Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 27

Gần bảy giờ tối, Kane ở phòng tập thể hình, Lyle và Ace làm tổ trên ghế sô pha xem chương trình nghệ thuật tổng hợp của các tinh cầu, người dẫn chương trình đầu như cục gạch đang lảm nhảm vài lời thoại tẻ nhạt, nghe một lúc đã thấy buồn ngủ.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lyle ngáp dài một cái, lười biếng chậm rãi xoay người, coi như không nghe thấy.

Ace theo phản xạ muốn đứng lên đi mở cửa, nhìn thấy vẻ bình chân như vại của hắn thì lại ngồi xuống ghế, tâm tính ấu trĩ như trẻ con: cậu ta không mở thì việc quái gì mình phải mở?

Người bên ngoài vô cùng kiên nhẫn. Chuông cửa vẫn đều đặn vang lên, duy trì tần suất ổn định, nhưng cứ kêu liên tục thế này cũng khiến người khác khó chịu.

Lyle vắt chân lên, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình TV, giống như người đàn ông dẫn chương trình đầu cục gạch xấu xí đột nhiên biến thành mỹ nữ.

Ace nhìn chuông cửa, lại nhìn Lyle, trong lòng điên cuồng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng tiếng chuông này như gõ thẳng vào đầu, đến nhịp tim cũng sắp biến đổi.

Ngồi một lát, Ace không nhịn được nữa, cắn răng đứng dậy đi ra mở cửa. Vừa tự phỉ nhổ hành vi ấu trĩ của chính mình ban nãy, vừa tự thôi miên bản thân, ông đây đã 35 tuổi, không nên so đo tính toán với một thằng nhóc 18 tuổi, đến khi mở cửa ra mới miễn cưỡng trưng ra bản mặt tươi cười: “Ngạc nhiên thật đấy.”

“Trông cậu có vẻ không quá chào đón tôi, Ace.” Ava mặc một chiếc váy đen gợi cảm, lông mày hơi nhíu lại.

Ace nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang bị Ava khoác tay, lại nhìn đến phi cơ đỗ bên ngoài, bật cười: “Mỹ nữ lúc nào cũng được chào đón.”

Tầm mắt Ava hạ xuống, hất cằm về phía cây súng bên eo anh ta, “Nhưng rõ ràng súng của cậu không nói vậy, hoặc là tôi còn chưa đủ xinh đẹp.”

Ace bình tĩnh cất súng đi, qua loa xin lỗi: “Ngại quá. Thói quen nghề nghiệp”

“Không mời bọn tôi vào trong sao? Lâu rồi tôi chưa đến đây, rất nhớ quanh cảnh trong nhà đấy.”

Ava đang ngầm nhắc nhở đây là địa bàn của mình, Ace hiểu ý, kéo cửa ra để Ava và người đàn ông trẻ tuổi kia đi vào. Tay phải Ava cầm theo một chai rượu đỏ, tay trái người đàn ông kia xách một hộp bánh gato.

Lúc hai người bước vào phòng khách, Kane cũng từ phòng thể hình đi ra, áo phông trắng mỏng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, đường nét cơ ngực cơ bụng hiện ra rõ ràng, trên vai y vắt một cái khăn lông, chuẩn bị lên gác đi tắm.

Ava gọi y lại, “Chờ chút, để tôi giới thiệu một người với các cậu.”

Kane kéo khăn trên vai lau sạch mồ hôi trên mặt, im lặng chờ Ava nói tiếp.

Ava kéo tay người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, xác định tất cả mọi người đều đã quay sang, mới mở miệng: “Đây là Edward Worcester, tôi nghĩ các cậu đều nghe tên rồi.”

Người đàn ông trẻ tuổi nhã nhặn đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười: “Rất vui được gặp các vị.”

Người này da dẻ trắng nõn, đôi mắt lấp lánh như pha lê trong suốt bị che giấu sau cặp kính, chỉ như khoảng ba mươi tuổi, trông có vẻ giống giáo sư đại học hơn là ông trùm buôn ma túy.

Ace thấp giọng lầm bầm: “Hôm nay có phải ngày cá tháng tư quái đâu.”

Lyle ngồi bên cạnh ghé đầu vào, cũng thấp giọng thì thầm: “Lúc trước anh nói Edward Worcester không có hứng thú đè anh, tôi cảm thấy anh có thể cố gắng một chút, đè anh ta cũng được đấy.”

Ace nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước, khóe miệng cứng đờ, “Mỹ nhân, cậu quan tâm đến tôi quá.”

Ava bất mãn nhìn Lyle và Ace đang châu đầu thậm thụt to nhỏ và Kane đang đứng trên cầu thang: “Các cậu không thể có phép lịch sự cơ bản với khách sao?”

