Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 3

"Cậu..." anh bạn đeo khuyên tai nhìn kỹ Giang Nguyện, "Cậu tốt nghiệp trung học chưa?"

Giang Nguyện sờ sờ mũi, "Thi đại học rồi." Tuy là vẫn chưa tốt nghiệp.

Anh bạn đeo khuyên tai thấu hiểu, "Sinh viên nghệ thuật?"

Giang Nguyện: "..." Gì chứ, chuyên ngành của tôi là Marketing, ầy... Tiếng Trung nói thế nào nhỉ?

"Không phải?" anh bạn đeo khuyên tai mê mang, "Không phải cậu không hiểu ý tứ của những lời này đấy chứ?"

Giang Nguyện: "..." Cậu biết bản thân mình và những từ tiếng Trung thông dụng hoàn toàn như trời đất phân biệt, nhưng... thực sự là vẫn thấy hơi bị mất mặt.

"Chúng ta có thể đổi sang một đoạn kịch cổ điển." Giang Nguyện thành khẩn đề nghị.

Anh bạn đeo khuyên tai nhún vai một cái, "Tôi sao cũng được, chắc chắn điểm số mà hai chúng ta đạt được sẽ không cao đâu."

"Tại sao?" Giang Nguyện quét mắt qua lời thoại, cảm thấy hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Mười phút sau, Giang Nguyện liền hiểu ý tứ của câu kia.

Giáo viên không nể nang gì mà lấy bọn họ như ví dụ tiêu cực để làm tài liệu giảng dạy, "Mấy cậu sau này sẽ có cơ hội tiếp xúc với đủ loại hình nhân vật, một diễn viên giỏi có thể diễn nhiều loại hình nhân vật khác nhau đương nhiên là may mắn nhất, thế nhưng cũng không thể đi chọn nhân vật có hình tượng chênh lệch quá lớn với bản thân mình."

"Giang Nguyện và..." Giáo viên còn nhớ tên Giang Nguyện vừa tự giới thiệu, cúi đầu nhìn qua danh sách, "Hàn Tử Phong."

"... đã lựa chọn nhân vật có hình tượng rõ ràng là không thích hợp với họ."

Giang Nguyện tự hiểu được mình đã làm liên lụy đến anh bạn đeo khuyên tai cùng nhóm, viết tờ giấy nhỏ nhét qua, "Xin lỗi nha."

Mười phút sau Hàn Tử Phong chậm rãi đưa qua cho cậu một câu nói, "Cậu có biết người đứng cạnh cửa ở phía sau kia không?"

Giang Nguyện nháy mắt mấy cái, vừa quay đầu lại liền thấy Khương Kỳ đứng ở cửa phía sau, miệng cười cười, làm khẩu hình -- "Anh trai."

Khương Kỳ nhíu mày, chỉ chỉ bên ngoài.

Giang Nguyện khó xử chỉ vào giáo viên đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng.

Khương Kỳ thấy hơi buồn cười, nếu chờ tan học xong, có lẽ bọn họ cũng sẽ không thể đi được.

Dù sao thì trong tòa cao ốc này, không có mấy ai không quen biết Khương Kỳ, rất không may Hàn Tử Phong cũng là một người.

Hàn Tử Phong liền viết qua một câu, "Người đàn ông của cậu à? Sao cứ nhìn tôi chằm chằm mãi vậy?"

"!!! Cậu cảm thấy anh ấy là người đàn ông của tôi sao?!!"

"Tôi thuận miệng nói vậy." Hàn Tử Phong gãi tóc, cuối cùng vẫn gạt lời xin lỗi sang một bên, cứ kệ đi.

Giang Nguyện kích động, " Cậu cảm thấy anh ấy là người đàn ông của tôi à?!! Chúng tôi xứng đôi không, xứng không?"

Hàn Tử Phong: "..."

Hai tiếng tiếng ho khan đồng thời vang lên, một tiếng là từ trên bục giảng, một tiếng là từ cửa sau.

Vì vậy, ngày đầu tiên đến lớp, Giang Tiểu Nguyện và bạn học Hàn Tử Phong vì vụ truyền tờ giấy nhỏ qua lại mà cùng lúc ghi danh vào blacklist của hai người.

***

"Giám đốc Khương?" Cô giáo kinh ngạc nói.

Khương Kỳ hắng giọng một cái, "Mọi người cứ tiếp tục học đi, tôi chỉ là đi ngang qua xem chút thôi."

Mọi người: "..."

Hàn Tử Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn Giang Nguyện, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Giang Nguyện thấy học sinh trong phòng học lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy đứng thẳng người, dở khóc dở cười nghĩ, anh trai cậu đáng sợ đến thế sao?

