"Con yêu Tiểu Nguyện." Ánh mắt Khương Kỳ không chút né tránh, trong lời nói không có bất kỳ ám muội nào, con yêu em ấy.
Thân thể Hứa Uyển run rẩy, nước mắt nhất thời tuôn ra như vòng ngọc đứt dây.
Khương Mục Hải cau mày, vỗ vỗ tay Hứa Uyển.
"Con... Có biết mình đang nói cái gì không?"
"Con biết." Khương Kỳ cười khổ nói, "Nếu có thể, con cũng hi vọng mình không làm mẹ thương tâm."
Khương Mục Hải đập chén trà xuống, chén sứ trắng tan nát trước mặt Khương Kỳ.
Tuy rằng chén trà không đập trúng anh, nhưng Khương Mục Hải cũng thấy rất rõ ràng, Khương Kỳ thẳng tắp mà quỳ ở đó, không hề trốn tránh, "Là con bất hiếu, cha tức giận là phải, phạt con là được rồi."
Lời này vừa dứt, cơn tức Khương Mục Hải lại bùng lên, "Anh cho rằng cả nhà chỉ mỗi anh bao che khuyết điểm có đúng không?"
Khương Kỳ có chút khó xử, kỳ thực anh và cha vẫn luôn giao lưu không được thông thuận lắm, lời này chỉ có thể kiên trì nói tiếp, "Không phải...Năm đó cha ở trước mặt cha mẹ mình cũng rất che chở cho mẹ."
Khương Mục Hải: "..." Rốt cuộc là vì sao mà ông lại muốn sinh con cơ chứ? Vì sao?!
"Không đổi được?" Ánh mắt Khương Mục Hải nghiêm túc mà thâm thúy.
"Không đổi được." Khương Kỳ không nhịn được cười khổ, "Nếu như có thể thay đổi thì bảy năm trước đã đổi rồi."
"Bảy năm trước!" Khương Mục Hải một hơi suýt thì không thở nổi, ngón tay chỉ vào anh run rẩy nói: "Bảy năm trước, Tiểu Nguyện mới mười sáu!"
"Con biết." Khương Kỳ bình tĩnh nói: "Lúc trước con cũng không thể tha thứ cho chính mình, vì vậy con ra đi... Là con bất hiếu."
"Lúc trước anh không thể tha thứ cho chính mình, thế bây giờ thì sao?" Khương Mục Hải câu từ sắc bén.
"Vẫn như trước, không thể tha thứ." Khương Kỳ nhìn về phía cha mẹ, nhưng trong mắt không hề có chút hối hận nào, "Nhưng con lại càng không nỡ."
"Năm ấy khi con nhận ra, con thấy mình không thể kéo Tiểu Nguyện xuống vực sâu được, em ấy quá ỷ lại vào con."
"... Vậy bây giờ." Nước mắt của Hứa Uyển vẫn đảo quanh nơi đáy mắt, nhưng cũng như mỗi người mẹ yêu thương con mình, hành động sẽ không tự chủ được mà phản bội lý trí.
Khương Kỳ nhìn chằm chằm hai tay mình một lúc lâu, vừa ngẩng đầu lên lần nữa đáy mắt trào dâng hối hận, "Con cho rằng đó là sự bảo vệ, nhưng nó đã tạo nên tổn thương lớn hơn đối với em ấy."
Hứa Uyển không nhịn được mà tiến lên vài bước ôm lấy Khương Kỳ, nước mắt thấm ướt cổ áo của anh, "Sao cả hai đứa đều ngốc nghếch như vậy..."
Khương Kỳ ôm vai Hứa Uyển, cảm nhận được sự yếu đuối và cả sự kiên cường của một người mẹ trong giờ phút này, "Mẹ, xin lỗi, có lẽ là chúng con không có cách nào cho cha mẹ ôm cháu được rồi."
Khương Mục Hải đã không còn trẻ nữa, nhưng đầu óc ông cũng chưa già, "Trước đây anh nói anh muốn liên hôn."
