Kiều Tước Bên Gối

Chương 18


Câu nói này bật thốt ra từ trong miệng hắn, Tô Trạm Vũ không thể tin nổi: “Nhặt?’’
 
Trong đáy mắt Trì Diễn nổi lên một gợn sóng ý vị thâm tường, nhẹ nhàng ừ một tiếng. 
 
Im lặng trong chốc lát, giọng điệu hắn trầm xuống, chậm rãi nói: “Không hiểu tại sao lại khiến người ta đau lòng, cho nên mới giữ lại bên mình.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn nói một cách thản nhiên như thế, nhưng lại giống như mang theo mấy phần nghiêm túc đứng đắn khiến người khác khó phân biệt rốt cuộc có phải vui đùa hay không. 
 
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn có chừng mực, mỗi một hành động, việc làm chưa bao giờ cần người khác phải nhiều lời. 
 
Tô Trạm Vũ biết rõ điều này nên cũng không hỏi thêm nữa. 
 
“Tú bà của Hồng Tụ Chiêu nhát gan sợ rước lấy phiền phức, vừa doạ một chút đã khai rõ tất cả, nói là cho tiểu cô nương kia của huynh uống Bách Mị Hương, muốn lợi dụng nàng để lấy lòng thiếu gia của Đoàn gia trang Đoàn Diệc Minh.” 
 
Nghe vậy, Trì Diễn không khỏi cau mày. 
 
Nếu lúc ấy hắn không ở đó, hoặc là đến chậm một bước, chẳng phải tiểu cô nương đã bị ức hiếp rồi sao? 
 
Tô Trạm Vũ nhìn sắc mặt u ám của hắn, cười nói: “Huynh ở trong phòng người ta lâu như thế, không phải….’’
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, Trì Diễn nhàn nhạt liếc mắt một cái. 
 
Tô Trạm Vũ dừng lại đúng chỗ ngứa, mỉm cười: “Chỉ là có chút cảm khái, hoá ra vẫn có cô nương có thể khiến huynh động lòng, ta còn tưởng cả đời này huynh sẽ không có ý định cưới vợ nữa chứ.’’
 
Trì Diễn không phủ nhận, quả thực trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. 
 
“Cả đời ta vốn đã định trước sẽ gắn liền với yên ngựa chinh chiến sa trường, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phơi thây trên chiến trường, hà tất phải uổng  phí thanh xuân rực rỡ của người khác.’’
 
Hắn bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng lại khiến Tô Trạm Vũ hơi cau mày. 
 
Một lát sau, Tô Trạm Vũ mới thở dài cảm thán một hơi, nói: “Cảnh Vân, mấy năm nay huynh cũng đã đền đáp ân tình đủ rồi, nếu Văn Đế trên trời có linh thiêng, chắc chắn cũng không muốn huynh phải chịu trói buộc vì chuyện này.” 
 
Một tia sáng kỳ dị vụt qua đáy mắt Trì Diễn. 
 
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, ánh sáng trong suốt xuyên qua những đám mây u ám, tản ra rồi đi vào ánh mắt uy nghiêm bức người của hắn. 
 
“Quạ còn biết kiếm ăn phụng dưỡng phụ mẫu, cừu cũng biết quỳ lạy báo ân, huống chi là làm người.’’
 
Hắn bình tĩnh nói xong, cảm xúc nhất thời biến mất không còn gợn sóng. 
 
Trì Diễn quay đầu lại nói: “Tú bà Hồng Tụ Chiêu lừa gạt nữ tử, theo luật của Đại Sở thì sẽ phải ngồi tù nửa năm, phạt một ngàn lượng bạc, người của ngươi cứ ấn theo đó mà làm.’’
 
Rõ ràng hắn không muốn đề cập đến chuyện quá khứ nữa, vì thế Tô Trạm Vũ cũng không nói nhiều. 
 
Tất cả mọi người đều biết Trì Diễn là người làm việc theo lẽ công bằng nhất, nhưng lúc này hắn lại đích thân lo những việc vặt vãnh trên phố phường, e là trong chuyện này còn có chút tư thù. 
 
