Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 133

Nếu không trở lại sớm như vậy, Phó Minh Trác cũng không biết, nàng lại qua loa cho xong đối với hắn như thế, sắc mặt Phó Minh Trác có chút bực, lại không khỏi liếc nàng một cái.

+

Tuy hắn bất cần đời, tính tình cũng không phải rất tốt, nhưng cũng không đến mức vì chút chuyện này mà tức giận. Đã nhiều ngày, khi đối mặt với nàng, Phó Minh Trác luôn không khống chế được lòng mình mà tức giận, hắn trừng mắt nhìn nàng không nói chuyện, bọn nha hoàn quỳ đầy đất, thở mạnh cũng không dám.

Bạch Chỉ nhát gan, vốn muốn châm trà cho cô gia, cái chén bạch ngọc trong tay không cầm chắc, tay run làm rơi xuống đất,

tha mạng 5 | Men mức lập tức hoa dung thất sắc, vội vàng quỳ gối trên mặt đất, sợ đến mức lập tức hoa dung thất sắc, vội vàng quỳ gối trên mặt đất: "Nô tỳ không phải cố ý, cầu cô gia tha mạng."

(Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

Phó Minh Trác vốn đang bực bội, nghe được âm thanh của Bạch Chỉ thì lạnh lùng quét qua, "Cút!"

Bọn nha hoàn cả kinh trong lòng, tất cả đều run rẩy ngẩng đầu lên, Thanh Trúc vẫn còn trấn định, nhìn về phía cô nương nhà mình, thấy Lục Cẩm gật gật đầu với mình thì liền dẫn theo bọn nha hoàn lui ra ngoài.

Lục Cẩm tuy rằng cũng có chút chột dạ, nhưng không đến mức sợ hắn, tình nghĩa nhiều năm khiến nàng không chỉ hiểu biết hắn, mà cũng tín nhiệm hắn. Nàng đi đến trước mặt Phó Minh Trác, duỗi tay bắt lấy tay hắn mà quơ quơ, "Ta cho rằng biểu ca sẽ trở về muộn, còn chưa kịp đi mà, ta còn đang muốn lát nữa đi trông chừng đó."

Phó Minh Trác tin nàng mới lạ, nàng một khi đọc thoại bản thì cơm cũng có thể quên ăn, sao có thể nhớ đến chuyện của hắn. Thấy sắc mặt của hắn vẫn xám xịt như cũ, đầu nhỏ của Lục Cẩm gục xuống dưới, "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên đọc thoại bản."

Đôi mắt của nàng xoay chuyển, đi tới phía trước ghế mây, đưa thoại bản cho hắn, "Nếu biểu ca tức giận thì tịch thu thoại bản của ta đi, chờ ta biểu hiện tốt rồi trả lại ta."

Nàng luôn luôn coi trọng thoại bản, thấy ngay cả thoại bản nàng cũng giao ra, sắc mặt Phó Minh Trác mới tốt hơn một chút, hắn duỗi tay nhéo mặt nàng, hừ một tiếng: "Nhận sai phải có bộ dáng nhận sai, không có lần sau."

Biết là hắn không bực, Lục Cẩm cong cong môi, "Biểu ca ở chỗ này ngồi một lát đi, ta đến phòng bếp nhỏ nhìn thử, thuận tiện kêu bọn họ làm ít món biểu ca thích ăn.

Phó Minh Trác không đặt nặng chuyện ăn uống, món ăn yêu thích chỉ có sủi cảo tôm, vẫn luôn là món chính của hắn, ngay cả Chương thị cũng không biết rõ. Phó Minh Trác muốn nhìn thử một chút xem nàng có thật sự biết hắn thích ăn cái gì không. Hắn phất phất tay đuổi nàng đi, còn bản thân hắn ngồi xuống ghế mây của nàng, mở thoại bản ra đọc, thấy thứ mà nàng thích vẫn không có gì khác với mấy năm trước, không khỏi hừ một tiếng.

Khi Lục Cẩm đi ra ngoài, vẫn còn nhớ thương nội dung thoại bản, nàng đang đọc đến chỗ xuất sắc thì hắn đã trở lại. Lục Cầm yên lặng chửi thầm một câu, không thể về muộn một chút hay sao, nhưng dù sao cũng là nàng đuối lý, sau khi nàng đi vào phòng bếp nhỏ thì cũng thu hồi tâm tư lung tung rối loạn.

Khi nàng tới, phòng bếp đã làm gần xong, Lục Cẩm lại để bọn họ làm thêm một đĩa chim cút xào măng, một đĩa ếch xào. Phó Minh Trác đợi hơn nửa canh giờ, bọn nha hoàn mới nối đuôi nhau đi tới, tổng cộng bốn món mặn, bốn món chay, một món canh, có hai món chính, cũng coi như phong phú.

Bọn nha hoàn dọn bữa tối xong thì lui xuống, Phó Minh Trác mở to mắt nhìn một chút, trên bàn có nộm thịt gà cùng thịt dê, ức hươu xào hẹ và giá, củ cải muối. Hắn không khỏi nhíu mày lại, nào có đồ ăn hắn thích, rõ ràng đều là đồ ăn nàng thích.

Phó Minh Trác đau đầu mà đỡ trán, cảm thấy không nên ôm hy vọng với nàng, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu cô nương lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt cầu khen ngợi, "Biểu ca, đồ ăn tối nay thế nào? Có phải rất vừa lòng không?"

Phó Minh Trác mặc kệ nàng, lập tức ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng măng ăn. Lục Cẩm ngồi ở bên cạnh hắn, cuộc đời này nàng có ba sở thích lớn: ăn cơm, ngủ, đọc thoại bản. Việc ăn cơm chỉ xếp ngay phía sau thoại bản, một bàn toàn đồ ăn ngon lại chỉ được ngửi hương vị, nàng nhịn không được mà sắp rớt nước miếng.

