Kim Bài Trợ Lý

Chương 49

“Đi thôi.” Tiêu Nghị nói “Bản thảo đưa cho anh, không sao đâu, đến lúc đó em cùng Sài đạo đến hàng cuối cùng nhìn anh.”

Lô Chu không nói gì, Đỗ Mai lấy bản thảo, Tiêu Nghị sợ Lô Chu lên sân khấu quên từ nói “Có thể nhớ rõ không?”

“Có thể.” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị nói “Việc của chúng ta trở về lại nói, em là do anh nâng lên, anh thay em lấy thưởng.”

Lô Chu phá khóc mỉm cười nói “Đây là giải thưởng của toàn bộ đoàn đội, trước mặt Sài đạo em không thể khiêm tốn chút sao?”

Sài đạo cười ha ha, khoát tay nói không quan hệ, các cậu tán gẫu đi, vì thế cùng Đỗ Mai đi ra ngoài, Tiêu Nghị ngại ngùng nói “Đúng, là tác phẩm của Trần lão sư.”

Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, lại nhìn bản thảo trong tay.

“Em chờ anh báo thù cho em.” Lô Chu nói “Không chỉnh chết Tề Toàn cùng Thường Thế Thanh anh không lăn lộn trong vòng luẩn quẩn.”

Tiêu Nghị nói “Được a, bất quá vẫn nhớ bản thảo đi.”

“Hoàn hảo.” Lô Chu cùng Tiêu Nghị ở phía ngồi đối diện trên ghế salon, Lô Chu nói “Em nghe Lê Trường Chinh nói gì đó không?”

“Không.” Tiêu Nghị nói “Em chỉ cảm thấy hôm nay tới nhất định sẽ có thu hoạch, không biết vì sao, trực giác… Quay bộ phim điện ảnh này vất vả như vậy, tuy rằng thụ chúng không nhiều lắm, bất quá thứ tốt chính là thứ tốt… Cho nên…”

Tiêu Nghị có chút áy náy, phim điện ảnh này cuối cùng cũng không thể giúp Lô Chu lên làm ảnh đế, ngược lại thành tựu hắn.

Bất quá nhân sinh mênh mông, còn thực dài, sau này bọn họ còn có rất nhiều thời giờ, rất nhiều cơ hội, có thể cố gắng.

Quang mang vạn trượng, ngọn đèn huy hoàng, lễ trao giải bắt đầu.

Lô Chu cùng Lê Trường Chinh ngồi cùng một chỗ, Lê Trường Chinh nhỏ giọng hỏi “Không có việc gì chứ.”

Lô Chu nói “Bị đánh.”

Lê Trường Chinh thấp giọng nói “Tôi tìm người đánh.”

Lô Chu thấp giọng nói “Đừng, tôi muốn chỉnh đến khi hai người bọn họ chết mới thôi.”

Tiêu Nghị ngồi một hồi, đầu còn có chút vựng, dùng nước sấu nhắm rượu, Địch Nhạc gõ cửa tiến vào nói “Đi, tôi dẫn cậu đi xem. Á Tình nhận thưởng.”

Tiêu Nghị đi theo Địch Nhạc, đi đến hàng cuối cùng trong hội trường, nơi này tất cả đều là phóng viên.

“Nữ chính xuất sắc nhất —— “

Nhịp trống dày đặc vang.

“Ninh Á Tình!” Khách quý đọc ba chữ kia nói “《Chuyện cũ Lâm Chi 》.”

Toàn trường điên cuồng vỗ tay, không ít người kích động hô to, Ninh Á Tình chân thành đi lên đài, dưới ánh đèn xinh đẹp đến quả thực không ai bì nổi, nét mặt toả sáng.

“Năm nay là một năm bùng nổ tác phẩm của cô.” Vị lão giáo sư cười nói “Hữu bao hữu biếm, nhất là tại 《 Chuyện cũ Lâm Chi 》, cô sắm vai nhân vật Trác Mã, tôi nhìn thấy võng hữu cổ vũ, đương nhiên cũng có rất nhiều người tỏ vẻ bất đồng. Á Tình, cô có gì muốn nói với mọi người không?”

“Có người nói.” Ninh Á Tình cười nói “Giới giải trí chính là giang hồ, đao quang kiếm ảnh, khoái ý ân cừu.”

