Khi còn nhỏ Giang Đô Vương ở hoàng cung đọc sách cùng Thái tử cũng chính là Hoàng đế hiện tại.
Thời niên thiếu tính Triệu Huyền quái gở lão thành, lại bởi vì thân phận, nên không chơi được với đứa trẻ cùng tuổi, mỗi ngày hắn ngoại trừ đọc sách cưỡi ngựa bắn cung thì thời gian còn lại đều ở trong phòng ít ra khỏi cửa.
Tuổi Mục Tòng Hi xấp xỉ với hắn, khi còn nhỏ lại là một người không sợ trời không sợ đất, nửa điểm cũng không sợ một Thái tử như hắn, hai người dần dần trở thành bằng hữu.
Khi đó Ngọc Chiếu còn chưa sinh ra, quận chúa cũng chưa gả cho Tín An Hầu.
Về sau, lại xảy ra biến cố lớn.
Ngày thứ hai Giang Đô Vương trở về, Tín An Hầu phủ mở yến tiệc, tất nhiên là mở tiệc chiêu đãi Giang Đô Vương đường xa đến.
Tiệc rượu được bày biện ở hậu viện Hầu phủ, Hầu phủ nhiều người, ngồi chia làm mấy bàn, hầu hết thức ăn trên bàn là được mua từ tửu lâu nổi danh nhất bên ngoài kinh thành, bày đầy trên bàn.
Trên bàn chỉ riêng rượu đã có mấy chục loại, trái cây tươi dùng đá ướp lạnh, đủ mọi màu sắc đẹp đẽ.
Tín An Hầu Thành Kiệu tự tay rót đầy mỹ tửu vào ly bạch ngọc trong tay Giang Đô Vương, nâng ly rượu khách khí nói với Giang Đô Vương: "Nhận được tin Giang Đô Vương đến thăm quý phủ, mấy năm nay tiểu nữ vẫn luôn ở tạm tại Giang Đô Vương phủ, làm phiền Vương gia và nhạc mẫu đã chiếu cố nhiều, ta uống trước một ly, lấy làm cảm tạ".
Lúc thiếu niên thanh danh Giang Đô Vương đã hiển hách, cho dù mấy năm nay chưa từng đặt chân đến hoàng thành, nhưng trong hoàng thành lại đầy thần thoại về hắn, phụ nữ và trẻ nhỏ đều biết, nghe nhiều nên đều thuộc nằm lòng.
Cho dù lúc này trên mặt hắn đầy ý cười ngồi cùng mọi người ở trên bàn, cũng không che giấu được bả vai và tấm lưng cao lớn của hắn. Trong lúc Mục Tòng Hi nói cười vui vẻ thì toàn thân bộc phát uy nghiêm, quyết liệt và hiên ngang như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, mang theo khí thế gào thét chém giết.
Đó là khí phách được tôi luyện từ muôn vàn thử thách trong binh doanh, chém giết trong vạn địch.
Mục Tòng Hi uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, lập tức lại có thị nữ tranh nhau rót đầy ly rượu cho hắn, hắn được trời phú cho thân thể tư chất của võ tướng, khuôn mặt lại là nho tướng, khiến cho thị nữ Hầu phủ liên tiếp nhìn nhau, ngay cả ánh mắt của mấy vị phu nhân bên bàn nữ quyến cũng như có như không đúng lúc lướt qua.
Thậm chí cầm nữ Ba Tư đang chơi đàn trong bữa tiệc, cũng liên tiếp gảy nhầm mấy chỗ.
Tiếng nói của Mục Tòng Hi như ngọc thạch va chạm vào nhau, trong trẻo thuần hậu: "Ngọc Chiếu là cháu gái của bổn Vương, bổn Vương chiếu cố nó là lẽ đương nhiên, Hầu gia không cần phải nói lời cảm tạ".
Thành Kiệu lại cười, trong giọng nói tất cả đều là chân thành: "Không biết thân thể nhạc mẫu có khỏe không? Ta có được một gốc linh chi trăm năm, mấy ngày nữa sẽ phái người đưa qua".
Thành Kiệu nghiễm nhiên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hỏi han ân cần với Giang Đô Vương, khiến cho ai cũng cảm thấy tình cảm của cặp lang cữu này còn sâu đậm hơn huynh đệ ruột thịt.