Tô Trạm Vũ cười nói: “Huynh muốn ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây chỉ vì việc này thôi sao?’’

 
Trì Diễn liếc hắn một cái, nhếch môi, sau đó xoay người ngồi xuống bàn đá bên hồ. 
 
Trong sân vườn yên tĩnh, mây lững lờ trôi, gió thổi vi vu, mái tóc dài của hắn khẽ phất phơ, vạt áo trắng như tuyết tung bay. 
 
Trên mặt bàn được chạm khắc hình bàn cờ, những ngón tay thon dài chạm vào hộp cờ. 
 
Trì Diễn thong thả đặt quân cờ vào ô cờ: “Ba ngày sau công thành, giao chiến trực diện, ngươi sẽ là người dẫn quân.’’
 
Tô Trạm Vũ giật mình, hắn thông minh nhạy bén đến nhường nào, không cần mở miệng hỏi cũng hiểu rõ ý định của Trì Diễn. 
 
Để hắn dẫn binh tấn công bên dưới cổng thành là giả, còn Trì Diễn tập kích bất ngờ vào cao nguyên hiểm trở, dùng kế dương đông kích tây mới là thật. 
 
Tô Trạm Vũ vén vạt áo ngồi xuống đối diện, vừa hạ cờ  vừa nói: “Với địa thế hiểm trở của thành Lâm Hoài, tập kích bất ngờ từ phía sau thực sự quá nguy hiểm.’’
 
Từng quân cờ đặt xuống bàn cờ, phát ra âm thanh nho nhỏ. 
 
“Chưa đầy ba ngày nữa thuỷ triều ở khu vực bờ biển phía Đông sẽ hạ xuống, bọn họ nhất định sẽ chia ra phòng thủ, ngươi dẫn quân đến trước cổng thành, bọn họ chắc chắn sẽ không dám lơ là.”
 
Dưới ánh mặt trời, đôi đồng tử màu nâu nhạt của hắn trở nên sâu thẳm, lộ ra vẻ ưu nhã vô song. 
 
Những quân cờ cuối cùng bước vào bàn cờ, Trì Diễn tiếp tục nói: “Eo sông* ở phía bắc là nơi hiểm trở nhất, binh lính phòng thủ không nhiều lắm, đến lúc đó ta sẽ tấn công từ chỗ này, 500 binh sĩ tinh nhuệ đã đủ rồi.’’
 
(*Chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.)
 
Ranh giới Sở Hán, con đường là kinh độ vĩ độ, cuồng phong bão táp trên bàn cờ một tấc vuông đã sắp xếp ổn thoả. 
 
Chỉ là một quân cờ đỏ đen vô cùng bình thường nhưng lúc này lại giống như cảnh tượng Xích Vân Kỵ quét ngang một vạn đại quân đã ở ngay trước mắt, khiến người ta như đang đối mặt với chiến trường khốc liệt hừng hực khí thế. 
 
Ngay khi Tô Trạm Vũ đang ngẩn người suy nghĩ thì đã thấy người đối diện giơ tay lên, ra hiệu cho hắn đi trước. 
 
Tô Trạm Vũ suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười. 
 
Mặc dù đã quen biết nhiều năm trời, mặc dù biết từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bị dao động, chưa bao giờ thấy khó lùi bước, nhưng lúc này vẫn không khỏi bày ra vẻ ngưỡng mộ kính nể. 
 
Tô Trạm Vũ cũng không khách khí, ra tay trước một bước, “bắt đầu cho pháo vào cung *”: “Còn muốn ta làm gì nữa không?’’
 
“Cạch.’’
 
Trong một góc bàn cờ, Trì Diễn cũng đi nước “mã luôn giữ chốt giữa**”: “Kìm chân quân chủ lực và chờ đến khi ta đoạt thành.” 
 
(* **: Hai câu này được trích trong quyển: Quất Trung Bí Tái Xuất, một cuốn sách dạy chơi cờ.
Nguyên văn: Khởi Pháo tại trung cung/ Mã thường thủ trung Tốt. )
 
Sau nước cờ, Tô Trạm Vũ mỉm cười gật đầu một cái.
 