“Đối với chuyện này.” Ninh Á Tình nói “Tôi chỉ muốn nói, trả giá sẽ có hồi báo, người giang hồ chính là một người tự do tự tại. Tự do tự tại diễn xuất, tự do tự tại sinh hoạt, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”

Phía dưới lại bắt đầu điên cuồng vỗ tay.

“Cám ơn tất cả bằng hữu đã làm bạn với tôi.” Ninh Á Tình nói “Cám ơn quản lý công ty, cũng cảm tạ các fan.”

Ba năm trước đây, lần đầu tiên Ninh Á Tình làm nữ chính chính là trong phim 《 Kỵ binh băng hà đi vào giấc mộng 》, Tiêu Nghị nhìn Ninh Á Tình, trong lúc nhất thời cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, không biết nói như thế nào, lúc đó, cô ấy vừa mới tiến tổ, còn cẩn thận thái độ với Lô Chu, không nghĩ tới trong ba năm này, đã trở thành diễn viên với sự hậu thuẫn cường đại của đạo diễn cùng nhà đầu tư.

“Có loại cảm giác học sinh của mình xuất đạo không?” Sài đạo cười nói.

“Có một chút.” Tiêu Nghị nhịn không được một mình ở nơi đó cười ngây ngô, quả thật có chút, tuy rằng hắn vẫn chưa giúp Ninh Á Tình cái gì nhưng làm bạn với một người trưởng thành, cái loại tình cảm này cũng thực tốt đẹp.

Có người thành công xong sẽ quên gốc, có người thì thập phần nhớ tình bạn cũ, Ninh Á Tình chính là người nhớ tình bạn cũ, xuất đạo xong, ai tốt với cô ấy, ai không tốt với cô ấy, cô ấy đều nhớ rõ, năm đó tại đoàn phim, Lô Chu có một chút ân tình với cô ấy, cùng với Tiêu Nghị mấy lần rộng lượng không so đo đều làm cô ấy ghi nhớ trong lòng.

Địch Nhạc nói “Tôi nghe nói Phát Tài ca có scandal với cô ấy, thiếu chút nữa cùng cô ấy trở mặt?”

“Đúng.” Tiêu Nghị nói “Kỳ thật Chu ca lúc diễn cảnh đầu cùng chị ấy có chút không thể đối phó, có thể là bởi vì tôi thân với chị ấy, Chu ca cuối cùng mới không nói gì. Đương nhiên chị ấy diễn thực nghiêm túc, Chu ca thực tôn kính những người có tài hoa hơn nữa công tác nghiêm túc, mặc kệ có phải tân nhân hay không.”

“Cám ơn Á Tình.” MC nói “Tôi có thể hỏi câu này là ai nói không?”

Ninh Á Tình thản nhiên mỉm cười với màn ảnh, đi xuống đài, không trả lời vấn đề này, MC còn nói “Lão sư xin dừng bước, còn có một giải thưởng thỉnh ngài ‘Thuận tiện’ công bố.”

“Kỳ thật tôi cảm thấy Hồ Dương diễn xuất không được.” Tiêu Nghị nói.

Địch Nhạc nói “Có người nâng anh ta, anh ta lại cẩn thận, chưa bao giờ đắc tội với người…”

“Nam chính xuất sắc nhất.” Lão giáo sư nhìn giấy, nhìn một hồi, lại nhìn quét các nam nhân đang ngồi ở dưới.

Lô Chu bất đắc dĩ cười, nhìn về phía Hồ Dương, chuẩn bị sẵn sàng, thân thể hơi hơi cúi xuống, muốn đứng lên ôm Hồ Dương, chúc mừng anh ta có giải thưởng.

Hồ Dương không phát hiện, còn cùng Trịnh Tiểu Thông nói chuyện.

“Lô Chu!” Lão giáo sư nói “Tác phẩm  nhập vây《 Tần Sơn 》!”

Lời của lão giáo sư rơi xuống, toàn bộ hội trường nháy mắt tràn ngập tiếng nhạc trong 《 Tần Sơn 》, TV trên tường xuất hiện cao nguyên hoàng thổ mênh mông vô bờ.

Vương Căn Bảo quỳ gối trước mộ phần, bóng dáng thê lương kéo đàn nhị, gió cuốn tàn diệp. Toàn bộ sân khấu hội trường dùng đặc hiệu biến hóa thành gió thu  hiu quạnh, lá vàng đầy trời, cùng với trời cao cùng cánh đồng rộng vô biên vô hạn!

