Kiều Tước Bên Gối

Chương 9

Đây là đang ám chỉ tính tình nàng rất kém?
 
Đôi mắt hạnh của Cẩm Ngu tràn ngập tức giận, khịt mũi: “Ngươi đang nói cái gì vậy!’’
 
Điều khiến nàng tức giận hơn là nụ cười trên khoé miệng Trì Diễn càng thêm thích thú. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn thong thả nói: “Không có gì, ngươi còn quá nhỏ.’’
 
Cẩm Ngu cực kỳ tức giận, từ trước đến nay chưa bao giờ có người nào dám ghét bỏ nàng nhiều lần như thế. 
 
Nàng tự cho rằng mình đã rất hung dữ mà đá vào đùi hắn một cái, kết quả người này vẫn bất động, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. 
 
Trì Diễn nhướng mày, thích thú cong cong môi. 
 
Nàng vẫn luôn làm những chuyện khiến hắn cảm thấy bất ngờ. 
 
Cẩm Ngu vô cùng quẫn bách, chẳng lẽ người này được làm bằng sắt sao, cứng như thế!
 
Trong lòng âm thầm mắng hắn từ đầu đến cuối một lượt, ngoài miệng cũng không muốn chịu đựng. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng tức giận cãi lại: “Ta sắp mười sáu rồi, ở Đông Lăng chúng ta…’’
 
Còn chưa nói xong, nàng đã lập tức dừng lại, im lặng. 
 
Bây giờ nào còn có Đông Lăng gì nữa, sớm hay muộn gì đội quân Xích Vân Kỵ cũng sẽ đánh bại Lâm Hoài, thiên hạ này cũng nhanh chóng trở thành của nước Sở mà thôi…
 
Nàng đột nhiên cúi đầu trầm mặc. 
 
Ánh mắt Trì Diễn khẽ chuyển động, khuôn mặt anh tuấn như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn bình thản mỉm cười: “Sao vậy?’’
 
Ở Đông Lăng bọn họ, mười sáu tuổi đã là đại cô nương, phải bàn chuyện cưới hỏi. 
 
Cẩm Ngu lập tức hoàn hồn, che giấu cảm xúc, vừa mở miệng đã mắng: “Nam nhân già nua!’’
 
Vừa dứt lời, nàng liền tránh sang một bên rồi bước xuống giường, nhanh chóng chạy về phòng, bỏ lại người kia một mình ở đó. 
 
Trì Diễn sửng sốt trong chốc lát, sau đó liếm liếm khoé miệng, tức giận đến bật cười. 
 
Mặc dù hắn chinh chiến sa trường đã hơn mười năm trời, nhưng lúc mới vào sa trường thậm chí còn chưa kịp vấn tóc, thế mà có người chê hắn già? 
 
Một tia sáng trong trẻo gợi lên giữa lòng hồ một làn sóng ánh sáng. 
 
Ngay khi bóng dáng màu hồng yêu kiều kia biến mất nơi cuối hành lang, áng mây vàng huyền ảo chợt ảm đạm đi mấy phần. 

 
Trì Diễn không trực tiếp rời đi mà vẫn ngồi đó, rũ mắt trầm tư. 
 
Mười sáu tuổi, độ tuổi thanh xuân rực rỡ, đúng là một tiểu cô nương trong sáng thuần khiết nhất, nếu như không có quốc nạn đột ngột, có lẽ quả thực sẽ trang điểm lộng lẫy gả đi...
 
*
 
Cùng lúc đó, trong một sân viện khác của phủ thái thú, một tiếng khóc không ngừng vang lên bên tai. 
 
“Ôi… Nữ nhi ngoan, vì Phương gia, con tạm thời nhẫn nhịn một chút.’’
 
“Nhưng chuyện gì nữ nhi cũng đã làm theo nàng ta, nhưng không hiểu tại sao nàng ta lại luôn gây khó dễ cho con.’’
 
Phương Tịch Dung ngồi trên ghế gấp bằng gỗ đào, liên tục lấy khăn tay lau nước mắt chảy dài trên má, khóc không thành tiếng. 
 
Nữ nhi được mình nuông chiều đã thành quen, tính tình của nàng như thế nào hắn rõ hơn ai hết. 
 
Phương Thế Nghiêu đứng bên cạnh luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ có thể nặng nề thở dài: “Nhưng điểm mấu chốt là cha cũng không còn cách nào khác….’’
 
Điều này càng khiến Phương Tịch Dung khóc dữ dội hơn nữa, vừa khóc vừa vỗ vào bàn: “Vị biểu cô nương kia gây khó dễ cho con khắp nơi, làm như mình là công chúa không bằng.’’
 