Nàng nỗ lực khống chế mới không lập tức ăn, mà gắp một miếng gà cùng thịt kho nấm đặt vào trong bát của hắn, cười khanh khách nói: "Biểu ca mau ăn đi, hai món này là cố ý làm cho huynh đấy, giữa trưa ta vừa mới ăn rồi!"

Phó Minh Trác tất nhiên là hiểu biết nàng, mặc kệ là đồ ăn yêu thích cũng không ăn một ngày hai lần. Thấy nàng vậy mà thật sự cố ý làm vì mình, hắn rất muốn hỏi một câu, sao hắn lại thích ăn thịt kho nấm và thịt gà rồi?

Lời nói đến bên miệng, Phó Minh Trác vẫn là nhịn xuống. Không đợi hắn hỏi, tiểu cô nương đã tự mình nói ra, nàng nghiêm trang mà khuyên nhủ hắn, "Biểu ca không thể chỉ ăn món chính mà không dùng món khác, mỗi lần đều như vậy, thức ăn trên bàn nhiều thế nào cũng chỉ ăn có mấy miếng, còn may là ta thông minh, nhìn ra biểu ca thích ăn cái gì, không nghĩ rằng khẩu vị của biểu ca lại giống với ta. Đây, đều là món huynh thích ăn, huynh ăn nhiều một chút đi."

Lúc này Phó Minh Trác mới hiểu vì sao nàng lại hiểu lầm. Cho tới nay, tất cả những đồ ăn đối với hắn mà nói đều chỉ để làm chắc bụng mà thôi. Mỗi lần tới Võ Hưng Hầu phủ, nhìn thấy món mà nàng ăn ngon miệng, hắn cũng sẽ nhịn không được mà nếm thử, muốn xem có thật sự ngon như vậy không.

Trên thực tế, đối với hắn mà nói, hương vị căn bản không có gì đặc sắc, chẳng qua là thấy nàng thích ăn, hắn mới ăn nhiều thêm mấy miếng thôi. Thấy nàng vậy mà còn nhớ rõ hắn từng ăn cái gì, sắc mặt hắn đẹp hơn chút, đồ ăn luôn luôn không có tư vị gì cũng trở nên mỹ vị hơn chút.

Thấy hắn ăn nhiều hơn so với thường ngày, Lục Cẩm không khỏi cong cong môi, đáy lòng cũng vui vẻ, cảm thấy làm cơm hắn thích ăn quả nhiên là chiêu hay! Xem đi xem đi, cuối cùng hắn cũng có vẻ mặt ôn hòa.

Nàng ăn cũng rất thỏa mãn, cơm nước xong, thấy hắn còn không có ý định rời đi, trong lòng nàng mới có chút thấp thỏm.

Cho dù nàng đã cố gắng duy trì bình tĩnh, Phó Minh Trác vẫn nhìn ra sự bất an của nàng. Tuy rằng nghĩ đến chuyện bị cự tuyệt lúc trước, hắn vẫn có chút khó chịu, nhưng giờ phút này hắn cũng hiểu rõ, chuyện động phòng không gấp rút được. Hắn đứng dậy, tính toán đến việc bồi dưỡng cảm tình trong khoảng thời gian này, sau khi nước chảy thành sông rồi lại nhắc tới chuyện viên phòng.

Cho rằng hắn sắp rời đi, Lục Cẩm không tự giác mà thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng có nhiều thêm sự vui mừng, "Ta tiễn biểu ca một đoạn."

Sự vui sướng này nghe như thế nào cũng khiến người ta khó chịu, bước chân Phó Minh Trác hơi dừng lại, cười như không cười mà nhéo mặt nàng một chút, "Ai nói với muội là ta sẽ rời đi?"

Tim của Lục Cẩm đập chậm lại một nhịp, hô hấp cũng theo bản năng mà dừng lại, "Biểu ca muốn ở lại sao?"

"Sao? Không vui à?"

Phó Minh Trác đứng ở bên cạnh nàng, thân hình hắn cao lớn, vì ngũ quan tuấn mỹ nên cho dù không cười, trong mắt cũng mang theo chút mỉa mai, nhưng không khiến người ta phản cảm. Khuôn mặt nhỏ của Lục Cẩm căng cứng một lát mới lần nữa lộ ra nụ cười, "Sao có thể không vui chứ? Chúng ta là phu thê, cùng chung chăn gối vốn là chuyện đương nhiên, biểu ca có thể ở lại thì ta rất vui mừng."

Phó Minh Trác cũng không biết nàng khẩu thị tâm phi như vậy từ khi nào, cho dù biết là nàng vì dỗ cho hắn vui vẻ nên mới nói những lời này, tâm tình của hắn vẫn tốt hơn rất nhiều.

(Khẩu thị tâm phi: miệng nói vậy nhưng tâm không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo)

Hắn duỗi tay xoa đầu nàng một chút, đi vào bể tắm của nàng. "Ta ở chỗ này tắm rửa, muội kêu gã sai vặt đem y phục của ta tới đây đi."

Thấy hắn thật sự muốn ở lại, Lục Cẩm có chút rầu rĩ, nói qua loa cho xong: "Biết rồi, huynh mau vào tắm đi."

Nàng không biết rằng, mỗi khi nàng buồn bực, hai bên quai hàm sẽ không tự giác phồng lên.

Thiếu nữ ngũ quan minh diễm, đôi mắt hoa đào vào ngày thường luôn mang theo ý cười, khi buồn bực phồng má, môi đỏ cũng sẽ hơi nhô lên một chút, có vài phần đáng yêu. Trước kia luôn coi nàng là hài tử, cảm thấy đáng yêu, hắn đều sẽ duỗi tay nhéo mặt nàng, hiện giờ Phó Minh Trác lại chỉ muốn nuốt nàng vào trong bụng, đè ở trên giường mà hung hăng khi dễ.