Mục Tòng Hi không cảm thấy có gì không ổn, cười lên hoàn toàn tiếp nhận, lời nói cũng không nhiều, biểu tình cũng nhàn nhạt.
Bằng cách này, càng khiến người khác chú ý.
Thế gian này luôn như vậy, dung mạo tuấn tú, luôn khiến người ta coi trọng hơn một chút.
Ngược lại Thành Hầu chịu không nổi trước, lại kính một ngụm rượu với Mục Tòng Hi: "Vương gia đến thật đúng lúc, thư trong phủ viết cho Vương gia chỉ sợ còn chưa nhận được, chuyện liên quan đến việc Chiếu nhi và Ngụy Quốc Công từ hôn, chuyện này cũng làm ta bất ngờ...".
Mục Tòng Hi không có ý định nói ra chuyện mình cầu ý chỉ, cũng không thể nói hắn vẫn còn tức giận, nếu không phải vì cháu gái, hắn căn bản không muốn tới đây.
Hắn cười cười với Thành Hầu: "Chuyện này vốn không phải đại sự gì, đến thư phòng thảo luận được không?".
Thành Hầu vỗ bàn cười ha ha không nói đến chuyện này nữa, chỉ một mực mời rượu.
Hai vị thúc thúc của Ngọc Chiếu bên cạnh lại càng kinh hãi, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, năm đó dáng vẻ Giang Đô Vương đánh đại ca phải nằm bẹp ở trên giường, tận hai tháng sau mới có thể đi xuống...
Lão thái thái ngày ngày gào khóc, suýt nữa đã phải đi báo quan, bọn họ vẫn còn ấn tượng sâu sắc, hôm nay Giang Đô Vương đến phủ, lão phu nhân viện cớ bệnh không tới.
Cách mười mấy năm, hiện giờ thái độ của Giang Đô Vương không tệ thậm chí hết sức lễ độ, bọn họ vẫn là hai cỗ run rẩy.
Vị Vương gia ngồi ngay ngắn trước mặt này, khi còn nhỏ chính là một tên vô pháp vô thiên, suýt nữa đã đánh chết đại ca nhà mình, hiện giờ nghe nói quanh năm tiêu diệt phiến loạn, trên tay cũng không biết đã tăng thêm bao nhiêu mạng người.
Nếu có thể, bọn họ tình nguyện giả bệnh cũng không muốn tới đây, thậm chí hận không thể đổi chỗ ngồi với thê tử ở bàn bên cạnh, kêu các nữ quyến qua đây ngồi.
Ngọc Chiếu ngồi bên bàn nữ quyến, vẫn nhìn chăm chú vào phương hướng của cữu cữu, thấy hắn liên tục uống rất nhiều rượu, vội kêu thị nữ chuẩn bị xong canh giải rượu đưa qua cho cữu cữu.
Chờ canh giải rượu của Ngọc Chiếu đưa lên bàn, quả thực khiến toàn bộ mặt của Thành Hầu đều đen.
Tính ra bên bàn này thì Thành Hầu uống nhiều nhất, mặt đỏ như trứng tôm, bước chân cũng không vững, chỉ kém hơn kẻ say rượu một chút. Nữ nhi lại làm như không thấy, ngược lại lại đi hỏi han ân cần với cữu cữu thân thể cường tráng nửa điểm cũng không thấy say kia.
Mục Tòng Hi chợt đứng dậy đi qua bàn nữ quyến bên cạnh, xung quanh không biết ai phát ra tiếng hít vào, nữ quyến trên bàn nhao nhao yên tĩnh trở lại, Mục Tòng Hi coi như không nghe thấy, đi qua dùng chút lực xoa đầu Ngọc Chiếu, búi tóc Ngọc Chiếu tỉ mỉ vấn lên lập tức rối loạn.
Ngọc Chiếu tức giận: "Cữu cữu!".
Mục Tòng Hi phát hiện trên đầu cháu gái cài đầy trâm hoa xanh đỏ, trong đó có một đôi thoa châu hình dạng kỳ dị, toàn thân cong cong thẳng thẳng, theo gió lúc ẩn lúc hiện.
Hắn nhíu mày: "Không có chuyện gì mà lại hỏi han ân cần, nếu không phải kẻ gian xảo thì cũng là kẻ trộm...Con...Con đang cài cái gì trên đầu vậy? Thật giống như một con châu chấu, đung đưa khiến người ta hoa mắt".
