Kim Bài Đả Thủ

Chương 29

Trong toilet bắt gặp Đinh Văn động tay động chân với Dương Lỗi, mặc dù Phòng Vũ chỉ liếc một cái, nhưng cái liếc đó đã đủ khiến Đinh Văn rút tay về. Đinh Văn từng gặp không ít dân giang hồ, nhưng hắn vẫn e sợ ánh mắt của Phòng Vũ.

“Gần đây cậu và tên Đinh Văn kia thân thiết lắm phải không?”

Có một lần, Dương Lỗi ăn xong lại đứng dậy muốn đi, Phòng Vũ nhịn không được gọi hắn lại.

“Cũng tàm tạm.”

“Cũng tàm tạm là thế nào?”

“Không phải anh ta từng giúp tôi sao? Chỉ quen biết vậy thôi.” Trong ấn tượng của Dương Lỗi, Phòng Vũ chưa bao giờ chú ý đến Đinh Văn, sao đột nhiên lại hỏi về Đinh Văn.

“… Cậu có biết hắn là loại người gì không?”

Phòng Vũ nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, hỏi.

Dương Lỗi bắt đầu cảm thấy có vấn đề.

“Loại người gì?”

Hắn nhìn Phòng Vũ chằm chằm.

Lúc ấy không có những anh em khác, Phòng Vũ cũng không muốn nhịn nữa, nhíu mày.

“Còn phải hỏi à, hôm đó trên bàn tiệc hắn nhìn cậu thế nào, cậu không biết sao?”

“Tôi biết, anh ta cũng giống Hoa Miêu.” Dương Lỗi nói, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy như bị gai đâm vào trong lòng.

“Biết vậy mà cậu còn đến gần hắn?? Cậu… không khó chịu ư?”

“Anh có ý gì, không phải anh cũng rất thân với Hoa Miêu sao? Vậy anh có ghét Hoa Miêu không? Anh có thấy khó chịu không?”

Phòng Vũ không ngờ Dương Lỗi lại dùng thái độ này trả lời mình. Phòng Vũ vốn đã bực bội rồi, thái độ của Dương Lỗi càng làm hắn tức giận hơn.

“Thế thì liên quan gì? Hoa Miêu là anh em của tôi! Là người từng bán mạng cho tôi!”

“Bây giờ Đinh Văn cũng là bạn của tôi! Anh ta là ‘người như vậy’ thì không thể kết bạn với ai à? Mắc mớ gì anh lại thấy khó chịu? Người ta cũng là người, cũng có quyền được kết bạn!”

Dương Lỗi không biết tại sao mình lại tức giận như thế, nhưng hắn không thể khống chế bản thân cãi lại Phòng Vũ.

Đinh Văn thích đàn ông, bị người khác gọi là “đồ tâm thần”, “đầu óc có vấn đề”, tuy rằng đến tận bây giờ Dương Lỗi vẫn không xem mình là người như Hoa Miêu và Đinh Văn, nhưng hiện tại hắn có thể hiểu được tình cảm của bọn họ. Quan điểm và cách nghĩ của Dương Lỗi cũng dần dần thay đổi, ít nhất hắn tôn trọng bọn họ, bởi vì hắn cũng ấp ủ tình cảm này.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và giọng điệu ghét bỏ của Phòng Vũ, mặc dù đang hướng về Đinh Văn, Dương Lỗi lại cảm thấy như đang hướng về mình. Đây chính là thái độ và cách nhìn của Phòng Vũ với những người như thế, đó là sự xem thường từ sâu trong lòng Phòng Vũ, theo lời Phòng Vũ thì nó gọi là “khó chịu”!

“……”

Phòng Vũ kinh ngạc nhìn Dương Lỗi.

Trong ấn tượng của Phòng Vũ, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau vì người ngoài.

Lúc trước Xuyên Tử và Tiểu Vũ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, tuy Xuyên Tử là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, Tiểu Vũ là người thân của Phòng Vũ, nhưng hai người cũng chưa cãi nhau câu nào.

Phòng Vũ cúi đầu, rút ra một điếu thuốc trong túi áo.

Hắn cúi đầu hút, không nói thêm gì nữa.

Dương Lỗi cũng không nói gì, quay lưng bỏ đi.

Phòng Vũ ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng của Dương Lỗi…

Tuy Dương Lỗi không có ý nghĩ ngoài luồng nào với Đinh Văn, nhưng sau khi quen thân với nhau, Dương Lỗi cảm thấy Đinh Văn thật sự không tệ. Hơn nữa Đinh Văn không giống dân xã hội đen như hắn, Đinh Văn là thành phần trí thức chân chính, là nhân tài ngành kỹ thuật. Đinh Văn nói rất nhiều thứ khiến Dương Lỗi mở rộng tầm mắt, ví dụ như qua vài năm nữa, máy nhắn tin và điện thoại di động mới trở nên phổ biến, nhưng lúc đó Đinh Văn đã biết tuốt.