Sợ bản thân còn nhìn tiếp thì sẽ mất khống chế, Phó Minh Trác duỗi tay nhéo nàng một chút, nhẹ mỉm cười nói: "Xấu muốn chết, bao lớn rồi còn phồng má."

Ngữ khí của hắn không nhẹ không nặng, ánh mắt lại có chút trào phúng, thấy hắn vậy mà lại chê mình xấu, Lục Cẩm ủy khuất trừng mắt, nàng xấu chỗ nào chứ?

Nhưng nàng thật sự không phồng má nữa, nàng đã qua sinh thần mười lăm tuổi, không phải hài tử nữa, xác thật không nên quá trẻ con. Khi hắn đi tắm, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, để nha hoàn chải tóc cho mình, nàng lại nhìn nhìn thiếu nữ trong gương.

Thiếu nữ có làn da trắng tuyết, đôi mắt hoa đào rất là xinh đẹp, cái mũi tinh xảo rất thẳng, miệng cũng là môi anh đào tiêu chuẩn, xấu chỗ nào chứ, nhìn như thế nào cũng là một tiểu mỹ nhân.

Thấy biểu ca vậy mà lại chê mình xấu, nàng không khỏi làm mặt quỷ, cảm thấy đôi mắt hắn khẳng định có vấn đề. Khó trách! Lớn như vậy rồi còn không thích cô nương nào.

Lục Cẩm chửi thầm trong chốc lát, mới nghĩ đến chuyện đêm nay, nàng thở dài, không biết nên chịu đựng như thế nào, nếu có một loại thuốc giúp người ta không thấy đau thì thật tốt.

Lục Cẩm uể oải trong chốc lát, nghĩ đến Lục Tú có không ít loại thuốc hiếm lạ cổ quái, ánh mắt nàng sáng rực lên, tính toán ngày mai đến Dự Vương phủ một chuyến, tìm Lục Tú xin ít thuốc. Nếu Lục Tú thật sự có loại thuốc này, chẳng phải nàng sẽ không cần chịu tội nữa sao?

Đôi mắt của Lục Cẩm lập tức sáng lên, cũng nghĩ ra biện pháp ứng đối trong đêm nay! Nàng vui vẻ cầm lấy thoại bản, cảm thấy bản thân cũng thật cơ trí! Ai ngờ vừa mới đọc trong chốc lát, thoại bản trong tay đã bị người ta rút ra!

Nàng khó chịu nhíu mày, lúc ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của biểu ca. Hắn mày kiếm mắt sáng, đôi tròng mắt đen nhanh thâm thúy, khi trong mắt không có ý cười, khí thế cũng rất bức người, Lục Cẩm có hơi sợ, chất vấn cũng biến thành câu hỏi, "Sao huynh lại tắm nhanh như vậy?"

Phó Minh Trác trực tiếp ném thoại bản sang một bên, không nhẹ không nặng liếc nàng một cái, "Không phải để ta tịch thu rồi sao? Không được ta đồng ý, ai cho muội đọc?"

Lục Cẩm lặng lẽ bĩu môi, trả lời: "Không đọc thì không đọc, ta đi tắm gội."

Nàng tắm chậm hơn hắn rất nhiều, khi ra tới, tóc hắn đã sớm khô, chỉ cầm lấy dây cột tóc buộc đơn giản một chút, trên trán còn có vài sợi tóc chưa được buộc, tùy ý buông xuống.

Da thị hắn trắng như ngọc, lông mi hẹp dài hướng về phía thái dương, giờ phút này đang nghiêng người dựa vào đầu giường, một chân giang ra, cái còn lại thì chống lên giường, bởi vì cái đầu vô cùng cao, cho dù là nửa dựa cũng đã chiếm hơn phân nửa cái giường. Lục Cẩm ngắm hắn một chút, mới phát hiện vào ban đêm, trên người hắn có cảm giác không nói được thành lời.

Hắn cùng Phó Minh Tuấn là song bào thai, khí chất trên người lại hoàn toàn bất đồng. Khi còn nhỏ tuổi, trên người hắn đã lộ ra sự không thể kiềm chế, lúc này lại lười biếng dựa vào giường, chỉ có áo trong. y phục lại lỏng lẻo, không khỏi nhiều thêm mấy phần tà khí.

Từ góc độ của Lục Cẩm, vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ của hắn cùng với lồng ngực trơn bóng đáng chú ý kia. Từ trước đến nay nàng là người không thèm để ý đến tướng mạo cũng cảm thấy hắn đẹp có chút quá mức, giờ cuối cùng cũng hiểu vì sao có nhiều quý nữ muốn gả cho biểu ca như vậy rồi.

Lục Cẩm hắng giọng, đã đi tới, "Biểu ca ngủ bên trong hay là ngủ bên ngoài?"

Phó Minh Trác vẫn chưa buông quyển sách trên tay xuống, không chút để ý mà nhìn thoáng qua nàng. "Tùy muội."

Ngoài miệng hắn nói tùy nàng, nhưng lại nằm ở bên ngoài không có ý nhúc nhích, Lục Cẩm vốn đang trông chờ hắn dịch vào trong một chút, nhường chỗ cho nàng, thấy hắn lười biếng không có ý định nhúc nhích, nàng liền bò lên giường, lướt qua cẳng chân hắn, vòng vào bên trong.

Hiện giờ thời tiết đã dần dần nóng lên, trên giường chỉ có một cái chăn mỏng, Lục Cẩm sợ nóng, buổi tối cũng không cần đến chăn nên không kêu nha hoàn mang thêm chăn tới.

Giờ phút này nàng cũng không mặc áo ngoài, là một bộ y phục tơ lụa màu hải đường, chuyên để mặc khi ngủ. Sau khi nàng bò vào bên trong, thấy biểu ca vẫn dựa vào đầu giường đọc sách, nàng mới tò mò mà liếc mắt một cái, thấy chữ trong đó như nòng nọc vậy, nàng căn bản không hiểu, cũng lười nhìn nhiều.