Thực ra Khương Kỳ biết biện pháp tốt nhất là lấy câu mà lúc trước Khương Mục Hải đã nói với anh đáp lại, nhưng anh không thể, trước đấy khác bây giờ khác, nếu như anh thật sự làm như vậy thì cũng quá bất hiếu.
"Con đã từng nghĩ đến việc từ bỏ, con cũng đang ép mình từ bỏ, cho nên muốn liên hôn, nhưng sau đó con lại không thể nhẫn tâm làm vậy." Một là Tiểu Nguyện không thích, hai là thật sự kết hôn, anh và Giang Nguyện thực sự không thể.
Trong suốt chuyến bay dài, Khương Kỳ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tiếc nuối phát hiện ra mình đâu có rộng rãi như tưởng tượng.
Nếu thực sự có thể buông xuống, anh cũng sẽ không vì một câu nói của Giang Nguyện mà không bao giờ cân nhắc đến khả năng hợp tác với Tùy Minh Nguyệt. Cũng sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần buông bỏ Giang Nguyện rồi lại lần nữa xâm lấn, nói là buông bỏ nhưng mãn nguyện lại càng nhiều hơn, anh mãn nguyện với sự quan tâm của Giang Nguyện, anh mãn nguyện với sự để ý của Giang Nguyện, nếu không, cũng sẽ không vì cậu đêm không về nhà mà ghen, vì cậu sẽ gọi người khác một tiếng "anh" mà tức giận. Nếu anh có thể buông xuống được, trước đó anh nên cương quyết đẩy Giang Nguyện ra lúc cậu bày tỏ thay vì ôn nhu đợi chờ, anh sớm nên phân rõ giới hạn mập mờ của bọn họ.
Anh thừa nhận anh không làm được, cho dù không liên quan đến tình yêu, anh cũng không thể chịu được việc người quan trọng nhất trong lòng Giang Nguyện không phải anh. Anh càng không chịu được việc cậu bé mà anh tâm tâm niệm niệm đưa trái tim của mình ra trần trụi bày trước mặt anh, anh vẫn muốn lựa chọn đẩy ra, trừ việc chưa nói ra câu kia, nhưng những gì Tiểu Nguyện của anh làm còn nhiều hơn so với anh.
"Cô gái kia..."
"Cô ấy có người mình thích, chỉ có điều không thể ở bên nhau, nên mới muốn tìm con để hợp tác."
Nghe đến hai chữ hợp tác, Khương Mục Hải cùng Hứa Uyển đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Khương Kỳ hơi buồn cười, ôm Hứa Uyển, "Đứa con cha mẹ dạy dỗ sao có thể làm chuyện gì không có kế hoạch như vậy chứ?"
Khương Mục Hải thổi râu mép trừng mắt mà nhìn anh, "Anh làm việc có kế hoạch sao?!"
"Vậy đó có phải là em ruột anh hay không, đối với tôi và mẹ anh mà nói, cũng không có nửa điểm khác biệt! Việc này anh gọi là có kế hoạch đấy hả?!"
"Thực ra đối với con mà nói cũng không khác gì, nếu như con không coi em ấy là em trai ruột, cũng sẽ không rối rắm lâu như vậy, cũng sẽ không phải bây giờ mới nói với cha và mẹ, chính con cũng là vừa nghĩ thông suốt cách đây không lâu."
Khương Mục Hải: "..."
Mấy phút sau, Khương Mục Hải cuối cùng cũng hiểu ra, phổi cũng bị đâm phát đau, "Anh anh anh nói như vậy nghĩa là cho dù có là em ruột anh, anh cũng ra tay sao?"
Khương Kỳ không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, "Chuyện như vậy không có tính khả thi cũng như ý nghĩa giả thiết."
Khương Mục Hải: "..." Lúc trước sinh ra thể loại con gì thế này?!!
Hứa Uyển nhìn hai cha con khuôn mặt tương tự nhau, thấy hơi đau đầu, tuy nói bọn họ thương con trai nhỏ hơn, nhưng đứa con cả mới thật sự giống như Khương Mục Hải, cho dù là khuôn mặt hay tính cách.
Đều là nửa câu mềm mỏng cũng không chịu nói.