Im lặng trong chốc lát, hắn ý vị thâm tường nói: “Ta thường nghĩ, nếu như năm xưa Văn Đế không đột ngột băng hà hoặc là huynh có hứng thú với ngôi vị hoàng đế thì có lẽ giang sơn này sẽ trở nên vô cùng cường thịnh.’’
 
Đầu ngón tay kẹp quân cờ đột nhiên dừng lại giữa không trung. 
 

Nhưng chỉ dừng trong trong chớp mắt ngắn ngủi, Trì Diễn vẫn thản nhiên đặt quân cờ lên bàn cờ, giọng điệu trầm xuống: “Trạm Vũ.’’
 
Biết hắn có việc nên làm, có việc không nên làm, từ trước đến nay đều không thích những lời này. 
 
Trạm Vũ không nói nữa, đặt một quân cờ xuống, chuyển chủ đề: “Có một chuyện ta vẫn luôn muốn tra rõ.’’
 
“Chuyện gì?’’
 
“Sau khi Hoàng đế Đông Lăng chết, thi thể bị vứt ở bãi tha ma của những binh lính tử trận, thi thể vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vào ngày hôm sau, thủ cấp của hắn lại bị người ta huỷ hoại hoàn toàn.” 
 
Trì Diễn ngước mắt lên liếc nhìn về phía hắn. 
 
Chuyện này hắn đã sớm nghe nói, chỉ là lúc đó người khác đang ở trong thành, đồng thời quân đội tấn công Vương đô không phải do hắn dẫn binh. 
 
Hắn không lên tiếng, đợi Tô Trạm Vũ nói tiếp. 
 
Đôi mắt đen nhánh trong trẻo như ngọc của Tô Trạm Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có một người đi cùng với Thái tử Đông Lăng Cẩm Thần đến biên cương sung quân, nhưng lại vô cớ chết bất đắc kỳ tử trên đường đi, ta đã phái Mặc Lăng đi điều ra, cuối cùng phát hiện người này đúng là trang chủ của Đoàn gia trang, Đoàn Hành.’’
 
Ánh mắt anh tuấn nhàn nhạt bình tĩnh, Trì Diễn tỏ vẻ đã hiểu, nói toạc ra điểm mấu chốt trong đó: “Tất cả mọi người đều biết Đoàn gia trang tinh thông thuật dịch dung.’’
 
“Đúng vậy.’’ Tô Trạm Vũ trầm ngâm nói: “Hơn nữa Đoàn Hành không ở Tầm Dương mà lại đột nhiên xuất hiện ở Vương đô, nghĩ cũng thật kỳ lạ.” 
 
Một cơn gió lạnh chợt thoảng qua giữa tầm mắt hai người, làm tung tóe tầng tầng lớp sóng của mặt hồ. 
 
Mặt hồ đầy gió, ánh mắt Trì Diễn quay trở về trên ván cờ, bình tĩnh nói: “Ngày mai đến lục soát Đoàn gia trang.’’
 
Tô Trạm Vũ cười cười: “Ta cũng có ý này.’’
 
Sau mấy quân cờ, thế cờ đã thay đổi rất nhiều. 
 
Trì Diễn tấn công như một cơn gió, giống như vô tình hỏi: “Thái tử Đông Lăng bây giờ thế nào?’’
 
Tô Trạm Vũ lấy mã phòng thủ, đáp: “Hình như ngã gãy chân phải, có lẽ cũng không tốt lắm.’’

 
*
Ánh bình minh từ từ nhô lên, đến hoàng hôn cũng dần dần khuất sau núi. 
 
Ánh tà dương buổi hoàng hôn vẫn chưa tan, chút ánh nắng còn sót lại cuối ngày xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào căn phòng yên tĩnh trống vắng khiến nó thêm mờ ảo. 
 
Cả ngày đều chìm trong giấc ngủ miên man, cho đến khi trời sắp tối Cẩm Ngu mới ngơ ngác tỉnh lại. 
 
