Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 100

Phi hành khí đời hai đã khởi động trạng thái tàng hình nên có thể đáp xuống bất cứ đâu. Cuối cùng Lyle chọn quay về biệt thự nhà mình. Ban đầu Kane đề nghị đưa Leonard đến khu an toàn trước đây y từng ở, nhưng nếu làm vậy lại dẫn đến hệ quả phải phân tán nhân thủ đi bảo vệ Leonard, chẳng thà để ông ở luôn cùng nhà với bọn họ.

Leonard vẫn đang bất tỉnh, hoàn toàn không biết vấn đề chỗ ở của mình đã được bọn họ quyết định xong xuôi. Brian cõng ông đến căn phòng mà Vincent đã chuẩn bị.

Kane chậm rãi theo sau, vẻ mặt rất nghiêm nghị, Lyle như con lười bám dính sau lưng y, từ phía sau ôm lấy hông Kane kéo y đi chậm lại, kéo giãn khoảng cách cùng những người khác.

Đêm lạnh như nước, không khí trong vườn mang theo mùi thơm mát tươi mới đặc trưng của cây cỏ, xen lẫn một chút hương hoa hồng nhàn nhạt, theo hô hấp len lỏi vào trong phổi, thấm đến tận ruột gan.

“Sweetheart, trông anh thế này rất đáng yêu.” Khóe miệng Lyle cong lên, cười đến không khép lạ được.

Kane bất đắc dĩ vỗ tay hắn: “Trật tự.”

“Chú Kash cũng không ăn thịt anh, anh sợ thế làm gì.” Lyle cười khanh khách, hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ, biểu hiện của Kane hiện giờ khiến hắn cảm thấy bọn họ cũng giống như rất nhiều cặp đôi bình thường khác, người hắn yêu cũng vì sợ người lớn trong nhà không thích mình mà đau đầu nhức óc.

“Không phải tôi sợ ông ấy…” Kane nhớ lại lần gặp mặt trước, thái độ của Leonard đối với y rõ ràng là không có mấy thiện cảm. Từ giờ lại ở chung một nhà, y đã quen đem coi đây như nhà mình, nhưng sự xuất hiện của Leonard hiển nhiên sẽ thay đổi trạng thái này, “Chỉ là tôi cảm thấy hơi ngại.”

Lyle vòng ra trước người y, hai mắt sáng lấp lánh nhìn vẻ mặt khổ não hiếm thấy của Kane, trong lòng đột nhiên ngọt như ăn đường. Hắn ôm lấy cổ y, nhảy mạnh lên co hai chân quắp lấy eo Kane, vắt vẻo đu lên người y. Kane theo bản năng vội vàng đưa tay đỡ lấy mông hắn, thuận tay bóp một cái.

Lyle nhìn gương mặt đẹp trai ở cách mình vỏn vẹn có vài cm, chóp mũi hai người kề sát vào nhau, “Sweetheart, nếu vô lương tâm mà nói thì đây là nhà của chúng ta, chú Kash đến ở tạm với chúng ta thôi. Cho dù có ngại thì cũng là ông ấy ngại, anh ngại cái quái gì.”

Kane nhớ lại lần trước Leonard như gà mẹ xù lông bảo vệ Lyle trước mặt mình, không nhịn được bật cười: “Em đúng là rất vô lương tâm.”

Lyle như con chó nhỏ bất mãn cắn lên sống mũi y, cắn đến mũi Kane dính toàn nước miếng, “Tôi đang an ủi anh đấy, anh chắc có ý tứ gì cả.”

Kane lại bóp mông hắn cái nữa, thấp giọng nói: “Bảo bối, em có thể tôi bằng cách tốt hơn mà.”

Lyle liếm liếm môi, nhích nhích mông, “Về phòng hay ở đây?”

Không chờ Kane trả lời, hắn đã phất tay, “Làm ở đây đi, đợi đến lúc chú Kash tỉnh lại chúng ta chẳng còn cơ hội nào mà dã chiến đâu.”