Thu lai trường thiên khoát, nhất khứ cửu vạn lý!

Toàn trường không khí bạo lên mà ngay cả Tiêu Nghị cùng Địch Nhạc đang nói chuyện, nháy mắt cũng sững sờ, Địch Nhạc giương miệng, một lúc lâu không phục hồi lại tinh thần.

Lô Chu còn có chút không phục hồi lại tinh thần, trong lúc nhất thời quên đứng lên, màn ảnh chuyển hướng mặt của y.

“Nam chính xuất sắc nhất, Lô Chu! Tác phẩm 《 Tần Sơn 》!” MC  vừa cười  vừa cường điệu nói lại.

Lô Chu đã hoàn toàn ngốc, biểu tình có chút giống đại nam hài không biết làm sao, Lê Trường Chinh lập tức đẩy đẩy y, kêu y đứng lên, Lô Chu có chút mê man đứng dậy, quay đầu lại nhìn, nhìn một vị đứng ở cuối thính phòng.

Tiêu Nghị ôm Địch Nhạc, khóc bù lu bù loa.

Trịnh Tiểu Thông đứng lên, ôm chầm Lô Chu, sau đó là Lê Trường Chinh, Hồ Dương lập tức khôi phục trấn định, bài trừ tươi cười, đứng dậy ôm Lô Chu, Lê Trường Chinh vỗ vỗ bả vai Lô Chu, ý bảo y nhanh đi lên.

Lô Chu lấy lại bình tĩnh, cảnh sắc của TV trên tường biến đổi, toàn bộ hội trường tất cả đều là đặc hiệu cánh hoa bay cùng  □□ xinh đẹp, hiện ra mùa xuân lúc Vương Căn Bảo ngồi trong sân, con cháu cả sảnh đường.

Khuôn mặt anh tuấn của Lô Chu xuất hiện, nhìn bọn nhỏ cười.

Lô Chu đi lên lĩnh thưởng, trong mắt mang theo nước mắt, âm nhạc dừng lại, toàn trường yên lặng.

“Lĩnh thưởng như vậy rất dọa người .” Địch Nhạc tại thính phòng nói.

Tiêu Nghị từ từ nhắm hai mắt, tựa vào trên tường, nhịn không được khóc, một khắc cũng dừng không được.

“Lô Chu.” MC cười nói “Chúng ta vẫn nên trao giải trước, mời lão sư.”

“Đây là một giải thưởng bị trễ.” Lão giáo sư nói “Năm đó cậu là người ưu tú nhất trong hệ cũng là học sinh chăm chỉ nhất, sau 《 Hồi đầu tiến 》, cậu vắng mặt trên màn ảnh mười năm, hiện tại lại trở lại, hoan nghênh cậu trở về, Lô Chu!”

Toàn trường bộc phát ra một trận vỗ tay điên cuồng, mọi người ồn ào.

Lão giáo sư còn nói “Hy vọng cậu về sau có thể ở trên đường diễn nghệ, kiên định tiếp tục.”

Lô Chu vội tiếp nhận giải thưởng, theo bản năng nói “Cám ơn lão sư.”

Toàn trường cười vang, lão giáo sư cười nói “Á Tình nói không sai, không thẹn với lương tâm, tự do tự tại, cố gắng nhất định sẽ có hồi báo.”

MC làm thủ thế nói “Lô Chu có cái gì muốn nói không?”

Lô Chu rốt cục trấn định xuống dưới, nhìn quét toàn trường liếc mắt một cái.

“Đến chưa?” Lô Chu cầm cúp, có chút không biết làm sao giơ giơ nói “Thấy được không?”

Y nhìn quét toàn trường, máy quay quay khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nước mắt của y.

Địch Nhạc tại thính phòng cùng Tiêu Nghị đồng thời phất tay về phía y.

Lô Chu “Ân.”

Toàn trường đều quay đầu lại, Địch Nhạc lập tức kéo Tiêu Nghị ngồi xuống.

Lô Chu trấn định xuống, nghĩ nghĩ còn nói “Câu Á Tình vừa mới nói là tôi nói.”

