Kill And Tell

Chương 21

Marc bíu chặt vai Karen và cô cong người giữ chặt lấy trọng lượng của anh. Đầu anh quay ra nhìn hai người mới đến, một người đàn ông đẹp trai với mái tóc xám được cắt tỉa gọn gàng khoảng 50 tuổi và một người đàn ông to con hơn, già hơn, trông như một chiến binh cổ xưa. Cả hai người đang đứng ngay sau họ, mỗi người đều cầm một khẩu súng giảm thanh, chúng đang chĩa thẳng vào họ

Họ không nhìn thấy khẩu súng Karen đang cầm trong tay, cô nhận ra điều đó, nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay phải cô. Và khốn kiếp, người đàn ông mà McPherson cử theo họ đang ở chỗ quái nào chứ? Trừ khi- một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong cô- hắn chính là người đang ông vừa cố giết họ

‘Xin chào, thượng nghị sỹ Lake” Marc nói với giọng căng thẳng và nghèn nghẹn

Người đàn ông trẻ hơn giật mình hoảng hốt “Sao anh nhận ra tôi?”

“Tôi là ….đã đoán ra ông, tôi…đã đọc quyển sổ”

“Đừng nói gì” Karen chặn anh lại. Đau đớn, anh lê cánh tay trái lên để có thể sờ thấy khẩu súng. Cố biết anh đang nói với cô là hãy đưa khẩu súng cho anh. Nhưng anh đang quá yếu, và quá đau. Anh sẽ không bao giờ có thể cầm nổi thứ vũ khí nặng như thế. Cô nắm chặt khẩu súng hơn, cái nhìn của cô khóa chặt vào mối đe dọa mới.

Marc sờ tay gần đến khẩu súng, mò mẫu. Những ngón tay nh tìm thấy điểm khóa chốt an toàn, khẽ mở nó. Âm thanh tạo nên tiếng click. Karen hầu như không thể nghe thấy, nhưng cô biết anh đã làm xong.

Thượng nghị sỹ Lake liếc nhìn cuốn sổ nhỏ bọc da đang để trên nóc hộp “để ý đến chúng” ông ta nói với người đàn ông to con hơn, rồi nhanh chóng bước tới hộp bưu phẩm. Ông ta lật qua vài trang, rồi đút cuốn sổ vào trong áo “Phải, chính là nó” ông ta nói và cười với Karen “Hài lòng làm sao khi cuối cùng cũng có ai đó tìm được nó”. Ông ta khinh bỉ nhìn người đàn ông đã chết trên mặt đất “Hayes chắc chắn đã không quản được việc này, dù hắn cuối cùng cũng tìm ra cuốn sổ ở đâu và dẫn chúng tôi tới đây. Hắn nghĩ mình thật thông minh sắc sảo với những khả năng lẩn tránh, nhưng lần này hắn đã đánh giá thấp…àh, khả năng của tôi

Thượng nghị sỹ Lake tự hài lòng với chính mình và cách mọi chuyện đang diễn ra. Không chỉ bởi vì Hayes đã không còn ngáng đường ông ta nữa, mà còn vì đã tìm ra cuốn sổ. Toàn bộ cơn ác mộng này hầu như đã chấm dứt. ông ta còn đặc biệt mừng với thứ vũ khí trong tay. Khẩu súng không quá đắt và độ giảm thanh của nó khiến cả thế giới không thể nghe được chuyện gì đang diễn ra. Không gì ngoài tiếng hắng nhẹ khi ông ta bắn. Hayes đã kể với ông ta về chuyện triệt hạ mục tiêu ngay trên đường phố ồn ào bằng khẩu 22 giảm thanh và không ai xung quanh để ý cho đến khi nạn nhân ngã vật ra vỉa hè. Ông ta đáng nhẽ nên biết rằng Hayes không đáng tin vì loại người nào có thể khoe khoang về những chuyện như vậy chứ?

