Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 65

Lyle gọi Ilves mang đến báo cáo khám nghiệm tử thi của ngài Jasper, nhìn qua một lượt sau đó ném cho Vincent.

Vincent kinh ngạc: “Vụ án của ngài Jasper không phải đã kết thúc rồi sao, lẽ nào bản báo cáo này có vấn đề?”

“Tôi đưa cho anh là để anh nói cho tôi biết nó rốt cuộc có vấn đề hay không.”

Vincent mơ mơ màng màng cầm lấy, hoàn toàn không hiểu Lyle muốn tìm ra cái gì từ báo cáo khám nghiệm tử thi này.

Bản thân Lyle lúc trước từng có một suy đoán, sau khi nhìn thấy tin nhắn Ace gửi cho Kane, hắn lại càng khẳng định mình đã đi đúng hướng —— hắn không phải người tinh hệ Beta.

Hiện tại, thứ duy nhất khiến Lyle khó hiểu là thân phận của ngài Jasper. Thông qua các báo cáo kiểm tra và một số chứng cứ khác, có thể thấy cơ thể của ông ấy hoàn toàn không khác biệt gì so với người tinh hệ Beta. Ngài Jasper không trải qua những triệu chứng này, nhưng lại biết trước được rằng cơ thể hắn khi đến giai đoạn thành niên sẽ xảy ra vấn đề, điều này có nghĩa là gì?

—— Ngài Jasper đã biết việc hắn không phải người tinh hệ Beta.

—— Ngài Jasper là người tinh hệ Beta.

—— Hắn không phải con ruột của Adrian Jasper.

Sau khi vạch ra những khả năng này trong đầu, Lyle càng có thêm nhiều nghi vấn. Nếu như suy đoán của hắn là đúng, vậy tại sao ngài Jasper lại nhận nuôi một đứa trẻ ngoại tinh hệ như hắn, thậm chí yêu thương chăm sóc hắn như con đẻ, mục đích là gì?

Lyle không muốn nghi ngờ ngài Jasper. Chỉ cần nghĩ tới gương mặt từ ái của người nọ, hắn lại cảm thấy khó chịu. Lấy lập trường của Lyle mà nói, hắn có thể nghi ngờ tất cả mọi người, cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ ba mình. Lyle nhớ Laura, tổng biên tập website Chính trị Omar, từng nói với hắn một câu, thứ quan trọng nhất không phải lập trường nghiêng về đâu, mà là sự thật nói thế nào.

Trước khi quyết định bảo vệ lập trường, hắn phải biết rõ được sự thật.

***

Tơ máu dày đặc trong mắt Lyle không hiểu sao lại đột ngột biến mất, cơ thể cũng trở về trạng thái bình thường.

Gần đây hắn hay ở trong nhà tập thể hình, cũng lười ra ngoài, cả ngày chỉ ngủ nướng, nếu không thì cũng cắm rễ ở phòng tập, thỉnh thoảng còn được Kane dạy cho vài thế tay đôi cơ bản, cuộc sống nhìn chung khá thoải mái.

Sau khi chạy 30 phút trên máy chạy bộ, Lyle vác cơ thể đầm đìa mồ hôi tiếp tục đi chống đẩy 80 cái, sau khi làm xong hắn mệt đến lăn luôn ra sàn thở hồng hộc, mái tóc đen ướt đẫm.

Kane khom lưng nhìn xuống, nhướn mày: “Có muốn làm thêm 50 cái nữa không?”

Lyle thở không ra hơi phất tay với y, mặt dày nói: “Sweetheart, anh muốn thì đi mà làm, thắt lưng tôi sắp gãy rồi, ngươi cũng không thể.”

Kane đưa tay nắm lấy bàn tay đang quơ quơ của hắn, không ngờ lại bị Lyle kéo ngược về, suýt nữa đã ngã sấp xuống. Cũng may y phản ứng nhanh, lấy lại trọng tâm kéo hắn ngồi dậy.

“Sweetheart, anh nhất định phải tiếp tục giữ vững thể năng hiện giờ, như vậy chất lượng sinh hoạt vợ chồng của chúng ta mới có thể bảo đảm được.”

“Yên tâm, đến 50 tuổi tôi vẫn đủ sức làm chết em.”

“Ha ha, tôi sẽ chờ xem đến năm bao nhiêu tuổi thì anh chịu xuống dưới để tôi đè.” Lyle cười lớn, thuận tay bóp mạnh một cái vào mông Kane.

Kane cảm thấy có gì đó không đúng, thời gian này thể lực của Lyle đột nhiên tăng lên rất nhanh.

Lyle vừa trải qua vô số quá trình biến đổi, lại ốm một đợt dài, rất lâu không tiến hành rèn luyện thể lực. Nhưng hiện tại thể lực của hắn lại trội hơn hẳn so với đàn ông bình thường, chạy bộ 30 phút, chỉ nghỉ 5 phút đã tiếp tục chống đẩy 80 cái, rất ít người có thể làm được việc này, sau khi chống đẩy xong chỉ qua khoảng 5 phút đã lại khôi phục bảy tám phần, thậm chí đủ sức kéo được đặc công lâu năm như Kane lại càng kỳ lạ.

