"Bệ hạ, vị kia ở trong gian này".
Vệ binh canh gác trong ngoài hành lang vội quỳ xuống, cẩn thận chờ ở một bên.
"Ừ, ngươi lui ra đi".
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng nàng, im lặng một lát, lại không nghe thấy một chút động tĩnh nào nữa.
Điều này càng khiến nàng sợ hãi hơn là có tiếng động, Ngọc Chiếu quả thực không rét mà run, nhất thời ngồi xổm xuống, phản ứng đầu tiên chính là chui xuống gầm giường trốn, lại thấy dưới gầm giường có mấy tấm ván gỗ xếp chồng lên nhau, khe hở rộng chưa đến hai tấc, nàng chắc chắn không chui vào lọt.
"Két...".
Một giây sau cửa gỗ nặng nề chợt phát ra tiếng vang rợn người, một tiếng chốt gỗ gãy giòn tan.
Ngọc Chiếu đang bày ra tư thế nửa người bước vào trong tủ giường.
Nàng thấy không kịp, điềm nhiên như không có việc gì chậm rãi từ trong tủ giường lui ra, xoay người thì nhìn thấy một đôi giày thêu rồng vàng ngũ trảo dừng lại trước mắt nàng.
Triệu Huyền từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.
Hôm nay hắn đúng là không mặc đạo bào mộc mạc luôn cùng một màu ngay cả một hoa văn cũng không có kia.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn buộc vào kim quan, mặc trang phục cưỡi ngựa, trên eo đeo đai lưng có hoa văn đám mây, phía trước áo có họa tiết một đoàn rồng cưỡi mây lướt gió bay lên như có xu thế muốn lao ra, vòng quanh vạt áo là một mảnh sóng nước cuồn cuộn màu vàng.
Giờ phút này giữa hai hàng lông mày của hắn lẩn quẩn một chút lệ khí âm lãnh không thể xua đi, ánh mắt tràn đầy tức giận, đang bình tĩnh nhìn vào sóng mắt của nàng.
Cổ họng Ngọc Chiếu không phát ra tiếng được, thật lâu sau mới run giọng gọi: "...Bệ...bệ hạ".
Nàng không còn che giấu sự thật rằng đã biết được thân phận của hắn, nàng cố ý vạch ra giới hạn với hắn theo cách này.
Triệu Huyền đưa tay nâng khuôn mặt Ngọc Chiếu đang cúi xuống, ngón tay dùng sức, giam hãm cằm nàng trong tay hắn, nhìn như vuốt ve, chỉ có Ngọc Chiếu biết lực đạo kia mạnh bao nhiêu, khiến nàng không thể động đậy.
Sắc mặt Ngọc Chiếu trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng mất đi màu sắc, dù là như vậy, nàng cũng không chịu nhìn người trước mắt, giống như chỉ cần mình không nhìn hắn, thì có thể bảo toàn mà thối lui.
Nàng nghe thấy người nọ dịu dàng hỏi nàng: "Bảo Nhi ăn mặc như vậy, dự định đi đâu?. Đi về phía Giang Đô không đi đường thủy ngược lại là ngồi xe ngựa, xóc nảy như vậy nàng chịu được sao?".
Ngọc Chiếu nghe xong chỉ cảm thấy ngượng ngùng cực điểm, mạnh dạn thoát ra khỏi sự giam hãm của hắn, lại lui về phía sau, lần này lui về phía sau lại lui đến bên cạnh giường, ván giường chạm đến chân Ngọc Chiếu, nàng đã không thể lui tiếp.
"Tiểu nữ, ngày đó tiểu nữ không biết thân phận bệ hạ, có nhiều mạo phạm, hiện giờ tiểu nữ biết sai rồi, mong bệ hạ rộng lượng...".
"Nàng còn muốn trẫm rộng lượng như thế nào? Nàng cũng lớn rồi, không phải trẻ con, có nàng như vậy...".