Đôi khi ông ta vẫn ngạc nhiên về cách những chuyện tuyệt vời diễn ra. Tiện lợi làm sao khi Hayes rời thành phố đúng lúc. Giúp cho ông ta tránh được những vấn đề có thể phát sinh ở D.C, thậm chí cả Raymond nữa. Có một điều, đám phóng viên luôn rình rập xung quanh. Thêm một điều nữa, Hayes sẽ mất tích, nhưng đó là nơi hắn sống, nơi có các mối quan hệ xã hội, hàng xóm, những người có thể nhận diện ra ông ta. Còn ở đây…thì không. Đây sẽ chỉ là một ngày làm việc rất đỗi bình thường. Có những 3 tử thi ở đây, nhưng không có bất cứ bằng chứng nào dẫn tới ông ta

Trên tất cả, ông ta cảm thấy tự hào về chính mình. Ông ta có vẻ có tài về mấy cái loại chuyện này. Tất cả những chuyện này đáng lẽ phải lập kế hoạch cẩn thận, nhưng thật ra ông ta cho rằng hầu hết mọi người quá ngu ngốc để suy nghĩ kỹ càng đến vậy.

“Bắn họ đi” ông ta nói với Raymond

Karen giật bắn người, nhìn chăm chăm vào khẩu súng của người đàn ông to lớn. Cô bắt đầu cử động tay phải, biết rằng ngay cả khi có làm vậy cô cũng không đủ nhanh, không thể chống lại ngường đàn ông to lớn đang nhắm vào cô. Cô cảm thấy Marc đang cố gắng tập trung

“Ông đã…trả bao nhiêu…cho vụ giết người này?” Marc hổn hển, ngực anh thoi thóp mỗi khi cố gắng để thở “Có nhiều…. như khi… ông.. trả …cho… Whitlaw để giết… anh trai mình?”

Người đàn ông to lớn sững lại “Cái gì?”

Điều vừa nghe khiến Karen rùng mình. Khủng khiếp. Cô nhìm chăm chăm vào người đàn ông mà cô đã thấy rất nhiều lần trên TV, một người nổi tiếng chính trực. Vậy ra đó chính là những điều Marc đã đọc được, điều anh đã không đủ thời gian nói với cô. Đó cũng chính là lý do vì sao cha cô bị giết.

“Ông đã giết chính anh trai mình sao?” cô chậm rãi nói “Ông đã thuê cha tôi làm điều đó. Và ông ấy đã tống tiền ông, phải không?”

“Đừng có lố bịch thế” thượng nghị sỹ nói, ông ta cao giọng khó chịu khi liếc nhìn người đàn ông to lớn đứng bên cạnh

‘Ông Stephen” người đàn ông to lớn đứng bên cạnh mặt trắng bệch “Ông Stephen, xin hãy để tôi xem quyển sổ”

“Đừng có lố bịch thế” Thượng nghị sỹ lặp lại “Đừng có nói là chú tin những…những lời nói dối này”

“Chuyện xảy ra ở Việt Nam” Karen nói

“Im ngay!!’ thượng nghị sỹ tiến về phía cô, khẩu súng nhắm thẳng đầu

“Cha tôi là một lính bắn tỉa hải quân” cô tiếp tục, cố gắng nén từng cơn run rẩy “Ông đã trả cho ông ấy 20,000 USD để giết anh trai mình”

Người đàn ông già hơn, Raymond trông vẫn còn choáng váng, nhưng đã hồi phục nhanh chóng. Ông ta buồn bã nói “Ông Stephen” khi quay khẩu súng hướng về Thượng nghị sỹ

Thượng nghị sỹ Lake bình tĩnh quay người lại và nhả đạn. Raymond loạng choạng lùi lại, trên khuôn mặt còn vương cái nhìn buồn khổ lẫn ngạc nhiên. Thượng nghị sỹ lại bắn tiếp, âm thanh chỉ như một tiếng ho nhẹ, và Karen biết rằng âm thanh này sẽ ám ảnh trong những giấc mơ của cô rất lâu. Raymond ngã xuống

“Khốn kiếp mày” Thượng nghị sỹ gào lên, quay về Karen “Sao mày không câm cái miệng ngu ngốc của mày lại?”

Marc nhấc bàn tay đầy màu của anh lên, thu hút sự chú ý của thượng nghị sỹ về phía mình “Còn về…Medina thì sao?”