Màn ảnh chuyển hướng Ninh Á Tình, toàn trường ồn ào, Ninh Á Tình nở nụ cười, tươi cười ngọt ngào.

Lô Chu cười cười, y một khi cười rộ lên, nháy mắt có thể làm mọi người cảm giác như mộc xuân phong.

“Bởi vì lúc ấy quay 《 Kỵ binh băng hà 》.” Ánh mắt Lô Chu đỏ bừng, cười nức nở nói “Tôi và cô ấy náo loạn chút scandal, Á Tình bởi vì là tân nhân, có chút để ý, đặc biệt giải thích với tôi.”

Là thế này phải không? Tiêu Nghị thế mới biết.

Lô Chu bình phục cảm xúc, mỉm cười nói “Tôi nói với cô ấy không quan hệ, không cần đi để ý đánh giá của người khác, diễn tốt, làm tốt công tác của cô, không thẹn với lương tâm, hết thảy cố gắng đều sẽ được hồi báo, dư lại liền giao cho thời gian đi kiểm nghiệm.”

Toàn trường lại nhiệt liệt vỗ tay, Lô Chu thoáng giơ tay lên nói “Cám ơn Tiêu Nghị, không có em ấy, tôi không có khả năng đứng ở chỗ này.”

Chỉnh tràng ồ lên.

Lô Chu “Cũng cám ơn quản lý công ty, cùng với phòng làm việc của Trịnh Tiểu Thông, cám ơn fan đã cổ vũ tôi giúp tôi đi trên con đường này, cùng với địch nhân kích thích tôi tiếp tục cố gắng.”

Toàn trường lại bạo tiếu, Lê Trường Chinh sắp bị cười điên, một bên vỗ tay một bên cười.

Tiêu Nghị nghĩ thầm thật sự là đủ, anh như thế nào lúc này còn nhớ thương địch nhân của anh a, còn tưởng rằng anh rốt cục trưởng thành.

“Tôi sẽ tiếp tục đi về phía trước.” Lô Chu nói xong câu này, cười cười nói “Dư lại liền giao cho thời gian đến kiểm nghiệm, tôi không thẹn với lương tâm, cám ơn mọi người. Trầm trầm phù phù, khi thì thanh danh thước khởi, khi thì yên tĩnh không tiếng động, chính là giang hồ của chúng ta.”

Vỗ tay đạt tới điên phong, Lô Chu xuống dưới, lần thứ hai ôm chầm Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh giơ ngón cái, gật đầu với y.

Lâm Nghiêu vội vàng lại đây, một bên cùng Sài đạo nói chuyện, một bên mang y lên phía trước ngồi.

Màn ảnh đưa cho Sài đạo, Lô Chu đã có điểm ngồi không yên muốn đi, đi cùng Tiêu Nghị chia sẻ giải thưởng, lại bị Đỗ Mai lấy ánh mắt ý bảo ngăn lại.

Âm nhạc trong《 Tần Sơn 》lại một lần nữa quanh quẩn trong hội trường, giải âm nhạc xuất sắc nhất Sài đạo lên đài lĩnh, theo lệ cảm tạ nhân viên công tác mà còn nói chuyện vài câu ôm ấp tình cảm, Sài đạo đã lĩnh N lần giải thưởng loại này, không quan tâm hơn thua.

Cuối cùng tan họp, Lô Chu không yên lòng cùng một đám người chụp ảnh chung, bị phóng viên chụp ảnh, ảnh đế ảnh hậu chụp ảnh chung, cùng nhà sản xuất Đặng Hiểu Xuyên chụp ảnh chung, cùng Sài đạo, cùng đạo diễn 《 Kỵ binh băng hà 》… Một vòng chụp ảnh xong mới có thể bứt ra.

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu cười.

Lô Chu hướng lại đây, trực tiếp bế hắn lên, hai người đứng ở trong hành lang, Lô Chu ôm hắn thật chặt, cái gì cũng chưa nói, gắt gao hôn hắn.

Tiêu Nghị hơi động, Lô Chu cẩn thận buông.

“Đi bệnh viện nhìn xem.” Lô Chu nói “Cẩn thận bị thương.”

Tiêu Nghị vội nói không quan hệ, một lát sau Trịnh Tiểu Thông lại bảo trụ Lô Chu, cùng Lê Trường Chinh ba người đứng ở trong hành lang thương lượng một khắc, Đỗ Mai thấp giọng hỏi “Làm sao đây.”