Triệu Huyền dừng lại một chút, không khí ngưng đọng trong chớp mắt, ánh mắt hắn âm trầm, tiếp theo nói: "Có nàng tùy ý đùa bỡn, trở mặt vô tình như vậy sao? Chủ động là nàng, hôm nay không nói một tiếng rời đi cũng là nàng, nàng ỷ vào tuổi nàng còn nhỏ thì có thể chơi đùa chọc ghẹo trẫm như vậy sao?".
Cằm Ngọc Chiếu bị đau, lại là lần đầu thấy bộ dạng hắn nổi giận với nàng, quả thật là bại lộ thân phận nên không còn giống như trước kia sao?.
Ngọc Chiếu đối mặt với uy nghiêm của đế vương, rốt cuộc sinh ra vài phần khiếp đảm, rồi lại cảm thấy mình không có gì sai, nên mở miệng châm chọc nói: "Ngày đó tiểu nữ làm sao biết là bệ hạ, nếu biết là bệ hạ khẳng định không dám, dù thế nào cũng không dám".
Triệu Huyền nghe xong thì biết khúc mắc của nàng, nhất thời sắc mặt khẽ biến trắng bệch.
Bên ngoài sắc trời tối tăm, trong phòng chỉ thắp mấy ngọn nến, ánh nến lúc sáng lúc tối, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ có tiếng nến bừng cháy.
Mặt Ngọc Chiếu ẩn trong bóng tối, bộ dạng bài xích lạnh như băng, Triệu Huyền vốn đầy bụng tức giận, lúc này lại lúng túng, thân là đế vương, chưa bao giờ phải giải thích nguyên do với người khác, hiện giờ lại càng không biết nên giải thích như thế nào.
Chỉ là trong miệng cảm thấy chua chát, trong lòng nặng trĩu, khô khốc giải thích: "Ta cũng không phải cố ý giấu diếm, thật sự là không biết mở miệng thế nào, ta sớm muốn nói với nàng, vốn định lần sau gặp nàng sẽ nói...".
Ngọc Chiếu lắc đầu, nhẫn nhịn chua xót, bộ dạng giả vờ không thèm để ý: "Không sao, loại chuyện này qua rồi, tiểu nữ đã không để trong lòng nữa".
Nàng nói xong bỗng nhiên lá gan lớn hơn, nhìn đôi mắt Triệu Huyền, hai mắt hắn hẹp dài, ánh mắt trong sáng, màu nâu trong mắt hơi nhạt hơn người thường một chút, lông mi dày rậm thẳng tắp, cũng không kém hơn cô nương bao nhiêu.
Đôi mắt này, khi nhìn thẳng vào ngươi, sẽ khiến ngươi cho rằng ngươi đã chiếm được cả một biển đầy sao, sẽ khiến ngươi không có chỗ che giấu, khiến ngươi chìm đắm trong đó.
Cuối cùng Ngọc Chiếu không ngừng thán phục, còn có người sinh ra có đôi mắt kinh diễm như vậy, trong hai mắt tựa như là ẩn chứa một thế giới khác.
Mà bây giờ, trong đôi mắt này lại tràn ngập sự luống cuống.
Ngọc Chiếu khô khan nói: "Sắc trời đã tối, bệ hạ quay về đi".
Triệu Huyền thấy bộ dạng liên tục không thèm để ý này của nàng, sinh ra cảm giác trời đất sụp đổ.
Hắn nghe thấy chính mình hỏi nàng: "Muốn trẫm quay về đâu?".
"Trở về nơi ngài nên trở về".
Hắn nắm lấy cổ tay Ngọc Chiếu, tay hắn gầy dài, lại to lớn mạnh mẽ, mu bàn tay hoàn mỹ không có tỳ vết, chỉ có lòng bàn tay trải rộng một lớp chai mỏng thô ráp, lạnh như băng mà người khác nhìn không thấy, đặt trên cổ tay Ngọc Chiếu mịn màng.
Giống như hai thế giới.
"Vậy còn nàng? Nàng sẽ trở về cùng trẫm sao?".