Toàn bộ thân thể Marc run lên đầy cố gắng. Karen dùng tay trái giữ chặt anh hơn, mọi ý nghĩ của cô chạy đua như tên lửa. Nếu cô thả anh xuống đất sẽ giúp anh tránh khỏi đường đạn, nhưng chuyển động bất ngờ có thể khiến viên đạn trong người anh di chuyển, và gây ra những tổn thương nghiêm trọng hơn. Nhưng cô biết mình không còn có lựa chọn nào tốt hơn

“Whitlaw nghĩ hắn có thể tống tiền tôi bằng quyển sổ này. Không ai có thể theo dấu hắn được, vì vậy tôi đã gọi cho Medina để giao việc. Tôi nói với hắn Whitlaw đã giết một điệp viên hợp đồng ở Việt Nam, một người bạn của Medina. Tất nhiên đó là lời nói dối, nhưng Medina là kẻ đạo đức đến phiền hà và tôi cần hắn, vì vậy phải nói dối thôi. Hắn biết Whitlaw, vì vậy hắn có lợi thế hơn những kẻ khác

Karen cảm thấy hơi thở của cô chậm lại, gần như sâu hơn. Mắt cô tập trung nhìn chòng chọc vào người đàn ông ăn mặc đúng kiểu trước mặt, cho đến khi trông cô không còn ai khác ngoài ông ta. Người đàn ông này là người đã gây ra mọi chuyện. Ông ta đã trả tiền thuê người giết chính anh trai mình, rồi sau đó săn lùng và triệt hạ cha cô.

“Medina?” Marc lại hổn hển.Anh lún người về phía trái, tránh khỏi cô. Liều lĩnh, những ngón tay cô bám chặt lấy áo anh, giữ anh nâng lên. Cơ bắp trên cánh tay trái cô căng cứng và đau

“Ồ, trước tiên tôi cũng phải chăm sóc cho hắn chứ. Hắn sẽ không thích tý nào khi biết được tôi nói dối hắn. Rồi cả những kể đạo đức đầy khó chịu như hắn nữa chứ”

“Kể cho tôi….chuyện gì đó”

Đôi mày ông ta nhướng lên “Đây là yêu cầu cuối cùng phải không? Tất nhiên là được chứ”

“Cái loại….đầu đất nào… mà lại khoe khoang… về việc giết người?”

Thượng nghị sỹ hơi giật mình, sự tổn thương ánh lên trong khóe mắt như thể ông ta không thể tin Marc vừa gọi mình là “đầu đất”. Tay ông ta giơ lên. Có gì đó bóp chặt ngực Karen, một âm thanh gần với tiếng gầm gừ vang lên. Cô cảm thấy như mình đang vận động thật chậm, và ông ta cũng vậy. Vẫn nắm chặt lấy áo Marc, cô từ từ hạ anh xuống và nắm lấy khẩu súng cùng lúc.

Cô đã từng bắn súng trước đó, và là súng bắn tỉa. Cha cô từng dạy cho cô những điều này khi họ cùng nhau dạo trong rừng, ông đứng sau cô và hướng dẫn cô cách sử dụng những vũ khí nặng nề sao cho chuẩn xác. Khi Jeanette phát hiện ra điều đó, bà rất tức giận và cãi nhau với ông.

Nhưng mọi thứ bây giờ lại khá lạ lùng khi những kỹ năng đó giờ lại đang giúp cô. Cô tập trung nhìn vào ngực ông ta và bấm cò súng. Một tiếng nổ phát ra và tay cô giật lại

Viên đạn bay thẳng vào ngực ông ta, phía bên phải đúng như cô ngắm bắn. Cô nhìn thấy dòng máu đỏ loang trên chiếc áo sơ mi trắng, giữa ve áo. Thế rồi không hiểu tại sao một viên đạn nữa bay thẳng vào đầu ông ta. Máu và não tràn ra một lỗ hổng lớn phía bên trái thái dương. Mắt ông ta lồi ra và ông ta đổ vật xuống.