“Ôi, bây giờ nhẫn nhịn chỉ là nhất thời, đợi đến khi con gả vào phủ Định Nam vương rồi, cho dù nàng ta vô lý như thế nào đi chăng nữa thì chẳng phải cũng phải cung kính gọi con một tiếng biểu tẩu sao?’’
 
Nghe được những lời này, Phương Tịch Dung hơi ngừng khóc, lau sạch lớp trang điểm nhoè ra. 
 
Phương Thế Nghiêu tiếp tục dỗ dành: “Trước đó vẫn luôn nghe nói vị Trì tướng quân kia thủ đoạn tàn nhẫn, cha còn tưởng hắn là một người lỗ mãng thô lỗ, còn lo lắng con sẽ bị ấm ức, nhưng không ngờ lại là một người tướng mạo phi phàm như thế, thật là xứng đôi vừa lứa với con!’’ 
 
Nghĩ đến  giọng nói và dáng vẻ của người nọ, trên mặt Phương Tịch Dung không khỏi lây nhiễm một chút thẹn thùng, hít hít mũi: “Nhưng…’’
 
Thấy nàng do dự, Phương Thế Nghiêu vội hỏi: “Con không thích?’’
 
Ngay sau đó hắn lập tức khuyên nhủ: “Bây giờ giang sơn đổi chủ, Phương gia lung lay sắp đổ, nếu như con có thể theo hắn thì đó là dưới một người, trên vạn người, vô cùng tôn quý, cha và đại ca con sau này phải trông cậy vào con rồi!’’
 
Phu nhân đại tướng quân chính là địa vị mà một nhị cô nương phủ Thái Thú có thể so sánh, đạo lý này đương nhiên nàng ta hiểu. 
 
“Thích…’’
 
Phương Tịch Dung xấu hổ nhỏ giọng nói, nhưng sau đó lập tức ấm ức nói: “Nhưng… Nhưng hắn căn bản không quan tâm đến người ta, còn dung túng vị biểu cô nương kia làm bậy!’’
 
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Phương Tịch Dung nhíu mày: “Hơn nữa con còn nghe nói, vị biểu cô nương kia cũng chỉ là biểu muội họ hàng xa, ngộ nhỡ giữa hai bọn họ có gì, vậy chẳng phải…’’
 
Phương Thế Nghiêu lăn lộn quan trường nhiều năm, suy nghĩ cũng nhiều hơn một chút, hắn cân nhắc trong chốc lát, thở dài: “Nương con đi sớm, cha cũng chỉ có một đứa con gái là con, chắc chắn sẽ không bao giờ để con chịu ấm ức, con yên tâm, việc này cha sẽ nghĩ cách.’’
 
Nghe hắn nói vậy, Phương Tịch Dung lập tức lau nước mắt. 
 

Phương Thế Nghiêu ngồi xuống một bên: “Đại ca con gửi thư tới nói ít ngày nữa Tạ thống lĩnh sẽ đến Tầm Dương, đến lúc đó cha cũng sẽ mời cậu ta cùng đến, hơn nữa khó khăn lắm mới có thể mời được Trì tướng quân, bữa tiệc chiêu đãi kia nhất định phải chuẩn bị thật kỹ càng.’’
 
Im lặng một lát, Phương Tịch Dung nghi hoặc nói: “Tạ thống lĩnh kia là….’’
 
“Cậu ta từng là tham tướng Vương đô, là thủ hạ làm việc dưới trướng của đại ca con, bây giờ Đông Lăng đã không còn, cậu ta đầu quân cho nước Sở và trở thành thống lĩnh Kim Ngô Vệ, nhận được sự ưu ái rất lớn của Hoàng đế nước Sở.’’
 
Khẽ thở dài một tiếng, Phương Thế Nghiêu suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Trì tướng quân nắm trong tay trọng binh, e là khó có thể cầu xin hắn giúp đỡ Phương gia chúng ta, nhưng vị Tạ thống lĩnh này tốt xấu gì cũng là người Đông Lăng, hơn nữa có mối quan hệ thân thiết với Thịnh nhi, có lẽ sẽ không ngồi yên một chỗ, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này!’’
 
Phương Tịch Dung hiểu rõ đạo lý, gật gật đầu. 
 
*
 
Mấy ngày sau, trời yên biển lặng. 
 
Ngoại trừ ở trong phòng dưỡng thương, việc mà Cẩm Ngu thường làm nhiều nhất chính là nhân lúc Trì Diễn không ở trong Đinh Lan Uyển lén lút đi đến thư phòng của hắn, tiêu huỷ tất cả những cuốn sách bất lợi cho Lâm Hoài. 
 