Kane chậm rãi đi đến trước mặt Edward, đưa tay phải ra. Y vừa vận động xong, cả người đều là mồ hôi, hormone tăng cao, quanh thân tản ra một loại khí tức bất khả xâm phạm.

Edward Worcester tương đối gầy, thấp hơn Kane khoảng năm phân, cặp kính nhã nhặn trên sống mũi tăng thêm vài phần khí chất trí thức, chậm rãi đưa tay bắt lại, mỉm cười: “Đặc công Campbell, rất vui được gặp cậu lần nữa.”

Kane thu tay về, có thể xác định người trước mặt không hề vô hại như vẻ bề ngoài. Trên ngón trỏ của người này dày đặc vết chai, là dấu vết lưu lại sau nhiều năm bóp cò súng.

“Tôi chắn chắn đây là lần đầu tiên tôi gặp anh.”

“Đây đúng là lần đầu tiên cậu gặp tôi, nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp cậu, đặc công Campbell. Mỗi lần cậu đến Naler, giết mấy người, tôi đều phải nắm được thông tin rõ ràng, mới có thể đảm bảo được toàn diện.”

“Anh đúng là một đối thủ không dễ giải quyết.”

“Cảm ơn sự động viên của cậu, đặc công Campbell.”

“Đặc công là chuyện từ rất lâu. Bây giờ tôi đổi nghề rồi, cứ gọi tôi là Kane.”

“Được rồi, Kane.”

Giọng điệu lười biếng của Lyle từ phía sau truyền đến: “Sweetheart, anh cứ nhìn chằm chằm người khác như thế tôi sẽ ghen đấy…”

Edward quay đầu lại, “Lyle Jasper?”

Lyle còn nhớ chuyện lần trước Kane bị bắt ở địa bàn khu Đông, không vui ừ một tiếng.

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn. Nếu như anh có thể tránh xa Sweetheart nhà tôi một chút, tôi sẽ càng vui vẻ hơn.”

Edward bật cười, lùi lại mấy bước, giơ hai tay lên thể hiện rõ lập trường: “Tôi cam đoan, tôi chỉ kính nể Sweetheart nhà cậu thôi, không có ý đồ bất chính gì đâu.”

Lyle ghé vào tai Ace: “Anh ta không nói chỉ thích phụ nữ, anh vẫn còn cơ hội đè anh ta đấy.”

Âm lượng của hắn không cao, nhưng vừa đủ để Ava đứng bên cạnh nghe được. Ava nhướn mày nhắc nhở hắn: “Lyle, đừng trẻ con thế.”

Loại ngữ điệu như người lớn trong nhà dạy bảo trẻ con khiến cả người Lyle run lên, hắn còn chưa kịp phản bác, Ava đã cầm bánh gato đi thẳng vào bếp, có vẻ rất quen thuộc với nơi này.

Một lát sau, Ava mang theo bánh và vài ly thủy tinh đã được rửa sạch ra ngoài.

Lyle lười biếng thở dài: “Tôi còn tưởng ít ra phải có phân đoạn thôi nến chứ.”

Ava mút sạch ngón tay dính đầy kem, hàm hồ nói: “Xin lỗi, tôi và Edward ban nãy mới đột xuất quyết định đến chúc mừng sinh nhật cậu, cho nên không chuẩn bị được đầy đủ.”

Lyle thờ ơ, “Đúng là ‘đột xuất’ thật đấy.”

Ava vốn định đi thẳng lên gác tìm Kane để bàn chuyện, nhưng nhìn thái độ Lyle, cô lại không dám chắc liệu có phải hắn đang nghi ngờ rồi không. Vậy nên Ava quyết định ở đây giúp bọn họ cắt bánh, đưa một miếng cho Lyle: “Lyle, sinh nhật vui vẻ, chúc cậu một đời bình an hạnh phúc.”

Lyle khẽ nhíu mày: “Tôi còn tưởng cô định chúc tôi tiền đồ rộng mở.”

“So với cuộc đời thì tiền đồ đâu có đáng giá, không phải sao? Hơn nữa, cậu đã có một tương lai mà rất nhiều người không dám mơ ước đến.”

Edward rót rượu ra vài cái ly chân cao. Tất cả mọi người cùng nâng ly lên, đơn giản cụng một lần.

Edward lại nói lần nữa: “Sinh nhật vui vẻ, Lyle.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Ace cũng nói.

Tâm tình Lyle bị vài tiếng Sinh nhật vui vẻ  này làm cho thoải mái hơn nhiều, vô cùng sảng khoái nốc cạn rượu trong ly.
Bình Luận (0)
Comment