Kiều Tước Bên Gối

Chương 6

Cuộc chiến Sở Lăng chỉ diễn ra trong vòng hai tháng ngắn ngủi. 
 
Hai tháng trước, quân Sở ngày thứ mười đại phá kinh đô, trực tiếp tấn công vương thành Đông Lăng, các quận thành được lệnh chi viện, nhưng rất lâu vẫn không thấy phái binh đi. 
 
Chỉ có bốn thành trì, bao gồm cả Lâm Hoài thà chết kháng cự đến cùng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà mười tám cái còn lại, chưa đầy nửa tháng đã bỏ thành đầu hàng. 
 
Không có binh lực chi viện, một toà vương thành đồ sộ chỉ là một vỏ ốc trống rỗng, quân Sở đoạt thành, dễ dàng giống như bắt ba ba trong rọ. 
 
Cẩm Ngu nhớ rõ, lúc đó chiến hỏa liên miên không ngớt, trong ngoài vương thành một mảnh hỗn độn, xác chết khắp nơi. 
 
Nàng trốn trong điện Triêu Hoa suốt bảy ngày bảy đêm, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh…
 
Tất cả mọi người đều bất lực. 
 
Vào đêm thứ bảy, cửa điện sơn son dát vàng ầm ầm sụp đổ, trong khói bụi mù mịt, một người thị vệ hộ giá cuối cùng cũng ngã xuống vũng máu. 
 
Nàng khóc lóc bị quân Sở ép quỳ gối xuống bên cạnh đại điện. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách màn sương mù nước mắt mông lung, nàng trơ mắt nhìn tên thủ lĩnh chặt đầu phụ hoàng. 
 
Người kia, giống như ác quỷ trong đêm tối, máu tươi theo lưỡi đao nhỏ giọt rơi xuống đất, đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng quét qua. 
 
Từ đó về sau, sự sắc bén và tàn nhẫn ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng trong mỗi cơn ác mộng…
 
“A…..”
 
Đột nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ánh mắt đờ đẫn mất hồn của Cẩm Ngu tràn ngập hoảng sợ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. 
 
Nàng dồn dập thở hổn hển, một lúc lâu sau hơi thở rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại. 
 
Ánh mắt khẽ thu hẹp lại, dần dần trở nên sâu xa. 
 
Từ khi Đông Lăng thất thủ, phụ hoàng chết, mẫu hậu hộc máu công tâm ngay tại chỗ, ít ngày nữa ca ca sẽ bị lưu đày. 
 
Còn nàng lại bị nhốt trong hoàng cung nước Sở, không thấy ánh mặt trời. 

 
Hoàng đế Sở quốc phong lưu thành thói, nhiều lần ra lệnh cho nàng phải hầu hạ, thậm chí còn định cưỡng bức nàng, nếu không phải nàng cầm một cây trâm phượng lấy chết uy hiếp, nghĩ đến hắn tạm thời sẽ không từ bỏ, nàng cũng khó có cơ hội chạy thoát. 
 
Im lặng một lúc lâu, Cẩm Ngu quay đầu lại, giơ tay vén màn giường lên. 
 
Một tia sáng chói xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu rọi vào giường, ánh nắng ban mai rơi trên mi mắt nàng, nàng không khỏi nheo mắt lại. 
 
Trời lại sáng rồi…
 
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi đến Phương phủ, nha hoàn sẽ đúng giờ đưa cơm đến mời nàng dùng bữa, chân nàng bị thương không tiện đi lại vì thế dứt khoát ở luôn trong phòng. 
 
Cẩm Ngu khẽ thở dài một tiếng, xốc chăn lên muốn xuống giường.
 
Nàng chậm rãi đặt chân phải xuống đất, phát hiện hiệu quả thuốc dán kia khá tốt, mặc dù vẫn chưa thể khôi phục lại như lúc đầu nhưng cũng không còn đau như thế nữa. 
 
Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa khe khẽ. 
 
Cẩm Ngu từ từ ngồi xuống mép bàn, nhàn nhạt trả lời lại, lúc này nha hoàn Hồng Tú canh giữ bên ngoài phòng mới đẩy cửa đi vào. 
 
“Nô tỳ vừa mới nghe thấy động tĩnh, biểu cô nương ngủ bị bóng đè sao?’’
 