“… Bảo bối, chúng ta bình thường cũng đâu có dã chiến bao giờ.” Kane vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thật không biết phải nói gì. Bình thường hai người t*ng trùng xông não lắm thì ngoài phòng ngủ cũng chỉ làm ở phòng tập thể hình hoặc ban công, ở phòng làm việc mới chỉ có đúng một lần, ngay cả xe chấn còn chưa từng làm chứ đừng nói gì đến dã chiến.

“Anh không nghe ra được tôi đang biểu đạt bất mãn với anh à?”

Kane vẻ mặt bất biến, quyết không hùa theo hắn làm liều. Lyle nhanh chóng đưa tay về phía hạ thân y, trong đầu thề sống thề chết phải phá vỡ nguyên tắc của Kane, quyết tâm phải thử dã chiến một lần.

***

Sau khi tỉnh lại, Leonard tìm Lyle nói chuyện rất lâu. Theo đề nghi của Lyle, Leonard quyết định để Fluorita hoàn toàn vạch rõ lập trường, đứng ở phía đối lập với Chính phủ, châm ngòi bắt đầu một cuộc đại cách mạng. Cho dù cuộc cách mạng này sau cùng có thành công hay không, thì đây vẫn là đòn phản kích hữu duy nhất mà Fluorita có thể làm lúc này, là phương thức hữu hiệu nhất để kích động lòng dân.

Lyle mím chặt môi, một lúc lâu mới nói: “Chú Kash, cháu đã đẩy chú lên con đường không có lối về rồi…”

Leonard hiểu ý hắn định nói gì, thản nhiên cười, “Lyle, ta không sợ chết. Đến cái tuổi này rồi, những gì nên trải qua đều đã trải qua, ta không còn gì tiếc nuối nữa. Nếu như có thứ gì khiến ta tiếc nuối nhất, thì chính là đã để cháu bị quấn vào tất cả những thứ này. Cháu còn quá trẻ, cuộc đời vẫn còn rất dài…”

Lyle ngắt lời ông: “Chú Kash, chuyện này là do cháu tự lựa chọn. Chỉ cần còn làm được chút gì đó, cháu nhất định sẽ làm đến cùng. Đến lúc thật sự không thể làm gì được nữa, chúng ta sẽ rời khỏi tinh cầu này, không quay lại nữa.”

“Sống mà không có ý nghĩa thì thà rằng không sống còn hơn.” Leonard đột nhiên lẩm bẩm thì thầm.

Lyle giật mình: “Sao ạ?”

Leonard cười nói: “Đây là một câu Adrian từng nói với ta, bây giờ ta mới chân chính cảm nhận được ý nghĩa của nó. So với trơ nhìn Chính phủ giải tán Fluorita, thà để Fluorita phát huy sức mạnh cuối cùng, dù cho cuối cùng nó có bị hủy diệt, ta cũng phải khiến nó ánh lửa của nó bao trùm khắp bầu trời tinh cầu.” Ông dừng một chút, lại nói tiếp, “Lyle, có lẽ chính cháu cũng không phát hiện ra, nhưng cháu và Adrian vẫn luôn có cùng một tư tưởng, chỉ là phương thức thực hiện không giống nhau mà thôi.”

Lyle lắc đầu: “Không, trái tim cháu không vĩ đại được như ông ấy, không thể chất chứa được cả một tinh cầu. Những việc cháu làm từ trước tới giờ đều là vì bản thân cháu, vì người cháu muốn bảo vệ. Nếu không phải vì nghĩ Kane đã chết, cháu cũng sẽ không đi đến tận bước này.”

Leonard mỉm cười nhìn hắn: “Cháu đã biết Kane còn sống, lực lượng đặc biệt cũng sắp đến ngày tàn, mối thù của Adrian khi đó cũng coi như báo được rồi, hiện giờ cháu hoàn toàn có thể cùng Kane rời khỏi Avana, tự do tự tại mà sống cuộc đời mình mong muốn.”

Lyle nghẹn lời, không biết phải phản bác thế nào.