Bất chợt mọi thứ trở lại với thời gian thông thường. Cô có thể lại nghe được, dù tai cô vẫn đang ù. Cô cũng có thể nhìn thấy màu sắc, với mọi góc nhìn. Mùi ẩm mốc trong kho khiến mũi cô như cháy xém. Và Marc đang nằm nghiêng, người bẩn thỉu và tơi tả

Cô đánh rơi khẩu súng chạy đến nâng anh bằng cả hai tay, ép ngón tay vào cổ anh, mạch của anh đập rất nhanh và gấp. Mắt anh đang khép lại, nhìn cô, nhưng cô biết anh đang dần mất tri giác “anh sẽ…làm điều đó” anh hứa, giọng anh hầu như thì thầm

“Tất nhiên anh phải làm rồi” cô dữ dội, những giọt nước mắt rơi trên áo anh. Lỗ hổng do đạn bắn đang bắt đầu chuyển sang màu xám, và máu vẫn tiếp tục chảy ra ướt đẫm vạt áo trái

Cô phải xử lý vết thương ngay bây giờ. Khi cô quay sang người đàn ông vạm vỡ để tìm cái gì đó có thể hữu dụng thì một màu đỏ lóe lên trong mắt cô. Cô quay người lại, vồ lấy khẩu súng, che cho Marc

“Bình tĩnh” một người đàn ông cao gầy lên tiếng, bước lên phía trước. Anh ta đội chiếc mũ lưỡi chai màu đỏ và đeo kính râm, tay cầm khẩu súng với kỹ năng thành thạo của một cảnh sát hoặc tương tự. Anh nghiên cứu tình trạng của Thượng nghị sỹ, rồi bước qua xác người đàn ông vạm vỡ, tiến tới Karen, nhét súng vào lưng

Đó là người của McPherson “Anh đã ở chỗ quái nào vậy? Khốn kiếp” cô giận dữ, ném khẩu súng xuống và vồ lấy một thi thể khác. Cô sờ thấy túi của hắn, tìm bao thuốc lá. Những sợi thuốc có thể xử lý vết thương rất tốt. ‘Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp. Không có ai hút thuốc ở đây à?”

“Cô cần thuốc lá à?” Người đàn ôgn đội mũ lưỡi chai lịch sự hỏi nhưng hơi bối rối

Cô khẽ quay người gầm gừ với anh ta “Tôi cần một miếng nhựa mỏng để xử lý vết thương”

Lông mày anh ta hơi rướn lên trên chiếc kính râm, Yên lặng, anh ta tìm trong túi áo mình và chìa ra đôi găng tay nhựa “Cái này được không?”

Cô giằng lấy chúng từ tay anh. Vài loại găng tay quá dày, và găng tay nhựa mủ không đủ độ uốn để làm công việc này, nhưng chúng mỏng gần bằng tờ giấy, giống như loại dán trên hộp thuốc nhuộm tóc “Hoàn hảo”. Rất nhanh, cô ấn chiếc găng tay vào ngực Marc, che vết thương và giữ nó thật chặt. Anh hổn hển nhưng ngay tức thì thở tốt hơn khi không khi không thoát qua vết thương ở phổi nữa “Tôi cần thứ gì đó để cuốn quanh người anh ấy, giữ nó thật chặt” cô nói “Có vài bộ quần áo trong hộp carton đằng kia kìa” cô hất đầu về phía chồng carton “Cắt cho tôi thứ gì đó”

“Vâng, thưa cô” Mũ lưỡi chai nhìn quanh vài giây rồi xem xét con dao trên ngực người đàn ông vạm vỡ “Chúa ơi, cậu chơi dữ quá” anh ta nói với Marc, trong giọng có chút gì đó thán phục, bước tới rút con dao ra khỏi người đàn ông

Karen nhìn máu chảy trên dao và nghĩ đến AIDS. Cô nghĩ về những phương tiện khử trùng, nhưng không thể làm gì khác được. Quay lại nhìn Marc, cô quyết định Marc có khả năng chết vì vết thương hơn là dính AIDS từ những bộ quần áo được cắt từ con dao kia

Mũ lưỡi chai làm việc rất nhanh, lấy một chiếc áo sơ mi từ trong hộp carton và cắt tan nó. Anh nhìn qua nó rồi đưa cho Karen, để cô băng bó vết thương. Thậm chí anh còn giúp cô làm điều đó, giữ người Marc khi cô làm việc. Cô buộc miếng vải chặt nhất có thể.

