"Vậy làm sao bây giờ...Hiện tại ta đi còn kịp chứ? Thái hậu nương nương có giận ta không?".
Nghe vậy, Ngọc Chiếu lo sợ bất an.
Triệu Huyền an ủi nàng nói: "Không đâu, bà hòa ái nhất trên đời, trẫm sai người đến cung Thái hậu báo rồi, ngày mai trẫm dẫn nàng qua".
Lúc này Ngọc Chiếu mới hạ trái tim của mình xuống.
Vừa thả lỏng xong thì cảm giác cả người đều đau nhức, eo, bụng, chân, ngực, thậm chí ngay cả cổ cũng giống như bị nghiền nát rồi bôi thêm giấm chua và dầu ớt.
Nàng cử động chân, lại phát hiện chân không nghe lời mình, hoàn toàn không nhấc lên được.
Triệu Huyền thấy nàng vừa rồi còn nói chuyện rất tốt, bỗng nhiên bộ dạng lại muốn khóc, tay chân luống cuống.
"Sao vậy? Vẫn còn đau ư?".
Đau, sao có thể không đau chứ?.
Chẳng lẽ đạo trưởng cho rằng đau một đêm thì sẽ không đau nữa sao?.
Ngọc Chiếu dùng hai tay gian nan nâng một chân mình lên, vừa buông tay chân lại vô lực rơi xuống, lúc này nàng thật sự bị dọa sợ: "Chân của ta hình như hỏng mất rồi...".
Triệu Huyền nghe xong cũng bị dọa, lập tức muốn triệu thái y tới khám cho nàng, Ngọc Chiếu hiếm khi giận dữ, khóc lóc nói: "...Bộ dạng này của ta bị người khác nhìn thấy, sau này còn có mặt mũi gặp người sao?".
Triệu Huyền thấy nàng vẫn tràn đầy khí lực, có lẽ chỉ là do đêm qua mệt mỏi quá, lấy tay xoa bóp cho nàng cả buổi, chân Ngọc Chiếu mới có thể tạm nhúc nhích một chút.
Bên ngoài Khôn Ninh Cung, các thị nữ bưng chậu đồng mạ vàng nối đuôi nhau đi vào, ba người Tuyết Liễu, Tuyết Nhạn, Trụy Nhi hôm qua cùng nhau vào cung, đoạn thời gian này được dạy dỗ rất nghiêm khắc, đọc cung quy làu làu không sai một chữ, hiện giờ cũng đã có chút dáng vẻ của nữ sử trong cung.
Trầm tĩnh, kín kẽ, có thể tùy mặt gửi lời.
Tuyết Nhạn vắt khăn cúi đầu tiến lên lau mặt cho Ngọc Chiếu, hầu hạ nàng mặc quần áo, cả người Ngọc Chiếu ngược lại sạch sẽ mát mẻ, có lẽ đã lau rửa qua, hiện giờ nàng đã không muốn nhớ lại đêm qua nữa.
Triệu Huyền thấy vậy cũng không tiện ở lại nội điện, chắp tay đi đến ngoại điện, Lý Cận Lân vừa thấy hắn đi ra, lập tức phân phó phía dưới truyền thiện.
Ngọc Chiếu khó khăn xuống giường, hai chân vẫn còn hơi không nghe lời, nếu không phải được mấy người nâng đỡ, nàng suýt nữa đã quỵ xuống đất rồi.
Đến thời gian dùng bữa tối, nàng vốn phải chỉnh tề tư thái để hầu hạ hoàng thượng mới đúng, nhưng hôm nay không giống trước kia, bệ hạ ngồi trước giường nàng nửa ngày, hiện giờ lại ở tiền điện chờ nàng đến dùng bữa.
Dẫu dáng vẻ nàng có nhếch nhác thế nào, bệ hạ cũng đã nhìn thấy rồi.
Đám cung nữ này tất nhiên là nhanh chóng lau mặt sạch sẽ cho nàng, vấn búi tóc đơn giản liền đưa Ngọc Chiếu đến tiền điện dùng bữa.
Lại nói tiếp hôm qua đại hôn, Ngọc Chiếu căng thẳng tập trung tinh thần, lúc sau lại được đưa thẳng đến Khôn Ninh Cung, nàng thậm chí còn không có thời gian quan sát xung quanh tòa cung điện mà ngày sau sẽ chỉ thuộc về một mình nàng.
