Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 59

Lúc đi vào cửa trụ sở lực lượng đặc biệt, Liv nhanh chóng bị bảo vệ ngăn lại. Bảo vệ hỏi cô ta đến đây làm gì, Liv lập tức trưng ra vẻ mặt rưng rưng đau xót y như thiếu nữ mười tám tuổi bị cướp sắc, kéo lấy tay bảo vệ nức nở: “Tôi muốn tố cáo một người, hắn ta đã có hành vi làm tổn hại nghiêm trọng đến thiếu niên Avana, đặc biệt là tôi.”

Bảo vệ tốt tính khuyên bảo: “Cái này cô phải đến cục cảnh sát Omar, lực lượng đặc biệt không giải quyết vấn đề này đâu.”

Liv cắn môi, nhất quyết không chịu bỏ qua: “Nhưng người tôi muốn tố cáo, tôi nghi ngờ hắn ta là gián điệp nước khác!”

Bảo vệ nghi ngờ: “Thật à? Cô có chứng cứ gì không?”

Liv bịa chuyện: “Tất cả chỗ này đều là chứng cứ, không tin tôi cho anh xem.”

Bảo vệ không có quyền hạn xem những giấy tờ này, mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi, tôi không thể xem các tài liệu này, để tôi dẫn cô đi gặp ngài Smith, ông ấy chuyên phụ trách kiểm duyệt và tiếp nhận chứng cứ.”

Liv vội vàng kéo tay bảo vệ lại, “Không sao đâu, anh cứ xem đi!”

“Không được, tôi chỉ là nhân viên phụ trách kiểm tra người ra vào, cô có đưa tôi xem cũng vô dụng, để tôi đưa cô đi gặp ngài Smith.”

“Thì xem một chút cũng có chết được đâu, anh cứ xem cho tôi đi mà.”

“Đây là quy định, tôi không thể xem được, mong cô thông cảm.”

Liv đem toàn bộ sấp hồ sơ nhét vào ngực bảo vệ, vừa nhét vừa nói: “Có vấn đề gì cứ tính lên đầu tôi, anh chỉ cần nhìn một cái thôi mà.”

Bảo vệ lần đầu tiên gặp phải người kỳ quái như thế, trong lòng thầm kêu không ổn, nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ đang dính lấy mình ra. Không ngờ người phụ nữ nọ lại hét lớn một tiếng ngã ra, bàn tay như thiên nữ tán hoa vung lên, toàn bộ giấy tờ lập tức bay lả tả đầy trời.

Những tấm ảnh kia còn chưa chạm đất, Liv đã cực kỳ hài lòng thu được những tiếng hít vào đầy kinh ngạc của mọi người xung quanh.

Một đống ảnh chụp đồi bại tung đầy đất, từng tấm từng tấm đều sắc nét mang đến hiệu quả thị giác kinh hãi. Trong tất cả ảnh có ba nhân vật, nhưng chỉ có hai người được làm mờ gương mặt, còn lại chỉ có gương mặt xấu xí vặn vẹo của Daimian Greyson.

Bảo vệ còn đang sửng sốt, đã có vài đặc công chạy đến vây quanh xem trò vui. Chỉ vài phút sau toàn bộ đặc công và nhân viên ở tầng một của trụ sở gần như đều đã biết chuyện. Scandal kiểu này từ xưa đến giờ tốc độ lan truyền đều có thể so với bệnh dịch.

Đại công cáo thành.

Cô gái yếu đuối bị đẩy ngã trên đất phủi mông đứng dậy, nghênh ngang đi ra ngoài. Cho dù không xem tiếp, Liv hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình hình tiến triển tiếp theo.

Lyle nhìn Liv ngồi vào xe, nhẹ giọng hỏi: “Xong rồi?”

“Xong.”

Liv suy nghĩ một chút, quyết định hỏi ra miệng: “Có rất nhiều phương pháp bí mật, sao phải làm thế này? Thế này hắn quá dễ để tra ra chúng ta.”

“Chỉ sợ cho dù có khả năng thì cũng không có thời gian để tra.” Lyle mỉm cười, “Cô nghĩ sau khi tôi chỉnh hắn còn cho hắn cơ hội để trả thù mình ư?”

Daimian từng là thầy của Kane, thân thủ và khả năng súng ống đều thượng thừa, hành tung lại bất định, cứ coi như muốn đánh lén cũng khó có cơ hội thực hiện, vậy nên Lyle mới không đồng ý cho Liv trực tiếp đi giết Daimian.