Hứa Uyển sau khi khóc tâm trạng cũng ổn định lại, đau lòng nhìn đầu gối con trai, chỗ nó quỳ là sàn nhà gỗ đặc, cũng không trải thảm, quỳ gần một giờ rồi, Khương Mục Hải không đau lòng nhưng bà vẫn đau lòng đây.
"Đứng lên trước rồi nói sau đi."
Khương Mục Hải bực mình trừng mắt không chịu nói câu mềm mỏng nào với Khương Kỳ, "Cứ để cho nó quỳ."
Hứa Uyển một ánh mắt liếc nhìn qua, Khương Mục Hải hắng giọng một cái, "Khụ... Cái này, mẹ anh bảo đứng lên thì anh đứng lên đi."
Khương Kỳ đứng lên, trước tiên dìu Hứa Uyển về ghế sofa, mình thì dịch cái ghế gỗ nhỏ ngồi xuống.
Sắc mặt Khương Mục Hải mới dễ nhìn một chút, "Sau này anh định làm như thế nào?"
"Trở về trước tiên thổ lộ với Tiểu Nguyện..."
"Khụ... Khụ khục..." Khương Mục Hải bị sặc nước trà, "Hai đứa còn chưa ở bên nhau?!"
Hứa Uyển cũng là vẻ mặt khiếp sợ, con trai ngốc này, chưa ở bên nhau thì con come out cái gì chứ?
"Cha, mẹ, cho dù Tiểu Nguyện không chấp nhận con, sau này con cũng sẽ không lấy người khác."
Hai vị gia trưởng Khương gia cuối cùng cũng tạm coi như là hiểu được rõ ràng logic của đứa con cả, nhất thời có phần mục trừng khẩu ngốc*.
*Mục trừng khẩu ngốc: tương tự như mắt chữ A mỗm chữ O, trợn mắt há mồm "Vậy nếu Tiểu Nguyện thực sự không chấp nhận anh..." Khương Mục Hải như có điều suy nghĩ mà nhìn anh.
"Con sẽ không để mình làm tổn thương tới em ấy." Khương Kỳ dừng một chút, "Nhưng, Tiểu Nguyện hẳn là sẽ không từ chối con đâu."
Khương Mục Hải cảm thấy mình hơi bị đau răng, "Dừng dừng dừng, phần này nhảy qua."
"Hai đứa sẽ công khai quan hệ sao?"
"Chuyện này để xem ý Tiểu Nguyện đã, sẽ không cố tình che giấu, nhưng hẳn cũng sẽ không cố ý công khai, nếu như em ấy muốn một lễ cưới..."
"Dừng dừng dừng, phần này cũng nhảy qua." Răng Khương Mục Hải càng đau.
Khương Kỳ bất đắc dĩ nói: "Phía ông nội bên kia con sẽ nói."
Khương Mục Hải híp mắt chăm chú nhìn anh, "Anh không sợ..."
"Không sợ." Khương Kỳ như chém đinh chặt sắt nói: "Con biết ông nội vẫn luôn hối thúc chuyện kết hôn, khi nào con và Tiểu Nguyện ở bên nhau... Con không tự tin mình có thể giấu giếm được lão nhân gia, nếu như vì chuyện này mà ăn Tết cũng không trở về, đó mới thực sự là bất hiếu."
"Anh biết là tốt rồi." Khương Mục Hải giận mà không có chỗ phát tiết.
"Khi ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện. Sau này con và Tiểu Nguyện sẽ trở về dành thời gian với ba mẹ nhiều hơn."
"Anh để Tiểu Nguyện về là được, anh thì đừng có về!" Khương Mục Hải quăng qua một ánh mắt sắc như đao.
"Vậy con đưa Tiểu Nguyện về nhà mẹ đẻ cũng không được sao?"
Hứa Uyển không kiềm chế được, cười ra tiếng.
Khương Mục Hải nghiến răng, "Bớt ở chỗ tôi show ân ái đi, tôi và mẹ anh muốn nghỉ ngơi, chuyện của anh vẫn chưa xong đâu."