“Gọi điện” cô nói nhanh, chuyển sự chú ý của mình sang ưu tiên kế tiếp

‘Tôi sẽ làm việc đó” Mũ lưỡi chai nói rồi biến mất ra khỏi cổng. Những việc làm của anh rất lặng lẽ, hầu như không gây ra bất kỳ âm thanh nào khi di chuyển.

Karen kiểm tra mạch đập của Marc lần nữa, so sánh chúng với đồng hồ cầm tay.132 nhịp/phút, quá nhanh. Anh sẽ bị sốc, cơ thể anh đang trong tình trạng mất máu và thiếu ô-xy, cũng như những chấn thương khác. Cô nhấc chân anh gác lên ngực người đàn ông vạm vỡ, rồi xoay sở sao cho ánh mặt trời chiếu được vào mắt Marc

‘Anh vẫn nghe em nói chứ?” cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh

Mắt anh khẽ động đậy và một nụ cười nhợt nhạt “Có, thưa cô” anh thì thầm, lặp lại lời của Mũ lưỡi chai “Báo cáo tình trạng ?”

“Viên đạn đã găm vào phổi trái của anh. Anh mất rất nhiều máu, và anh đang bị sốc, mạch đập nhanh và nhỏ….’

Anh hít thở sâu đau đớn “Nghiêm trọng….nhưng vẫn bảo toàn tính mạng”

‘Phải” Cô dấu nỗi sợ hãi “Anh đừng nói gì cả. Mũ lưỡi chai đã đi gọi 911 rồi”

“Anh cần…nói chuyện với anh ta”

“Anh ta sẽ quay lại”. It nhất thì cô cũng nghĩ vậy. Anh ta có thể biến mất khỏi đám lộn xộn này

Nhưng anh quay lại sau đó vài phút, đến không một tiếng động cũng như lúc đi, quỳ xuống cạnh Marc. Chiếc mũ sụp xuống thấp và chiếc kính râm rất tối, che mắt anh ta rất hiệu quả. Karen chú ý anh ta có mái tóc xám. Tuy nhiên cô biết rõ nếu cô có đi qua anh ta trong 5 phút tới thì cũng khó mà nhận ra anh ta nếu anh cởi chiếc mũ và kính.

“Đây” anh rút khẩu súng từ thắt lưng, cầm ngược lại và đưa nó cho Karen “Cô sẽ cần đến nó để hợp với đường đạn. Chúng ta sẽ không muốn cảnh sát lần theo bất kỳ viên đạn lạ nào, phải không? Hãy xem những kết luận logic nào sẽ được rút ra trong sự kiện có 3 người chết và 1 bị thương, 6 khẩu súng, không kể một con dao?’ anh dừng lại một chút rồi tiếp ‘Chuyện này có thể sẽ rất phức tạp’

“Tôi có thể kiểm soát nó’ Marc thì thào

Mũ lưỡi chai nhếch mép mỉm cười, rồi đứng dạy bước tới xác thượng nghị sỹ và đứng nhìn xuống một lúc “Khốn kiếp mày” Anh nói với ông ta

“Em có nghe…thấy gì không? Marc hỏi, hổn hển

“Em nghe thấy rồi”

Có gì đó trong giọng anh ta khiến cô chú ý. Karen nhìn xác thượng nghị sỹ, rồi nhìn lên Mũ lưỡi chai “Cả hai chúng tôi cùng bắn ông ta” Cô nói “Cùng lúc”

Chiếc mũ được kéo sụp xuống thấp hơn “Cả hai cú bắn đều gây chết người” anh ta ảm đạm

‘Ông ta đã săn đuổi cha tôi và giết ông ấy” cô ngạc nhiên vì sự dữ dội trong giọng nói của mình

“Tôi biết” anh ta bắt đầu nói gì đó, nhưng nhanh chóng thay đổi quan điểm, cắn chặt môi

Marc chú ý ‘Người đàn ông…đó có thể dẫn đến anh không?” Anh chỉ vào người đàn ông vạm vỡ canh đó. Karen hiểu anh đang muốn nói gì.McPherson đã ám chỉ tình huống nhạy cảm và Marc không muốn có bất cứ thứ gì lôi kéo CIA vào vụ này

“Không. Chúng tôi trong sạch”

“Còn…quyển sổ giết người kia nữa”

“Công bố đi” Mũ lưỡi chai mím môi “Hãy để mọi người biết gã khốn Stephen Lake là ai. Đó chính là bằng chứng cho động cơ của hắn” đầu anh ta hơi nhếch lên và Karen biết anh ta đang nhìn cô “Anh ấy sẽ ổn chứ?”

