Tinh cầu Avana là một trong hai hành tinh lớn nhất trên tinh hệ Beta. Trong căn phòng nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, một thanh niên mang khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc đỏ rực lười biếng nằm dài ra ghế sô pha, ngồi đối diện hắn là hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề. Một người hơn năm mươi tuổi, tóc mai đã điểm hoa râm. Người còn lại khoảng ba mươi tuổi, gương mặt đẹp trai không cảm xúc.
“Con nói rồi, con không cần vệ sĩ đâu. Trừ khi tên này… Tên là gì ấy nhỉ, à, Campbell, trừ khi anh ta đi phẫu thuật chuyển giới, nếu không thì đừng nhắc lại chuyện này với con.”
Người đàn ông trung niên kiên nhẫn giảng giải: “Lyle, ngài Campbell không phải là vệ sĩ mà sẽ làm bạn với con. Lần này con gây họa lớn rồi, ngay cả ta cũng không có cách nào xử lý sạch sẽ được, thợ săn tiền thưởng vẫn đang lùng giết con đấy, nghe lời, đảm bảo an toàn là trên hết.”
Lyle ngồi thẳng dậy, mặc dù tư thái không thể so được với người đàn ông hai vai thẳng tắp phía đối diện, nhưng ít ra hắn chịu ngồi dậy cũng đã khiến ba hắn an tâm không ít.
“Ba à, anh ta thật sự có thể thay thế cả đám vệ sĩ bảo vệ con sao?” Ánh mắt của Lyle ngả ngớn lướt qua bàn tay phải quấn đầy băng gạc của người đối diện, “Tự bảo vệ bản thân còn không làm nổi.”
“Ít nhất chúng ta có một điểm chung, đều không thích chuyến hành trình sắp tới.” Người đối diện cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên, “Ngài Jasper, tôi nghĩ ngài nên tìm một người khác thích hợp hơn. So với bảo vệ một tên nhóc còn chưa dài lông, lĩnh vực hoạt động của tôi thiên về… Cậu làm gì thế?”
Y khựng lại, nhíu mày nhìn thanh niên tóc đỏ ngồi bên kia đột nhiên nhắm hai mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, thậm chí còn ngâm khẽ một tiếng.
Lyle ác liệt nở nụ cười: “Campbell, so với làm vệ sĩ, tôi thấy anh thích hợp với một nghề nghiệp khác hơn.”
Người kia nhìn nụ cười của hắn, trực giác nói cho y biết kẻ này chắc chắn không thể nói ra lời gì tốt đẹp, quyết định im lặng không hỏi.
Nhưng y không hỏi, không có nghĩa là Lyle sẽ ngoan ngoãn không nói.
“Anh thích hợp đi lồng tiếng phim đen hơn nhiều. Chưa ai nói cho anh biết giọng anh gợi cảm đến đau “trứng” à? Tôi vừa nghe đã cứng rồi.”
Vẻ mặt người đối diện bất biến: “Đáng tiếc cậu không phải loại mà tôi thích, nếu không thời gian sau này đã có thể bớt vô vị hơn.”
Giọng nói của người này trầm thấp từ tính, còn mang theo một chút khàn khàn, mỗi âm cuối đều vô thức nâng lên, đặc biệt là khi y dùng vẻ mặt ung dung thản nhiên nói về một chuyện cực kỳ xấu hổ thế này, nghe qua đúng là vô cùng gợi cảm.
Ngài Jasper lúng túng nhìn hai người, không biết nên nói cái gì mới phải.
Lyle thì ngược lại, cười đến vô cùng vui vẻ: “Ba, con bắt đầu thích người này rồi đấy.” Hắn cong khóe miệng: “Cái họ Campbell này vừa khó đọc lại còn khó nhớ, tôi gọi anh là Sweetheart nhé?”
Ngài Jasper vội ho khan hai tiếng, nhắc nhở con trai sự tồn tại của mình: “Tên đầy đủ của cậu ấy là Kane Campbell, nếu như cậu Campbell không ngại, con không gọi họ thì gọi tên cũng được.”