Cẩm Ngu không hiểu binh thuật, nhưng sau mấy lần tìm kiếm cũng hiểu rõ thành Lâm Hoài có thể tiến có thể lùi, nhưng muốn công chiếm thì lại là chuyện không hề dễ dàng. 
 
Mà Xích Vân Kỵ thường lấy ít địch nhiều, ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng không hiểu tại sao lại đợi nhiều ngày như thế mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. 
 
Cẩm Ngu vẫn luôn chờ đợi, nhưng không chờ được Xích Vân Kỵ ra tay mà chỉ có Phương Tịch Dung không biết mệt thường xuyên chạy đến nơi này để đưa tất cả những thứ mà nàng muốn đến, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn nhã nhặn, đặc biệt là trước mặt người nào đó. 
 
Cẩm Ngu cũng không che giấu cảm xúc của mình, muốn giận dỗi thì giận dỗi, muốn hưởng thụ thì hưởng thụ, không hề bạc đãi chính mình. 
 
Đêm nay, Phương thái thú mở tiệc chiêu đãi, toàn bộ thành đều biết. 
 
Đến giờ Dậu, sau khi lo liệu mọi việc ở Nhất Phẩm Cư xong, Phương Thế Nghiêu còn cố ý sai người chuẩn bị xe ngựa ở Đinh Lan Uyển, đợi bọn họ đến. 
 
Đêm đen như mực, đèn vàng như lửa. 
 
Cẩm Ngu bước ra khỏi phòng, Hồng Tú dẫn nàng ra ngoài vườn. 
 
Sau khi nghỉ ngơi nhiều ngày như thế, mặc dù chân phải của nàng vẫn khó chạy nhảy lung tung nhưng đi bộ thì không thành vấn đề. 
 
Còn chưa bước ra khỏi Đinh Lan Uyển, khóe mắt Cẩm Ngu bỗng nhiên nhìn thấy một đám mây trắng như tuyết đang đong đưa bên dưới bóng râm. 
 
Nàng tò mò đến gần liếc mắt một cái thì phát hiện chính là Ô Mặc đang dẩu mông vùi đầu làm gì đó. 
 
Đúng lúc này, hình như Ô Mặc cũng đã cảm nhận được, quay đầu lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh hãi, vừa định chạy trốn thì đã bị Cẩm Ngu tóm được. 
 
“Mày đang ăn vụng gì đó?’’ Cẩm Ngu ngồi xổm xuống, ôm nó vào lòng. 
 

Có lẽ là lần trước bị nàng làm cho hoảng sợ, Ô Mặc rụt cổ không dám nhúc nhích, vô cùng ngoan ngoãn. 
 
Cẩm Ngu cầm lấy bông hoa mai mà nó ngậm nơi khoé miệng, đối diện với đôi đồng tử khác biệt rưng rưng ánh nước của nó, một hổ phách, một xanh ngọc, còn xinh đẹp hơn cả ngọc bích. 
 
Nhìn như thế này có vẻ vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, dễ mến hơn nam nhân già nào đó cướp đoạt lắc tay của nàng rất nhiều. 
 
Hôm nay vừa mới thay một bộ váy gấm rực rỡ phản quang, tâm trạng của Cẩm Ngu không tồi, nàng xoa xoa đầu Ô Mặc mấy cái, mềm mại bồng bềnh.
 
Nàng chọc chọc vào mặt nó: “Tuyết Chiêu, Tuyết Chiêu….’’
 
Lúc đầu Ô Mặc còn co đầu rụt cổ, nhưng sau đó có vẻ cảm thấy thoải mái khi được vuốt ve, nó chậm rãi nheo mắt lại, không khỏi lộ ra vẻ mặt hưởng thụ. 
 
“Đứng dậy…’’
 
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng. 
 
Cẩm Ngu hoảng sợ, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. 
 
Nàng trở tay không kịp, lập tức ném con mèo của hắn ra khỏi lồng ngực. 
 
Nàng trở mặt quá nhanh, Ô Mặc đột nhiên bị ném xuống đất ngơ ngác. 
 
Sau khi Hồng Tú hành lễ rời đi, Cẩm Ngu vờ như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy, vén vén mái tóc dài rồi xoay người lại. 
 
Vầng trăng khuyết nửa cong treo trên bầu trời.
 
Trì Diễn mặc một bộ áo gấm màu trắng nhạt, một chiếc áo khoác lông cáo màu trắng như tuyết hờ hững khoác trên vai. 
 
Sau khi cởi bỏ chiến bào màu bạc nghiêm nghị, dưới ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, hắn giống như một vị công tử tuấn mỹ kiêu ngạo. 
 
Nhưng khi hắn nở nụ cười như có như không, nốt ruồi trên khóe mắt lại kéo dài vô tận khiến người ta mơ màng không thôi. 
 