“Tề Toàn tìm người.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.

Đỗ Mai thâm hút một hơi, nghĩ nghĩ cười nói “Hôm nay chúng ta cầm mãn quán, đợi đi khánh công yến!”

Tất cả mọi người nói tốt, tam đại ảnh đế nói mấy câu, Tiêu Nghị nhớ tới lời Trịnh Tiểu Thông nói thầm nghĩ Tề Toàn hẳn đã chạy, người đại diện của Ô Hằng Cổ cũng không biết đi đâu, các người muốn ẩu đả Ô Hằng Cổ cho hết giận sao? Gọi vào WC đánh một trận?

May mắn không, Lô Chu nói xong cũng rút lui, cùng Đỗ Mai hẹn thời gian, trước mang Tiêu Nghị đi bệnh viện chụp CT, sợ thương tổn đến não bộ. Tiêu Nghị đã hoàn toàn khỏe, chỉ là đầu có chút đau, trên mặt còn có chút sưng.

Lô Chu nói “Thương lượng tốt, mấy ngày nữa đồng thời động thủ làm Ô Hằng Cổ cùng Trương Hân Nhiên, trị chết hai người bọn họ.”

Tiêu Nghị nói “Ô Hằng Cổ có khả năng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi cậu ta còn hỏi em.”

Lô Chu “Cậu ta là diễn viên chuyên nghiệp có thể không diễn sao? Địch Nhạc vừa mới nhìn thấy cậu ta tránh trong thông đạo hút thuốc gọi điện thoại, khẩn trương tay chân đều run rẩy, chuyện này cậu ta tuyệt đối có nhúng tay vào.”

“Một công ty.” Tiêu Nghị nói “Anh trị người đại diện của cậu ta, tạm thời không cần trị cậu ta, chờ chút Đỗ tổng nơi đó không cách nào công đạo.”

“Trong lòng anh cũng biết.” Lô Chu nói “Em rốt cuộc ở bên nào a!”

Tiêu Nghị nở nụ cười, Lô Chu còn nói “Không nên cử động! Chụp CT!”

Tiêu Nghị chụp CT, Lô Chu lại tiếp điện thoại nói “Ngô, chụp CT.”

“Chăm chỉ như vậy a.” Bên kia nói “Mới vừa làm ảnh đế lại chụp?”

Lô Chu “Tại bệnh viện! Bà xã bị người đánh! Chụp CT!”

Thanh âm của Lô Chu lớn muốn chết, lại là buổi tối 10 giờ, toàn bộ hành lang đều nghe thấy được, Tiêu Nghị vội bảo y đừng quá lớn tiếng, chắc Dịch Tiểu Mễ gọi điện thoại chúc mừng.

Không có gì, Lô Chu lại thực lo lắng, biểu hiện ra một bộ “Ông biết tôi là ai không tôi là ảnh đế nếu em ấy xảy ra chuyện ta tìm ông đền mạng đương nhiên nếu em ấy không có việc gì tôi khen thưởng cho ông” với bác sĩ, cuối cùng bác sĩ luôn mãi đảm bảo về nhà tuyệt đối sẽ không chảy máu não lúc nửa đêm, Lô Chu mới phẫn nộ dẫn Tiêu Nghị đi.

Tiêu Nghị nghĩ thầm nếu không phải Đỗ Mai gọi điện thoại đến thúc giục ba lượt, phỏng chừng anh có bóng ma não chấn động còn phải nhốt em trong bệnh viện quan sát ba tháng.

“Ai kêu em lần trước nhốt anh trong bệnh viện.” Lô Chu vừa lái xe vừa nói.

“Vậy em nhập viện.”

“Không được!”

Tiêu Nghị đành phải uống trà sữa, nhìn bình luận trên mạng, Lô Chu nói “Anti-fan nói cái gì?”

“Nói anh bị tổ ủy thay phiên ngủ một lần.” Tiêu Nghị mặt không đổi sắc nói “Cho nên mới làm ảnh đế.”

“Ha ha ha ha ha.” Lô Chu thiếu chút nữa đem xe chạy đến Tây hồ nói “Ai nha, này đó anti-fan vẫn hài hước như vậy, không có cách nào nha, lão tử cũng không biết đi tới nơi nào, anti-fan vẫn theo được.”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu “Anh quyết định sửa tên Weibo lại.”