Khương Kỳ mỉm cười, thế này là đã qua cửa rồi.
Chỉ là anh biết cha mẹ văn minh, nhưng không nghĩ là sẽ sáng suốt như vậy, dù sao thì ước nguyện của anh cũng không phải là một chàng trai bình thường, mà là đứa em trai bảo bối của mình, là đứa con mà họ nuôi như con ruột.
Sao anh lại không biết, chuyện come out này, suy cho cùng vẫn là mài tâm cha mẹ, nếu chấp thuận, thứ phải đối mặt chính là ánh mắt và áp lực từ mọi người xung quanh, không chấp thuận, có lẽ thứ mất đi chính là hai đứa con trai. Đối với bậc cha mẹ yêu con tha thiết mà nói, bản thân không còn bất kỳ sự lựa chọn nào.
Vì vậy nên dù cho Khương Mục Hải và Hứa Uyển đồng ý ngay từ đầu, mấy vấn đề ban đầu này anh cũng phải va chạm.
Chung quy vẫn là bọn họ bất hiếu.
"Mẹ, ngủ ngon." Khương Kỳ khom lưng hôn một cái lên má Hứa Uyển, bà đưa anh đến phòng ngủ, ôm lấy mẹ, "Cảm ơn mẹ."
"Con trai ngốc, hai người các con còn quan trọng hơn nhiều so với cháu trai cháu gái không tồn tại, cha mẹ không để ý này nọ, chỉ là sợ con đường sau này của các con không dễ đi..."
"Cho dù không dễ đi, chúng con cũng sẽ đi cùng nhau." Khương Kỳ thay Hứa Uyển lau nước mắt.
Hứa Uyển gật đầu, "Con ấy, chuyện trở về có phải là không nói cho Tiểu Nguyện không?"
Khương Kỳ lắc đầu, "Mẹ, con đây không phải là còn chưa ngả bài sao? Trước hết mẹ cũng đừng nói cho em ấy."
Sau khi Khương Kỳ trở về phòng Hứa Uyển không nhịn được nói: "Hai anh em này nhìn qua không giống nhau, phong cách làm việc sao lại đều giống nhau như vậy?"
Khương Mục Hải "Hừ" một tiếng, "Tiểu Nguyện mà giống nó ý hả? Nó còn không thể chịu thua à?"
"Ông còn chỉ vào đứa con trai ôm chân ông mà khóc một hồi còn gì, ngạo kiều tỏ vẻ cái gì?"
(Nhỡ bạn nào hiểu nhầm nên mình chú thích 1 chút, là bác Mục Khải khóc một hồi, tách ý là "Ông còn chỉ vào đứa con trai ôm chân ông | mà khóc một hồi còn gì", không phải là đứa con trai vừa ôm chân vừa khóc) Khương Mục Hải rầm rì tức mà không nói câu nào, trên mặt viết —— không thì sao?
"Tiểu Kỳ theo ông, ông cảm thấy ông làm được không?"
Khương Mục Hải: "..."
Hứa Uyển cũng hơi bực mình, bình thường không nhìn thấy cũng nhớ, vừa thấy mặt Khương Mục Khải liền thấy Khương Kỳ cái gì cũng không vừa mắt, nếu không phải Khương Kỳ biết cha mình có tính cách như thế, hơn nữa thường ngày có đứa con nhỏ ở một bên dỗ cái này dụ cái kia, có lẽ quan hệ giữa hai cha con đã sớm sứt mẻ, "Nào nào nào, ông cũng làm nũng cho tôi xem đi, khóc tý đi."
Khương Mục Hải: "..."
***
"Bác Vương."
Cùng lúc đó người quản gia tóc bạc trắng ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt cũng không khỏi ẩm ướt.
"Xin lỗi, vẫn chưa quay về thăm bác lần nào." Tề Ngụy ôm một bác quản gia gầy gò.
"Ôi, người vẫn khỏe mạnh là tốt rồi... Người vẫn khỏe mạnh là được rồi, tiểu Tề cao hơn, trở thành thanh niên cao lớn rồi."