Ngọc Chiếu lắc đầu, rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
"Tiểu nữ tất nhiên là trở về nơi tiểu nữ nên trở về, chúng ta không phải người cùng đường, bệ hạ, ngài lớn tuổi hơn tiểu nữ rất nhiều, càng phải hiểu hơn tiểu nữ, không phải người một đường, làm sao cũng sẽ không có kết quả, hà...hà tất phải lãng phí thời gian".
Lời này, là Giang Đô Vương dạy nàng nói, nhưng nàng nói ra như vậy, trong lòng khổ sở, mũi không nhịn được liền chua xót.
Ngọc Chiếu phỉ nhổ chính mình, mình thật sự là một phế vật, ngay cả chút lời này cũng nói không xong.
Cửa sổ bị Ngọc Chiếu mở ra một nửa, lúc này một trận gió chợt thổi tới, thổi ngọn nến trong phòng lung lay, lòng Triệu Huyền rối loạn, hắn sợ hãi, sợ người trước mắt nói là thật, nàng thật sự... không cần hắn nữa.
Vì sao phải như vậy?.
Chỉ vì mình là Hoàng đế sao? Hay bởi vì tức giận mình giấu diếm thân phận với nàng?.
Hắn nhịn không được nói đạo lý với nàng: "Lần đó trẫm muốn nói với nàng thân phận của trẫm, nàng nói vô luận trẫm là thân phận gì nàng cũng không để ý, trẫm tin là thật, mới kéo dài đến hôm nay...Về phần tuổi tác, trẫm cũng chưa từng giấu nàng, ngày đó chính miệng nàng nói, nàng không cảm thấy tuổi tác là trở ngại gì, vì sao hôm nay lại thay đổi? Có phải nghe người khác nói gì khó nghe hay không? Bảo nhi, nàng đã trưởng thành, dù sao cũng phải nghe ý tứ trong lòng mình một chút, chẳng lẽ trưởng bối của nàng nói gì thì nàng tin cái đó sao?".
Cữu cữu của Ngọc Chiếu không ai được bôi nhọ, nàng nghe Hoàng đế nói gần nói xa vậy mà lại nói xấu cữu cữu, nhất thời tức giận, chỉ cảm thấy hắn xấu xa, trốn tránh trách nhiệm: "Hả? Phải không? Tại sao tiểu nữ không nhớ ngày hôm đó mình có nói những lời kia?".
Hơi thở của Triệu Huyền tăng thêm, cố nén tức giận, "Nàng đây là đang khi dễ người khác...".
Hắn tiến lên nắm lấy cổ tay Ngọc Chiếu, mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài: "Trẫm không ầm ĩ giống nàng, nàng muốn nghe cái gì trẫm đều sẽ giải thích rõ ràng với nàng, sẽ không giấu nàng nữa".
Ngọc Chiếu đã quên người trước mắt là thiên tử, đã quên cơn ác mộng đáng sợ kia, tránh khỏi tay hắn, một đường uất ức nổi lên tiếng khóc nức nở: "Ta mới không đi với tên lừa đảo như ngài, ngài tự đi đi! Bảo người của ngài cũng cút hết đi, còn có, trả nha hoàn và gã sai vặt của ta lại cho ta! Ta muốn trở về Giang Đô...".
Triệu Huyền thở dài, nhìn nàng một cái thật sâu, không nói một lời, xoay người đi ra ngoài cửa.
Ngọc Chiếu vốn còn tưởng rằng phải tốn một phen võ mồm, mới có thể nói rõ ràng với hắn, ngày sau nàng đi đường dương quan của nàng, hắn đi cầu độc mộc của hắn, hai người nước sông không phạm nước giếng.
Thì ra lại đơn giản như vậy.
Nàng đưa tay lên che ngực, cắn chặt môi, thấy hắn dứt khoát đi như vậy, hóa ra trong lòng nàng cũng không muốn hắn đi như lời nói ngoài miệng.
Nàng nhịn xuống nước mắt, nàng không thể khóc, nàng với đạo trưởng thật sự là có duyên không phận. Nàng không thể vứt bỏ tất cả, lấy tính mạng của mình để đặt cược được.