“Ác.” Tiêu Nghị đăng lên Weibo Lô Chu nói “Sửa lại muốn bỏ chữ V, anh muốn đổi thành cái gì?”

Lô Chu “Đổi thành ‘Tôi là ảnh đế Lô Chu’, có thể chứ?”

Tiêu Nghị “Thực hợp tên nha.”

Lô Chu “Ha ha ha ha ha —— “

Tiêu Nghị “Anh sửa thật a!”

Lô Chu “…”

Tiêu Nghị sắp bị Lô Chu cấp cười chết, ban đêm, tới khánh công yến, Tiêu Nghị vẫn luôn đội mũ, nghiêng mặt, cùng Lô Chu chụp ảnh chung, Đỗ Mai lại an bài tuyên truyền, phát đến trên mạng, trong nhà rốt cục có ảnh đế, toàn bộ công ty ít nhất có thể high một năm.

Ô Hằng Cổ cũng cầm Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Lô Chu uống rượu còn vỗ vỗ vai cậu ta, nói với cậu ta “Hảo hảo cố gắng, giải thưởng này sớm hay muộn có một ngày cũng là của cậu.”

Ô Hằng Cổ cảm động đến rơi nước mắt lại hỏi Tiêu Nghị khỏe chưa, muốn đem phòng tặng cho Tiêu Nghị ở, người đại diện cũng hết sức quan tâm, hỏi han, Tiêu Nghị một bên ha hả cười, một bên nghĩ thầm ba ảnh đế mấy ngày nữa có phải muốn cho Ô Hằng Cổ rụng chân không, như vậy cũng có thể diễn ảnh đế sao.

Trở lại khách sạn:

“Có thể có hôm nay, tôi muốn cám ơn trợ lý của tôi Tiêu Nghị…” Lô Chu say khướt nằm ở trên giường, cà vạt cũng không cởi, nhiều lần nhớ kỹ mấy từ kia.

Tiêu Nghị nghĩ thầm mẹ kiếp đây không phải là lúc tôi nằm mơ nói chứ? ! Đứng ở trước đèn loang loáng nói cám ơn trợ lý của tôi Lô Chu mới đúng chứ! Vì cái gì tôi bây giờ còn là con buồi như vậy a a a! Rốt cuộc còn có thiên lý hay không!

“Uy.” Tiêu Nghị tiếp điện thoại của Lô Chu.

Trịnh Tiểu Thông “Tiêu Nghị sao? Cậu nói cho Phát Tài, Địch Nhạc đã an bài tốt, mọi người thứ hai gặp.”

Tiêu Nghị “…”

Ngày hôm sau là chủ nhật, Tiêu Nghị còn ngủ, buổi sáng 4 giờ, Lô Chu hôn hôn mặt của hắn.

“Rời giường đi.” Lô Chu ngồi ở trên giường, lắc lắc Tiêu Nghị, hai người quần áo đều không cởi liền như vậy ôm nhau ngủ cả đêm.

Tiêu Nghị đang ngủ say, cả đồng hồ báo thức đều không nghe thấy.

“Bà xã.” Lô Chu nói “Rời giường hoặc là anh gọi điện thoại cho đạo diễn, chúng ta nghỉ ngơi một ngày?”

Tiêu Nghị mơ mơ màng màng mở mắt ra, Lô Chu nhìn tỉ mỉ mặt của hắn nói “Hết sưng.”

“Thuốc của Địch Áp dùng tốt, ngô.” Tiêu Nghị ôm Lô Chu, hoàn toàn không muốn động.

“Cậu ta ở bên ngoài phỏng vấn chỗ trú than đen cái gì, thường xuyên bị đánh thành đầu heo.” Lô Chu nói “Ngã trầy da, dùng thuốc của cậu ta không tồi, người chết cũng có thể cứu sống.”

Tiêu Nghị “…”

Tiêu Nghị ha ha nở nụ cười, hoàn toàn tỉnh.

“Sửa chữ ký lúc mấy giờ?” Lô Chu hỏi.

“Nguy rồi.” Tiêu Nghị nói “7 giờ rưỡi… Ác hoàn hảo hoàn hảo, đến kịp.”