Hắn chỉ đôi bộ dao hồ điệp vàng đính ngọc châu trên đầu Ngọc Chiếu.
Đây là kiểu dáng bộ dao thịnh hành nhất ở kinh thành hiện nay, thân và cánh hồ điệp do tơ vàng làm thành lò xo nối liền mà thành, khi cài trên tóc thì lúc bước đi thân và cánh hồ điệp sẽ đung đưa theo thân thể, giống như con bướm sinh động nhẹ nhàng nhảy múa trên tóc.
Trang sức hoa lệ tinh mỹ như vậy, là Ngọc Chiếu bảo người hầu xếp hàng nửa tháng bỏ ra giá cao mua về từ cửa hàng trang sức, người khác muốn mua thật đúng là khó như lên trời, lại bị cữu cữu nói thành như vậy.
Ngọc Chiếu biết người này lại cố ý chọc giận mình, phồng miệng quay đầu không nói lời nào.
Mục Tòng Hi: "Sao?".
Ngọc Yên trừng mắt nhìn, run rẩy chịu đựng trống ngực đập dồn dập, cười nói với Ngọc Chiếu: "Tỷ tỷ, cữu cữu đang hỏi tỷ kìa"..
Ngọc Chiếu nghe nàng ta gọi cữu cữu của mình, nhất thời cảm thấy ghê tởm, nhìn Ngọc Yên liếc mắt một cái, "Đó là cữu cữu của ta, không phải cữu cữu của ngươi".
Mục Tòng Hi cười ngất: "Phải, phải, là cữu cữu của một mình Bảo nhi".
Ngọc Chiếu muốn chính là những lời này của hắn, trong nháy mắt tâm tình nàng rất tốt cười rộ lên với Mục Tòng Hi: "Cữu cữu, đợi lát nữa con có chuyện quan trọng muốn nói với người, người nhớ kỹ, đừng uống say".
Nghìn chờ vạn đợi cũng chờ được cữu cữu đến đây, cuối cùng cũng có thể thực hiện lời hứa của mình với đạo trưởng, cữu cữu người... hẳn là sẽ thích đạo trưởng đi.
Ngọc Chiếu cũng không xác định, cữu cữu có thể ghét bỏ đạo trưởng lớn tuổi, ghét...thân phận địa vị của hắn hay không.
Dù sao Ngọc Chiếu cũng cảm thấy việc này đối với nàng mà nói cũng không tính là vấn đề gì, đạo trưởng lớn hơn nàng mười tuổi, nhưng chắc do quanh năm tu đạo, ngược lại nhìn nét mặt lại vô cùng trẻ.
Miễn là nàng kiên trì, cữu cữu tổng sẽ đồng ý, nhất định...Phải...
Về phần hôn nhân đại sự phải được phụ thân đồng ý, Ngọc Chiếu cũng hoàn toàn quên mất.
Mục Tòng Hi biết nha đầu này có việc, cười cười trở về bàn, tiếp theo uống rượu cùng Thành Kiệu, hai người giống như kìm nén một hơi, không chuốc say đối phương thì cũng không nhận thua.
Có điều hiển nhiên, thua chính là Thành Kiệu, tiểu Giang Đô Vương uống hơn mười bình, mặt cũng không thấy đỏ.
Lời nói của Ngọc Chiếu rơi vào tai những người khác, ý vị lại thay đổi.
Ngọc Yên có hơi căng thẳng cùng Lâm thị nhìn nhau một cái, hai người đều cho rằng Ngọc Chiếu là muốn nói chuyện của hai người họ, sâu trong mắt cất giấu âu lo, nửa sau buổi tiệc lại càng giống như ngồi trên bàn chông, ngay cả Lâm thị cũng cười cứng nhắc.
***
Giang Đô Vương phủ ở kinh đô chiếm nửa con đường dài, Hoàng đế khai quốc kết giao với tổ tiên Mục gia lúc cả hai vẫn chưa có thân phận gì đặc biệt, sau đó kết bái làm huynh đệ khác họ, tổ tiên Mục gia lại từ dưới thiết kỵ của quân địch nhiều lần cứu Hoàng đế khai quốc.
Sau khi Đại Tề lập quốc, Hoàng đế lập tức hợp nhất hai gian vương phủ tiền triều, tu sửa lại lần nữa, ban thưởng làm Giang Đô Vương phủ.