Bị một chén Bách Mị Hương dày vò đến mệt, mặc dù tác dụng của thuốc đã hết nhưng lúc này Cẩm Ngu đã kiệt sức, thậm chí còn không có sức để ngồi dậy. 
 
Trong căn phòng âm u mờ ảo, cách một lớp màn lụa, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ. 
 
Tỉnh táo hơn một chút, Cẩm Ngu muốn đứng dậy, nhưng vừa nhấc đầu gối lên lại đột nhiên mất sức, bất lực ngã nằm trở về. 

 
Nàng yếu ớt rên rỉ một tiếng, cau mày vô cùng khó chịu. 
 
Rõ ràng trước đó nàng đang uống trà ở Hồng Tụ Chiêu mà, sao vừa mới chợp mắt một chút trời đã tối thế này?
 
Đầu óc nặng nề, Cảm Ngu không nhớ được bất cứ điều gì cả, nhưng vẫn có một chút ấn tượng, hình như nàng nhìn thấy người nào đó đi đến…
 
“Tỉnh rồi sao?’’
 
Ngay khi nàng đang trầm tư suy nghĩ thì giọng nói trầm lặng tựa đêm tối của nam nhân bỗng nhẹ nhàng vang lên trong phòng. 
 
Không biết có người thứ hai trong phòng, Cẩm Ngu bỗng nhiên giật mình, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. 
 
Giọng nói từ tính ấm áp của hắn rất dễ nhận ra. 
 
Cẩm Ngu quay đầu lại, xuyên thấu qua mức màn mỏng như cánh ve trên giường, dưới ánh sáng mờ nhạt, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người nào đó ngồi bên cạnh bàn. 
 
Cẩm Ngu muốn mở miệng, nhưng trong cổ họng lại như dính chặt, nhất thời không thể nói thành tiếng. 
 
Chỉ thấy người nọ đứng dậy, thắp sáng ngọn đèn được chạm khắc hình con Ly đặt bên tấm tranh thêu trang trí. 
 
Ánh đèn hắt lên, lập tức chiếu sáng căn phòng tối tăm và bóng dáng cao lớn của nam nhân. 
 
Tấm màn được người vén lên một nửa, một gương mặt anh tuấn tựa như khắc xuất hiện trước mắt nàng. 
 
Trì Diễn cầm trong tay một chén canh đưa cho nàng: “Nhân lúc còn nóng.’’
 
Vốn đang vừa đói vừa khát, một mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi khơi dậy con sâu tham ăn trong bụng nàng. 
 
Cẩm Ngu gắng gượng ngồi dậy, nhưng chỉ việc ngồi dậy cũng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của nàng. 
 
Tiểu công chúa đã quen với chuyện được người hầu hạ, từ trước đến nay chưa bao giờ kiên nhẫn, cố hết sức đưa tay lên, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc muỗng sứ lại mềm oặt khuỵu xuống. 
 
Cẩm Ngu không muốn nhúc nhích. 
 
Thấy người nọ vẫn thờ ơ đứng đó, trong âm điệu kéo dài của nàng mang theo chút oán hận: “Ngươi không thể đút cho ta được sao?’’
 
Nàng đã như thế này rồi, chẳng lẽ hắn vẫn không có lương tâm sao? 
 
Trì Diễn khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rì ngồi xuống mép giường: “Được.’’
 
Nơi đáy mắt loé lên tia trêu chọc, hắn cười nói: “Gọi một tiếng ca ca xem nào.’’
 
Nghe vậy, Cẩm Ngu liếc mắt trừng hắn một cái, chẳng lẽ người này chọc nàng đến nghiện rồi sao? 
 
Nàng khẽ thì thào, không vui nói: “Ở đây không có người ngoài đâu.’’
 
Trì Diễn không quan tâm: “Cho dù có quan hệ thân thích hay không thì ta cũng lớn hơn ngươi nhiều tuổi như vậy, hơn nữa khoảng thời gian này còn giúp ngươi xử lý không ít cục diện rối rắm, chẳng lẽ ngươi không nên kính trọng gọi ta một tiếng ca ca sao?’’
 