Cẩm Ngu không thích phủ Thái Thú là bởi vì tên Phương Thế Nghiêu kia, đương nhiên nàng sẽ không gây khó dễ với nha hoàn. 
 
Nhìn sắc mặt trắng bệch vì sợ bóng sợ gió của nàng ta, nàng chậm rãi rót một tách trà: “Không sao đâu.’’
 
Hai ngày nay nàng cũng không nhìn thấy người nọ. 
 
Cẩm Ngu khẽ nhấp một ngụm trà thông họng, sau khi suy nghĩ một lát lại do dự nói: “Hắn… Ca ca ta đâu?’’
 
Hồng Tú quy củ đứng bên cạnh: “Hồi biểu cô nương, Trì tướng quân đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.’’
 
Đi ra ngoài?
 
Đôi mắt loé lên sóng nước, Cẩm Ngu cân nhắc trong chốc lát, hỏi: “Đi đâu vậy? Khi nào trở về?’’
 
“…. Nô tỳ không biết.’’
 
Cẩm Ngu cũng không mong đợi có thể hỏi ra hành tung của người nọ. 

 
Nàng chống bàn đứng lên, làm như không có chuyện gì: “Nằm trên giường lâu như thế cũng buồn chán, lát nữa ngươi đỡ ta đến thư phòng, ta muốn tìm mấy quyển sách đọc.’’
 
Trì tướng quân nuông chiều dung túng vị biểu muội kiêu ngạo này như thế nào, ngay đêm đầu tiên vào phủ, tất cả người trong Phương phủ đều đã biết hết. 
Hồng Tú không dám nhiều lời, gật đầu: “Vâng.’’
 
*
 
Kể từ khi Trì Diễn đến đây, toàn bộ trên dưới phủ Thái thú giống như đã đổi chủ, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sai bảo của hắn, thậm chí tất cả chính quyền quân sự của thành Tầm Dương cũng phải hỏi qua ý kiến của hắn. 
 
Trước khi Xích Vân Kỵ còn chưa đến Tầm Dương, Phương Thế Nghiêu đã sai người dọn tất cả các cuốn sách công văn liên quan đến Đinh Lan Uyển. 
 
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ngay cả bữa ăn sáng cũng không ăn, Cẩm Ngu đã bảo Hồng Tú đỡ nàng đến thư phòng. 
 
Những chồng sách và thẻ tre được xếp ngay ngắn trên chiếc bàn dài bằng gỗ đàn hương, bên trong lò đồng tráng men đặt bên mép bàn, những viên huân hương tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái. 
 
Bên trong thư phòng chỉ có một mình Cẩm Ngu cùng với tiếng lật sách sột soạt. 
 
Nàng ngồi vào chiếc bàn dài, nhanh chóng đọc lướt qua tất cả cuốn sách trên bàn, từ quân vụ cơ mật đến những việc lưu hành nội bộ, những dòng chữ dày đặc khiến nàng hoa mắt. 
 
Cẩm Ngu khẽ cau mày, vật lộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng nàng chọn xé xuống mấy tờ giấy, gấp nhỏ rồi nhanh chóng giấu bên hông. 
 
Nàng cũng không ở lại lâu, tuỳ tiện cầm lấy một quyển sách rồi đứng dậy, định đi về phòng, nhưng vừa quay người lại thì lại chú ý đến một bức hoạ được đặt trong bình sứ thanh hoa. 
 
Suy xét trong chốc lát, Cẩm Ngu đang định mở bức hoạ cuộn tròn trong bình sứ kia ra để xem có bí ẩn gì trong đó không, ai ngờ tầm mắt lại rơi vào một đôi đồng tử kỳ lạ trong kẽ hở tối tăm giữa bình sứ và chiếc bàn dài. 
 
Vàng lam sáng long lanh, đang trực tiếp nhìn chằm chằm vào nàng. 
 
Cơ thể nàng hơi cúi xuống bỗng run lên vì hoảng hốt. 
 
Cẩm Ngu đột nhiên hít một hơi thật sâu, kịp thời kìm nén tiếng hét chói tai suýt nữa sắp bật thốt ra khỏi cổ họng. 
 
Có lẽ là bị phản ứng đột ngột của nàng làm cho hoảng sợ, Ô Mặc cũng co người lại. 
 