“Tôi nghĩ vậy” cô sờ vào mặt Marc và đầu anh dựa vào cánh tay cô “Nhưng anh ấy sẽ khó chịu với vết thương này một thời gian”

“Cô sẽ giúp anh ấy nhanh khỏe thôi” bất chợt có tiếng còi báo động từ xa “Jess sẽ đến đây ngay” anh thì thầm “Cậu cứ tự nhiên, Chastain. Nếu cậu buồn chán với những công việc hàng ngày ở địa phương, hãy…hãy gọi cho McPherson”

“Tôi sẽ…sẽ làm thế” Marc nói và vẫy tay “Đi đi, trước khi họ…đến đây. Tôi có thể lo được mọi việc”

Mũ lưỡi chai rút ra một chiếc card, nó gần như toàn màu trắng với một số điện thoại duy nhất viết bằng bút chì. Anh đưa nó cho Karen “Gọi vào số này và cho chúng tôi biết tình trạng sức khỏe của anh ấy”

“Được rồi” cô cất card vào túi sau quần jean

Anh đưa tay cụp mũ xuống thấp hơn, rồi đi khỏi, động tác không chậm nhưng cũng không vội vàng, hoàn toàn yên lặng

Karen quỳ xuống ôm lấy Marc, ánh mặt trời lấp lóa trên tóc cô. Anh vòng tay ôn lấy eo cô và họ cùng nhau chờ đợi, lắng nghe tiếng còi hụ mỗi lúc gần hơn.

10 tiếng sau, Karen lẻn ra khỏi SICU đi tìm buồng điện thoại. Ca mổ đã diễn ra rất tốt đẹp, thực tế mọi thứ diễn biến tốt hơn cô mong đợi. Viên đạn không gây nhiều tổn thương như cô đã sợ, và anh được truyền 2 đơn vị máu, và giờ đã tỉnh, cũng không buồn như cô nghĩ.

Cô rút chiếc card ra và bấm số. Có tiếng trả lời ngay sau hồi chuông đầu tiên

“Vâng” đó là tất cả những gì anh ta nói, nhưng cô biết đó chính là giọng của Mũ lưỡi chai

“Ca mổ diễn ra tốt đẹp” cô thông báo “Anh ấy ổn, có lẽ sẽ ở lại SICU thêm một ngày nữa và phải ở nhà từ 7 đến 10 ngày”

“Tốt. Cảm ơn cô đã gọi”

Cảm thấy anh ta sẽ gác máy, cô vội vàng “Đợi đã”

Anh dừng lại

Giận dữ bao trùm lấy cô “Điều gì khiến anh mất nhiều thời gian để xuất hiện thế hả?” cô bùng nổ

Anh thở dài, và yên lặng một lúc lâu sau đó, cô nghĩ anh sẽ không trả lời cô, nhưng rồi anh cũng nói “Tôi muốn biết tại sao.Tôi không biết gì về cuốn sổ giết người đó, vì vậy….tôi lắng nghe’

“Lý do tại sao đó khác biệt thế nào hả?” cô càng giận hơn. Marc có thể bị giết trong khi người đàn ông này vẫn đang “lắng nghe”

Lại một khoảng lặng khác, rồi anh nói với giọng rất nhỏ “Cô không phải là người duy nhất có cha bị giết, cô Whitlaw”

Anh gác điện thoại nhẹ đến mức cô hầu như không nghe thấy tiếng gác máy, rồi một tiếng tút dài báo hiệu đường truyền đã cắt. Chậm rãi, cô gác máy và quay lại SICU.