Khôn Ninh Cung là nơi hoàng đế thường nghỉ ngơi, chỉ cách Tử Thần Điện một Giao Thái Điện, nằm giữa trục trung tâm, là tòa cung quan trọng nhất sau triều đình.
Là trung cung hoàn toàn xứng đáng, cũng là tẩm cung của mỗi hoàng hậu đương vị.
Chánh điện Khôn Ninh Cung bốn phía đều có hành lang, sàn lát gạch vàng, hành lang nối liền rộng chín gian, dài ba gian, mái hiên trên nóc điện lợp ngói lưu ly vàng.
Chủ điện có ba gian, gian phía đông mở, cách một cánh cửa.
Gian phía đông đi vào có hai phòng chính là tẩm cung nàng ở sau này, là cung thất trang điểm sinh hoạt hàng ngày, hiện tại Ngọc Chiếu chính là ở trong noãn các gian phía đông.
Ngoài ra còn có hai tòa điện phụ, chín gian thiên điện để cho hơn ba trăm cung nữ nội thị Khôn Ninh Cung ở.
Dù sao sau này vẫn còn rất nhiều thời gian từ từ tham quan cung điện này, Ngọc Chiếu sửa soạn xong rồi ra khỏi nội điện, đi đến tiền điện dùng bữa.
Cả một ngày nàng cũng chưa ăn gì, bụng đã sớm đói cồn cào.
Tiền điện thứ hai cao lớn uy nghiêm, phú quý hoa lệ, tất cả đồ trang trí đều là những vật dụng phổ biến trong cung.
Dưới cửa sổ sáng sủa phía bắc đặt một cái bàn vuông gỗ trắc khắc hoa, hai bên là bảo tọa gỗ tử đàn khảm mây rồng tráng men. Từ đông sang tây đều có kệ sơn đỏ khảm xà cừ.
Triệu Huyền đang ngồi trên ghế gọi thái y đến hỏi chuyện đêm qua, lúc Ngọc Chiếu đến, hai người đã nói chuyện xong, Triệu Huyền vẫy tay gọi nàng qua giường nhỏ bên cửa sổ ngồi.
Trên bàn đặt một cái gối nhỏ kê tay, Ngọc Chiếu liền biết đây là gọi người đến bắt mạch cho mình, nàng hết sức ngoan ngoãn vươn tay ra.
Triệu Huyền thấy nàng nghe lời như vậy không khỏi nở nụ cười, không để ý mọi người ở đây, đưa tay sờ đầu Ngọc Chiếu: "Hôm nay sao lại nghe lời như vậy?".
Ngọc Chiếu xấu hổ cực độ, liếc nhìn hắn một cái rồi vội cụp mắt xuống, nàng cũng không thể nói là mình đói bụng, cứ nhanh xong việc để sớm ăn cơm vậy.
Làm hoàng hậu rồi, cũng không thể giống trước kia nghĩ gì nói đó, lúc nào cũng phải chú ý thể diện, có một số lời có thể nói riêng với lang quân, lại không thể nói với tỳ nữ.
Nàng chỉ có thể nói:"Làm phiền thái y".
Thị nữ nữ quan trong cung Ngọc Chiếu ngoại trừ mấy nha hoàn ma ma nàng mang từ ngoài cung vào, những người còn lại đều được tuyển chọn từ hàng ngàn người trong cung. Hơn ba trăm cung nữ người hầu của Khôn Ninh Cung đều biết ngày sau vinh nhục đều gắn liền với một mình Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu được bệ hạ sủng ái như thế, trong lòng ai nấy đều tràn đầy vui mừng.
Vị nương nương này thật đúng là có phúc, trong cung chỉ có một mình nương nương, nhưng đám người bọn họ sống lâu trong cung đều biết, thường thường khởi đầu tốt, cũng không chắc ngày sau vẫn có thể tiếp tục thuận lợi.
Chẳng qua hôm nay mọi người thấy bệ hạ yêu thương hoàng hậu như vậy, trái tim vốn còn hơi bất ổn cuối cùng cũng hạ xuống.
Ngọc Chiếu không nhớ rõ lão thái y, lão thái y lại biết Ngọc Chiếu, trong lòng kỳ quái hiếm lạ, suy nghĩ còn có loại đại sự cơ mật chỉ có mình hắn biết, mặt lão đầu hơi đỏ lên, sau khi tỉ mỉ bắt mạch cho Ngọc Chiếu, lại hỏi nàng hôm qua ăn gì, nguyệt sự hàng tháng là ngày nào.
