Phòng Vũ leo tường vào.
Phòng Vũ đuổi theo Kiều Hoằng tới thị trấn H rồi mới ra tay, Kiều Hoằng cũng nổ súng bắn trả, tiếng súng kinh động đến hộ gia đình trong thị trấn. Phòng Vũ bắn hai phát, một phát xuyên qua xương đầu gối của Kiều Hoằng, phát còn lại bắn vào trước ngực Kiều Hoằng.
“Có bắn chết không?”
Dương Lỗi hỏi.
“Không biết.”
Sau khi Phòng Vũ bắn phát thứ hai, có người qua đường thò đầu vào hẻm trông thấy Kiều Hoằng trúng đạn, hoảng sợ hét toáng lên. Phòng Vũ không thể nổ súng nữa, cũng không kịp xác nhận Kiều Hoằng đã chết hay chưa, nhưng căn cứ theo vị trí trúng đạn, Kiều Hoằng không chết cũng mất nửa cái mạng.
Sự sống chết của Kiều Hoằng có liên hệ trực tiếp đến việc định tội Phòng Vũ, Dương Lỗi đã thử nghe ngóng, nhưng thành phố H đang là tâm điểm của nghiêm đả, cảnh sát nơi đó vô cùng cẩn thận, tin tức vẫn chưa truyền tới đây.
“Súng đâu?”
“Xử lý rồi.”
Phòng Vũ dùng khẩu súng lục năm phát kia đấy. Đó là khẩu súng La Cửu đưa cho hắn, dùng trong tình huống khẩn cấp. Lúc đưa súng cho Phòng Vũ, La Cửu từng dặn dò, nếu không rơi vào đường cùng thì đừng dùng, có lẽ La Cửu cũng không ngờ được công dụng cuối cùng của khẩu súng này.
“Tôi đã tìm một chiếc xe quân đội, đang đỗ ở bên ngoài, anh ăn chút gì rồi tắm rửa đi, chúng ta lập tức lên đường.”
Dương Lỗi thấp giọng nói, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn cho Phòng Vũ, tiếp theo lấy ra một cái vali đã sắp xếp xong xuôi ở sau giường. Dương Lỗi bình tĩnh một cách lạ thường.
“Tôi đã thu xếp đồ đạc, những thứ cần dùng đều ở bên trong.”
Trước khi cảnh sát tới lục xét, Dương Lỗi đã đến nhà Phòng Vũ, mang những vật dụng thiết yếu về đây, rồi lại chuẩn bị thêm những đồ dùng cần thiết mà mình có thể nghĩ đến, nhét hết vào trong vali.
“Một người lính thuộc hạ cũ của bố tôi là bạn tôi, anh ấy canh giữ nhà kho ở huyện Thuần, có xây một căn nhà trại ở đó, sau khi xuất ngũ về quê đã đưa chìa khóa lại cho tôi. Nơi đó là khu vực quản lý bởi quân đội, người bình thường không được vào, an toàn lắm, anh trốn ở đó vài ngày đi, không cần lo lắng chuyện bên đây, cứ giao cho tôi.”
Dương Lỗi hối hả dặn dò, Phòng Vũ không nói gì, chỉ nhìn hắn.
“Ban ngày tôi đã đi một chuyến, sắp xếp ổn thỏa rồi, cái gì cũng có hết, đến là ở được ngay.”
Dương Lỗi nghĩ, bây giờ Phòng Vũ đã trở về, muốn chạy ra không phải là chuyện dễ, trước tiên cứ tìm chỗ an toàn trốn một hồi rồi tính sau, chờ hắn nghĩ cách giải quyết, hắn nhất định sẽ nghĩ cách cứu Phòng Vũ, hắn phải nghĩ được cách!
Dương Lỗi đưa quần áo sạch cho Phòng Vũ, đẩy Phòng Vũ vào nhà tắm.
Đến khi cửa phòng đóng lại, nghe tiếng nước chảy bên trong, Dương Lỗi mới giải tỏa cảm xúc vẫn luôn đè nén của mình. Mắt hắn cay cay, hơi nóng xông thẳng lên hốc mắt.
Mới vài ngày ngắn ngủi, thế mà suýt chút nữa hắn đã không nhận ra Phòng Vũ rồi.