Một lúc sau, Cẩm Ngu vỗ vỗ trái tim xúc động của mình, không vui trừng mắt nhìn con mèo tuyết trắng tinh. 
 
Nó chớp chớp đôi mắt màu xanh lam và vàng của mình, mặc dù ngồi xổm ở đó nhưng vẫn mang theo mấy phần uy nghiêm. 

 
Nàng tìm đông tìm tây lâu như thế, nhưng con mèo hư hỏng này lại vẫn luôn lặng lẽ ngồi chờ ở nơi này. 
 
Mối thù của Ô Ly cộng với việc cướp đoạt chiếc lục lạc lúc trước, cơn giận trong lòng Cẩm Ngu lập tức dâng trào. 
 
Bốn mắt hờ hững nhìn nhau, nàng hơi bĩu môi, hừ một tiếng rồi chỉ vào chiếc mũi hồng hào của nó: “Chiếc lục lạc kia theo ta từ nhỏ đến lớn, ngươi trả lại cho ta!’’
 
Nghe được những lời này, Ô Mặc nghiêng đầu, chiếc mông béo ú với bộ lông mềm xốp nhếch lên, sau đó nhanh chóng nhảy ra ngoài. 
 
Cẩm Ngu tức muốn hộc máu, xách làn váy lên, khập khiễng đuổi theo sau: “Đứng lại!’’
 
Trong thư phòng vẫn luôn đóng chặt cửa kia, một con mèo màu thuần trắng hoảng hốt chạy khắp nơi, một bóng dáng thướt tha mặc áo choàng màu đỏ đuổi theo sít sao phía sau với tư thế thân tàn nhưng chí không phế. 
 
Đuổi theo một hồi lâu, có lẽ bề mặt gạch màu trắng ngọc kia quá bóng loáng, lúc nhảy xuống từ mặt bàn, đôi chân nhỏ nhắn không thể đứng vững, Ô Mặc lảo đảo mấy bước, tứ chi trượt ra bên ngoài, lập tức nằm nhoài trên sàn nhà. 
 
Cẩm Ngu nhanh tay nhanh mắt, cả người thuận thế bổ nhào về phía trước, nhanh chóng bắt được nó. 
 
“Chạy đi, ngươi chạy tiếp đi!’’
 
Ô Mặc bị ấn đầu xuống mặt đất tủi thân “Meo meo” hai tiếng, nhưng móng vuốt không còn sức phản kháng, chỉ có thể úp nửa mặt xuống mặt đất, tuỳ ý để cho người ta trừng phạt. 
 
Khuôn mặt non nớt bởi vì rượt đuổi liên lục một lúc lâu khẽ phiếm hồng, Cẩm Ngu không ngừng thở dốc, một vài sợi tóc rối loạn vướng víu quanh miệng theo tiếng thở của nàng. 
 
Mặc kệ dáng vẻ chật vật lúc ngã xuống đất của mình, nàng bóp chặt mặt con mèo, hai mắt trợn trừng: “Họ Ô kia, bây giờ không ai có thể cứu mày được nữa rồi!’’
 
“Meoooo” Âm cuối buồn bực mang theo sự kìm nén nặng nề, Ô Mặc hung dữ nhếch miệng lên, lộ ra hàm răng sắc nhọn giống như đang thể hiện mình không dễ chọc đâu. 
 
Nhưng không ngờ, đổi lại sự uy hiếp của nó lại là một cái tát nhẹ nhàng nhưng rất có tính đe doạ đáp xuống bờ mông trắng tinh đang vểnh cao của Ô Mặc. 
 
“Còn dám kiêu ngạo với ta!’’ Cẩm Ngu lại đưa tay nắm lấy ria mép của nó: “Muốn bị lột da không hả?’’
 
Khí thế hung dữ ăn sâu vào tận xương tuỷ lập tức suy yếu, đôi tai nhỏ vẫn luôn vểnh cao của Ô Mặc cũng rũ xuống, nó nhỏ giọng nức nở giống như đang xin tha. 
 
Nhìn thấy nó đột nhiên ngoan ngoãn như thế, đôi mắt pha lê xinh đẹp hai màu như được bao phủ bởi một tầng sương mù mờ mịt, mềm mại đến đáng thương, trái tim Cẩm Ngu bỗng nhiên lay động, không hiểu tại sao lại mềm lòng. 
 