Chuyện này ban đầu là nha hoàn Tuyết Liễu của Ngọc Chiếu phụ trách nhớ kỹ, từ sau khi Thanh Ninh tiếp nhận đều giao cho Thanh Ninh, Thanh Ninh thấy vậy lập tức lấy văn bản từ trong ống tay áo ra, ánh mắt trong trẻo, giống như đây cũng không phải là chuyện xấu hổ mở miệng gì: "Ngày nguyệt sự của nương nương hình như không đều, từ ngày mười chín tháng sáu đến hai mươi hai tháng sáu, hai mươi lăm tháng bảy đến mùng một tháng tám, tháng chín không có, từ mùng một tháng mười một đến mùng sáu tháng mười một".
Nguyệt sự của Ngọc Chiếu không đều, từ lần đầu có thì đã không đều, thuốc quý gì cũng đã ăn qua, nhưng đều không cải thiện.
Chẳng qua trước kia mọi người đều không bận tâm đến chuyện này của nàng, dù sao có thể giữ được mạng khỏe mạnh lớn lên đã là tốt rồi.
Chuyện nguyệt sự này các thầy thuốc có hiểu biết đều biết, cũng không phải nguyệt sự không đều là không thể có thai. Ngược lại người có bệnh, thể hư, thể dương, trẻ nhỏ đều dễ bị hiện tượng này, cũng có người bẩm sinh đã như vậy, cũng không tính là gì.
Ngọc Chiếu lại có hơi căng thẳng, tuy rằng nàng hồ đồ, nhưng cũng biết, nguyệt sự không có quy luật, có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ, nhưng ở trong cung đây chính là đại sự khó lường.
Lại nghe nói hoàng hậu đầu tiên của tiên đế, không sinh con nối dõi, chính là vì phương diện này không đều lắm...
Trước khi vào cung, thái y đã điều dưỡng kỹ càng cho nàng, nàng cũng nghe lời làm theo, nhưng hiện giờ vẫn không cải thiện, nàng còn có thể làm sao?.
Trong lòng Ngọc Chiếu đang khó chịu, ngược lại lão thái y kia không hỏi gì nữa, nghe Thanh Ninh nói xong, liền lưu loát ghi chép rất nhiều vào tài liệu mang theo, mới nói với Ngọc Chiếu: "Mạch tượng của Hoàng hậu nương nương ổn định, cũng không có gì đáng ngại".
Triệu Huyền nghe xong thì khoát tay, bảo hắn lui ra.
Hắn xuống giường dắt Ngọc Chiếu ngồi xuống bàn tròn bên phải ăn cơm.
So với hơi một tý là mấy trăm món thì bữa ăn hôm nay cũng không tính là long trọng, hiện giờ không sớm không muộn, Ngự thiện phòng cũng không nấu nướng rình rang, nơi hai người dùng bữa cũng không phải chủ điện, mà chỉ là một cái bàn tròn ở thứ điện, bên trên bày đầy hai mươi tám món ăn lớn nhỏ.
Chay mặn đều có, còn có điểm tâm với canh nóng, đĩa cũng không lớn, nhỏ nhắn tinh xảo, màu sắc mê người, đến mức khiến người ta thoạt nhìn rất có cảm giác thèm ăn.
Đa dạng lại không xa xỉ, đây chính là cách hai người sống chung sau này của phu thê thiên gia, lại khiến Ngọc Chiếu vui mừng.
Thì ra đạo trưởng nói không sai, bọn họ tựa như phu thê bình thường, chẳng qua ở nhà lớn hơn người bình thường một chút, người hầu nhiều hơn người bình thường một chút mà thôi.
Triệu Huyền vừa mới thấy dáng vẻ đi đường của nàng cứng ngắc, trước mặt người khác sợ cô nương này xấu hổ cũng không dám hỏi, cuối cùng là đau lòng.
Lúc này cho mọi người lui hết, hai người lại giống như một đôi phu thê trong nhà bình thường, Triệu Huyền ôm nàng lên đùi, hỏi nàng: "Có đói không?".
Tâm tình Ngọc Chiếu suy sụp, nàng ôm cổ Triệu Huyền, khó chịu nói: "Có đói một chút, chỉ là vì sao chàng không đau chứ...".