Từng câu từng chữ của hắn cực kỳ có lý và nghiêm túc khiến Cẩm Ngu cũng phải sửng sốt. 
 
Cáo chết ba năm quay đầu về núi, hắn vừa nói như thế, lại có vẻ như nàng thật táng tận lương tâm. 
 
Đang nghĩ đến đây thì trên trán đột nhiên bị hắn gõ nhẹ một cái. 
 
Sau đó lại nghe hắn trầm giọng nói: “Tiểu cô nương, ngươi có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không vậy.’’
 

Được rồi, nàng là người ân oán phân minh. 
 
Cẩm Ngu mấp máy môi, xoắn xuýt một lúc lâu mới miễn cưỡng lẩm bẩm: “… Ca ca.’’
 
Trì Diễn hài lòng mỉm cười, chậm rãi múc một muỗng canh nóng đưa đến bên môi nàng: “Mở miệng ra.’’
 
Chén canh bổ dưỡng này làm ấm dạ dày, mặc dù là dược thiện* nhưng hương vị rất tốt, độ ấm cũng vừa phải. 
 
(*Chế độ ăn uống bổ dưỡng giống như đang uống thuốc bổ.)
 
Cẩm Ngu cầm lấy tay hắn, nhanh chóng uống cạn. 
 
Cảm nhận được hơi ấm trong bụng, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều, Cẩm Ngu dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, liếm liếm dư vị đọng lại trên môi, thoải mái thở dài một tiếng. 
 
Nàng còn chưa kịp nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay thì giọng nói nhàn nhạt của người nào đó đã vang lên bên tai. 
 
“Nói đi, đến đó làm gì?’’
 
Trì Diễn đặt chén canh trống rỗng sang một bên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng. 
 
Câu hỏi bình tĩnh của hắn giống như xuyên thấu qua lục phủ ngũ tạng của nàng. 
 
Trái tim Cẩm Ngu nhảy dựng lên, sau đó ho khan một tiếng, lập tức giả vờ bình tĩnh trả lời: “Không làm gì cả.’’
 
Trì Diễn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng, nhưng lại mang theo một tia áp bức vô hình. 
 
Đối mặt với ánh mắt trong suốt của hắn, cuối cùng Cẩm Ngu không thể giả vờ được nữa. 
 
Đôi mắt hạnh khẽ loé lên, nàng ậm ừ mấy tiếng rồi lẩm bẩm: “…Uống trà, không được sao?’’
 
Trì Diễn mặt không đổi sắc, tiếng nói càng thấp: “Không nói à, không sao, tự ta có cách để biết.’’
 
“……”
 
Thủ đoạn của hắn đương nhiên không thể nghi ngờ được nữa, trước mặt hắn, nàng không thể giấu diếm được bất cứ điều gì. 
 
Ngập ngừng một lúc lâu, Cẩm Ngu cúi đầu xuống, giọng điệu rầu rĩ nhưng vẫn thành thật nói: “Ta muốn đến Lâm Hoài.’’
 
Trì Diễn nhìn nàng một lúc lâu, không nói gì. 
 
Đầu ngón tay cong lại, hắn bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình. 
 
Đôi môi hắn cong thành một đường cong đáng sợ: “Ngươi có biết hôm nay mình đã đi đến đâu không? Lúc ở trong cung không ai dạy ngươi biết chuyện gì sao?’’
 
Đối mặt với ánh mắt thâm thuý của hắn, khí thế của Cẩm Ngu hoàn toàn suy yếu. 
 
Nàng lúng túng lắc đầu. 
 
Trì Diễn cúi người đến gần, nhìn thẳng vào nàng. 
 
Hắn vừa cúi đầu xuống, hơi thở mát lạnh lập tức vương vấn quanh người, nhiệt độ từ lòng bàn tay như tan ra, càng làm tăng thêm vẻ ái muội.  
 
Cẩm Ngu hoảng hốt đến ngưng thở. 
 
Chỉ thấy hắn khẽ mở đôi môi mỏng của mình, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Câu Lan viện, nơi nam nhân thích mua vui đến trêu đùa ong bướm.’’

 

Bình Luận (0)
Comment