Lô Chu ôm Tiêu Nghị, đi vào đánh răng rửa mặt tắm rửa, sợ đụng tới miệng vết thương, rửa xong Tiêu Nghị thu thập qua loa đồ vật, đi qua gõ cửa phòng Đỗ Mai, Đỗ Mai còn mặc áo ngủ đi ra, cùng bọn họ cáo biệt, Lâm Nghiêu lái xe đưa hai người tới sân bay, cùng ngày còn phải xoay chuyển trời đất diễn phim mới.

“Giải thưởng này!” Đỗ Mai đuổi theo xuống dưới, Lô Chu cả giải thưởng cũng không lấy, trực tiếp bước đi, Tiêu Nghị vội vội vàng vàng trở về lấy giải thưởng, một trận rối loạn, cùng ngày về đoàn phim, trở về mọi người lại hoan hô Lô Chu, nhà đầu tư còn cao hứng, bởi vì này đại biểu lễ tình nhân năm sau nhất định đại mãn quán.

Thứ hai.

Các tin tức đầu đề đều tràn ra tin tức của Ô Hằng Cổ, người đại diện mới vừa trở lại công ty đã bị tổ điều tra mang đi lý do là trốn thuế, phán tù 5 năm.

Trịnh Tiểu Thông đặc biệt gọi điện thoại, chuẩn bị chờ người kia bị thả ra còn muốn tìm biện pháp đưa anh ta đi vào, tái phán anh ta 10 năm, 15 năm không sai biệt lắm.

Đỗ Mai ngược lại không hé răng coi như không phát sinh chuyện này, chuẩn bị để Ô Hằng Cổ cùng người đại diện của anh ta giải ước, thảo luận ép tin tức ước chừng một tuần, Ô Hằng Cổ ở trên mạng có ngoại hiệu Ô hoa cúc, quả thực làm Tiêu Nghị không thể nhịn được nữa đều không muốn nhìn thấy anh ta.

Hai tháng rốt cục 《 Cầu hôn 》 quay xong.

《 Cầu hôn 》 hơ khô thẻ tre, Tề Toàn bị người đánh gãy xương, nằm trong bệnh viện một tuần, Trương Hân Nhiên bởi vì đã có chút quá khí, phòng bán vé lại dính nạn vài bộ, cộng thêm tuổi cũng lớn, tiết mục giải trí đều e ngại mặt mũi của Trịnh Tiểu Thông cùng Ninh Á Tình, không ai dám mời cô ta.

Về Bắc Kinh, Lô Chu lên trang bìa  《Điện ảnh đại chúng 》, mùa xuân, y cùng Tiêu Nghị nằm ở trên ghế sa lông trong phòng khách.

Giải thưởng Bách Hoa để ở trong góc, Lô Chu đã hoàn toàn không cảm giác với nó, dương quang ấm áp dào dạt ngoài cửa sổ đầu nhập vào.

“Nhân vật trên trang bìa!” Tiêu Nghị cười đọc “Lô Chu!”

“Nam chính xuất sắc nhất lễ trao giải Kim Kê Bách Hoa, bằng bộ 《 Tần Sơn 》 đi lên ngai vàng ảnh đế.”

“Lô Chu 34 tuổi trong cuộc đời đã trải qua tam lạc tam khởi, mới xuất đạo, Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận cơ hồ muốn đẩy anh ta lên ngai vàng quá sức huy hoàng, nhưng dưới ánh đèn rực rỡ loá mắt, anh ta vẫn vô duyên với chức ảnh đế. Từ nay về sau anh ta từ từ đi lên con đường điện ảnh và truyền hình.”

“Nam nhân cá tính chấp nhất, đơn thuần,vả lại tràn ngập dương cương đã từng nhận định điện ảnh, vừa đi không trở về, vấp phải trắc trở chung quanh, ý thức được muốn truy đuổi giấc mơ, cũng muốn sinh hoạt, vừa muốn tiếp nhận hiện thực, lại không thể buông tha lý tưởng…”

“Anh ta ở đoàn phim làm việc vặt, đóng vai phụ, lảm trợ lý chỉ đạo võ thuật cho Trịnh Tiểu Thông, cuối cùng dựa vào phim lớn 《 Thương sơn tình 》 nam chính Chu Trường Xuân bỗng nhiên nổi tiếng. Đây là phim đầu tiên của anh ta nổi, từ lúc anh ta làm diễn viên chính phim truyền hình đã thành người cam đoan thu tỉ lệ xem, nhưng mà ngay lúc kiếp sống phim truyền hình đạt tới điên phong, sự nghiệp tao ngộ thình lình xảy ra đại đất lở.”