Dương Lỗi nhắm chặt hai mắt, muốn làm cho bản thân quên đi dáng vẻ tiều tụy, xanh xao, phờ phạc của Phòng Vũ, hắn muốn quên ngay lập tức, nhưng lại không thể quên được, hình ảnh ấy đã chiếm cứ đầu óc của hắn.
Hắn không biết vài ngày ngắn ngủi vừa qua, Phòng Vũ đã trải qua những gì, cái chết của La Cửu đã gây ra cú sốc thế nào với Phòng Vũ.
Hắn chỉ biết, Phòng Vũ đang ở trước mặt hắn, người yêu của hắn, người mà hắn luôn luôn nhung nhớ, vậy mà hắn không tài nào nhìn thẳng vào Phòng Vũ được, chỉ cần nhìn thêm một chút, lòng hắn lại đau như cắt…
Dương Lỗi mang đồ đạc lên xe, Phòng Vũ vẫn chưa đi ra. Dương Lỗi sợ Phòng Vũ bị thương cử động không tiện, cho nên đẩy cửa phòng tắm ra.
“……”
Dưới vòi sen, Phòng Vũ không nhúc nhích, vùi mặt vào lòng bàn tay. Nước xối lên cơ thể của Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ không có phản ứng gì. Nghe tiếng Dương Lỗi đẩy cửa, Phòng Vũ hơi giật mình, vội vàng đưa tay lau mặt, không quay đầu lại.
Từ khi La Cửu chết đến nay, Phòng Vũ chưa rơi giọt nước mắt nào.
Đàn ông đổ máu, đổ mồ hôi, không đổ lệ.
Dương Lỗi dừng một lát, im lặng đi tới.
Dương Lỗi đưa tay xoay vai Phòng Vũ, Phòng Vũ vẫn không chịu xoay người. Dương Lỗi dùng sức xoay Phòng Vũ lại đây, áp gương mặt không chịu ngẩng lên của Phòng Vũ vào hõm vai mình, ôm lưng Phòng Vũ.
“… Không có gì… đừng cố nhịn…”
Nước xối lên người Dương Lỗi, toàn thân Dương Lỗi sũng nước, nước thấm ướt mái tóc của hắn, từng giọt theo tóc chảy xuống.
“… Anh báo thù cho anh Cửu rồi… anh Cửu lên đường cũng yên tâm…”
“… Không sao đâu… còn tôi mà… không sao…”
Dương Lỗi siết chặt cánh tay…
Phòng Vũ vùi mặt vào vai Dương Lỗi, Dương Lỗi cảm giác được lưng Phòng Vũ từ từ run lên dưới tay mình…
Phòng Vũ đột nhiên ôm lấy hắn…
Đợi Phòng Vũ bình tĩnh lại, ra khỏi phòng tắm, Phòng Vũ đòi đi.
“Anh nói cái gì?”
Dương Lỗi không tin vào tai mình.
“Tôi không thể đến nơi mà em nói.”
Phòng Vũ mạo hiểm trở về chỉ để gặp Dương Lỗi một lần. Bây giờ gặp được rồi, hắn không còn lo lắng nữa.
“Tại sao?”
Dương Lỗi biết tại sao!
“Sợ liên lụy tôi phải không??”
Dương Lỗi vừa giận vừa sốt ruột, Phòng Vũ đúng là Phòng Vũ, đến lúc này mà còn nghĩ như thế!
“Được thôi, tôi đi tìm thuộc hạ của Kiều Tân bắn một phát, vậy là cùng xuồng với anh rồi.”
Dương Lỗi muốn mở cửa, nhưng bị Phòng Vũ túm lại.
“… Dương Lỗi!”
“Anh biết tôi nói được làm được!”
Dương Lỗi kéo Phòng Vũ.
“Đừng nói nhảm nữa! Lấy đồ đạc lên xe đi!”
Đêm khuya, một chiếc xe Jeep có giấy phép quân dụng đội mưa chạy đến huyện Thuần, biển số xe quân đội
[1] giúp đi đường không gặp trở ngại, không bị trạm kiểm soát nào ngăn cản.