Chỉ tiếc nhân khẩu trong vương phủ vô cùng thưa thớt, mấy đời đều chỉ có độc nhất một nhi tử, hiện giờ Mục Tòng Hi gần ba mươi tuổi, lại ngay cả hậu duệ cũng không có. Vương phủ quanh năm không có người ở, bốn phía lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Tâm tình Mục Tòng Hi cực kỳ kém, từ khi hắn vào triều, người tấu trong triều chỉ thiếu chút nữa chỉ vào mũi hắn mắng, thủy sư doanh Giang Đô truyền tới thư tín, lại nói chuyện xấu của đám người kia.
Mục Tòng Hi đi tìm Hoàng đế để nói, nhưng Hoàng đế không ở trong cung, hỏi một đám nội thị trong cung thiên tử ai nấy đều ấp a ấp úng như hồ lô, hắn canh giữ hai ngày liên tiếp, không có kết quả đành phải trở về.
Mục Tòng Hi gọi người chuẩn bị ngựa, vừa ra cửa vừa mắng một đám tôn tử rùa phía sau, roi ngựa trên tay giống như có thể rút ra bất cứ lúc nào, sắc mặt đen đến dọa người.
Lúc Ngọc Chiếu nhảy xuống xe ngựa thì nhìn thấy một màn này, nàng nuốt nước bọt, nhỏ giọng gọi một câu "Cữu cữu...".
Lúc này sắc mặt Mục Tòng Hi mới dịu lại, không được tự nhiên nặn ra một nụ cười với cháu gái, hỏi Ngọc Chiếu: "Đúng rồi, bổn Vương nhớ ra, hôm trước không phải con nói có việc muốn nói với ta sao? Là chuyện gì?".
Ngày đó hắn uống với Thành Hầu đến khuya, lúc nhớ ra thì cháu gái đã đi ngủ sớm.
Ngọc Chiếu sợ tới mức tim đập thình thịch, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, thu hồi vẻ phiền muộn trên mặt, ngẩng mặt mỉm cười: "Cũng không có chuyện gì, chính là về Cố Thăng, nghe nói người cũng đã ra tay giày vò hắn cho con, con cũng không còn tức giận nữa".
Lời ngay thẳng muốn nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ngày trước nàng dám vểnh mũi lên mặt với cữu cữu, nhưng cữu cữu thật sự bắt đầu nổi giận thì Ngọc Chiếu vẫn vô cùng sợ hãi, nàng muốn chờ thêm một chút, dù sao đạo trưởng ở trong quán ngày ngày chép kinh chơi cờ, còn muốn tự tại hơn nàng, có thể thấy được cũng không sốt ruột đâu.
Chờ tâm tình cữu cữu tốt hơn một chút rồi nói sau, dù sao, giữa hai người làm không ít chuyện quá giới hạn, nàng sợ đụng phải nghịch lân của cữu phụ, người trong lòng sẽ bị cữu cữu tức giận giế.t chết.
Giang Đô Vương giễu cợt nàng: "Tính khí này của con, nhanh như vậy đã hết giận rồi sao? Bổn vương còn muốn kêu hắn đội gai tới cửa để bồi tội với con".
Nếu là người khác Mục Tòng Hi tuyệt đối sẽ không tức giận như vậy, nhưng nhi tử duy nhất của sư huynh lại cô phụ tâm huyết của trưởng bối như vậy, coi thường tình cảm của hai nhà, hắn quả thực tức giận không kiềm chế được.
Ngọc Chiếu thật tình thật ý: "Con đối với hắn một chút tình cảm cũng không có, không có tình cảm, ngay cả hận cũng lười có. Chỉ cảm thấy như vậy cũng tốt, bằng không hắn không từ hôn, con cũng muốn từ đây".
"Vậy lúc trước là bộ dạng chỉ hận vẫn chưa gả của ai? Ngày ngày tìm ta hỏi tướng mạo của Ngụy Quốc Công". Giang Đô Vương mới không tin, chỉ cho rằng nha đầu này là con vịt chết mạnh miệng, không chừng trong lòng là lén lút rơi nước mắt.
Ngọc Chiếu thở dài, thổn thức nói: "Ai mà biết được? Đến kinh thành mới phát hiện, bộ dạng hắn không đẹp bằng người khác, còn trêu hoa ghẹo nguyệt thật bẩn thỉu...".
