Phòng Vũ cũng bị buộc lùi hai bước, ngửa cổ ra sau vất vả lắm mới tránh được cú đấm móc của Dương Lỗi, tiếp đó thủ đao của Dương Lỗi bổ tới, mắt thấy Phòng Vũ sẽ trúng chiêu, ai ngờ Phòng Vũ bỗng nhiên giơ tay lên vặn một cái, chụp lấy tay Dương Lỗi, trở tay vác Dương Lỗi lên, dùng đầu gối ghìm chân Dương Lỗi lại, làm cho Dương Lỗi ngã xuống đất. Lúc bấy giờ, người bình thường sẽ khó mà xoay chuyển tình hình, nhưng Dương Lỗi thuận thế trở tay nắm ngược, kéo cánh tay Phòng Vũ, muốn vật hắn ngã xuống đất. Phòng Vũ buông tay đẩy Dương Lỗi ra, thuận tiện bế Dương Lỗi lên, Dương Lỗi bị cú dập người của Phòng Vũ làm cho ngã dưới đất.
Phòng Vũ cúi đầu nhìn Dương Lỗi nằm dưới đất thở phì phò, Dương Lỗi chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt Phòng Vũ dưới ánh mặt trời.
“Tiếp không?”
Phòng Vũ cũng thở hổn hển, cười hỏi Dương Lỗi.
Phòng Vũ cười một cách tự tin, phấn chấn, hệt như Phòng Vũ của bảy năm trước ở bên ngoài Loạn Thế hỏi hắn: Em còn điên nữa không??
Dương Lỗi im lặng nhìn nụ cười của Phòng Vũ.
“… Tiếp!”
Dương Lỗi không chút do dự bò dậy.
“……”
Ánh mắt Phòng Vũ theo sát hắn.
Phòng Vũ thích nhìn dáng vẻ bướng bỉnh không chịu thua của Dương Lỗi, dáng vẻ đó giống hệt Dương Lỗi năm mười tám mười chín tuổi…