Triệu Huyền nghe xong, nếu có thể, hắn tất nhiên sẵn lòng bản thân mình bị đau, nhưng trời không toại nguyện.
Hắn xoa xoa lưng Ngọc Chiếu, mập mờ nói: "Trẫm tìm thái y lấy thuốc, buổi tối bôi cho nàng".
Ngọc Chiếu nhăn nhó dựa vào ngực hắn, chỉ biết mình lo lắng cũng không phải chuyện này.
Tâm tình nàng sa sút, Triệu Huyền cũng không phải không phát hiện, chỉ vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của nàng, trên mặt thần sắc khó nói, lại hứa hẹn: "Tối nay để nàng nghỉ ngơi thật tốt, được không?".
Ngọc Chiếu "vâng" một tiếng, sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, cái gì gọi là tối nay để nàng nghỉ ngơi thật tốt? Chẳng lẽ vốn không định như vậy sao? Nàng cũng đau đến như vậy rồi, đạo trưởng vẫn còn tâm tư kia sao?.
Vẻ mặt Ngọc Chiếu đau khổ, trong lòng có phần hối hận, lại sợ cho tương lai ngày sau, nói cái gì lần đầu tiên sau đó sẽ không đau nữa, tối qua nàng chính là bị lừa như vậy...
Triệu Huyền bật cười: "Lại nghĩ ngợi lung tung gì rồi, đến đồ ăn cũng không thèm ăn?".
Ngọc Chiếu rời khỏi ngực hắn, ra vẻ trịnh trọng: "Ta muốn nói cho chàng một chuyện hết sức nghiêm túc...".
"Được, nàng nói đi".
Triệu Huyền ra vẻ chăm chú lắng nghe, chẳng qua trong mắt lại chứa ý cười, tựa như đang nhìn một con mèo nhỏ giảng bài cho mình.
"Sau này chúng ta có thể làm chuyện đó ít hơn không?".
Nàng thật sự rất khó chịu, một chút cũng không thoải mái, bị đau như vậy, nàng thậm chí không muốn có con nữa.
Ánh nắng xuyên qua một hàng cửa sổ họa tiết lục giác tâm hoa bên cạnh, tiểu cô nương lại là dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, mê hoặc lòng người như vậy, tối qua lăn lộn cả đêm, hôm nay lại kiều diễm không gì sánh được.
Nhưng hắn không muốn trả lời câu hỏi của nàng.
Ngọc Chiếu ôm cổ hắn, tiếp tục hừ hừ nói: "Chàng không thương ta sao?".
Triệu Huyền thật sự là dở khóc dở cười, gỡ cao da chó trên người xuống (ý nói Ngọc Chiếu bám dính lấy hắn), đẩy chén đĩa đến trước mặt nàng, ra lệnh cho nàng ăn cơm.
Ngọc Chiếu hời hợt cầm chén, trong miệng không mùi không vị ăn một miếng thức ăn Triệu Huyền đút cho nàng, bắt đầu lên án hắn, "Đạo trưởng ngài thế nhưng lừa ta, tối qua ngài lừa ta, sau này ta cũng sẽ không tin ngài nữa...".
Vành tai Triệu Huyền hơi phiếm hồng, tối qua không hầu hạ tốt vị này, vốn tưởng rằng nàng quay đầu sẽ quên, thì ra là ở đây chờ hắn.
Có thể làm gì nữa chứ, hắn đành thỏa hiệp: "Hai ngày này để nàng nghỉ ngơi thật tốt, chuyện đó sau này hãy nói, được không?".
Mặt trời mùa đông lặn sớm hơn trước đây.
Lúc hai người dùng bữa, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh chói chang, bọn họ cũng không gọi người đến hầu hạ dùng bữa, giống như phu thê bình thường, người đút cho ta, ta đút cho người, từ tốn ăn ước chừng một canh giờ.
Cũng may trong noãn các xung quanh ấm áp, lại đốt than ở góc phòng, cũng để thức ăn không bị nguội.
Nếu không phải sợ hanh khô, noãn các nhất định phải ấm như ngày hè.
Chờ hai người ăn xong, trời đã tối một nửa, từng đợt gió bắc thổi tới, mang theo chút lạnh lẽo.