Hơi nóng đỏ bừng vô tình lan tràn khắp khuôn mặt lúc nào không hay biết, Cẩm Ngu đột nhiên hoàn hồn lại, vội vàng quay mặt đi chỗ khác. 
 
Nàng nghĩ, chẳng lẽ người này bị ma nhập, nếu không tại sao mỗi khi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nàng đều giống như sắc dục huân tâm vậy. 
 
Cẩm Ngu vờ như không có việc gì hắng giọng nói: “Ngươi đang làm gì vậy?’’
 
“Ngươi nói đi chứ?’’
 
Trì Diễn vẫn bày ra sắc mặt thản nhiên trước sau như một. 
 
Hắn đang đợi nàng cùng đi đến Nhất Phẩm Cư. 
 
Cẩm ngu chợt bừng tỉnh hiểu ra, không mặn không nhạt “Ồ” một tiếng. 
 
Nhưng nàng cũng không đợi hắn, lập tức cất bước đi ra khỏi vườn, vừa đi vừa rút chiếc quạt nhỏ màu vàng bên hông ra, mở ra phe phẩy để gió phả thẳng vào mặt mình. 
 
Đúng lúc này, Nguyên Thanh bước đến, nhìn thấy bóng lưng nàng, lẩm bẩm: “Sao biểu cô nương lại đi trước chứ…’’
 
Nói rồi, hắn bế Ô Mặc dưới đất lên: “Tướng quân, thả Ô Mặc vào trong phòng sao?’’
 

Trì Diễn rũ mắt, vuốt ve nó: “Ừ.’’
 
Sau đó hắn khẽ mỉm cười, nghiêng người bước đi. 
 
*
 
Nhất Phẩm Cư tọa lạc bên bờ sông Ly Giang, là quán ăn sang trọng xa xỉ bậc nhất thành Tầm Dương, nổi tiếng khắp toàn bộ Đông Lăng. 
 
Một chiếc xe ngựa nạm vàng khảm ngọc cao quý chậm rãi dừng trước cửa. 
 
Biết rõ hôm nay có khách quý đến, một người trong quán ăn ngay lập tức chạy ra chào đón. 
 
Nguyên Thanh Nguyên Hựu ở bên cạnh xoay người xuống ngựa, ngăn cản người đến gần. 
 
Nguyên Thanh đi lên mời: “Tướng quân, đến rồi.’’
 
Mười ngón tay thon dài lộ ra, Trì Diễn vén màn bước ra ngoài. 
 
Sau khi xuống xe, hắn vẫn không buông màn xe xuống mà mỉm cười hỏi người bên trong: “Tự xuống được không?’’
 
Cẩm Ngu đang định đứng dậy, nhưng nghe hắn nói như vậy liền cố ý gây khó xử: “Nếu không thì sao?’’
 
Bên trong xe ngựa đặt một ngọn đèn gốm sứ, ánh sáng yếu ớt mơ màng phản chiếu dung nhan yêu kiều trang điểm nhạt của nàng, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo không thể che giấu được. 
 
Trì Diễn khẽ nhướng mày: “Vậy… Để ca ca ôm muội xuống nhé?’’
 
Nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi hắn, Cẩm Ngu bỗng nhiên nhớ đến lúc trước khi muốn xuống ngựa, bản thân mình cũng từng làm khó hắn như thế, đúng là gậy ông đập lưng ông. 
 
Hai má khó khăn lắm mới tản bớt nhiệt lượng cuối cùng lại đỏ bừng trong chốc lát. 
 
Cẩm Ngu vừa xấu hổ vừa tức giận: “Không… Không cần ngươi ôm!’’
 
Nàng vén váy bước xuống xe ngựa. 
 
Nhưng chân phải của nàng vẫn chưa thể linh hoạt giống như trước, cho nên mới phải liều lĩnh đáp xuống bàn đạp. 
 
Trì Diễn nhanh tay đỡ nàng một phen. 
 
Nguyên Hựu “a” một tiếng, hỏi: “Sao mặt biểu cô nương lại đỏ như thế, có phải lại bệnh rồi không?’’
 
Nghe vậy, trái tim Cẩm Ngu run lên, mắng hắn nói nhiều!
 
Nàng vội vàng mở chiếc quạt nhỏ màu vàng trong tay ra, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp trừng hắn: “Nóng!’’
 
Vừa dứt lời, nàng hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi. 
 
Nguyên Thanh Nguyên Hựu ngẩn người khó hiểu, bây giờ còn chưa đến mùa xuân, gió đêm lạnh như thế, sao có thể nóng được? 
 
Còn Trì Diễn chỉ mỉm cười không nói gì, thong thả theo nàng đi vào Nhất Phẩm Cư. 

 

Bình Luận (0)
Comment