Tề Ngụy cười cười, thực ra năm đó rời đi, khi ấy hắn cũng đã tốt nghiệp đại học, chỉ là hắn không trưởng thành sớm như Khương Kỳ, Khương Kỳ rời đi vì đắn đo suy nghĩ, mà hắn hơn nửa là vì kích động, chuyện này hẳn là sự khác nhau giữa người được giám hộ và người giám hộ đi.
Nhưng dù trưởng thành muộn, một mình chống đỡ một phương nhiều năm như vậy, cũng tôi luyện hắn, không phải đúng là đã lớn rồi sao?
Tề Ngụy đi gặp Nguyên phu nhân, thân thể Nguyên phu nhân vẫn không được tốt lắm, nhưng khí sắc đã tốt lên nhiều rồi, ít nhất thì cũng không còn bất an không có cảm giác an toàn như trước đây.
Hắn nhớ lúc hắn và mẹ vừa tới Nguyên gia làm công, có lúc Nguyên phu nhân lên cơn thần kinh, chỉ khi có Nguyên Mạc ở bên bà thì bà mới có thể khá hơn một chút.
Càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn chính là, Nguyên phu nhân vậy mà sẽ nói chuyện với hắn bằng tiếng Trung, phải biết rằng khi hắn vừa mới tới đây, tiếng Trung đã trở thành một điều cấm kỵ trong nhà, làm cho hắn luống cuống không biết làm thế nào rất lâu.
Hắn mới biết Nguyên phu nhân nói tiếng phổ thông rất êm tai, là hương vị dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam: "Tiểu Ngụy..." Nguyên phu nhân vỗ vỗ tay hắn.
"Phu nhân?"
"Gọi bác là bác đi, nhà mẹ đẻ bác họ Tề, khuê danh Thiên Lạc."
Tề Ngụy sững người một lúc, vội vàng nói: "... Bác." Nửa ngày lúng ta lúng túng nói: "Tên bác rất êm tai."
"Biết là cháu sẽ nói như vậy mà, năm đó bác nói mấy lời kia không có ý tứ gì khác..." Chân mày Tề Thiên Lạc cau lại, "Thực ra mấy câu kia nếu bảo là nói cho cháu nghe, thì thực ra là bác nói cho chính mình nghe thì đúng hơn."
—— "Có ai có thể bảo vệ che chở một người suốt cả một đời?"
—— "Cho dù hiện giờ nó bảo vệ được, nhưng sau này lập gia đình thì sao? Có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Áp lực từ mọi người xung quanh thì sao? Cho dù mọi chuyện đều được gánh vác, lòng người dễ thay đổi, nào có ai có thể cả đời cũng không thay đổi?"
...
Từng câu từng từ đều đập thẳng vào lòng hắn, đập tan hết thảy ý niệm trong đầu hắn, khi ấy hắn thất hồn lạc phách cho rằng Tề Thiên Lạc đang nói ra tâm tư thầm mến Nguyên Mạc của mình, đến nay hắn vẫn nhớ dáng vẻ cuồng loạn của bà lúc đó, buổi tối ngày hôm ấy Tề Thiên Lạc lần thứ hai phát bệnh, Tề Ngụy biết mình phải rời đi.
Ban đầu là không dám nhớ lại, gây dựng sự nghiệp cũng đủ khổ, hắn và Khương Kỳ hai người từng chút từng chút chịu đựng, đợi đến khi mọi chuyện ổn định, nhưng khi một chút ký ức kia trở về rồi nghiền ngẫm lại, mới nhận ra đúng là có khả năng giống như Tề Thiên Lạc nói, bà nói chính bản thân mình. Năm đó cha Nguyên vì bà từ chối kết hôn mà giằng co với gia tộc rất lâu, hai người cũng coi như là khổ tận cam lai, mới đưa được Tề Thiên Lạc cưới về, vì vậy nên truyện cổ tích luôn kết thúc ở đám cưới linh đình của hai người, chuyện xưa của bọn họ cũng là như thế.