Nói xong, để đề phòng con trai mình lại tiếp tục phát ngôn ra năm ba câu có nội dung vô cùng kỳ dị, ngài Jasper dứt khoát đứng lên: “Lyle, hôm nay cậu Campbell sẽ ở khách sạn cùng con.” Ông nhìn về phía Kane: “Tôi đã chuẩn bị đầy đủ thẻ căn cước, thẻ tín dụng, một ít súng cầm tay phi chuẩn* và phi cơ tàng hình có thể tránh rada, thư ký Monica của tôi sẽ đưa đến sau, cậu còn cần gì nữa không?”
*non-standard firearmsKane nhàn nhạt liếc cái đầu đỏ chót của Lyle: “Tôi muốn thuốc nhuộm tóc.”
Ngài Jasper hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Sau khi ông đi rồi, Lyle lười biếng bước đến trước mặt Kane, cúi đầu xuống: “Anh muốn làm gì với tóc của tôi?”
Giọng nói của hắn hờ hững lạnh nhạt, dường như cũng chẳng luyến tiếc mấy mái tóc đỏ rực của bản thân.
Lyle cởi trần, tầm mắt Kane vừa vặn nhìn thẳng vào bụng hắn, mặc dù không đến mức lên đủ sáu múi cơ, nhưng đường nét săn chắc của từng thớ cơ vẫn có thể thấy rõ. Thắt lưng không cài, quần bò rộng lùng thùng tụt xuống đến hông, lộ ra cạp quần lót màu trắng bên trong, rơi vào mắt phụ nữ đúng là vô cùng nam tính lại gợi cảm, nhưng đáng tiếc Kane là đàn ông, vóc người cũng chẳng thua kém gì Lyle, thứ duy nhất thu hút tầm mắt y cũng chỉ có vòng eo nhỏ gầy của hắn.
Kane chậm rãi chuyển tầm mắt từ bụng lên mặt đối phương.
Lyle nhìn đôi con ngươi màu xám tro từ từ giương lên, đưa tay nắm lấy cằm y, đùa cợt: “Nếu như anh chịu để tôi làm anh một lần, tôi sẽ cân nhắc… A!”
Hắn còn chưa nói hết đã bị Kane đè xuống ghế sô pha, bàn tay y dùng sức bóp chặt khớp hàm hắn, ngón trỏ và ngón cái siết mạnh đến độ Lyle có ảo giác chỉ một giây nữa thôi cằm mình sẽ nát vụn, một chân của đối phương còn đè nghiến lên bụng hắn.
Lyle vặn vẹo xương hàm, đầu lưỡi bị răng nghiến vào chảy cả máu, khó khăn mở miệng: “Sweetheart, đầu gối của anh dịch xuống một chút nữa đi, tôi không ngại đâu.”
Mặc dù tư thế của hai người nhìn qua có chút mờ ám, nhưng chỉ người trong cuộc như Kane mới hiểu Lyle đang chật vật đến mức nào, còn có thể mở miệng nói chuyện được đúng là đáng kinh ngạc. Y nhíu mày cười lạnh: “Dịch xuống để phế chỗ kia của cậu à?”
Càng là loại thanh cao cấm dục càng khiến người ta thèm khát chiếm đoạt, Kane chính là một điển hình. Từ trước đến giờ phụ nữ đều không thể từ chối y.
Bây giờ hình như có cả đàn ông rồi, ví dụ như Lyle.
Lyle nhắm hai mắt lại, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, trong cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Kane thừa biết hắn đang diễn trò, thả tay ra đứng lên khỏi ghế, quay lưng chỉnh lại cổ áo: “Nhuộm lại cái đống đỏ chót trên đầu đi, nếu không tôi sẽ tự tay cắt trụi mái tóc đẹp đẽ của cậu đấy.”
