Rạng sáng, di động của Dương Lỗi reo lên.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập reo nhiều lần liên tục, reo đến lần thứ năm thứ sáu, Dương Lỗi mới xoay người cầm lên.
“Dương Lỗi! Lập tức về đơn vị!” Giọng nói nghiêm túc truyền đến từ ống nghe.
“Chính ủy, tôi có việc, xin phép nghỉ.” Dương Lỗi khàn giọng trả lời, định cúp máy.
“Phép của cậu bị hủy! Có tình huống khẩn cấp, nghe rõ không, lập tức về đơn vị!” Giọng điệu của chính ủy vô cùng sốt sắng.
“Nhà tôi có việc, không về được. Xin lỗi.”
“Cậu! …” Chính ủy thở gấp: “Cậu nghe đây, cấp trên vừa phát xuống nhiệm vụ khẩn cấp, huyện Mãnh xảy ra thảm họa núi lở đá trôi trên diện rộng, uy hiếp an toàn tính mạng của người dân, cấp trên yêu cầu lập tức tổ chức giải nguy, đến tiền tuyến cứu viện! Cậu chính là người chỉ huy đội đột kích, Dương Lỗi, cậu phải lập tức về đơn vị, ngay bây giờ, ngay lập tức!”
“……” Dương Lỗi siết chặt di động!
“Bây giờ cậu bỏ lỡ một giây, tức là bỏ lỡ một mạng người!”
Chính ủy không biết Dương Lỗi gặp chuyện gì, nhưng vào giờ phút này, trước thảm họa, trước mạng người, tất cả vấn đề cá nhân đều không đáng nhắc tới!
“Đây là mệnh lệnh!” Chính ủy nghiêm giọng: “Đừng quên, cậu là một quân nhân!”
“… Rõ!”
Dương Lỗi đau đớn nắm chặt điện thoại di động…
Lúc Phòng Vũ trở lại, người bạn kia nói cho hắn biết, có người đến tìm hắn, đợi trong phòng cả đêm, trời vừa sáng đã đi rồi, hình như là có việc gấp.
“Họ gì?”
Phòng Vũ hỏi.
“Chưa nói. Trước đây chưa gặp bao giờ, cao to, dáng dấp sung mãnh, là một anh chàng đẹp trai.”
“……”
Phòng Vũ đứng yên.
“Cậu nói xem, sao cậu bạn này của cậu cũng kỳ quặc y như cậu vậy, suốt tối qua cứ nghe cậu ta bật cái bài hát cũ rích của cậu, tôi nói chứ cái bài đó rốt cuộc có gì hay, một mình cậu nghe không đủ thì thôi đi, cả cậu ta cũng nghe không đủ à? Chả biết nghe bao nhiêu lần nữa…”
Phòng Vũ vào phòng, trong phòng không một bóng người.
Trên bàn là chiếc máy ghi âm và cuộn băng kia…
Hôm đó, một tin tức khẩn cấp thu hút sự chú ý của cả nước.
Tỉnh Vân ở huyện Mãnh liên tục đổ mưa to, nước lũ lan tràn gây lụt lội, rạng sáng đất đá trôi xuống từ trên núi, khiến cho 16 người tử vong, số người trực tiếp gặp nạn lên đến vài trăm người, gần cả ngàn người khẩn cấp sơ tán, bộ đội giải phóng quân và cảnh sát vũ trang vội vàng lên đường đến khu bị nạn giải nguy cứu viện ngay trong đêm, tình hình huyện Mãnh gặp thảm họa chấn động lòng dân cả nước…
…
Bãi rửa xe tiến triển rất thuận lợi, đám anh em đều là người lanh lẹ thạo việc, mặt bằng đã được tìm thuê từ trước để đặt cửa hiệu mặt tiền, thiết bị là hàng nhập khẩu Phòng Vũ mua được thông qua các mối quan hệ cũ, chỉ còn chờ lắp đặt tu sửa là có thể mở cửa làm ăn. Năm xưa Phòng Vũ có rất nhiều anh em, cho dù bây giờ ai cũng đi đường nấy, nhưng nghe nói Phòng Vũ trở về trọng chấn kỳ cổ* gầy dựng sự nghiệp, biết bao người đều quay về giúp một tay, anh thu xếp tôi lo liệu, chẳng bao lâu nữa đại lý xe sẽ có thể khai trương.
*Trọng chấn kỳ cổ: sau khi thất bại, chấn chỉnh lại năng lực rồi đứng dậy lần nữa.Đại lý xe giá thành thấp, tiền vốn ít, vận hành nhanh, Nhị Hắc đã chọn ngày lành cho đại lý xe khai trương.
“Còn thiếu Lỗi Tử nữa thôi, không biết hôm đó có xin nghỉ tới dự được không.” Nhị Hắc nhớ đến Dương Lỗi.
Phòng Vũ không nói gì. Âm thanh từ TV truyền ra, TV đang phát sóng tình hình giải nguy cứu viện ở huyện Mãnh.
“… Chúng tôi đã tìm được chính ủy Lục thuộc đơn vị giải phóng quân, quân đội chính phủ cứu nguy hiện đang ở…” Giọng nói của phóng viên truyền ra từ màn hình.
Phòng Vũ quay đầu lại.
“Đó không phải là đơn vị của Lỗi Tử sao?” Nhị Hắc nhìn về phía TV. Lần trước đến quân doanh gặp Dương Lỗi, Nhị Hắc từng chào hỏi vị chính ủy này: “Đơn vị của bọn họ cũng đến?”
Trên màn hình, mưa như trút nước, phóng viên bị gió thổi lung la lung lay, những binh sĩ mặc áo mưa bất chấp mưa to hối hả cứu nguy đang đứng trong nước bùn vất vả khơi thông một đường ống.
“… Khán giả có thể nhìn thấy mưa vẫn như trút nước, tình hình vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sạt lở núi một lần nữa…”
Trên màn hình, nét mặt của chính ủy tóc hoa râm vừa nghiêm nghị vừa lo âu.
“Trên núi vẫn còn người dân mắc kẹt đang chờ cứu viện, chúng tôi đã phái một đội đột kích giải nguy lên núi cứu người, thành viên trong đội đột kích đều là những cán bộ và chiến sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng, bọn họ từng phụ trách những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, đã lên núi một ngày một đêm rồi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Phóng viên quay về phía ống kính, lo lắng nói.
“Tạm thời đội đột kích đã mất liên lạc với bên ngoài, hiện giờ chúng tôi không biết trên núi còn bao nhiêu người dân đang chờ cứu viện, cũng không biết tình hình các binh sĩ như thế nào, chỉ có thể lo lắng chờ đợi tin tức, cho phép chúng tôi báo tên những chiến sĩ bộ đội con em dũng cảm này, để mọi người cầu phúc cho bọn họ, bọn họ gồm tham mưu tác huấn thuộc trung đoàn chỉ huy Dương Lỗi, trung đội trưởng đội 1 thuộc đại đội 2 Vương Chí Thành, đại đội trưởng đội 3 Hoàng Quốc Thao…”
Nhị Hắc nhìn TV, sợ ngây người.
“Anh Vũ, vừa rồi… vừa rồi có phải…”
Nhị Hắc lắp ba lắp bắp, quay đầu lại, ngơ ngẩn, vội vàng đuổi theo tới ngoài cửa:
“Anh Vũ! …”