Đinh Văn tìm được rất nhiều trò chơi có thể ứng dụng cho máy vi tính, từ đĩa mềm cho đến đĩa CD, từ cài đặt cho đến thao tác, kiên nhẫn hướng dẫn Dương Lỗi từng bước một. Trước mặt xuất hiện một bến bờ để trốn tránh hiện thực, Dương Lỗi không do dự đâm đầu vào thế giới ảo, tự mình gạt mình.

Muốn đến nhà Đinh Văn, Dương Lỗi nhất định phải đi ngang qua con đường dưới nhà Phòng Vũ, sau đó rẽ qua hai góc đường. Con đường này hắn đã đi thuộc làu, nhưng bây giờ mục đích chẳng còn như xưa. Mỗi khi đi ngang qua nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi đều cố gắng không nhìn lên trên. Nhiều lần đi đến gần cầu thang dẫn lên sân phơi ở tầng hai, Dương Lỗi chỉ muốn xông thẳng lên ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn ráng nhịn, tiếp tục đi về phía trước.

Dương Lỗi không hề biết, thật ra Phòng Vũ đứng trên ban công lầu tám đã nhìn thấy mình rất nhiều lần.

Lần đầu tiên thấy Dương Lỗi đi ngang qua, Phòng Vũ theo bản năng cất tiếng gọi: “Dương Lỗi!”

Dương Lỗi không nghe thấy, tiếp tục đi.

Phòng Vũ cứ tưởng Dương Lỗi muốn đến nhà mình nên không gọi nữa, thế mà lại thấy Dương Lỗi đi thẳng sang con đường phía trước.

Lúc này Phòng Vũ vội mang giày chạy xuống lầu đuổi theo, khi xuống lầu hắn còn nghĩ hôm nay đúng lúc mình lái xe ở nhà hàng về, đang đậu ở dưới lầu, có thể dẫn Dương Lỗi ra ngoài hóng gió, sẵn tiện đến nơi nào giải trí một chút…

Chờ đến khi Phòng Vũ đuổi kịp, Dương Lỗi đã quẹo sang con đường khác. Phòng Vũ đuổi tới ngã rẽ, vừa định gọi Dương Lỗi thì lại thấy Đinh Văn đứng ở giao lộ đối diện vẫy tay với Dương Lỗi, Dương Lỗi băng qua đường đi tới gần Đinh Văn, hai người cười cười nói nói, cùng nhau bước vào cổng khu dân cư.

Hôm đó Phòng Vũ mới biết, thì ra Đinh Văn ở gần mình như thế.

Sau hôm đó Phòng Vũ mới biết, mỗi tối Dương Lỗi đến nơi nào.

Cũng kể từ hôm đó, Phòng Vũ thường xuyên nhìn thấy Dương Lỗi đi ngang qua nhà mình vào xế chiều, nhưng hắn không gọi Dương Lỗi nữa.

Cho dù ở chơi muộn đến đâu, Dương Lỗi vẫn nhất quyết không qua đêm ở nhà Đinh Văn, mặc cho Đinh Văn có giữ hắn lại thế nào.

Tuy rằng Đinh Văn muốn từ từ mà tiến, nhưng người trong lòng ở ngay bên cạnh, ai mà nhịn cho nổi. Đinh Văn luôn dùng ánh mắt nồng nàn tình cảm nhìn Dương Lỗi, ánh mắt kia vô cùng da diết, Dương Lỗi chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.

Thỉnh thoảng Đinh Văn sẽ cố ý nắm bàn tay đang cầm chuột của Dương Lỗi mà di động, thỉnh thoảng lại mượn cớ dạy Dương Lỗi dùng máy vi tính mà nhích lại gần, áp sát mặt mình vào mặt Dương Lỗi.

Những lúc như thế Dương Lỗi sẽ tránh né, nếu Đinh Văn làm quá trớn, Dương Lỗi sẽ thẳng thừng từ chối.

Dương Lỗi cũng cảm thấy áy náy, hắn biết mình đang lợi dụng tình cảm của Đinh Văn để tìm chỗ trốn tránh, hắn cũng biết làm vậy là không công bằng với Đinh Văn, vì thế quyết định mấy ngày nữa sẽ ngừng đến đây.

Nhưng bây giờ Đinh Văn đã yêu Dương Lỗi say đắm, không còn vừa gặp đã yêu như ngày đầu tiên. Đinh Văn cũng sắp nhịn hết nổi. Tối nay lúc Dương Lỗi đang tập trung chơi game, Đinh Văn ngồi một bên ngẩn ngơ nhìn Dương Lỗi, nhịn không được thò tay chạm vào đũng quần của Dương Lỗi.

Dương Lỗi lập tức đứng dậy, nhìn Đinh Văn chằm chằm.

“Nếu anh còn làm thế, tôi thật sự không thể tới đây nữa.”

“Anh Lỗi, em thật sự thích anh. Em không thể khống chế bản thân mình nữa.”