"Ta ngủ trước đây!"

Nàng nói xong liền nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy ngủ sớm cũng khá tốt, không cần tìm cớ cự tuyết hắn. Ai ngờ nàng vừa mới nhắm mặt lại đã nhận thấy hắn cũng động, hắn ném sách sang một bên, quay đầu hỏi nàng. "Buổi tối có đi tiểu đêm không? Tắt đèn được không?"

Thấy hắn không đọc nữa, nhịp tim của Lục Cẩm có hơi nhanh, lắc đầu, "Không cần, tắt đi."

Phó Minh Trác đứng dậy tắt đèn, một lát sau mới nằm xuống. Thấy hắn sau khi nằm xuống quả nhiên ôm lấy eo mình, hô hấp của Lục Cẩm không khỏi có chút loạn, lông mi nàng run lên một chút, nhanh chóng nói: "Ta có nguyệt sự rồi!"

Phó Minh Trác vừa mới kéo được tiểu cô nương vào trong lòng, vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn hôn nàng, không có ý định khác, thấy nàng cự tuyệt mình trước, trong đáy lòng hắn lại dâng lên sự tức giận. Hắn cúi người đè nàng xuống dưới thân, tay men theo eo nàng, dò xét xuống dưới, "Thật sự tới rồi sao? Nếu không tới, ta phải trừng phạt kẻ lừa đảo này như thế nào đây?"

Nhận thấy động tác của hắn, lỗ tai Lục Cẩm ong lên một tiếng, nàng vội vàng duỗi tay bắt lấy tay hắn, xấu hổ buồn bực nói: "Huynh đừng đã có quá đáng!"

Tay Phó Minh Trác tuy rằng đã ngừng lại, nhưng vẫn cúi đầu cắn môi nàng, "Ta quá đáng? Lục Cẩm, muội còn có lương tâm hay không?"

Lần này hắn cắn không hề cố gắng khống chế lực đạo như ban ngày, Lục Cẩm đau đến mức kêu một tiếng, nước mắt lập tức rưng rưng, trong mắt tràn đầy nước mắt sinh lý, nàng cũng ủy khuất, nhỏ giọng mắng hắn, "Huynh mới không có lương tâm, chờ nguyệt sự của ta hết rồi, nhất định đều để tùy huynh, huynh cắn ta làm gì?"

Nàng vừa nói vừa dùng sức đẩy hắn.

Thấy trong âm thanh của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, động tác cắn người của Phó Minh Trác không khỏi ngừng lại, thuận thế trở mình rời khỏi người nàng, rất muốn hỏi nàng một câu thật sự đau như vậy sao? Nghĩ đến nàng từ nhỏ đã không thể chịu đau, hắn mới hừ một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, giận dỗi nói: "Sao lại cắn muội, trong lòng muội không rõ sao? Đừng cho là ta không biết nguyệt sự của muội là khi nào, vừa mới hết chưa được mấy ngày đã tới nữa rồi sao? Muội còn nhỏ tuổi đã đến giai đoạn rối loạn kinh nguyệt rồi à?"

Lục Cẩm nguyên bản còn đau đến mức muốn đá hắn, nghe được hắn nói, nàng không khỏi mím môi, trong mắt tràn đầy chột dạ, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, "Huynh, huynh, sao huynh lại biết kỳ nguyệt sự của ta?"

Phó Minh Trác hừ một tiếng, không đáp lại. Lần đầu nàng có nguyệt sự là tháng ba năm ngoái, lần đó nàng ước chừng đã nằm trên giường ba ngày. Lúc ấy Phó Minh Trác còn tưởng rằng nàng bị bệnh gì nặng, thấy nàng chỉ ấp úng nói đau bụng, hắn liền an tâm hơn. Sau đó mới biết được là nàng đã trưởng thành, mỗi tháng sẽ có mấy ngày nàng có chút không khỏe, không chỉ suy yếu nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch.

Không cần phải cố ý nhớ, Phó Minh Trác cũng biết nguyệt sự của nàng là khi nào.

Thấy lời nói dối bị vạch trần, khí thế của Lục Cẩm tức khắc giảm đi hơn phân nửa, lúng ta lúng túng nói: "Còn không phải ta sợ huynh làm bậy sao? Nhỡ đâu ta cự tuyệt, huynh nhất định sẽ không thoải mái, ta không muốn làm huynh tức giận nên mới lừa gạt huynh."

Phó Minh Trác nghe được thì khó chịu, lại nhéo nhéo mặt nàng, "Cho dù dùng nguyệt sự làm lý do, muội có thể gạt ta được bao nhiêu ngày chứ? Mấy ngày sau thì tính sao? Hửm? Viên phòng với ta khiến nuôi thống khổ như vậy à?"

Lục Cẩm không dám nói là thật sự rất thống khổ, cảm thấy nói ra, biểu ca sẽ rất tức giận, nàng hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không có nghĩ rằng sẽ luôn cự tuyệt huynh, huynh cho ta chuẩn bị tâm lý đi, chậm thêm mấy ngày nữa có được không?"

Chỗ của Lục Tú có thuốc hay không còn khó mà nói, nếu không có, cũng không biết có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại hay không. Lục Cẩm không dám nói quá rõ.

Thanh âm của nàng lại mềm xuống, sự tức giận trong lòng Phó Minh Trác cũng tan hơn phân nửa, hắn lạnh lùng nói: "Vốn cũng không muốn động vào muội, ta trịnh trọng cảnh báo muội, Lục Cẩm, về sau bớt nói dối với ta lại, để ta bắt được, đừng trách ta không khách khí."

Lục Cẩm nhăn mũi lại, "Đã biết."