Những cái khác nàng đều có thể cược, mạng thì không, nàng chỉ có một cái mạng.
Triệu Huyền trở về lại nhìn thấy Ngọc Chiếu ôm ngực, vội hỏi nàng: "Thuốc đâu? Có mang theo không?".
Ngọc Chiếu ngẩn ra, ngẩng đầu thấy Triệu Huyền, trên tay hắn cầm một cái khăn tay, vốn là thấy tóc nàng ướt, đi lấy khăn cho nàng.
Ngọc Chiếu thấy vậy cổ họng cảm thấy chát, ngực càng thêm nghẹn lại, nàng buông tay xuống, nói: "Không phải phát bệnh đâu".
Giọng nói của nàng mềm mại, rõ ràng là nói ra lời giận dỗi ra vẻ tuyệt tình, lại luôn mang theo ý tứ như làm nũng.
Ngọc Chiếu vừa nói xong lại cảm thấy hối hận, mình đây là chủ động mở miệng nói chuyện với hắn? Lại còn giống như làm nũng với hắn nữa.
Triệu Huyền lại không nghĩ nhiều, dù sao tiểu cô nương tự cho là hung thần ác sát đã dọa lui khẩu khí của hắn, tiếng nói của nàng nhỏ, mang theo ngữ điệu đặc biệt của Giang Nam, mắng người cũng giống như đang làm nũng.
Hắn nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy khăn lau tóc cho nàng, Ngọc Chiếu cứng nhắc xoay người tránh ra, không để hắn chạm vào mình.
"Ngài đừng đụng vào ta".
Tay Triệu Huyền không ngừng, khoảng thời gian hắn ở bên nàng, sớm đã quen với tính tình kỳ quái này của nàng.
Hắn chỉ làm như không nghe thấy, động tác trong tay không ngừng, chậm rãi lau đuôi tóc cho nàng, tóc Ngọc Chiếu mềm mại, giống như tơ lụa, cầm trong tay mờ ảo giống như sương khói, giống như nếu không để ý thì sẽ tiêu tán đi.
Ngọc Chiếu khó khăn xụ mặt: "Ta tự lau, nam nữ khác biệt, bệ hạ vẫn không nên làm chuyện không hợp quy củ này!".
Nàng nhấn mạnh hai chữ bệ hạ, lại lần nữa kéo ra quan hệ giữa hai người.
Triệu Huyền không khỏi mỉm cười, cũng không nghe lời nàng: "Hôm nay nàng biết nam nữ khác biệt rồi sao? Có cái gì mà chúng ta chưa từng làm qua? Bây giờ chỉ lau tóc lại không quy củ?"
Trước đây hắn xem trọng nhất là quy củ, kết quả vì người trước mặt này mà nhiều lần phá lệ.
Gần như đem những chuyện không nên làm trước khi thành hôn đều làm mấy lần.
Triệu Huyền thuận theo tính tình của nàng mà dỗ dành, lau tóc gần khô, lại phân phó người dâng lên y phục mới, nói với nàng: "Đi thay y phục đi, y phục này của nàng đều ướt hết rồi, thân thể nàng yếu, nhiễm lạnh sẽ sinh bệnh".
Ngọc Chiếu người này, sợ nhất là người khác dỗ ngọt nàng, nàng vừa được dỗ, tức giận sẽ tiêu tán sạch sẽ.
Đối với chuyện của Triệu Huyền, kỳ thật cũng không có mấy phần tức giận, phần lớn là bị mộng cảnh khiến cho hốt hoảng luống cuống và sợ hãi ảnh hưởng.
Hiện giờ phần cảm xúc kia cũng được Triệu Huyền trấn an tiêu tán hơn phân nửa.
Hiện giờ nàng tâm bình khí hòa lại không khỏi lâm vào suy nghĩ, người này ngày thường rất giảng đạo lý, lại vô cùng rập khuôn, hơn nữa còn quy củ, làm sao có thể làm ra chuyện cướp đoạt thê tử của thần tử?.