Một lần ngoài ý muốn, đây là lời giải thích của cha Nguyên. Chuyện khiến cho Tề Thiên Lạc chịu đả kích lớn nhất chính là, người bò lên giường cha Nguyên là một lưu học sinh người Trung Quốc mà bà giúp đỡ tận tình đối xử như em gái. Cha Nguyên rất hổ thẹn, tuy rằng ban đầu Tề Thiên Lạc cũng tha thứ cho ông, nhưng một lần bất ngờ kia lại có hậu quả, mà người đàn bà đó còn đưa con đến trước mặt Thiên Lạc, trạng thái tinh thần của Tề Thiên Lạc kể từ lúc đó bắt đầu khi tốt khi không. Đó cũng chính là lý do vì sao lúc Tề Ngụy vừa tới, mỗi người trong Nguyên gia đều không cho hắn nói tiếng Trung, kỳ thực chính là sợ ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của Tề Thiên Lạc.
Chỉ là Tề Thiên Lạc tuy trạng thái tinh thần không được tốt, nhưng tính tình vẫn tốt, vẫn luôn không oán giận trước mặt người ngoài, lần đó bạo phát có phải là bà quá nhạy cảm mà biết chuyện gì không, Tề Ngụy đến nay vẫn không đoán ra.
Tề Ngụy lắc đầu, "Nhờ ơn bác, cháu còn ra ngoài xông xáo một thời gian, rất tốt, bao lâu nay vẫn luôn không dành chút thời gian trở về, ngược lại là cháu không đúng." Hắn không thể oán trách bà, bản thân hắn cũng là theo mẹ vì công việc mà tới đây, học phí đắt đỏ vẫn do Tề Thiên Lạc chi trả, hắn và Nguyên Mạc tuổi tác xấp xỉ nhau, cùng đi học, sau khi mẹ bất ngờ qua đời, Tề Thiên Lạc thương tiếc hắn thuở nhỏ đã mất đi chỗ dựa, lại hợp ý với Nguyên Mạc, trực tiếp nuôi cùng nhau luôn, tuy rằng trao đổi tình cảm không nhiều, nhưng ăn mặc Nguyên Mạc có thì cũng không thiếu hắn một phần.
Cho nên hắn hiểu tâm tình của một người mẹ dành cho con mình, cũng biết mình không thể lấy oán báo ơn.
Hắn thích Nguyên Mạc, đến bây giờ vẫn thích. Nhưng nếu lúc trước Tề Thiên Lạc không thu nhận hắn, đứa trẻ chừng mười tuổi ra ngoài đời có thể làm gì? Vì vậy hắn biết ơn Tề Thiên Lạc, nhưng vì tâm tư nhỏ bé của mình mà nhiều năm qua vẫn không đặt chân tới nơi này, khiến hắn cảm thấy thật có lỗi.
"Con ngoan." Tề Thiên Lạc thở dài một hơi, "... Nếu cháu thực sự có lòng, trở về thăm mọi người nhiều hơn một chút cũng được, bác cũng già rồi, những chuyện thời còn trẻ kia đều đã qua, không còn cái tâm kia, trước mắt cũng chỉ còn lại ba anh em mấy đứa thôi."
Nguyên Mạc còn có một người em trai là Nguyên Du, hiện giờ mới hai mươi, còn lâu mới có năng lực như anh trai cậu ta, nhưng quả thực là giống với tên cậu ta, càng giống như công tử bột, nhưng tính cách lại khá hoạt bát tính tình cũng tốt, đối xử với hắn cũng không tồi, một tiếng gọi "anh Ngụy".
"Bác à, bác yên tâm."
Lúc rời đi bước qua bàn làm việc, nhìn thấy trên bàn có một hàng chữ khải tựa trâm hoa còn chưa khô mực —— "Thùy chi hữu thiên lạc, phương mệnh vô nhất tồn"
*Thùy chi hữu thiên lạc, phương mệnh vô nhất tồn – hàng ngàn cành lá rủ xuống, nhưng không còn một bông hoa nào Tề Ngụy chợt hiểu ra, vì sao Tề Thiên Lạc lại nói chỉ có hắn cảm thấy tên của bà êm tai, "Bác à, tên bác thực sự rất êm tai, cháu đã từng nghe hai câu thơ, phương đường tựa kính thảo thiên thiên, lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ."