“Mặc dù tôi không thích phong cách mát mẻ lắm, nhưng nếu anh tự tay cạo trụi, tôi cũng không ngại để…”
“Ầm ——” một tiếng, cửa mở ra rồi đóng lại, người đã đi ra ngoài mất, Lyle nhìn vào khoảng không trước mặt, chậm rãi nói nốt hai chữ “… Đầu trọc.”
Hắn chẳng quan tâm Kane muốn đi đâu, tên kia thân thủ có thể sánh ngang với đặc công, ngủ ở đâu cũng không chết được.
…
Nửa đêm, Lyle bị tiếng đánh nhau trong phòng đánh thức, nói đúng hơn là tiếng súng. Hắn vừa ngẩng đầu lên, một viên đạn đã sượt sát qua thái dương, ghim vào thành giường.
Kane lập tức bắn chết kẻ vừa nổ súng, nhanh chóng đi đến bên giường, túm tóc Lyle kéo đầu hắn lôi xuống nhét vào gầm giường, sau đó lại tiếp tục bắn giết.
Lyle ban nãy bị đạn sượt qua đầu cũng không nói một câu, bây giờ bị nhét xuống gầm giường đầy bụi lại vừa ho khan vừa mắng ầm lên: “Anh làm cái mẹ gì thế hả?!”
Kane khom lưng né tránh đường đạn của đối phương, cẩn thận tìm góc ngắm bắn. Adrenaline trong người y tăng cao, cơ thể rơi vào trạng thái vô cùng hưng phấn, phá lệ một lần trả lời vấn đề của Lyle: “Tôi đang cứu vớt cái mạng nhỏ của cậu đấy.”
Đám người tập kích nhận thấy tình hình không ổn, tiếp tục giằng co sẽ chỉ tổn thất người mình, nhanh chóng lặng lẽ rút đi.
Kane không đuổi theo. Sau khi xác nhận đã an toàn, y chậm rãi đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh một thi thể, kiểm tra phần cổ, lưng và cánh tay, lấy từ trên người thi thể ra một thứ gì đó.
Lyle ho khan bò ra khỏi gầm giường, mở miệng lại không nói được câu nào giống tiếng người: “Anh khao khát đến thế à? Còn thích gian thi nữa?”
Hắn vừa nói xong thì một thứ đen thui bay thẳng đến trước mặt, Lyle theo bản năng giơ tay đỡ lấy.
“Đây là thiết bị liên lạc chống theo dõi của lực lượng đặc công Avana. Còn nữa, cho cậu một lời khuyên, sau này đừng tùy tiện bắt lấy những thứ người khác ném về phía mình.”
Lyle trào phúng nhếch khóe miệng: “Đặc công của lực lượng đặc biệt tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ đến trình độ này thôi à, không ngờ đấy.”
“Không, những kẻ này không phải đặc công, đây không phải phương thức hành động của lực lượng đặc biệt, nếu như gặp phải đặc công thật,” Kane liếc mắt về phía Lyle, “Cậu đã sớm được đi đầu thai rồi.”
Lyle nhớ lại viên đạn lướt sát qua đầu mình ban nãy, trong lòng vẫn còn hơi lợn cợn: “Vậy đám người này là ai?”
“Một băng cướp trên sao Lore, tôi đã từng đi qua Lore, cướp vũ trụ ở đó tôn sùng động vật, trên gáy đều có hình xăm diều hâu.”
Lyle nheo mắt: “Cướp vũ trụ à…”
“Lực lượng đặc biệt vẫn luôn săn lùng cướp vũ trụ, theo lý thuyết không thể thuê những kẻ này để hành động, nhưng mà, trên thế giới này không tồn tại kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.”
“Ý anh là gì?”
Trong lòng Kane có một suy đoán, nhưng vẫn có quá nhiều lỗ hổng chưa rõ ràng. Y trầm mặc một lúc, đưa mắt nhìn thi thể rải rác đầy phòng: “Ý tôi là… đêm nay có lẽ cậu phải chuyển chỗ ngủ rồi.”