“《 Cẩm Mao Thử dữ phi thiên miêu 》 gặp sự cố, làm Lô Chu không thể không ở nhà tĩnh dưỡng, có trợ lý làm bạn, vượt qua những ngày gian nan nhất, cuối cùng bằng 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》nghênh đón mùa xuân thứ hai.”

“Đoàn phim《 Tần Sơn 》lộ ra, trong lúc bộ phim điện ảnh này quay, Lô Chu từng cùng trợ lý đi khắp đại địa Tây Bắc, tại Sơn Tây an cư lạc nghiệp, cam nguyện làm một người mù mắt không thể thấy đến nửa năm…”

“Nhưng 《 Tần Sơn 》 lại tao ngộ phòng bán vé, từ một bộ phim không được 4 đại tập đoàn điện ảnh và truyền hình xem trọng, được Lô Chu, phòng làm việc của Trịnh Tiểu Thông cùng với nhiều công ty đầu tư điện ảnh, thậm chí chỉ lấy 1/8 mong muốn bán vé xem trọng, Lô Chu tao ngộ lần thứ 3, đã từng có thời gian dài không ai tìm anh ta đóng phim, chỉ có thể cùng trợ lý nhàn rỗi ở nhà.”

“Thẳng đến bộ phim điện ảnh này, cho anh ta vượt qua mong muốn hồi báo, khi nhạc của 《 Tần Sơn 》tại lễ trao giải Kim Kê Bách Hoa vang lên, nam nhân 34 tuổi phái thực lực cùng thần tượng này mới nếm được vị ảnh đế đúng là nhất thời không biết làm sao…”

“Tựa như tên của anh ta, dứt khoát bỏ qua một bước lên trời quang cùng cơ hội, lui cư phía sau màn, lưu ở bên cạnh nhạc sĩ sáng tác âm nhạc của anh ta, Tiêu Nghị trợ lý tư nhân của Lô Chu… Nhắc tới em! Nhắc tới em! A a a a! !” Tiêu Nghị giống chó điên cuồng khiếu nói “Em a a! Tên của em cũng được nhắc đến ở trên tạp chí!”

Lô Chu “…”

Hai chân Tiêu Nghị loạn đạp, hai tay run rẩy, toàn thân co rút “A a a a —— “

“Em phát điên sao!” Lô Chu giận dữ hét “Đọc tiếp cho anh a!”

“Cậu ấy vì Lô Chu sáng tác bài hát này.” Tiêu Nghị nghiêm trang chững chạc nói “Nam nhân như núi, nữ nhân như nước, đi vào nhân sinh lần thứ tư 1, lúc sự nghiệp diễn nghệ của anh ta lần thứ hai nghênh đón một đỉnh núi mới, hình tượng của anh ta cũng lột xác, thành thục, non nớt, nghiêm túc, thân sĩ …”

“… Sau ánh hào quang, anh ta sẽ tự mình xuống bếp, sẽ tìm trợ lý học đàn dương cầm, sẽ nghe ca khúc, sẽ lên mạng, siêu sao thiên vương giống chúng ta, cũng là một người bình thường, anh ta có thất tình lục dục cũng có tình yêu của người thường…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm bản thảo này giống như giọng điệu có chút không đúng lắm, màu sắc đẹp đẽ cũng không thông a, nên không phải là Lô Chu viết chứ…

“Bản thảo này viết thật tốt quá.” Tiêu Nghị giả vờ sùng bái nói.

Quả nhiên, Lô Chu nói “Cái này là tự anh viết nha, chính là kêu biên tập tùy tiện sửa lại, kêu cậu ta sửa lỗi chính tả.”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu “Như thế nào?”

“Anh rất có tài hoa !” Tiêu Nghị tự đáy lòng tán thưởng nói “Em thật sự yêu anh, Chu ca.”

“Ngô.” Lô Chu nghiêm túc nói “Anh cũng yêu em, anh vĩnh viễn yêu em, Tiêu Nghị.”

Lô Chu cúi người, hôn lên môi Tiêu Nghị.

—— Chính văn hoàn ——
Bình Luận (0)
Comment