"Không đẹp bằng người khác? Không đẹp bằng ai?". Giang Đô Vương hồ nghi nhìn về phía Ngọc Chiếu, lông mày dựng thẳng lên, tính cách tiểu tử Cố Thăng kia không đề cập tới, nhưng tướng mạo lại là nhất đẳng, còn không đẹp bằng ai? Cháu gái nhà mình còn gặp nam nhân nào khác sao?.
Ngọc Chiếu cả kinh, nàng gượng cười nói: "Tất nhiên là không đẹp bằng cữu cữu người, kém xa người".
Lúc này thần sắc Giang Đô Vương mới dịu lại, trên miệng hừ cười: "Vậy cũng không tệ lắm".
Ngọc Chiếu thăm dò hỏi hắn: "Cữu cữu, gần đây cữu cữu có rảnh không? Có muốn đi đạo quán thắp hương không?".
Giang Đô Vương không chút nghĩ ngợi: "Ta phải xuất phủ làm việc, buổi tối cũng không về được, con muốn đi thì tự đi đi, dẫn theo thêm mấy hộ vệ là được".
Trước nay hắn ghét nhất là mấy thứ thần thần lải nhải gì đó.
Ngọc Chiếu không vui lắm "vâng" một tiếng.
Chớp chớp mắt, âm thầm tính toán thời gian một chút, hiện giờ còn sớm, hiện tại đi đạo quán an ủi đạo trưởng, dỗ dành đạo trưởng xong, nhanh chóng buổi tối hồi phủ, hẳn là còn kịp.
Dưới mái hiên Giang Đô Vương cùng thủ hạ nhao nhao xoay người lên ngựa, chờ đi xa rồi, ở chỗ xa một đám chim sẻ chợt bay lên từ cành lá rậm rạp trên cây, tản ra xung quanh.
Hôm nay Ngọc Chiếu ăn mặc tươi mát, một bộ váy đỏ tía xen kẽ hoa điểu xanh nhạt, vấn mái tóc đen sáng bóng lên cao, bên ngoài chỉ khoác hờ một kiện áo choàng mỏng đỏ nhạt, trước ngực lộ ra một mảnh trắng như tuyết, làm nổi bật dáng người thướt tha mảnh khảnh.
Vẻ mặt Trụy Nhi nhìn nàng mãnh liệt, nếu như là nam tử chỉ sợ Ngọc Chiếu đã muốn báo quan.
Ngọc Chiếu tức giận mắng nàng: "Nhìn cái gì vậy?".
"Cô nương ăn mặc xinh đẹp như vậy, là đi thắp hương sao?". Trụy Nhi có hơi buồn bã mất mát, nàng không rõ hiện giờ cô nương nhà mình đã thay đổi như thế nào, ngày xưa thích đi Kim Ngân Lâu, phòng trà, thương quán, hiện giờ đến Lâm An phồn hoa huyên náo này, lại suốt ngày chạy vào trong đạo quán!.
Trong đạo quán có gì tốt?.
Bọn họ đến kinh thành gần ba tháng, thậm chí còn chưa từng đi qua địa phương bên cạnh.
"Đương nhiên không chỉ đi thắp hương, cô nương dẫn ngươi đi ăn món ngon".
Xe ngựa quay đầu, từ phường Hưng Bình đi tới phường Bình Khang, trước khi đi đạo quán, trước tiên đi dạo thành Tây một chút với Vương Minh Ý.
***
Ngọc Chiếu lại không biết hôm nay chân trước của nàng mới ra khỏi phủ, chân sau Ngọc Yên đã chạy tới chính viện nói với Lâm thị về nàng.
"Mẫu thân bảo con mọi việc đều phải cẩn thận thủ lễ, nói là vì muốn tốt cho con, nhưng người không thấy trưởng tỷ ngày ngày chơi đùa xung quanh, thậm chí đêm không về phủ, chống đối với trưởng bối, mượn cớ thân thể bệnh yếu cũng không vấn an trưởng bối...Cũng không thấy thanh danh trưởng tỷ bị hỏng, ngược lại còn có một cữu cữu đắc lực làm chỗ dựa, ngay cả phụ thân và người, tỷ ấy cũng không để vào mắt!".
Nói đến đây, Ngọc Yên lại nhịn không được đỏ mắt.