Bây giờ mình và Ngụy Quốc Công đã không còn quan hệ, làm sao có thể phát sinh chuyện xấu kia được? Có phải do nàng chuyện bé xé ra to hay không? Hơn nữa, trong mộng mình bị bệnh mà chết, lại có quan hệ gì với đạo trưởng?.
Trong mộng người nọ...
Mặc dù Ngọc Chiếu chỉ gặp hắn một lần trong mộng, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, người nọ hẳn là... là để ý đến mình đi.
Ngọc Chiếu không vui thay y phục mới, đây vốn không phải y phục của nàng, không biết Triệu Huyền phái người đi mua ở đâu, mới thì mới, chỉ là không vừa lắm, phần eo hơi to, trước ngực lộ ra một mảnh, là một cái váy phẳng không ôm ngực.
Trên ngực rất nhiều chỗ cần cột dây, mỗi châu phủ đều có kiểu dáng y phục không giống nhau, ví dụ như cái trên người Ngọc Chiếu, nàng thử cột rất nhiều lần, nhưng luôn cảm thấy mặc vào kỳ kỳ quái quái.
Triệu Huyền nhẹ nhàng gõ cửa, thấy người bên trong chậm chạp, nhịn không được thúc giục.
"Đã thay xong chưa?".
Đầu Ngọc Chiếu nhanh chóng đầy mồ hôi, nàng tức giận dậm chân, cột qua loa đai lưng lại với nhau.
"Xong rồi xong rồi!".
Triệu Huyền đẩy cửa đi vào, thấy dưới ánh đèn rực rỡ, nữ tử ngồi trên giường da trắng như sứ, mái tóc dài thẳng buông xuống bả vai, tản ra trên giường, trước ngực một mảnh đầy đặn, bị mái tóc che đi nửa sáng nửa tối.
Trước mắt hắn rung động, ngón tay vuốt dọc theo gò má nàng trượt đến vành tai, cả người Ngọc Chiếu run lên, thẹn quá hóa giận, xem ra cái miệng không tha người kia lại muốn kêu lên.
Triệu Huyền dỗ nàng: "Chỗ này của nàng bị muỗi cắn, có đau không?".
Thì ra dưới chỗ ngón tay hắn vuốt ve, là chỗ nàng bị sưng lên do muỗi cắn.
Bản thân Ngọc Chiếu bất giác khó chịu, bị hắn sờ như vậy, nhất thời cảm thấy hết sức ngứa ngáy, khó nhịn giật giật, nhíu mày hừ nói: "Không đau, ngứa chết đi được".
Nói xong nàng đưa tay gãi một chỗ trên mu bàn tay, dùng sức rất mạnh, mu bàn tay rất nhanh bị gãi thành một mảng đỏ, Triệu Huyền dừng nàng lại: "Gãi tiếp sẽ bị chảy máu".
Hắn lại lấy ra một bình thuốc không biết từ đâu, bôi thuốc lên mu bàn tay cho nàng, thuốc mỡ xanh biếc bôi lên tản ra cảm giác mát lạnh, ngón tay hắn ấm áp, cùng với thuốc mỡ mát lạnh này, ngược lại khiến Ngọc Chiếu thoải mái nhắm mắt lại, nếu lúc này nàng biến thành một con mèo, cũng sẽ phát ra tiếng ngáy.
Nàng hơi kinh ngạc không nói nên lời, kỳ quái nói: "Sao cái gì đạo trưởng cũng có?".
Triệu Huyền không trả lời nàng, bôi thuốc trên tay nàng xong lại bôi thuốc lên vành tai nàng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai nàng: "Không gọi ta là bệ hạ nữa, hử?".
Ngọc Chiếu nhất thời đỏ mặt, mới nghĩ đến mình vậy mà đã quên tức giận, nàng suýt nữa quên mất.
Nàng tiết chế thần sắc, thái độ như gặp phải cường địch, ngược lại khiến Triệu Huyền nhịn không được bật cười.