Leonard cười cười, vỗ vỗ vai hắn, đứng dậy ra khỏi phòng.

Số nhân lực của Fluorita hiện giờ chỉ còn lại gần nửa, mà số người chấp nhận theo Leonard tham gia cái gọi là “Cách mạng” chắc chắn sẽ còn ít hơn, không phải ai cũng tình nguyện hi sinh cả mạng sống chỉ vì một lý tưởng nghe như quá xa vời. Leonard hiểu rất rõ điểm này, ông sẽ không ép buộc những người khác, ông chỉ muốn dồn hết tâm sức để không phụ lòng những người đã chấp nhận tham gia cùng mình.

***

Trưa ngày thứ ba kể từ sau lần cuối cùng liên lạc với Kane, Ava dẫn theo hai người phụ nữ xuất hiện trong nhà Lyle, một lớn một nhỏ. Lớn chừng bốn mươi tuổi, chắc chắn là Candice, nhỏ nhìn qua mới chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, đại khái chắc là cô “vợ chưa cưới” kia của Kane.

Ace đến chỗ Laura tìm người không thu được kết quả, vừa lúc trở về, giật mình hỏi Ava: “Ai đây?”

Kane và Lyle cũng đang ở đó, Ava chỉ vào người phụ nữ, nói: “Vị mỹ nhân này là Candice, người chúng ta đang tìm. Còn cô bé này tên là Grace, cháu gái Kình Sa.”

Ava gọi Candice là “mỹ nhân” hiển nhiên là đang lịch sự khen ngợi cô. Candice chỉ một phụ nữ khá bình thường, hơi mập mạp phúc hậu, do đi lại đường xa nên tóc mai hơi xõa ra, ngổn ngang buông xuống hai bên má. Nếu như nhất định phải tìm ra một điểm nổi bật trên gương mặt người này, cũng chỉ có đôi mắt ôn nhuận nhu hòa, dịu dàng như có thể bao dung tất cả.

Ace yên lặng nhìn chằm chằm Candice, vẻ mặt hoàn toàn không có thiện ý.

Candice cũng không tránh né, thử thăm dò đưa tay ra: “Xin chào.”

Ace không đưa tay bắt lại, nói thẳng: “Tôi là Ace Freeman, là người yêu của Melinda.”

Bàn tay đang duỗi ra của Candice cứng đờ, cô từ từ thu tay về vuốt vuốt mớ tóc mai lộn xộn, cúi thấp đầu, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không biết… xin lỗi cậu.”

Người phụ nữ đáng thương nọ cúi đầu liên tục nói xin lỗi với Ace, nhưng ai sẽ là người nói xin lỗi với cô ấy? Candice vốn là một người phụ nữ rất bình thường, nếu không phải khi đó cô tốt bụng chứa chấp Moro, làm sao phải chịu tai bay vạ gió đến suýt nữa mất mạng? Huống hồ nhiệm vụ lần đó của bọn họ là phải giết chết Candice, người ta chẳng lẽ nên xin lỗi chỉ vì mình còn sống, trong khi mình hoàn toàn xứng đáng được sống sao?

Cái chết của Melinda vốn không phải lỗi của Candice, mà Candice lưu vong từng đấy năm, cũng hoàn toàn không biết cô gái giúp mình khi đó đã chết.

Ava cùng Kane, Lyle liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý im lặng đưa Grace ra khỏi đó, nhường lại không gian cho Candice và Ace nói chuyện.

“Tôi muốn đến Omar chủ yếu cũng là vì muốn gặp cậu một lần. Sau khi nghe Ava nói, tôi mới biết hóa ra Melinda đã… Xin lỗi, nếu như sớm biết cô ấy sẽ vì cứu tôi mà phải chịu dằn vặt đau đớn như thế, tôi tình nguyện để cô ấy bắn chết mình.” Trong mắt Candice ngập nước.