Trước đây nàng được nâng niu trên cao, được phụ mẫu nuông chiều, chưa từng ghen tỵ với người khác, nàng cho rằng mình chỉ cần nghe lời mẫu thân, đoan trang điềm tĩnh với người khác, cố gắng học cầm kỳ thi họa, nàng muốn cái gì cũng có thể đạt được.
Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện đã tận lực thân thiết với Ngụy Quốc Công, vốn tưởng rằng Ngụy Quốc Công và trưởng tỷ từ hôn thì nàng có thể gả cho Ngụy Quốc Công như ý nguyện, làm sao biết được... hiện giờ là trưởng tỷ không cần, nàng cũng không chiếm được.
Ngày sau nàng sẽ đi về đâu? Chẳng lẽ thật sự phải gả cho những thanh niên tài tuấn phụ thân nhìn trúng kia sao?.
Đợi cho đến khi thanh niên tài tuấn thành danh, nàng đã sớm hoa tàn ít bướm, nàng mới không cần!.
"Con cái đứa nhỏ này, so với nó làm gì? Dù sao Giang Đô Vương cũng phải trở về Giang Đô, tỷ tỷ con là một người mệnh khổ, sinh ra không có mẹ, trừ phi nó gả thấp về Giang Đô, bằng không còn không phải vẫn phải dựa vào Hầu phủ sao? Ngày sau vẫn phải dựa vào đệ đệ của con sao?".
Giọng nói Lâm thị bất đắc dĩ, mấy ngày nay bà quả thực tâm sức tiều tụy.
Ngọc Yên vẫn chua xót trong lòng, nhưng cũng biết mẫu thân nói không sai, phụ thân vẫn thương mình hơn, mà đệ đệ đồng bào của mình mới là Hầu gia tương lai.
Ngọc Yên nhìn thấy khóe miệng mẫu thân nhếch lên một nụ cười, loại tươi cười này, nàng dường như chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt mẫu thân, Ngọc Yên chỉ cảm thấy có hơi hoảng sợ.
"Mẫu thân?".
"Con nghĩ vì sao tỷ tỷ con cả ngày lại chạy vào trong đạo quán hẻo lánh?".
Ngọc Yên khó hiểu nhìn Lâm thị.
Mười ngón tay Lâm thị sơn màu đỏ tươi ánh tím, đầu móng tay được mài dũa sắc sảo, bà lạnh lùng cười nói: "Mỗi lần tỷ tỷ con đi ra ngoài, đều dậy rất sớm, trang điểm thay xiêm y mới, e rằng đi đạo quán là giả, hẹn người nào đó mới là thật".
Ngọc Yên vô cùng hoảng sợ mở to hai mắt, làm sao cũng không dám nghĩ lời này là từ trong miệng Lâm thị nói ra.
Nàng áp chế giọng nói, vội truy hỏi: "Mẫu thân...Ý của người là nói, tỷ tỷ là chìm đắm trong trụy lạc, lén ra ngoài gặp nam nhân sao? Loại chuyện vượt quá giới hạn này hẳn là không nên phạm phải...".
Lâm thị khẽ cười nói: "Cô nương trẻ tuổi non nớt, luôn dễ bị người ta lừa gạt".
Đặc biệt là Ngọc Chiếu sắc nước hương trời như vậy, cho dù là bản thân đoan trang, nhưng có bao nhiêu kẻ háo sắc gấp gáp không chịu nổi? Thiếu nữ mơ mộng, nếu như gặp phải người mặt dày mày dạn, nói không chừng cũng vội thành sự rồi.
"Vậy..." Ngọc Yên bị dọa đến mức luống cuống tay chân: "Vậy có nên đi nói cho phụ thân hay không?".
Lâm thị đưa tay gõ lên đầu Ngọc Yên, nhìn nữ nhi của mình với đầy lòng từ mẫu: "Con thật ngốc, chỉ là suy đoán của ta mà thôi, lại đi nói cho Hầu gia biết? Nếu không có, đến lúc đó lại là do ta quạt gió châm lửa".
Chuyện bát tự còn chưa xong, nếu Hầu gia can thiệp, thì tuyệt đối sẽ không thành được.
Nhưng nếu bà cứ làm như không biết, mặc cho tình thế tiếp tục phát triển, kết quả như thế nào cũng còn chưa biết được.
Nhưng nếu bà cứ làm như không biết, mặc cho tình thế tiếp tục phát triển, kết quả như thế nào cũng còn chưa biết được
Chồng của chị gọi là lang, em trai của vợ gọi là cữu