Tuy Tề Thiên Lạc vì chuyện với lưu học sinh kia mà không thích nghe tiếng Trung, đã di cư sang Mỹ từ thời ông bà của bà rồi, nhưng dù sao cũng là thư hương thế gia, vẫn luôn lưu trữ một ít sách vở, năm đó những lúc Tề Ngụy nhớ nhà sẽ lặng lẽ lật qua một số tác phẩm văn thơ. Chưa kể năm ấy bao nhiêu tâm tư tình cảm của hắn đối với Nguyên Mạc đều gửi trong... Nghĩ tới đây Tề Ngụy không dám nghĩ thêm nữa.
Tề Thiên Lạc cười cười vung tay với hắn, có phần nhẹ nhõm. Quả thực là đứa trẻ tốt, năm đó mình đối xử với nó như vậy, mà nó vẫn còn nhớ an ủi mình.
Đi trên hành lang, Tề Ngụy bỗng dưng muốn đi xem căn phòng mà hắn và Nguyên Mạc từng sống cùng nhau, cũng không biết có còn lưu lại nữa hay không.
Tề Ngụy nhìn thấy chân dung của người kia trên hành lang, đúng là gia tộc lớn, truyền thống này vẫn còn lưu giữ, mình lớn rồi, người kia cũng trở nên thành thục, không phải hắn chưa từng nhìn thấy những tấm ảnh được giới truyền thông chụp lại, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, chỉ sợ những nỗi nhớ vô tận sẽ tuôn trào không ngừng.
Nguyên Mạc thừa hưởng gien di truyền từ bà ngoại, không nhìn kỹ thì thấy mắt màu đen, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt có màu xanh sẫm, Tề Ngụy vẫn luôn cảm thấy chúng rất đẹp, tựa như bảo thạch cao quý nhất vậy, chiếc mũi thẳng có điểm hơi hơi cong như ưng câu. Môi anh mím chặt, hẳn là đã chịu nhiều vất vả. Tề Ngụy hơi đau lòng, không kiềm chế được mà đưa tay ra muốn chạm vào người trong bức hình chân dung.
Một giọng nói vừa thân quen lại vừa xa lạ khiến động tác của hắn hoàn toàn cứng lại —— "Tề Ngụy."
Tề Ngụy mở to hai mắt, cũng không dám quay đầu lại dù chỉ một chút, anh ấy không phải nên ở Ấn Độ công tác sao? Sao lại có ở nhà?!
____________________
*Phương đường tựa kính thảo thiên thiên (Lý Đoan "Tặng Quách phò mã") – câu này tra mãi chẳng tìm thấy giải nghĩa, mình cũng không hiểu rõ, "đường" là ao hồ hoặc bờ đê, "tựa kính" là như gương, như kính, "thảo thiên thiên" là cây cỏ xanh um, tốt tươi. Bờ đê thì không thể như gương, chỉ có mặt hồ, nhưng cỏ thì không thể mọc trên mặt hồ mà chỉ mọc được ở bờ đê. Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ (Trương Nhược Hư "Xuân giang hoa nguyệt dạ") – Trăng chìm, tình xao xuyến rung rinh cả hàng cây ven sông ————————————————————
Tác giả có lời muốn nói: (đã lược bớt)
Thực ra tác phẩm này dàn cp đều là đôi bên mong mà không được nhưng cũng không bỏ xuống được.
Bởi vì tôi rất thích thể loại này, còn có dưỡng thành trúc mã, một lần viết đã nghiền luôn, nhìn trời.
____________________
Căn bản là tác giả thích thể loại này nên viết một truyện toàn cp thuộc thể loại này cho đã nghiền, trừ cp Chu Thành – Lý Tiếu Nhiên, cơ mà đôi này thấy loáng thoáng thôi, không được viết mấy.
Cuối truyện tác giả có nói sẽ viết 1 bộ truyện ngắn cho cp Chu Thành - Lý Tiếu Nhiên, thế là mình đi tìm thử, và rồi "truyện ngắn" ấy nó tận 122 chương, thế là thôi...