Kim Bài Đả Thủ

Chương 47

“……”

Phòng Vũ choáng váng, bối rối, không biết nên làm thế nào.

Đúng vậy, hắn hiểu rất rõ, hắn không thể lừa gạt chính mình nữa. Dương Lỗi không phải là anh em của hắn, nếu là anh em, bọn họ sẽ lên giường đến không biết trời trăng gì sao? Nếu là anh em, vừa chạm vào cơ thể của Dương Lỗi, phần dưới của hắn sẽ cương sao? Nếu là anh em, thấy Dương Lỗi hôn cô gái khác, hắn sẽ bỏ đi mượn rượu giải sầu sao?

Lúc trước chính hắn đã từng nói, không thể tiếp tục “chơi” như vậy nữa, nếu còn tiếp tục, ngay cả anh em cũng không thể làm.

Nhưng từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không thể làm anh em của nhau rồi, bọn họ đã sớm không xem đối phương là anh em…

Bây giờ đột nhiên nghe Dương Lỗi nói “tôi thích anh”, Phòng Vũ bị sốc nặng, tư duy và lý trí của hắn lập tức phản ứng theo bản năng, khiến hắn khiếp sợ những lời này, khiến hắn muốn bác bỏ nó, phủ nhận nó, nhưng chính Phòng Vũ cũng không hiểu, tại sao bây giờ trong lòng mình lại nổi bão như vậy!

“… Cậu nhầm rồi!”

Phòng Vũ thốt ra một câu, không biết nói cho Dương Lỗi nghe hay đang nói với bản thân mình!

“Nhầm rồi?”

Dương Lỗi mở to mắt nhìn Phòng Vũ, gần như muốn móc tim mình ra cho Phòng Vũ xem!

“Ngay cả trong mơ tôi cũng nghĩ đến anh! Như vậy là nhầm sao?!”

Dương Lỗi cũng muốn mình nhầm lắm chứ, nếu là nhầm thì không cần chịu dằn vặt đau khổ thế này! Nhầm ư? Nếu trái tim cũng nhầm được, hắn tình nguyện xem đây là một sai lầm, một sai lầm tột cùng!

“Anh cũng có cảm giác đối với tôi!” Dương Lỗi giương cặp mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào Phòng Vũ. “Anh dám nói anh không có chút cảm giác nào với tôi không??”

“……”

Mình dám nói không? Phòng Vũ cũng đang tự hỏi.

Nếu không có cảm giác với cậu ấy, mình sẽ để ý đến việc cậu ấy hôn Phương Mai sao? Sẽ nổi giận khi hiểu lầm cậu ấy và Đinh Văn cũng “chơi” như vậy sao? Sẽ ôm chặt cậu ấy dưới ánh ban mai, không muốn cậu ấy rời đi, sẽ lên giường làm thế với cậu ấy sao? …

Mình sẽ làm như vậy sao??

Phải chăng… đó là “thích” mà Dương Lỗi vừa nói?

Mình đã yêu Dương Lỗi rồi sao? Yêu anh em của mình, một người đàn ông giống như mình?!

Từng bộ phận trong đầu đều nói với Phòng Vũ, đó là nhầm lẫn, là sai lầm, sai lầm nghiêm trọng. Sao lại như vậy được? Hắn rất bình thường! Dương Lỗi cũng bình thường! Bọn họ không phải là người như Hoa Miêu, hoàn toàn không phải, chưa bao giờ phải!

Nhưng tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, tại sao lại cố tình xảy ra giữa hắn và Dương Lỗi?

Loại tình cảm này thật khó mà giải thích, trong hơn hai mươi năm cuộc đời, bất kể đối mặt với hiểm cảnh khó khăn và nguy khốn cỡ nào, Phòng Vũ cũng chưa từng rối loạn như bây giờ, chưa từng bất lực như bây giờ.

“Phòng Vũ!!”

Dương Lỗi buồn bã gọi.

“Đừng nói nữa!”

Phòng Vũ rống lên, hắn rối loạn! Tất cả mọi thứ đều rối loạn!

“… Chúng ta cần phải suy nghĩ lại!”

Phòng Vũ chỉ có thể nói câu đó. Không thể như vậy được, hắn và Dương Lỗi cần phải suy nghĩ lại, suy nghĩ xem tại sao bọn họ lại trở thành thế này, suy nghĩ xem bọn họ vượt qua ranh giới từ khi nào, mất khống chế dẫn đến cục diện không thể cứu vãn như hiện nay, nghĩ xem bọn họ là gì của nhau, bọn họ đều là đàn ông, bọn họ vốn là anh em tốt, giữa bọn họ, rốt cuộc có… tình yêu hay không!

Nhìn Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy lòng mình nguội lạnh.

Hắn biết, hắn liều lĩnh nói hết mọi thứ trước mặt Phòng Vũ, muốn Phòng Vũ chấp nhận chuyện này là điều quá khó.

Hai người đều hiểu, ở thời đại này, đi một bước kia có ý nghĩa gì.

Nghĩa là phía trước là một con đường không thấy ánh sáng, nghĩa là bọn họ sẽ bước chân vào vũng bùn, nghĩa là có nhiều thứ mà bây giờ bọn họ chưa đoán trước được, cũng như chẳng biết mình có thể chấp nhận hay không.

Nhưng bây giờ Dương Lỗi không quan tâm đến việc này. Hắn chỉ quan tâm Phòng Vũ có thích mình không? Trong lòng Phòng Vũ có mình hay không?