Ace biết người phụ nữ này là thật lòng nói vậy, lý trí cũng đủ tính táo để biết Candice là vô tội, nhưng về tình cảm lại không kiềm chế được mà tức giận mù quáng. Ace đã thử tưởng tượng vô số lần, nếu Melinda khi đó không mềm lòng, nếu bọn họ không mất cảnh giác dưới khu phòng thí nghiệm kia… Nhưng thứ cuối cùng hiện ra trong đầu vẫn chỉ là gương mặt đầm đìa nước mắt cách một lớp kính từ từ rã ra máu thịt be bét của Melinda, ám ảnh đến mức khiến anh gần như phát điên.

“Nói cho tôi biết, tại sao Melinda lại tha cho cô.” Ace tối nghĩa hỏi, ngay sau đó lại thấp giọng lẩm bẩm, không biết đang nói cho Candice nghe hay là đang tự thôi miên chính mình, “Hiện giờ tôi không thể giết cô, mà tôi cũng sẽ không làm như thế.”

“Tôi và Melinda vô tình gặp nhau ở tiệm cà phê —— sau này tôi mới biết thực ra cũng không phải là vô tình. Cô ấy nói tôi và cô ấy rất giống nhau, cô ấy cũng thích mặc rất nhiều quần áo vào mùa đông, không thích phải chọn lựa quần áo phiền phức, chỉ thích quấn cả người thành cái bánh chưng. Nhưng lúc gặp nhau nhìn cô ấy rất xinh đẹp, Melinda nói vì cô ấy có một tên bạn trai rất thiển cận háo sắc, nếu không phải vì sợ tên kia chạy mất, cô ấy còn lâu mới mặc ít quần áo như thế giữa mùa đông, cũng nhất định không đi giày cao gót, không đeo kính ám tròng.”

Candice giương mắt nhìn Ace ngồi đối diện đem mặt chôn sâu trong lòng bàn tay, không biết có nên tiếp tục nói hay không.

“Nói tiếp đi.” Thanh âm khàn khàn của Ace vang lên.

“Tôi từng có vấn đề tình cảm với Moro, nhưng là đơn phương, bởi vậy cũng coi như có tiếng nói chung với Melinda.” Candice chỉ đề cập đại khái đến vấn đề này, vì cô có thể nhận ra Ace chỉ muốn nghe những chuyện có liên quan đến Melinda, “Cô ấy nói nếu không phải cô ấy chủ động trước, hai người có lẽ đã không ở bên nhau. Sau đó chúng tôi lại gặp nhau vài lần nữa, tôi nói về Moro, Melinda nói về cậu, đa phần thời gian đều là cô ấy nói, nói rất nhiều chuyện về cậu.”

Nghe người khác nói người đã khuất từng yêu mình đến thế nào, trong lòng là cảm giác gì có lẽ chỉ có Ace mới biết. Anh vẫn cúi đầu, trầm mặc rất lâu mới nói: “Cô vẫn chưa cho tôi biết tại sao Melinda lại tha cho cô.”

“Moro không nói một lời đi mất, trở về tinh hệ Alpha, tôi nghĩ có lẽ Melinda thương hại cho tôi.” Candice dừng một chút, “Nhưng nguyên nhân chính cô ấy quyết định làm vậy, có lẽ là vì cô ấy luôn khao khát được sống như những người phụ nữ bình thường khác. Melinda luôn nói tính cách của hai chúng tôi rất giống nhau, cô ấy nói đã sống thì nên hướng về tương lai, sẽ có một ngày tôi gặp được một người yêu mình như cô ấy đã gặp. Tôi nghĩ cô ấy đem tất cả khát khao về một cuộc sống gia đình bình dị gửi gắm vào tôi, mong tôi thực hiện thay cả phần của cô ấy.”

Candice lau khóe mắt, nhìn Ace vẫn vùi đầu không nói một lời, trong lòng yên lặng thở dài, lặng lẽ đứng dậy rời đi.

“Melinda, nhiều năm như vậy cậu ấy vẫn rất yêu cô, cô hạnh phúc hơn tôi nhiều lắm.”
Bình Luận (0)
Comment