Náo loạn như vậy, hắn hoàn toàn không có tâm tư hôn nàng, trực tiếp quay lưng về phía nàng, nhắm hai mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Lục Cẩm sờ lên chóp mũi, cũng nhắm mắt lại. Từ trước đến giờ nàng luôn vô tư, sau khi biết được hắn không động vào mình, chút lo lắng của nàng cũng biến mất, chẳng qua bao lâu đã ngủ mất, sau khi ngủ, hô hấp của nàng rất bình ổn.

Phó Minh Trác có chút tức giận chuyện nàng nói dối, thấy nàng vô tâm vô phế mà ngủ rồi, thật sự muốn lay cho nàng tỉnh dậy. Hắn lăn qua lộn lại không ngủ được, mỹ nhân ở bên cạnh lại không thể chạm vào, hắn ít nhiều gì cũng khó chịu, lập tức quay mặt về phía nàng, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng.

Nàng chỉ hơi giật giật đầu nhỏ, căn bản không tỉnh, còn chủ động chui vào trong lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái, chân đè trên người hắn. Phó Minh Trác chọc chọc mặt nàng, giờ khắc này thật sự cảm thấy kiếp trước nợ nàng.

Hắn hôn lên má nàng một cái rồi mới nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Lục Cẩm bị hắn hôn tỉnh. Hắn đè ở trên người nàng, mở khớp hàm nàng ra. Lục Cầm ngủ một đêm, còn chưa có súc miệng, khi bị hắn mơ mơ màng màng hôn tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là biểu ca càng ngày càng không sạch sẽ!

Nàng kêu ưm ưm giãy giụa một chút, tay nhỏ giơ lên đẩy ng.ực hắn. Hắn rõ ràng nhìn rất thon gầy, lại giống như một ngọn núi lớn, Lục Cẩm căn bản đẩy không được.

Phó Minh Trác ghét nhất là bị nàng kháng cự, hắn bắt được tay nàng, ghĩ" trên đầu giường, cúi đầu cắn môi nàng một chút, không kiên nhẫn nói: "Nói không chạm vào muội rồi, chỉ hôn một chút, phản kháng cái gì?"

Hắn vừa mới hôn sâu, khi dời đi, khóe môi còn có một sợi chỉ bạc, đoán ra đó là nước miếng của mình, ánh mắt Lục Cẩm lộ ra chút ghét bỏ, "Huynh quá không chú ý, ta còn chưa có rửa mặt, huynh thì sao? Huynh đã rửa mặt chưa?"

Thân thể Phó Minh Trác cứng đờ, hứng thú dâng lên lúc sáng sớm tan biến sạch sẽ, rất giống bị người ta trực tiếp đội một chậu nước lạnh trên đầu. Hắn đen mặt xoay người đi xuống giường, sắc mặt xấu đến nỗi giống y như đậu phụ thối.

Lục Cẩm không khỏi ngáp một cái, ánh mắt ướt dầm dề có chút vô tội, nàng nói sai cái gì sao?

Phó Minh Trác lạnh mặt đến mức dọa người, khi mặc y phục cũng không thành thật, cầm y phục lên cũng có thể xé rách thành hai ba mảnh. Lục Cẩm vô cùng buồn ngủ, cũng lười quản hắn, nàng kéo gối xuống, lần nữa lâm vào mộng đẹp.

Nàng ngủ thật sự sâu, khuôn mặt nhỏ ngủ đến mức đỏ bừng, đôi môi phấn nộn còn hơi mở ra, nhan sắc khi ngủ ngây thơ cực kỳ, Phó Minh Trác thực muốn hung hăng niết mặt nàng, niết cho tỉnh, rồi hỏi nàng có phải không có trái tim hay không.

Hắn đứng ở đầu giường của nàng, sau khi nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nỡ đánh thức, chỉ cúi đầu khẽ cắn môi nàng một chút. Lục Cẩm nhíu mi, giống như mèo con mà vùi đầu vào gối.

Khi nàng tỉnh lại, trời đã sắp sáng, chuyện vừa rồi cũng đã quên đi bảy tám phần, sau khi rửa mặt xong mới nhớ đến "thuốc không đau". Lục Cẩm tính toán tìm thời gian đến Dự Vương phủ một chuyến, tìm Lục Tú hỏi về việc này, ai ngờ gã sai vặt lại tiến vào thông báo, nói Tần Mẫn tới đưa bái thiếp, muốn tới tìm nàng vào buổi sáng để nói chuyện, hỏi nàng có thời gian hay không.

Trừ bỏ biểu muội, bằng hữu có quan hệ không tồi với nàng có tổng cộng ba người, Tần Mẫn là một trong số đó.

Tần Mẫn lớn hơn nàng một tuổi, bây giờ cũng đã xuất giá, khi các nàng còn là cô nương khuê các, quan hệ cực kỳ không tệ, sau khi Tần Mẫn xuất giá thì mời ít liên hệ hơn. Cũng không phải lạnh nhạt, chủ yếu là bà mẫu của Tần Mẫn cực kỳ hà khắc, thỉnh thoảng muốn lập quy củ cho nàng, sau khi xuất giá, cũng quả thực không tự do bằng khi còn là cô nương. Tần Mẫn rất ít có thời gian ra ngoài chơi.

Sợ Tần Mẫn có việc muốn nói với mình, Lục Cẩm không đi Dự Vương phủ nữa. Vì trong lòng luôn nhớ mong việc này, nàng dứt khoát viết một bức thư cho Lục Tú. Nàng không trực tiếp đề cập đến chuyện phòng the, chỉ hỏi Lục Tú có thuốc nào chống tê mỏi hay không, chỉ cần khiến người ta không có cảm giác đau đớn là được.