Với thế cục như rắn mất đầu trước mắt của lực lượng đặc biệt, giết chết Daimian ngay cả một viên đạn đều không cần. Ba ứng cử viên cho chức Tư lệnh, chỉ cần một người có tin tức bất lợi, không cần người ngoài động thủ, hai ứng cử viên còn lại nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ kẻ kia.

Lyle đeo kính râm to bản, hạ cửa xe xuống, liếc mắt nhìn không khí hỗn loạn của trụ sở lực lượng đặc biệt, dặn dò Liv: “Đi thôi, Sweetheart mua bánh pudding về rồi.”

***

Khi Daimian xuống máy bay, đặc công phụ trách ra đón đã không còn vẻ mặt tôn kính như lúc trước nữa, chỉ còn lại vẻ xa cách quỷ dị, thậm chí ánh mắt không tự chủ được quét về phía nửa thân dưới của vị đặc công cấp cao trước mặt.

Daimian nghi hoặc quay đầu hỏi: “Sao thế, trên mặt tôi có gì sao?”

Đặc công cấp dưới vội vã lắc đầu, cúi thấp đầu tránh né tầm mắt Daimian, ra vẻ phục tùng nói: “Không có gì, mời ngài vào trong.”

Sau khi Daimian trở lại phòng làm việc, cảm giác quái dị thậm chí không biến mất mà còn hiện hữu rõ ràng hơn. Đầu tiên, nữ trợ lý lúc bị Daimian vỗ vai thì sợ đến suýt nữa ngã ngửa, giống như đây không còn là cấp trên uy nghiêm khiến người ta tín phục, mà là một tên bỉ ổi lưu manh cặn bã. Daimian nhíu mày gặng hỏi nhưng nữ trợ lý kiên quyết không nói gì, thậm chí càng tránh xa như tránh bệnh dịch.

Tiếp theo là đến một đặc công sơ cấp được sai đi pha cà phê, kết quả nửa tiếng sau cà phê không thấy đâu, người cũng không thấy bóng, cuối cùng Daimian phải tự đi pha.

Những việc này cũng không tính là gì, thái độ của mọi người mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng ít ra vẫn không chống đối ra mặt. Đỉnh điểm là khi Daimian có việc đi xuống tầng một, gần như toàn bộ người ở đó đều ném ra ánh nhìn thâm ý mỉa mai đầy khinh bỉ. Nếu không phải tính cách bao nhiêu năm qua đã rèn tốt, có lẽ Daimian đã xông lên đánh người rồi.

Trong vòng một đêm bản thân không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người đều ngang nhiên tỏ thái độ như thế?

Daimian trở lại văn phòng, trong lòng lạnh lẽo đến tận xương tủy. Suốt bao nhiêu năm qua làm việc ở đây, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình cảnh này. Daimian thở dài một hơi, hai tay dùng sức vuốt mặt, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc bấm số.

Tiếng tút dài trong điện thoại mang đến một loại dự cảm không mấy tốt đẹp.

Thế nhưng Daimian hoàn toàn không ngờ, sự tình so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Điện thoại tút hai tiếng sau đó trực tiếp bị ngắt máy. Daimian miễn cưỡng duy trì kiên nhẫn tiếp tục gọi, đến lần thứ ba mới có người bắt máy.

“Simon, xảy ra chuyện gì thế?”

Giọng nói của Simon rất bất đắc dĩ: “Tôi nghĩ anh phải biết rồi chứ. Daimian, lúc anh đề nghị tôi tiến cử anh, anh không hề nói anh có loại sở thích kia nên tôi mới thẳng tay đề bạt. Nể giao tình nhiều năm giữa chúng ta, tôi sẽ không truy cứu việc anh làm liên lụy đến tôi, nhưng sau này đừng tiếp tục gọi điện nữa, tôi sẽ không nhận điện đâu.”

Simon nói xong muốn cúp máy, Daimian vội vàng nói vào: “Khoan đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho rõ ràng đi!”

Simon chỉ ném lại một câu “Cứ xem hòm thư nội bộ đi rồi biết.” sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.

Daimian lập tức mở hòm thư nội bộ, càng xem sắc mặt càng trắng bệnh.

Tất cả các đồng nghiệp đều gửi đến một email, mà nội dung của tất cả các email này đều giống hệt nhau, là vô số những bức ảnh vô cùng quen thuộc.
Bình Luận (0)
Comment