Trước đây nhà kho ở huyện Thuần là nhà kho quân sự, sau này bị bỏ hoang, nhưng vẫn nằm trong phạm vi quản lý của quân đội. Một người lính tình nguyện dưới quyền Dương Đại Hải phụ trách trông coi nhà kho này, người nọ xây một căn nhà trại ở phía sau thôn làng trong khe núi gần đó, đến khi giải ngũ về quê, không còn sử dụng căn nhà này nữa, cho nên nhờ Dương Lỗi trông chừng giúp, đợi mai mốt tính sau. Nhà trại nằm ở vị trí vắng vẻ, gần nơi có người giúp đỡ, trên núi còn có hầm trú ẩn của doanh trại quân đội địa phương, gặp tình huống bất ngờ có thể ẩn nấp thoát thân. Đây là nơi tốt nhất mà Dương Lỗi có thể sắp xếp cho Phòng Vũ.
“Hệ thống cung cấp nước vẫn chưa thông, sau nhà có miệng giếng, nước cũng sạch lắm, trong tủ chén có bánh quy khô, đồ hộp, mì ăn liền, không đủ thì mấy ngày nữa tôi đưa tiếp. Buổi tối nếu lạnh, trong tủ có vài tấm đệm, đừng nhóm lửa, có khói bên ngoài sẽ thấy.”
“Đây là radio, nếu buồn thì lấy ra nghe, hết pin cứ tìm trong ngăn kéo, có cả lốc luôn.”
“Từ con đường bên trái đi về hướng đông có một khu chợ nhỏ, ở đó có một buồng điện thoại công cộng. Chúng ta cách một ngày liên lạc một lần, cứ lần lượt 7 giờ, 8 giờ, 9 giờ tối, mỗi lần mỗi khác, không thể theo thời gian cố định. Chừng nào anh tới thì cứ ở đó chờ tôi, đúng giờ tôi sẽ gọi cho anh. Đợi 10 phút mà không thấy tôi gọi, anh lập tức rời khỏi đó ngay.”
“Đây là giấy thông hành tôi chuẩn bị cho anh, nhớ phải cất kỹ, nếu gặp người trong quân đội muốn kiểm tra, anh cứ đưa cho người ta xem.”
“Muốn tìm tôi thì gọi số này, là một người anh em của tôi, người này tin được, không phải người trong giới, không ai tra được đâu…”
“Lỡ như gặp tình huống khẩn cấp, anh hãy lên núi, đi dọc theo đường núi đến ngã rẽ thứ ba, bên phải có một dốc đá, dưới dốc đá là một hầm trú ẩn thông xuống chân núi, nhớ kỹ, đừng bao giờ đi nhầm, anh lặp lại chỗ đó lần nữa cho tôi nghe xem…”
Dương Lỗi dặn dò cẩn thận, thẳng đến khi không còn nghĩ ra được gì chưa nói nữa.
“Tôi phải đi rồi, tôi không thể ở đây lâu được.”
Muốn bảo vệ Phòng Vũ, trước tiên phải bảo vệ chính mình, Dương Lỗi hiểu rất rõ.
“Giúp tôi trông chừng La Văn.”
Trong lòng Phòng Vũ vẫn không quên di ngôn của La Cửu.
“Anh yên tâm.”
Hai người nói xong thì ngừng lại, im lặng một lát. Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng đang nhìn hắn trong bóng đêm.
“Tôi sẽ nghĩ cách, anh phải chờ tôi trở lại. Nhiều nhất là một tuần, tôi nhất định sẽ tìm được cách.”
Dương Lỗi thấp giọng nói một cách kiên định.
“Anh cứ ở đây, đừng đi đâu hết, nhất định phải chờ tôi, biết không?”
Phòng Vũ khẽ gật đầu.
“Em cũng cẩn thận.”
Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi gật gật đầu, đi vài bước tới cửa. Hắn bất chợt dừng bước, xoay người lại đi đến trước mặt Phòng Vũ, kéo cổ Phòng Vũ xuống, đặt một nụ hôn nặng nề lên môi Phòng Vũ.
“… Chờ tôi! …”
Dương Lỗi buông Phòng Vũ ra, vuốt ve hai má lún phún râu của Phòng Vũ, quả quyết nói, sau đó xoay người đi ra cửa.
Dương Lỗi đưa tay mở cửa, bỗng dưng bị một cỗ lực phía sau kéo lại. Hắn rơi vào vòng tay của Phòng Vũ, môi bị lấp kín…
Hai người ôm chặt lấy nhau, tựa vào sau cửa mà ôm hôn, bóng đêm tăm tối bao trùm thân ảnh của bọn họ, bao trùm cuộc chia lìa trong đêm mưa…