Thanh Trúc chưa trở về, Tần Mẫn đã đến, lần này nàng không tới một mình, còn dẫn theo một cô nương. Nữ hài này ngũ quan thanh lệ, dáng người thướt tha, tuy không tự nhiên hào phóng bằng Tần Mẫn, nhưng cũng coi như là một tiểu mỹ nhân.

Lục Cẩm nhận ra đây là biểu muội của Tần Mẫn, cô nương này tên là Trâu Giai, nhỏ hơn Lục Cẩm một tuổi, vì muộn tháng nên còn chưa cập kê.

Lục Cẩm nhiệt tình mời các nàng vào, lần này Tần Mẫn tới, quả nhiên không phải đơn giản là nói chuyện phiếm.

Sau khi Tần Mẫn nói Lục Cẩm cho nha hoàn lui hết ra ngoài, mới giữ chặt tay Lục Cẩm, nói: "Hôm qua Giai Giai theo cữu mẫu tới chỗ ta, ta giữ muội ấy lại một đêm, vào buổi tối khi nói chuyện phiếm thì nói tới muội. Lúc ấy Giai Giai muốn nói lại thôi, ta theo bản năng cảm thấy không ổn, truy vấn một câu, mới biết được muội ấy vậy mà lại nhìn thấy biểu ca của muội thân mật với một nữ tử ở bên đường, còn cùng tiến vào trong một cái hẻm nhỏ."

Lục Cẩm hơi hơi giật mình, tất nhiên là không quá tin, biểu ca là người như thế nào, nàng vẫn hiểu rõ, thực sự thích người khác thì sao lại cưới nàng, nhất định là trực tiếp cưới cô nương kia về nhà.

Lục Cẩm liếc Trâu Giai một cái, hỏi: "Có khi nào muội nhìn nhầm rồi không?"

Trâu Giai có chút chần chờ, nói: "Mặc dù ta chỉ nhìn thấy sườn mặt, nhưng quả thực cực kỳ giống Phó công tử, huynh trưởng của hắn không phải là không ở kinh thành sao? Không phải người kia, vậy thì đúng là Nhị biểu ca của tỷ."

Lục Cẩm vẫn không quá tin, nàng hiểu biết không nhiều về Trâu Giai, cũng không rõ lắm nàng ta có nói dối hay không, liền hỏi thêm một câu, "Muội có nhìn thấy bọn họ tiến vào cái hẻm nhỏ nào không?"

Lần này Tần Mẫn thay Trâu Giai nói, "Chính là Liễu Nhị hẻm, bên trong đều là kỹ nữ. Khi Giai Giai nói việc này với ta, trong lòng ta hơi khó chịu, dù sao cái hẻm nhỏ đó phần nhiều là những nữ tử không trong sạch. Đổi thành người khác, việc vớ vẫn thế này, ta nhất định sẽ không quản, nhưng bởi vì là muội nên ta mới muốn vạch mặt tên xấu xa này. Cẩm muội muội, hai người vừa mới thành thân, hắn đã dám ra ngoài tìm nữ nhân, việc này nếu là thật, muội ngàn vạn lần không thể dung túng hắn, nói khó nghe hơn, nữ nhân bên ngoài không chừng đã tiếp đãi qua rất nhiều khách nhân, không có kẻ nào là đơn giản."

Phu quân của Tần Mẫn là một tên ham sắc đẹp, bọn họ mới thành thân nửa năm, hắn đã nuôi nữ nhân bên ngoài, hiện giờ Tần Mẫn cũng có chút thất vọng với nam nhân. Vốn tưởng rằng Phó Minh Trác là người tốt, ai ngờ vậy mà cũng ra vào nơi phong lưu. Lần này nàng tới, cũng thực sự là vì muốn tốt cho Lục Cẩm, bằng không nhất định sẽ không xen vào việc của người khác.

Việc này nếu để quý nữ bên ngoài biết được, mọi người âm thầm tuyên truyền, không chừng Lục Cẩm sẽ bị người ta chê cười. Tần Mẫn dẫn theo biểu muội, nói cho nàng biết việc này, nói đến cùng cũng là không hy vọng nàng chẳng hay biết gì.

Lục Cầm cũng hiểu rõ đạo lý này, cười nói: "Cảm ơn Mẫn tỷ tỷ, còn làm tỷ vì chuyện này mà chạy tới đây một chuyến."

Thấy nàng còn có thể cười được, Tần Mẫn lắc lắc đầu, "Muội đó, nên để tâm một chút đi, trước khi thành thân, mọi việc không muốn hỏi đến cũng thôi đi, sau khi thành thân, chuyện nên nhọc lòng vẫn là phải nhọc lòng."

Lục Cẩm gật đầu, "Mẫn tỷ tỷ yên tâm đi, việc này hẳn là hiểu lầm thôi."

Trâu Giai bất động thanh sắc nhìn nàng một cái, tiếp tục làm một cái bóng.

Lục Cẩm nhìn như đang nói chuyện với Tần Mẫn, kỳ thật vẫn luôn âm thầm để ý Trâu Giai. Nàng vốn không tin tưởng lời của Trâu Giai, lúc này thấy nàng ta thực sự ngóng trông nàng khó chịu, nàng liền nhiều thêm chút tâm nhãn.

Sau khi Lục Cẩm tiễn người đi thì đã thấy Thanh Trúc trở lại. Chuyện nàng viết thư cho Lục Tú, Lương Y Đồng cũng đã biết được, sợ biểu tỷ có chuyện gì quan trọng, còn để Lục Tú theo Thanh Trúc đến đây một chuyến.

Đôi mắt Lục Cẩm sáng ngời, không nghĩ chuyện Trâu Giai nữa, kéo Lục Tú vào phòng trong.

Lần này Lục Tú đến đây, mang theo vài bình thuốc trị thương, sau khi vào nội thất liền nói: "Biểu cô nương cần thuốc trị thương sao? Là nơi nào bị thương? Thuộc hạ mang theo mấy bình thuốc trị thương thượng đẳng, mấy thứ này đều có thể dùng, trước tiên để thuộc hạ giúp người nhìn thử vết thương như thế nào đi."