Nàng cũng chỉ muốn doạ nó một chút mà thôi. 
 
Cẩm Ngu bĩu môi: “Thôi quên đi, tạm thời tha cho mày lần này…’’
 
Đầu ngón tay trắng ngọc chọc nhẹ vào trán nó, Cẩm Ngu khẽ mím môi, trịnh trọng cảnh báo: “Nhưng mày không được lấy tên này nữa!’’
 
Lúc này, nàng nghĩ đến Tuyết Dung, hai hàng lông mi dài khép chớp chớp mấy cái. 
 
Sau khi cân nhắc một chút, khoé mắt Cẩm Ngu cong thành một vòng cung bất lương: “Sau này mày tên là Tuyết Chiêu, nghe chưa hả?’’

 
Ô Mặc ngây người, hai mắt linh động nhất thời trở nên trống rỗng. 
 
“Nếu không nghe lời…’’
 
Cẩm Ngu híp mắt ghé sát đến trước mặt nói, giống như một tiểu nữ Diêm Vương đến từ địa ngục: “Cuộc sống của mày sẽ kết thúc…’’
 
“Kẽo kẹt….’’
 
Cùng với giọng nói u ám của nàng, cánh cửa trước mắt đột nhiên bị đẩy ra. 
 
Một đôi giày chiến màu bạc với hoa văn hình kỳ lân bước qua ngạch cửa rơi vào trong mắt nàng, cả người Cẩm Ngu lập tức cứng đờ. 
 
Câu nói đe doạ kết thúc mạng sống của Ô Mặc kia của nàng có lẽ đã bị nghe thấy…
 
Cẩm Ngu giống như bị đóng băng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. 
 
“Ngươi đang làm gì vậy?’’
 
Làn gió mát lạnh mang theo giọng nói trầm nhẹ biếng nhác của nam nhân ập đến bên tai. 
 
Ý thức được bản thân đang nằm nhoài trên mặt đất, tư thế vô cùng bất nhã, hơn nữa còn giam con mèo của hắn trong khuỷu tay để bắt nạt, Cẩm Ngu giật mình hoảng hốt, lập tức ném Ô Mặc ra khỏi vòng tay mình, giống như đang ném một củ khoai lang phỏng tay. 
 
Nàng giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng: “…. Nó quấy rầy ta đọc sách.’’
 
Thoát khỏi sự trói buộc, Ô Mặc hoảng hốt lảo đảo chân nọ đá chân kia, nhanh chóng cuộn mình trốn ra phía sau nam nhân, cọ cọ vào gót chân của hắn, giống như bị nỗi oan uổng và ấm ức to lớn nào đó. 
 
Sau khi biết được thân phận của hắn, Cẩm Ngu vô thức nảy sinh một chút sợ hãi với nam nhân này, hai ngày không gặp, đặc biệt là trong tình hình như bây giờ. 
 
Khoé mắt thoáng nhìn thấy hắn bế Ô Mặc lên, chậm rãi vuốt ve bộ lông của nó rồi thả nó lên chiếc ghế đẩu bên cạnh. 
 
Sau đó hắn bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt mình. 
 
Trong lúc Cẩm Ngu vẫn còn đang sững sờ thì một bàn tay trắng nõn thon dài lạnh lẽo lướt qua tầm mắt nàng, nhặt quyển sách nàng đánh rơi trên mặt đất lên. 
 
Sau đó lại nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng: “Vũ kinh tổng yếu, thích nó sao?’’
 
“Cũng được… Cũng được…’’ Câu trả lời giống như bật thốt ra từ đôi môi cứng ngắc đã tiết lộ nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng nàng. 
 
“Sở thích của tiểu cô nương thật đặc biệt.’’ Hắn dịu dàng nói, ý cười thâm thuý: “Chẳng lẽ là… Ý tứ của một kẻ say rượu?’’
 
Đôi mắt cụp xuống khẽ loé lên, Cẩm Ngu đột nhiên nhướng mày, nhìn thẳng vào ánh mắt mênh mông, hào hoa phong nhã tràn ngập ý cười của nam nhân. 

 

Bình Luận (0)
Comment