Hắn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Ngọc Chiếu, Ngọc Chiếu có một cái ót trơn tròn như trẻ con, giờ phút này xõa tung tóc, càng cảm thấy đáng yêu, khiến Triệu Huyền nhịn không được lại sờ thêm hai cái.
Trong mắt hắn đều là vẻ kiên nghị, giống như không hề sợ hãi đối mặt với bất cứ thứ gì, càng sẽ không giống như Ngọc Chiếu, gặp phải chút nguy hiểm khó khăn thì hận không thể giấu chính mình đi.
"Bảo nhi có thể nói cho ta biết, nàng đến tột cùng là sợ cái gì? Sợ ta sao? Chẳng qua chỉ là một thân phận mà thôi, ta thật sự là thiên tử, có thể làm gì đây? Bất luận ta là thân phận gì, tâm ý đối với nàng cũng sẽ không thay đổi".
Lúc đầu hắn bối rối, sau đó trong lòng nổi lên nghi ngờ, Bảo nhi không thích vị trí kia, nhưng hắn tin tưởng chắc chắn tình cảm giữa hai người cũng không lạnh nhạt đến mức khiến nàng rời đi cũng không quay đầu lại, giống như có dòng nước lũ và mãnh thú vậy.
Vì sao như vậy?.
Trong mắt Ngọc Chiếu hiện lên vẻ khó hiểu, mím môi không trả lời.
"Nếu nàng lo lắng cung đình, cũng không cần, nàng chỉ cần tin ta, ta sẽ xử lý tốt toàn bộ. Cho dù nàng và ta sinh hoạt trong cung, cũng sẽ giống như ở Tử Dương quán thôi".
Ngọc Chiếu lại bắt đầu hận không thể trốn đi, nàng bịt lỗ tai không chịu nghe, miệng nói dồn dập: "Không giống, làm sao có thể giống nhau?! Ta chỉ muốn tự do tự tại, làm theo ý mình, ta muốn trở về Giang Đô, những thứ kia, ta đều không cần".
Tính Triệu Huyền cũng có chỗ nào tốt đâu? Chẳng qua là sau khi đăng cơ đại quyền nắm trong tay không còn ám địch, lúc này mới có vẻ ngoài ôn hòa khoan dung của bậc minh quân mà thôi.
Chẳng qua... là giả vờ trước mặt Ngọc Chiếu mà thôi.
Thấy vậy hắn lại nhịn không được, cường ngạnh lấy tay Ngọc Chiếu đang bịt lỗ tai ra, ép nàng nghe tiếp.
"Nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng, nếu ta làm không được ta cũng sẽ không nói, càng sẽ không đi trêu chọc nàng. Nàng không cần cố kỵ bất cứ thứ gì, nàng vẫn là nàng, chẳng qua là đổi phủ đệ sinh hoạt mà thôi, nàng thích xiêm y trang sức đẹp, cũng không có nơi nào nhiều hơn trong cung, trong cung còn có nương tử chải đầu búi ngàn kiểu tóc, điểm tâm nàng thích ăn đều là do ngự thiện phòng làm".
Ngọc Chiếu lúc này mới nhận ra, đề tài của bon họ đã nói đến cuộc sống sau hôn nhân.
Nàng không muốn nói tiếp nữa, nàng phát hiện thì ra trước kia đạo trưởng là nhường nhịn nàng, thật sự mà nói, chính mình căn bản nói không lại hắn.
Khi cảm xúc của nàng thất thường, đầu óc rối loạn, mồm miệng không rõ, thì càng sẽ quên mình muốn nói gì.
Nhưng người này... Hắn hoàn toàn trái ngược với mình.
Đầu giường đèn đuốc sáng rực, Triệu Huyền cẩn thận ngửi, lại có thể ngửi được một mùi hương rất nhẹ, tựa như hương quýt, lại giống như hương hoa tùng, cuối cùng hắn không kiềm nén được, lấy lời trong lòng sớm trằn trọc trăm ngàn lần móc ra hỏi nàng: "Nàng... Nàng và Ngụy Quốc Công đã xảy ra chuyện gì?".