Kane xốc áo hắn lên, ngón tay y còn chưa chạm đến bụng, Lyle đã gập người lại cười ha ha: “Sweetheart, đừng sờ vào, buồn lắm!”

Cơ thể người này Kane đã quá quen thuộc, chỗ nào là nơi mẫn cảm y so với Lyle còn biết rõ hơn, lúc trước đụng vào bụng rõ ràng không phản ứng kịch liệt như bây giờ. Kane thuần thục áp chế Lyle xuống, đùi phải đè chặt đầu gối hắn, một tay kéo hai tay Lyle lên đỉnh đầu.

“Sweetheart, anh đừng sờ nữa, buồn thật đấy!” Lyle đã bắt đầu cười đến không ngậm miệng lại được.

Kane khom lưng ghé sát vào: “Sao lại không được sờ?” Ban đầu y vốn chỉ định sờ xem Lyle đã lên cơ bụng chưa, có trời mới biết tại sao lại phát triển thành tình cảnh như bây giờ.

“Không được thật mà, Sweetheart, tôi xin anh đấy… A! Con mẹ anh!” Lyle đột nhiên rít lên, nguyên nhân là vì Kane dùng móng tay nhẹ nhàng cọ cọ vào bụng hắn.

“Mẫn cảm đến vậy thật à.” Kane có hơi kinh ngạc, khẽ cười một tiếng, đột nhiên xòe cả bàn tay chụp lấy bụng Lyle.

Lyle hoảng sợ mở to hai mắt, nửa người trên không ngừng giãy dụa, cười đến không còn sức để thở, lúc Kane chạm tay vào bụng, cả người hắn y như bị điện giật, “Anh điên à!… Sweetheart anh dừng tay đi… A —— ”

Kane nhạy bén cảm giác được da thịt dưới tay nóng bừng, không ngừng run rẩy kịch liệt, y lại càng nổi máu muốn trêu đùa người này, tiếp tục cọ đến cọ đi.

“Ha ha ha….. Sweetheart anh dừng lại cho tôi… A… ha ha…” Lyle vừa cười vừa rên rỉ, không biết là do bị chọc buồn hay là do thoải mái, hai mắt ngập nước, đầu óc đều sắp lên mây.

Kane bóp bóp bụng hắn vài cái, Lyle đột nhiên thở dốc, cao giọng rên hừ hừ vài tiếng. Giữa tràng âm thanh rên rỉ kia, Kane rõ ràng còn nghe được lọt vào một câu “Kane Campbell tôi phải hiếp chết cm anh!”.

Y cong ngón tay cọ cọ vào vị trí nhô lên dưới hạ thân hắn, khẽ cười: “Chúng ta làm bao nhiêu lần rồi, không ngờ hôm nay mới tìm được yếu huyệt của em.”

Lyle biết mình cơ thể mình đang ở thời kỳ không ổn định, mọi triệu chứng kỳ lạ trước giờ không có đều có khả năng xuất hiện, đột nhiên mẫn cảm ở bụng có lẽ cũng là một trong số đó, “Từ từ đã Sweetheart —— A! ”

Kane đang cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên cái bụng trắng nõn bắt đầu mơ hồ nhìn ra được thớ cơ của hắn.

Lyle cố gắng gom lại lý trí đang rơi rụng tán loạn, nếu bây giờ hắn không chịu thỏa hiệp, kiểu gì người kia cũng sẽ liếm bụng hắn loạn xạ. Loại cảm giác vừa tê dại vừa nhột lại vừa ngứa ngáy này hoàn toàn không vui vẻ gì, thà rằng cứ trực tiếp làm luôn còn thỏa mãn hơn.

“Sweetheart, thả tay tôi ra, chúng ta làm nhé.” Lyle cố ý thở hổn hển vài lần, khép hờ mắt nhìn Kane, cố gắng dụ dỗ y.

“Tôi không thích thả. Chúng ta giữ nguyên tư thế như bây giờ tôi vẫn có thể làm được mà.” Kane ghé sát vào tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó lột phăng quần thể thao trên người Lyle đem trói hai tay hắn lại.

Lyle ở trong lòng điên cuồng hấp diêm Kane một trăm lần, bên ngoài lại vẫn vô tội cười lấy lòng: “Sweetheart, thả ra đi, loại chuyện này phải đôi bên cùng phối hợp mới thoải mái được.”

“Không, vừa làm vừa nhìn em bị trói tôi càng thoải mái hơn.” Kane ác ý cười, nhẹ nhàng xoa xoa gò má hắn.

“Sweetheart, hóa ra anh là tên biến thái đến thế à, không ngờ đấy.”