Marc vẫn tỉnh, khuôn mặt trắng bệch như cái gối anh đang gác. Anh nằm yên lặng, không muốn làm phiền bất kỳ sợi dây nào đang cắm chằng chịt trên người. Tuy nhiên anh vẫn cười và với cánh tay về phía cô

Cô oể oải ôm anh “Medina là cha anh ấy” cô thì thầm “Cái anh chàng đội mũ lưỡi chai ấy”

Marc nghĩ về điều đó, đồng tử anh khép lại vì cơn buồn ngủ do morphine mang tới “Vậy thì anh rất mừng khi cả hai bọn chúng đều bị giết” anh nói đơn giản

Phải, đúng thế. Karen thở nhẹ. Nếu ai đó có thể chết hai lần, cô và con trai của Rick Medina đều muốn trả thù cho cha họ

“Anh yêu em” Marc thì thầm “Anh đã nói với em rằng em đẹp thế nào chưa, nhất là khi em gầm gừ “Chả nhẽ ở đây không có ai hút thuốc à?” Em sẽ trở thành một y tá tuyệt vời đấy”

Bằng cách nào đó, bất chấp mọi chuyện xảy ra, anh vẫn đang thực sự mỉm cười. Karen nghiêng đầu hôn tay anh “Đừng có tỏ ra dễ thương với em” cô cảnh cáo yêu” Đừng quên đây là bệnh viện của em, và em có thể trở thành y tá rất khó chịu để ép anh làm đúng quy tắc đấy”

Anh nhăn mặt nhưng vẫn cười “Họ đã làm vài điều rồi. Anh nghĩ anh đã mất trinh’

“Em có thể chắc chắn về điều đó” cô trả lời “Giờ thì ngủ đi, anh yêu. Em yêu anh và em sẽ ở đây khi anh tỉnh lại”

“Anh biết” anh nói “Em sẽ không rời đi đâu” rồi mắt anh khép lại, và anh ngủ trong khi Karen vẫn nắm tay anh và ngắm nhìn anh. Cô ở lại đó với anh. Đúng như cô đã hứa, và như anh đã mong đợi, cô ở đó khi anh tỉnh dậy

John Medina gõ những ngón tay nhịp nhịp trên môi, chìm trong suy nghĩ, nhìn ngơ ngẩn vào khoảng không. Thật là tốt khi thám tử Chastain đã đúng. Jess cũng đúng về những nhận xét của mình về người đàn ông đó. Một người có thể bị bắn vào ngực và vẫn cắt được cổ họng của tên tấn công sẽ là một anh chàng rất triển vọng

John sẽ phải rời đây sớm, quay trở lại với vị trí của mình, nhưng anh tự cho phép mình vài phút suy tư. Anh đã luôn giấu những suy nghĩ của mình, bởi vì chỉ có thể anh mới đạt được những đỉnh cao trong sự nghiệp, nhưng cái chết của cha đã đặt anh vào tình thế khó khăn, kể từ cái chết của Venetia, anh chưa bao giờ cảm thấy khó khăn như vậy. Giờ thì mọi chuyện đã qua, giờ thì công lý- và sự trả thù- đã được thực thi. Anh có thể để lòng căm thù của mình biến mất

Tất nhiên, báo chí vẫn đang ồn ã. Quyển sách chết người của Dexter Whitlaw vẫn nằm trong tay cảnh sát và bộ phận quản lý nó có liên quan đến việc điều tra cái chết của William Lake. Các phóng viên tin tức nhảy chồm chồm lên trước những tin tức về động cơ của Stephen Lake trong việc giết chết anh trai mình, nhưng John gần như chắc chắn vị thượng nghị sỹ vô lương tâm đó chẳng hối tiếc gì về những việc mình làm. Hắn đã giết người thừa kế chính thức để bước lên thay vị trí đó

John kiểm tra đồng hồ. Đã đến lúc rời đi. Anh đứng dậy, bỏ chiếc mũ lưỡi chai đỏ vào trong thùng rác và luồn tay vào mái tóc đen. Một máy bay đang chờ anh và anh phải có mặt ở đó rồi.

Anh đã dặn Jess gửi cho quý cô Whitlaw và tay thám tử của cô ấy một món quà cưới rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment