Vương phi tìm mình, vội vàng đi tới.

Sau khi Tiêu Lĩnh tiến vào, Lương Y Đồng sờ sờ chóp mũi, kêu Lục Tú rót trà cho hắn. Lục Tú đã đoán ra vì sao nàng lại gọi Tiêu Lĩnh tới, sợ hắn nói dối nên còn lấy ra ít thuốc bột, nhân lúc Tiêu Lĩnh không chú ý thì bỏ vào trong nước. Lục Tú bưng trà tới trước mặt Tiêu Lĩnh, ai ngờ sau khi nhận được, hắn chỉ đặt trên mặt bàn, căn bản không uống. Lục Tú chỉ khuyên một câu, thấy hắn vẫn không uống thì cũng không dám nói nữa, chột dạ mà đứng một bên, thường xuyên nhìn chén trà nhỏ kia.

Lương Y Đồng đang nghĩ nên nói chuyện Tuyết Mai với hắn như thế nào, cũng không để ý tới sự dị thường của Lục Tú.

Tiêu Lĩnh nói: "Không biết Vương phi Gọt thuộc hạ tới đây là có chuyện gì?"

Lương Y Đồng xoa xoa chóp mũi, dứt khoát nói thẳng: "Cũng không phải chuyện gì lớn. Ta nghe Vương gia nói đến nay bên cạnh ngươi vẫn không có ai, đúng lúc mấy nha hoàn bên người ta cũng không có hôn phối. Mấy người bên cạnh ta, bất luận là Tuyết Mai hay Ngọc Cầm, tướng mạo đểu rất xuất sắc, tính tình cũng tốt, ta muốn hỏi xem người có nhìn trúng ai không? Nếu có thì ta làm chủ cho các ngươi."

Biểu tình của Tiêu Lĩnh hơi dừng một chút, không đợi hắn mở miệng, Lương Y Đồng lại nói: "Theo ta thấy, người cùng Tuyết Mai cực kỳ xứng đôi. Vốn dĩ là ta muốn cho các ngươi chậm rãi làm quen, cho nhau chút hảo cảm rồi nói tới hôn phối sau. Nhưng mẫu thân của Tuyết Mai có chút sốt ruột về chuyện hôn nhân của nàng ấy, Muốn cho nàng ấy đi xem mắt, nhìn như vậy, chỉ sợ việc hôn nhân của nàng ấy rất nhanh sẽ được định ra. Lúc này ta mới gọi ngươi tới đây, Muốn hỏi ý tứ của ngươi một chút, nếu ngươi có ý với nàng ấy thì lát nữa ta sẽ nói chuyện này với nàng ấy, trước tiên định ra chuyện hôn nhân cho hai người. Nếu không có ý thì ta sẽ hỏi mấy thị vệ khác xem có ai thích nàng ấy không. Nàng ấy bồi ta nhiều năm, ta vẫn hy vọng nàng ấy có thể tiếp tục ở lại Vương phủ"

Nàng nói hết một hơi, đã thể hiện rõ ý tứ của chính mình, cũng coi như để lại đường lui cho Tiêu Lĩnh.

Tiêu Lĩnh giật mình, đột nhiên hiểu vì sao muội muội lại nói với mình những lời kia, chẳng lẽ Tuyết Mai có ý với hắn?

Tiêu Lĩnh có chút không tin, nhưng mà không biết vì sao, suy đoán này lại khiến tim hắn đập nhanh hơn mấy phần. Hắn chần chờ một chút mới nói: "Tuyết Mai làm một cô nương tốt, có thể cưới được nàng ấy là phúc khí của thuộc hạ, chỉ sợ Tuyết Mai cô nương không có ý này với thuộc hạ."

Lục Tú vừa nghe hắn nói thì biết chuyện này thành rồi, đáy mắt nàng còn mang theo ý cười, hiển nhiên là đang vui mừng cho Tuyết Mai. Lương Y Đồng nhìn thấy biểu tình của nàng thì cũng không nhịn được mà cười, nói với Lục Tú: "Ngươi gọi Tuyết Mai tới đây."

Lục Tú đồng ý, nhấc chân bay ra ngoài. Tuyết Mai vừa tới tú phòng, Lục Tú vui vẻ đến mức quên luôn chén trà có bỏ thuốc, chạy thẳng tới chỗ đó.

Khi Dự Vương trở về, vừa lúc nhìn thấy Lục Tú bay ra khỏi Thanh U đường, Tiêu Linh đứng thủ ở cửa, thần sắc vốn lãnh đạm cũng ôn hòa hơn chút, như là vừa có hỷ sự.

Dự Vương nhíu mi, sau khi vào mới phát hiện Lương Y Đồng đang ở nhà chính, còn có cả Tiêu Lĩnh. Nhìn thấy hắn, Lương Y Đồng lập tức đứng lên, trên mặt tiểu cô nương rất vui mừng, hiển nhiên là đang vui vẻ.

Dự Vương nhìn lướt qua Tiêu Lĩnh, thấy vành tai hắn có chút hồng thì hiểu là nàng nhất định đã gấp không chở nổi mà thẳng thắn nói chuyện của Tuyết Mai. Dự Vương kéo tay Lương Y Đồng, nói với Tiêu Lĩnh: "Đã có ý thì nên hạ sính lễ đi, Tuyết Mai là đại nha hoàn bên cạnh Vương phi, Vương phi luôn coi như người nhà mà đối đãi, ngươi chớ ủy khuất người ta."

Thấy Vương gia cũng biết chuyện Tuyết Mai, Tiêu Lĩnh lập tức hiểu, nhất định là Vương phi đã nói chuyện này với Vương gia rồi, chỉ sợ Tuyết Mai thật sự có ý với mình, trong lòng hắn hơi nóng lên, khi muốn đồng ý thì lại nghe Vương phi nói: "Đừng vội, ta còn chưa hỏi Tuyết Mai đâu, dù sao nàng ấy cũng phải gật đầu mới được."

Nàng nói xong còn trừng mắt nhìn Dự Vương một cái, biểu tình của Dự Vương hơi dừng một chút, hiểu là nàng sợ việc này làm thiệt hại thể diện của Tuyết Mai nên mới làm bộ không biết gì.

Dù sao thì loại sự tình này đúng là nam tử cho thấy tâm ý trước thì tốt hơn.

Dự Vương thuận thế ngồi xuống, nói: "Vậy xem ý của nàng ta như thế nào đi."

Hắn nói xong thì trực tiếp bưng chén trà trên bàn lên uống, hiển nhiên là có chút khát nước. Lương Y Đồng nhíu mày, "Đây là Lục Tú rót cho Tiêu Lĩnh, hắn không uống, nếu chàng muốn uống thì ta rót cho chàng chén khác, chén này phỏng chừng đã lạnh rồi."

Dự Vương lại không thèm để ý, đã một hơi uống cạn.

Khi Lục Tú dẫn Tuyết Mai tới thì mới phát hiện chén trà đã bị Dự Vương uống hết, hiện giờ hắn còn đang thưởng thức chén trà. Chân Lục Tú mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, nghĩ đến loại thuốc này chỉ làm người ta bộc lộ tính tình chân thực, khiến người ta ăn ngay nói thật, cũng không có tác dụng phụ quá lớn thì nàng mới miễn cưỡng bình tĩnh hơn chút.

Tuyết Mai ở trên đường đã nghe Lục Tú nói Vương phi gọi mình tới vì việc gì, sau khi biết được Tiêu Lĩnh vậy mà lại nguyện ý cưới mình, hai má nàng đỏ lên, càng không dám nhìn người khác, chỉ rũ mắt.

Khuôn mặt của nàng thanh tú xinh đẹp, bộ dáng nhã nhặn lịch sự, Tiêu Lĩnh nhịn không được mà nhìn nàng nhiều hơn chút. Nhận thấy ánh mắt của hắn, mặt Tuyết Mai càng thêm đỏ.

Lương Y Đồng cười nói: "Lúc trước ta đã cảm thấy các ngươi rất xứng đôi, hiện giờ nhìn, đúng thật là trời sinh một cặp."

Dự Vương liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trực tiếp đứng lên, ôm lấy bả vai nàng, ngữ khí có chút khó chịu. "Xứng đôi bằng chúng ta không?"

Thanh âm của hắn trầm thấp, nhưng ở trong phòng này lại phá lệ rõ ràng. Lời này vừa nói ra, mấy người trong đây đều sửng sốt một chút, Lục Tú nhịn không được mà che mặt, biết là thuốc bắt đầu có hiệu lực rồi.

Lương Y Đồng sờ sờ chóp mũi, trừng mắt nhìn hắn một cái mới nói: "Chàng đứng phá rối."

Dự Vương lại nhéo mặt nàng, "Đừng nói sang chuyện khác, rốt cuộc là bọn họ hay chúng ta xứng đôi hơn, hửm?" Ngữ khí của hắn bá đạo cực kỳ, giống y như bộ dáng lần trước, uống rượu xong thì bản tính đều lộ ra ngoài. Ngày thường khi có đám người Tiêu Lĩnh ở đây, hắn tốt xấu gì cũng sẽ thu liễm một chút, còn dáng vẻ hôm nay lại có chút dị thường. Lương Y Đồng rõ ràng là không ngửi được mùi rượu, nàng có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi, chúng ta xứng đôi hơn, như vậy được chưa? Chàng đừng nói nữa, ta xử lý xong chuyện của bọn họ đã."

Thanh âm của nàng ép xuống rất thấp, hiển nhiên là sợ người khác nghe được. Dự Vương lại càng khó chịu, cúi đầu cắn lấy môi nàng, hừ một tiếng: "Vốn dĩ là chúng ta xứng đôi hơn, thanh âm lại nhỏ như vậy, chột dạ cái gì?"

Hắn vẫn là lần đầu làm như vậy với nàng trước mặt hạ nhân, cho dù chỉ là cắn môi nàng, mặt Lương Y Đồng cũng đã đỏ lên, nàng duỗi tay đẩy hắn một chút, "Vương gia."

Thanh âm của tiểu cô nương mềm mại nũng nịu, rất giống như một cái móc, đảo loạn trái tim hắn. Dự Vương quét qua đám người Tiêu Lĩnh một cái, chỉ cảm thấy bọn họ chướng mắt cực kỳ, nói: "Đều lui ra đi."

Lương Y Đồng bắt lấy tay hắn, trong mắt vừa thẹn vừa tức, còn mang theo chút khẩn cầu, "Chàng đứng náo loạn."

Đám người Tiêu Lĩnh vốn đã lui ra ngoài, mà Lục Tú là chạy nhanh nhất, Tiêu Lĩnh cùng Tuyết Mai cũng đã đi tới ngưỡng cửa.

Biểu tình của Dự Vương dừng một chút, thấy sự buồn bực trong mắt tiểu cô nương, hắn có chút lúng túng, quay đầu nói với Tiêu Lĩnh cùng Tuyết Mai: "Quay lại!"

Động tác của hai người dừng một chút.

Dự Vương lạnh mặt, đã đứng thẳng người, lại nói với Lương Y Đồng: "Xử lý nhanh chút!"

Lương Y Đồng bị ánh mắt lửa nóng của hắn nhìn chăm chú đến mức có chút mất tự nhiên, nếu không phải không ngửi được mùi rượu thì nàng cũng đã hoài nghi có phải hắn uống rượu hay không rồi. Nàng nhanh chóng hỏi Tuyết Mai xem có bằng lòng gả cho Tiêu Lĩnh không, gương mặt Tuyết Mai nóng đến mức đỏ bừng.

Thấy Tuyết Mai lằng nhằng mãi không xong, Dự Vương không vui nói: "Gật đầu một cái khó như vậy à?"

Ngữ khí vô cùng khắc nghiệt, hiển nhiên là đang bất mãn vì bọn họ chiếm dụng thời gian của Lương Y Đồng. Tuy rằng hắn thường xuyên bất mãn, nhưng lại là lần đầu biểu hiện ra rõ ràng như vậy, Tuyết Mai có chút sợ hắn, vội vàng gật đầu. Tiêu Lĩnh sờ sờ chóp mũi, ý thức được Vương gia có chút không thích hợp, hắn nhìn thoáng qua chén trà mà Lục Tú rót cho mình, trong lòng đã có suy đoán.

Sợ còn ở lại sẽ chọc cho Vương gia không vui, hắn trực tiếp kéo Tuyết Mai rời đi, "Vậy thuộc hạ không quấy rầy Vương gia cùng Vương phi nữa."

Khi rời khỏi nhà chính, hắn mới liếc Lục Tú một cái. Lục Tú đang co rúm ở trong viện, biểu tình chột dạ cực kỳ. Tiêu Lĩnh nhìn nàng cảnh cáo một hồi, chỉ cảm thấy nha đầu này càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.

"Tự đi lĩnh phạt đi."

Lục Tú rụt bả vai, cũng không dám phản bác cái gì, trực tiếp đứng lên. Tuy rằng thuốc này không gây hại cho thân thể, nhưng vô hình trung liên lụy tới Vương gia lại là sự thật.

Tuyết Mai nhẹ nhàng giãy giụa một chút, lúc này Tiêu Lĩnh mới phát hiện mình vẫn luôn nắm tay nàng. Hai tại hắn đỏ lên, vô cùng co quắp, "Xin lỗi."

Sau đó, hắn mới dặn dò Tuyết Mai cùng Tiêu Linh một câu, "Trong khoảng thời gian ngắn, Vương gia nhất định sẽ không muốn người khác quấy rầy, hai người thức thời một chút, nếu Vương phi không gọi thì đừng làm phiền."

Tuyết Mai ngây thơ gật đầu, sự khác thường của Dự Vương vừa rồi, nàng cũng nhìn thấy trong mắt, nghĩ đến cái gì đó, nàng hỏi: "Vương phi sẽ không có việc gì chứ?"

Tiêu Lĩnh biết Dự Vương coi trọng Dự Vương phi đến mức nào, thuốc này cũng chỉ khiến hắn thẳng thắn đối diện với chính mình mà thôi, hắn để ý nàng như vậy, sao có thể thương tổn nàng?

"Sẽ không có việc gì, hai người đừng làm phiền là được."

Tiêu Linh đã đoán được là Lục Tú động tay động chân, chỉ cảm thấy lá gan của nha đầu này càng lúc càng lớn, xứng đáng bị phạt.

Khi nói chuyện, bọn họ đã thối lui đến cửa sân.

Giờ phút này, Dự Vương cùng Lương Y Đồng còn đang ở trong nhà chính, thấy hắn nói chuyện không khách khí như thế, Lương Y Đồng nhịn không được mà trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn lại cúi đầu cắn môi nàng.

Lương Y Đồng nhấp môi, trốn đi một chút, "Có phải chàng lại uống rượu không?

Dự Vương tiến sát lại gần nàng, giọng nói khàn khàn: "Tự mình nếm thử không phải sẽ biết sao?"

Nói xong, lập tức cạy mỗi nàng ra, so với thường ngày còn bá đạo hơn.

Lương Y Đồng có chút đau đầu, bị hắn quấn lấy hôn môi hồi lâu, nàng đã có chút không thở nổi, hắn mới buông nàng ra. Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng hôn xong rồi hắn lại ôm ngang người nàng lên, trực tiếp trở về phòng ngủ.

Lương Y Đồng mở to mắt, "Sắp đến giờ ăn cơm rồi."

Hắn lại nói: "So với ăn cơm, ta càng muốn ăn nàng."

Thanh âm của hắn trầm thấp, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như lửa nóng.

Mặt Lương Y Đồng có chút đỏ, khi nói chuyện, hắn đã ôm nàng tới phòng ngủ, đặt nàng ở trên giường. Từ sau khi biết được nàng có thai, bọn họ chưa từng chân chính thân mật, hiện giờ thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Lương Y Đồng nhảy dựng lên.

Kỳ thật sau khi bảo bảo được ba tháng. Thái y đã nói rằng không phải không thể hành sự, chỉ là động tác không thể quá mãnh liệt, cần phải chú ý. Vì bận tâm đến thân thể suy yếu của nàng, Dự Vương mới không có lăn lộn.

Nàng lại hiểu lầm là gần đây hắn không muốn, dù sao thì hắn hôn vẫn luôn rất khắc chế.

Giờ phút này, đáy mắt hắn tràn đầy tính xâm lược.

Lương Y Đồng không khỏi liếm môi, có chút khẩn trương, trong lòng cũng cảm thấy lúc này hắn có chút nguy hiểm, nàng nhịn không được mà vuốt ve bụng, cả người hơi rụt lại, "Trong bụng ta còn có bảo bảo, chàng, chàng không được làm bậy."

Lời này làm động tác của hắn dừng lại, hắn duỗi tay vuốt ve bụng nàng, lông mày gắt gao nhíu lại, không vui nói: "Nàng nói đi, có phải nàng càng ngày càng coi trọng nó không?"
Bình Luận (0)
Comment