“Tôi còn có thể biến thái hơn nữa cơ, muốn xem không?” Kane càng nói càng hạ người xuống thấp hơn, thanh âm cũng càng lúc càng nhẹ, âm cuối gần như đã biến thành thì thầm.

“Xem ra tôi ngoại trừ nằm đây mở to mắt hưởng thụ sự biến thái của anh thì không còn lựa chọn nào khác.” Lyle cố gắng tỏ ra thờ ơ, vì hắn biết nếu bản thân càng đòi thả thì Kane lại càng không chịu thả. Thành thật mà nói, cái vụ cọ bụng này, hắn bị cọ đến nghiện luôn rồi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để Kane biết được.

Kane ghé vào tai Lyle thấp giọng nhẹ nhàng phun ra một chuỗi lời thoại sặc mùi tà dâm.

Lyle miễn cưỡng kềm chế bản thân không chửi thế ra miệng. Tên khốn Kane này cố ý ghé sát vào tai hắn thở một hơi, còn gặm cắn sụn mềm ở vành tai, Lyle thở hổn hển, phát cáu: “Sweetheart, rốt cuộc anh có định làm không, còn dài dòng nữa thì lăn đi để tôi thân thiết với tay phải!”

Kane bật cười thành tiếng, bàn tay to lớn thô ráp luồn vào trong quần lót Lyle.

Đúng lúc này, cửa  phòng tập thể hình đột nhiên bị đẩy ra.

Lyle cắn chặt răng, khẽ rên một tiếng, cảm nhận được có người đi vào càng khiến bản năng hắn thêm kích thích.

“Sweetheart, anh mang súng không?” Lyle cười gằn.

Vincent không biết phải gọi là số nhọ hay số chó, không biết bao nhiêu lần phải xem bản hiện trường trực tiếp của hai người này, cũng không hiểu sao đã nhìn nhiều thế mà mãi không quen được, lần nào cũng lắp bắp đỏ mặt. Nhưng lần này mặt bác sĩ Vincent còn chưa đỏ xong thì đã nghe thấy câu hỏi kinh dị kia của Lyle, thậm chí Kane còn phụ họa theo.

“Lúc nào cũng mang.”

Kane còn chưa dứt lời, tiếng súng đã vang lên, một viên đạn đi sát qua tóc Vincent, ghim chặt vào ván cửa sau lưng anh ta.

Vincent sợ đến sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy mãi không ra tiếng, hai chân không tự chủ được run lẩy bẩy.

Lyle vô cực kỳ hả dạ, tâm tình vô cùng vui vẻ nói với Kane: “Hi vọng viên đạn này có thể nhắc nhở anh ta tầm quan trọng của việc gõ cửa.”

Kane lần đầu tiên gặp mặt còn cảm thấy vị bác sĩ này đùa tương đối vui, nhưng sau vô số lần bị xem bản hiện trường, y quyết định rút lại đánh giá của bản thân, chỉ hận không thể đánh cho Vincent biến thành một khối hình học bất quy tắc, “Nhìn dáng vẻ kia chắc là nhớ kỹ rồi.”

Kane cởi trói cho Lyle, nâng hắn dậy. Lyle dựa vào người y, vừa mặc quần vừa cười trên sự đau khổ của người, “Sweetheart, anh xem anh dọa anh ta đến sắp tè ra quần rồi.”

Kane hờ hững đáp, “Những câu thế này đừng nói ngay trước mặt đương sự chứ.”

Đúng là chèn ép người quá đáng!

Môi Vincent run run, suýt nữa đã ôm mặt khóc rống.

Lyle cay nghiệt nghiến răng: “Đem nước mắt nuốt vào đi anh giai, lúc anh không gõ cửa xông thẳng vào tôi còn muốn khóc hơn đấy.”

Vincent đáng thương đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tôi muốn bỏ việc! Mặc kệ lương cao thế nào tôi cũng nhất định phải bỏ việc!!!

Kane chuyển chủ đề: “Cậu tìm bọn tôi có chuyện gì?”

Vincent đem tất cả năng lượng còn sót lại dồn lên não mới nhớ ra mục đích mình đến đây là gì. Anh ta nhìn bản mặt lạnh như tiền của Kane, lại nhìn đến viên đạn còn đang ghim sau lưng, có moi móc thế nào cũng không có đủ dũng khí đẩy cửa rời đi, chỉ có thể oan ức trả lời: “Ngài Leonard đến tìm Lyle, đang chờ trong phòng khách.”

_______________

Tác Giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường:

Vincent: To con, đôi gay chết tiệt kia bắt nạt tôi hu hu!

To con: Cậu đã làm gì?

Vincent: Tôi không cố ý… chỉ là vô tình… thường xuyên xông vào đúng lúc bọn họ đang đè nhau ra…

To con: Tôi cũng bắt đầu muốn bắt nạt cậu rồi đấy.

Vincent: …
Bình Luận (0)
Comment