Y cùng độc vốn không phân chia, Lục Tú không chỉ am hiểu hạ độc, mà cũng hơi thông hiểu y lý.

Lục Cẩm lắc đầu, lúc này mới có chút ngượng ngùng, "Ta không có bị thương, khi viên phòng, lần đầu tiên của nữ tử không phải đều rất đau sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút xem có loại thuốc nào ngăn đau đớn không thôi."

Lục Tú sửng sốt một chút mới ý thức được Lục Cẩm có ý gì. Thính lực của nàng tốt, lúc trước khi Lương Y Đồng cùng Lục Cẩm nói chuyện, nàng cũng mơ hồ nghe được, còn nhớ rõ chuyện Lục Cẩm chưa viên phòng cùng Phó Minh Trác.

Thuốc giảm đau tuy không có, Lục Tú lại biết chế mị dược. Có một loại mị dược, không chỉ không gây hại đến thân thể của nữ tử, còn có thể làm người ta khát vọng được nam nhân đụng vào, uống thuốc như vậy vào, sao còn có thể sợ đau?

Lục Tú nói ngay: "Biểu cô nương thong thả chờ thuộc hạ hai ba ngày, thuộc hạ trở về sưu tầm một ít dược liệu, đến lúc đó sẽ chế cho người một ít, đảm bảo làm người vừa lòng"

Cho là Lục Tú có thuốc giảm đau, Lục Cẩm lập tức vui mừng, có chút hối hận vì không tìm đến Lục Tú sớm một chút.

Nàng cười nói: "Vậy làm phiền ngươi rồi."

Lục Cẩm tự mình tiễn Lục Tú rời đi, sau khi trở về mới nói với Thanh Trúc: "Ngươi phái một nha hoàn thông minh đi nhìn chằm chằm Trâu Giai, xem thử mấy ngày kế tiếp nàng ta gặp những ai."

Thanh Trúc từ trước đến nay đều nghe nàng, cũng không hỏi vì sao phải điều tra Trâu Giai, lập tức đáp ứng.

Lục Cẩm phân phó xong cũng lười hỏi đến việc này, nghĩ đến có thuốc giảm đau, hai người liền có thể viên phòng, trong lòng nàng liền có chút vui vẻ, chỉ cảm thấy sau khi viên phòng, biểu ca sẽ không kỳ kỳ quái quái nữa!

Nàng lại chạy vào phòng trong, lấy thoại bản ra đọc. Tối hôm qua, sở dĩ nàng nguyện ý cho Phó Minh Trác tịch thu là bởi vì nàng còn một quyển nữa. Nàng vui vẻ mở thoại bản ra, bắt đầu đọc. Tuy rằng biểu ca rất ít khi trở về vào ban ngày, nhưng lần này nàng đã chú ý hơn, cố ý dặn dò Thanh Trúc một tiếng, khi Phó Minh Trác trở về, nhất định phải nhắc nhở nàng.

Thấy Thanh Trúc đồng ý, nàng mới nghiêm túc đọc thoại bản, cũng may hắn chưa trở về. Nàng đọc vài canh giờ, cũng chỉ đọc được đến hai phần ba, khi sắc trời tối xuống, nàng mới giấu thoại bản đi.

Lúc này, đã đến thời gian dùng bữa tối, Lục Cẩm không khỏi hỏi một câu, "Biểu ca còn chưa quay vê sao?" "Hồi phu nhân, còn chưa về."

Lục Cẩm sợ hắn lại tới dùng cơm nên đã nói Thanh Trúc đi hỏi xem khi nào hắn quay về, ai ngờ, nha hoàn sau khi trở về lại nói: "Phu nhân, gã sai vặt bên cạnh Quốc công gia cũng không biết khi nào người ấy mới quay về, người ấy nói phu nhân dùng bữa tối trước, không cần chờ."

Hắn đôi khi quả thực vô cùng bận bịu, Lục Cẩm cũng không hỏi tới, nàng dùng bữa tối xong, đến thời gian đi ngủ, Phó Minh Trác mới trở về. Lục Cẩm đã nằm xuống rồi, sau khi đi tới, hắn trực tiếp cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng một chút, "Sao không chờ ta?"

Hắn nhất định là uống rượu lần nữa, trên người còn có mùi rượu. Lục Cẩm rất mẫn cảm với mùi thơm, thậm chí còn ngửi được mui phấn son của nữ tử, nàng không khỏi nhíu mi, đứng dậy, "Huynh đi đâu vậy?"

Mặc dù Phó Minh Trác uống rượu, nhưng cũng không say, nghe vậy thì uể oải trả lời một câu, "Bị đồng liêu kéo đi uống rượu."

Lục Cẩm lại nhíu mày, "Đi uống rượu ở đâu? Toàn là mùi son phấn."

Cho rằng nàng ghen, trong mắt Phó Minh Trác mang theo ý cười, hắn giật vạt áo, cởi áo ngoài, vứt lên kệ, nói: "Lỗ mũi của muội quả thực thính, Trần Hằng thuê thuyền hoa, trên thuyền có mấy cô nương hát xướng, có một người rót rượu cho ta, đoán chừng là nhiễm mùi từ lúc đó."

Lục Cẩm lại cảm thấy mùi son phấn trên người hắn quá nặng, nếu chỉ cách gần đó thì sao lại nhiễm được? Nàng không khỏi nhăn mũi, "Huynh đưa áo ngoài ra cho ta xem một chút."

Thấy thần sắc của nàng nghiêm túc, Phó Minh Trác có chút muốn cười, hắn ước gì nàng ghen ghét thêm, liền ném áo ngoài cho nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng một chút, "Sao? Không tin ta à?"