Sức khỏe Ngọc Chiếu yếu, đêm qua lại tổn hại thân thể, có người nói nữ tử lần đầu trải qua chuyện chăn gối, cũng giống như sẩy thai, khe xương mở ra, tuyệt đối không được ra gió, bằng không sau này sẽ bị bệnh liên miên.
Triệu Huyền nghe nói như vậy, tất nhiên thà tin là có.
Cũng không cho phép nàng ra ngoài dạo chơi, ăn xong hai người dựa vào giường la hán nói chuyện một lát, lại đi tắm rửa.
Chờ tắm xong, trời cũng đã tối hẳn, chỉ còn lại ít thời gian cuối ngày.
Ban ngày trôi qua quá suôn sẻ, Ngọc Chiếu bỗng dưng nổi lên vài phần bất an, ngày đầu tiên mình vào cung, chỉ ngủ rồi thức lại ăn một bữa cơm, rồi đã không còn việc gì nữa.
Hai người sớm được cung nhân hầu hạ lên giường nằm cạnh nhau, trên giường mới thay chăn màn, vẫn là một mảnh hỉ đỏ, nhưng lại sạch sẽ sảng khoái, không giống như hôm qua nhăn nhúm thành cái dạng gì.
Chờ các cung nhân buông màn xuống, rón rén lui ra, Ngọc Chiếu nhận thấy người bên cạnh di chuyển, hơi thở nam nhân phà lại gần, không nhanh không chậm nói: "Trẫm bôi thuốc cho nàng".
Ngọc Chiếu căng thẳng khẽ cử động, tay Triệu Huyền lại lật chăn đỏ lên, từ từ cởi áo nàng ra.
Da thịt Ngọc Chiếu mịn màng trơn bóng như châu ngọc trong bóng tối, nàng cắn răng, ánh nước trong mắt dập dờn, cảm giác hết sức phức tạp.
Cảm thấy thẹn thùng, cho dù ánh sáng trong màn lờ mờ, Ngọc Chiếu cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.
Nhưng thuốc mỡ kia mát lạnh, chỉ chốc lát sau thậm chí còn hơi ấm lên một chút, phút chốc toàn bộ đau đớn đều tiêu tan sạch sẽ.
Nàng dứt khoát vùi đầu không nói lời nào, cũng không dám mở mắt.
Hô hấp của Triệu Huyền nặng nề, qua một hồi lâu mới lại nằm xuống giường, hai người kề rất gần, hắn chợt vươn tay ôm lấy Ngọc Chiếu.
Ngọc Chiếu luôn thiếu cảm giác an toàn, khi nàng còn nhỏ, lúc đi ngủ luôn có nha hoàn thiếp thân nằm cạnh, về sau lớn hơn ngoại tổ mẫu cảm thấy như vậy không ra thể thống gì, nên gọi nha hoàn đặt một cái giường bên cạnh, để tiện cho nàng ban đêm đi tiểu có người coi sóc.
Nhưng như vậy nàng luôn ngủ không quen, cảm thấy bên cạnh trống trải khiến nàng sợ, cuối cùng phải đặt rất nhiều gối bên cạnh, quấn chăn như thế mới có thể ngủ được, cho dù mùa hè mồ hôi đầy người, nàng cũng phải đắp chăn.
Hiện giờ nàng không giống với trước nữa, vào đông, ngoài phòng lạnh lẽo, lồng ngực lang quân bên cạnh lại ấm áp, bàn tay ấm nóng đặt trên bụng nàng, cùng nàng đi vào giấc ngủ tốt hơn mấy cái gối kia nhiều.
Ngọc Chiếu vốn tưởng rằng hôm nay ngủ lâu như vậy, buổi tối nhất định là khó ngủ, cũng không muốn tựa vào ngực Triệu Huyền, đèn hỉ hoa điểu khảm ngọc hai bên đầu giường còn chưa kịp tháo xuống, nàng đã ngủ gật rồi.
Nàng mang theo cơn buồn ngủ, giọng điệu nhẹ nhàng du dương, vẫn không quên nhắc hắn chính sự: "Ngày mai nhất định phải nhớ đánh thức ta, đi thỉnh an Thái hậu nương nương...".
Triệu Huyền đưa tay mân mê vành tai phiếm hồng của nàng, trái tim cứng rắn gặp nàng cũng phải trở nên mềm yếu như đám mây phiêu đãng trên bầu trời, rồi lại có nơi thuộc về.
Hắn hôn lên cái trán trơn bóng của nàng: "Yên tâm ngủ đi".