Chỉ cần trong lòng Phòng Vũ có hắn, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì, hắn không sợ, hắn không sợ gì hết, chỉ cần có Phòng Vũ bên cạnh, cả đời này, hắn chấp nhận tất cả, hắn cam tâm tình nguyện nhận tất cả…

Dương Lỗi im lặng. Hắn và Phòng Vũ đều không lên tiếng. Trong phòng giống như không có người nào tồn tại, chỉ có áp lực và tâm trạng trĩu nặng của cả hai.

Bên ngoài tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, xuyên qua màn đêm yên tĩnh, xuyên qua căn phòng không tiếng động, trở thành âm thanh duy nhất của hiện tại.

“Được. Chúng ta suy nghĩ lại.”

Một lúc lâu sau, Dương Lỗi lên tiếng.

Giọng nói của hắn ảm đạm, mệt mỏi.

Dương Lỗi từ từ xoay người lại, đi về phía cửa. Phòng Vũ không có ngăn cản Dương Lỗi. Phòng Vũ không nói lời nào.

Dương Lỗi đặt tay lên nắm cửa.

“Phòng Vũ.”

Dương Lỗi đưa lưng về phía Phòng Vũ, nói. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Những gì tôi nói đêm nay đều là lời thật lòng. Nếu nó làm anh khó xử thì cứ quên nó đi.”

“Ban đầu là tôi muốn chơi như vậy, là tôi kéo anh xuống nước, không liên quan gì đến anh hết, anh đừng cảm thấy mình có trách nhiệm.”

“Nếu anh muốn không gặp lại tôi nữa, sau đêm nay…”

Dương Lỗi ngừng một lát.

“… Tôi sẽ không để anh nhìn thấy tôi nữa…”

Dương Lỗi mở cửa, đi ra ngoài.

Tiếng bước chân của hắn dần dần biến mất trong hành lang.

Nghe tiếng chân xa dần, Phòng Vũ có cảm giác Dương Lỗi sẽ không bao giờ đến đây nữa…

Phòng Vũ ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn nhìn chằm chằm mặt bàn, không nhúc nhích.

Bàn tay đặt trên bàn, từ từ nắm lại thành quyền…

Dương Lỗi bước từng bước, đi về nhà.

Hắn đi giữa màn mưa, đi ở trên đường, chậm chạp không vội vã, giống như cái xác không hồn.

Hắn đi rất chậm, lúc đi xuống từ lầu tám nhà Phòng Vũ, hắn hy vọng có thể nghe tiếng Phòng Vũ gọi tên mình, hy vọng Phòng Vũ sẽ đuổi theo sau, hy vọng Phòng Vũ sẽ chạy đến kéo hắn lại, bảo hắn đừng đi, hy vọng Phòng Vũ sẽ nói với hắn, sao tôi có thể không gặp cậu chứ?? Đừng đi, ở lại với tôi đi!!

Tiếc là mặc kệ Dương Lỗi quay đầu mấy lần, phía sau chỉ là đêm tối mù mịt và màn mưa vô tận.

Toàn thân Dương Lỗi đều bị mưa xối ướt đẫm, hắn ngẩng đầu lên, để cho nước mưa cọ rửa mặt mình, sau đó nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa tùy ý chảy dài trên mặt…

Đây là tình yêu đầu tiên trong đời hắn, không ngờ nó lại chết yểu như vậy.

Dương Lỗi không trách Phòng Vũ, không trách bất kỳ ai, chỉ tự trách bản thân.

Trách mình dại dột đâm đầu vào tình yêu, cuối cùng đâm đến đầu rơi máu chảy.

Dương Lỗi không biết mình quay về nhà bằng cách nào. Hắn mở cổng sắt ra, chợt nhớ mình đã đưa cho Phòng Vũ một chùm chìa khóa mở cánh cổng này, hắn cười khổ.

Sau này, có lẽ Phòng Vũ sẽ không bao giờ mở cánh cổng nhà mình nữa.

Đêm khuya, mọi người trong nhà đã say giấc, không ai biết Dương Lỗi ướt sũng đi lên lầu, hắn vào phòng, đóng cửa lại.

Dương Lỗi đứng trước cửa sổ, mặc cho nước mưa trên người nhiễu xuống sàn nhà tạo thành một vũng nước, hắn không muốn lau nó, cũng không muốn đi thay quần áo.

Trong căn phòng này vẫn còn lưu lại mùi hương của Phòng Vũ, nhiệt độ cơ thể của Phòng Vũ.

Nhưng từ giờ trở đi, mọi thứ ở đây, hắn sẽ mất tất cả…

Bên ngoài cầu thang, có tiếng bước chân vang lên.

Có người đi lên lầu.

Dương Lỗi nghe thấy tiếng động, hắn nghĩ chắc mình đã đánh thức thím Trương. Dương Lỗi lấy lại tinh thần, lau nước mưa trên mặt.

Có người gõ cửa.

Dương Lỗi bước ra mở cửa.

“……”

Dương Lỗi chết trân tại chỗ.

Hắn ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt, quên cả nói chuyện, quên cả hô hấp…

Phòng Vũ bước vào phòng, tựa lưng lên cửa.

Cả người Phòng Vũ cũng ướt đẫm nước mưa.

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi chằm chằm, sau đó đột nhiên kéo Dương Lỗi vào lòng, lấp kín bờ môi của hắn…
Bình Luận (0)
Comment