Lục Cẩm liếc hắn một cái, cầm lấy áo ngoài của hắn mà ngửi, quả nhiên ở phía trên lưng áo có mùi son phấn rất nồng, cẩn thận nhìn, phía trên còn dính một ít bột phấn, những thứ bột phấn này là có người cố ý vẩy lên người hắn.

Tất nhiên cũng có một loại khả năng, đó chính là hắn chạy tới ngủ với nữ nhân khác, không cẩn thận làm đổ son phấn của nàng ta, chẳng qua là Lục Cầm cảm thấy khả năng này quá nhỏ. Vẫn là câu nói kia, nếu bên cạnh hắn có nữ nhân, không thể nào che giấu, mà đã chạy đi cưới nàng ta rồi.

Để đảm bảo, Lục Cẩm vẫn hỏi một câu, "Biểu ca có nữ nhân nào khác không?"

Cho rằng tiểu nha đầu này cuối cùng cũng thông suốt, trên mặt Phó Minh Trác mang theo ý cười, "Sao? Không hy vọng ta có à? Còn chưa viên phòng đã hy vọng biểu ca vì muội thủ thân như ngọc sao? Muội nghĩ hay thật."

Hắn đang muốn bổ sung một câu, sau khi viên phòng, thử một chút cũng không phải không được, đừng can thiệp vào chuyện của hắn quá sớm, lại thấy Lục Cẩm nhăn mày.

Cho rằng hắn đã thừa nhận, thần sắc của Lục Cẩm nghiêm túc một chút, "Biểu ca lẽ nào thật sự đụng vào loại nữ nhân đó sao? Huynh không sợ nhiễm bệnh à?"

Thấy trên mặt nàng có sự kinh ngạc, còn có sự khó có thể tin, duy chỉ không có đố kỵ và ghen ghét, sắc mặt Phó Minh Trác không khỏi đen đi một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Cẩm, muội có phải là phụ nữ hay không?"

Lục Cẩm bị hắn hét đến mức lỗ tai có chút đau, khi đối diện với nét mặt nổi giận đùng đùng của hắn, nàng không khỏi rụt bả vai, lầm bầm: "Huynh hét cái gì chứ?"

Phó Minh Trác tức giận nói: "Nếu như ta nói với muội là ta đã động vào rồi, có phải muội sẽ rất độ lượng mà đón người vào trong phủ không?"

Lục Cẩm nghe vậy, không khỏi lắc đầu.

Thấy nàng không có ý định đáp lại, lửa giận trong đáy lòng Phó Minh Trác mới tiêu tan đi một ít, ai ngờ một khắc sau đã nghe thấy cô nương này thành thật trả lời một câu, "Huynh muốn đón về cũng không có cửa đâu, nếu như biết huynh thích nữ tử ong bướm, mẫu thân không phải sẽ tức chết sao, muốn đón cũng chỉ có thể đón người có thân thế trong sạch."

Phó Minh Trác vừa tiêu tan giận dữ, bây giờ lại bốc lên. Hắn quan tâm nàng, ngay cả khi nàng nhìn nam nhân khác nhiều một chút cũng để bụng, đặt trong hoàn cảnh này, nếu nàng quan tâm hắn, há lại vui lòng để nữ nhân khác chiếm hữu hắn? Thấy nàng hoàn toàn không thèm để ý đến mình, Phó Minh Trác tức giận đến mức tâm can cũng đau.

Hắn quay đầu muốn rời đi, áo ngoài cũng không cần nữa.

Lục Cẩm có ngu ngốc đến mấy thì cũng ý thức được hắn cảm thấy lời nàng nói không lọt tai. Mặc dù không quá hiểu hắn có gì mà phải tức giận, nàng rộng lượng một chút không phải tốt hay sao? Mẫu thân rõ ràng đã dạy bảo nàng, sau khi xuất giá, tuyệt đối không thể ghen tỵ.

Lục Cẩm lập tức vội vàng xuống giường, kéo hắn lại, trấn an: "Biểu ca không muốn nữ nhân khác thì mới tốt chứ, ta ước gì hậu trạch được bình an một chút!"

"Tốt cái gì mà tốt, ngày mai ta sẽ đón mấy mỹ thiếp về!"

Hắn hất tay nàng ra, muốn rời đi, đôi mắt Lục Cẩm giật giật, theo lực đạo của hắn mà ngã xuống bàn trang điểm làm từ gỗ trinh nam màu tơ vàng, nàng không khỏi kêu một tiếng, nước mắt rưng rưng nói: "Đau đau đau!"

Trong lòng Phó Minh Trác căng thẳng, bước chân ngừng lại, thấy trong mắt nàng đều là nước mắt, hắn nhanh chân đi đến, một tay ôm nàng lên, đặt nàng ở trên giường. "Đụng vào chỗ nào rồi? Trên lưng sao?"

Hắn nói xong liền muốn cởi thắt lưng của nàng xem xét thương thế. Lục Cẩm giả vờ ngã, sao có thể để hắn kiểm tra, nàng đưa tay ôm eo hắn, nâng khuôn mặt nhỏ lên, vô cùng đáng thương nói: "Ta không sao, chỉ cần biểu ca không đi, ta sẽ hết đau."

Đôi mắt của thiếu nữ linh động, dáng vẻ đáng thương, mặc dù làm người ta thương yêu, nhưng chưa chắc là không có giả bộ. Sau khi tỉnh táo lại, Phó Minh Trác đã hiểu là vừa rồi nàng cố ý ngã.

Phó Minh Trác có hơi bất lực, hắn hung hăng bóp khuôn mặt của nàng, "Lục Cẩm, ta bị muội chọc cho tức chết mất!"

Lục Cẩm chớp mắt, nâng khuôn mặt nhỏ, hôn lên cằm hắn một cái, "Không phải vẫn sống sao?"
Bình Luận (0)
Comment