Đinh Văn rầu rĩ nói. Đinh Văn thích gọi Dương Lỗi là anh Lỗi, nhưng thật ra Đinh Văn lớn hơn Dương Lỗi hai tuổi.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“… Nhưng tôi không thích anh.”

Dương Lỗi biết nói thẳng thế này sẽ tổn thương đối phương, nhưng dù sao vẫn tốt hơn để đối phương hy vọng hão huyền.

“Anh thật sự không có cảm giác gì với em sao?”

Đinh Văn đau khổ nói.

Nhìn ánh mắt của Đinh Văn, Dương Lỗi cảm thấy như đã từng quen biết, bởi vì hắn cũng trải qua rồi.

Dương Lỗi chợt nghĩ đến lời nói hôm đó của Hoa Miêu.

Có một số người không quen biết thì tốt hơn, bởi vì sau khi quen biết chỉ càng thêm phiền não mà thôi.

“Anh là người… rất tốt. Tôi hy vọng chúng ta vẫn là bạn bè.” Dương Lỗi nói.

Đinh Văn im lặng.

“Em cảm thấy anh là người có thể chấp nhận chuyện này. Anh từ chối em, có phải vì trong lòng anh đã có người nào không?” Đinh Văn nói.

Dương Lỗi không trả lời, ngầm thừa nhận.

“Là Phòng Vũ kia phải không?”

Có lẽ người đồng tính thực thụ như Đinh Văn đều nhạy cảm bẩm sinh, nhất là với tâm tư của người khác. Giống như Hoa Miêu vậy, lúc Dương Lỗi còn chưa hiểu rõ điều gì, Hoa Miêu đã nhìn ra Dương Lỗi “có tâm tư” với Phòng Vũ giống mình, ngay cả Đinh Văn cũng có thể nhìn ra Phòng Vũ là người trong lòng của Dương Lỗi từ những chi tiết vụn vặt.

“Vậy anh ta có thích anh không?”

Đinh Văn hỏi.

Dương Lỗi cảm thấy câu hỏi này rất hay, hắn cũng muốn hỏi nhưng vẫn chưa dám hỏi.

“Anh ấy chỉ coi tôi là anh em. Tôi cũng không thể làm trò nữa.”

Dương Lỗi cười khổ, còn an ủi Đinh Văn.

“Anh là người tốt, lại có học vấn, nhất định sẽ tìm được người đối xử tốt với mình. Anh nhìn tôi đi, tôi chỉ là một tên côn đồ thôi, còn chưa học đại học nữa.”

Dương Lỗi đi lấy túi của mình. Hắn nên rời khỏi đây.

Đinh Văn bỗng nhiên đứng dậy, không đợi Dương Lỗi phản ứng, Đinh Văn đã ôm chặt lấy Dương Lỗi.

“Anh Lỗi, cho em ôm một cái đi. Chỉ ôm một cái thôi, xin anh đấy.”

Trái tim Đinh Văn tan nát rồi.

“……”

Dương Lỗi không đẩy Đinh Văn ra, hắn có thể hiểu được nỗi đau yêu đơn phương.

Tối hôm đó Đinh Văn thật sự chỉ ôm Dương Lỗi, không có làm gì khác. Đinh Văn nài nỉ Dương Lỗi ở lại thêm một lát, ở lại bên cạnh mình, cho dù chỉ là thương hại mình cũng được.

Nhìn ánh mắt của Đinh Văn, Dương Lỗi đồng ý. Bọn họ không có chơi game nữa, Dương Lỗi kiên nhẫn nói chuyện với Đinh Văn, thẳng đến khi tâm trạng của Đinh Văn khá hơn…

Cuộc trò chuyện này kéo dài suốt một đêm, lúc Dương Lỗi muốn đi đã là năm giờ sáng.

“Đừng đi, ở nhà em ngủ một lát rồi hẵng về.” Đinh Văn cầu xin.

“Không được, anh mau nghỉ ngơi đi.” Giường ở nhà Đinh Văn rất nhỏ, Dương Lỗi không muốn xảy ra chuyện không cần thiết.

“Vậy để em tiễn anh xuống dưới.”

Hai người xuống lầu, ra khỏi khu dân cư. Bên ngoài trời vẫn còn tối, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dương Lỗi đi tới cổng, bảo Đinh Văn đừng tiễn nữa, mau về nhà ngủ đi, nhưng Đinh Văn vẫn quyến luyến níu tay hắn. Dương Lỗi đang bảo Đinh Văn trở về, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đứng ở con đường đối diện, Dương Lỗi lập tức ngây ngẩn.

Hôm đó, Phòng Vũ thức trắng đêm ở nhà hàng để giải quyết công việc, mệt nhọc cả đêm mới về nhà. Sắc mặt Phòng Vũ uể oải, hắn đang đứng trong một tiệm ăn mở cửa sớm nhất ở con đường đối diện để mua gì đó ăn tạm.

Phòng Vũ vừa xoay người, lập tức nhìn thấy Dương Lỗi và Đinh Văn đi ra từ khu dân cư đối diện.
Bình Luận (0)
Comment