Đương nhiên, cái vấn đề này, không chỉ người trong công ty có thể trả lời, mà ở đất Mỹ xa xôi, dàn anh chị em họ đông đảo trong gia tộc cũng có thể trả lời cậu -- "Đúng vậy, tất nhiên rồi, khẳng định là đáng sợ."

(Anh chỉ ôn nhu, hiền lành, ấm áp với mỗi Tiểu Nguyện của anh thôi =w=)

Khương Kỳ cũng không có ý định rời đi, tuy rằng anh không rõ Giang Nguyện định làm gì, nhưng trải nghiệm được nhìn Giang Nguyện lên lớp học như thế này gần như là không có.

Anh bảo Sở Yến lên tầng trước, bản thân mình tùy tiện lấy cái ghế ngồi ở cửa sau, bắt đầu nghe vài câu nội dung tiết học, lúc sau, đáy mắt cũng chỉ chứa được sườn mặt của Giang Nguyện.

Hóa ra khi Tiểu Nguyện của anh thấy khó hiểu thì sẽ nhíu mày, lúc nghe hiểu được đôi mắt sẽ toả sáng, khi muốn trả lời câu hỏi nào đó lại cảm thấy không chắc chắn thì sẽ quay trái quay phải, lúc được khen lúm đồng tiền nhỏ bên trái sẽ hiện lên, thấy tẻ nhạt thì sẽ che miệng nhỏ ngáp một cái, còn thỉnh thoảng lặng lẽ quay đầu nhìn anh một chút, lúc thấy anh lúm đồng tiền nhỏ bên phải cũng sẽ hiện lên...

Anh trai ngốc Khương Kỳ cứ chăm chú nhìn Giang Nguyện như vậy suốt 30 phút, làm cho giáo viên trên bục giảng run lẩy bẩy mà cho kết thúc buổi học sớm trước thời gian. QAQ nói nhiều sai nhiều, nhỡ đâu ông chủ cảm thấy cô không xứng với chức trách thì làm sao bây giờ?

Đúng như dự đoán vừa kết thúc buổi học Khương Kỳ liền bị vây lại, Giang Nguyện trao đổi số điện thoại với Hàn Tử Phong, rồi bước vào trong đám người nghiêm túc gọi -- "Giám đốc Khương."

Đuôi mày Khương Kỳ giương lên, đáy mắt ẩn chứa ý cười, trên mặt lại không nhìn ra vui buồn, "Đi ăn cơm?"

Giang Nguyện cũng nhịn cười gật gật đầu.

Một vòng người xung quanh không nhịn được nhìn Giang Nguyện thêm vài lần, yên lặng mà nhường ra một lối đi.

Giang Nguyện từng bước nghiêm chỉnh theo sát sau lưng Khương Kỳ ra khỏi phòng học, phía sau lập tức loạn hết lên.

"Người lúc nãy là người mới?"

"Chắc vậy, trước đây chưa từng thấy."

"Tên gì ý nhỉ?"

"Giang..."

"Ê, Hàn, không phải hai người vừa hợp tác với nhau sao? Cậu ta tên gì?"

Hàn Tử Phong nhún vai một cái, mặc áo khoác vào, "Cảm phiền nhường đường một chút."

Có người nhìn bóng lưng cậu bĩu môi, "Gì vậy chứ..."

"A, tôi nhớ ra rồi, người mới tên là Giang Nguyện."

"Ê này, cậu nói quan hệ giữa cậu ta và giám đốc là như thế nào?"

"Haizz, khó nói."

"Đại boss đột nhiên tới đây có phải là có liên quan đến cậu ta không?"

...

Hàn Tử Phong tay đút vào túi nghĩ trong lòng, mặc kệ là quan hệ như thế nào, ít nhất việc Giám đốc Khương dùng ngữ khí dò hỏi với Giang Nguyện, còn ánh mắt như gai đâm vào lưng cậu trong suốt buổi học, đều như nói lên rằng ở trong lòng người kia Giang Nguyện có vị trí vô cùng quan trọng, người như vậy... Loại người như mình vẫn nên cách xa anh ta một chút đi.

***

Khương Kỳ quay đầu lại nhìn Giang Nguyện một chút, đúng như dự đoán, Giang Nguyện ra khỏi công ty rồi cũng không chịu được nữa, chạy chậm vài bước quấn lấy khuỷu tay anh.

"Gọi anh cái gì? Hả?"

Giang Nguyện nháy mắt, cười xấu xa nói: "Giám đốc Khương."

Lông mày Khương Kỳ nhướng cao, Giang Nguyện nhanh chóng le lưỡi một cái, "Anh trai, anh trai, anh trai, anh trai, anh trai."

"Tiểu quỷ."

"Đồ lừa đảo." Giang Nguyện hừ nói.

"Anh lừa em cái gì?"

Giang Nguyện đối đáp trôi chảy như đã học thuộc lòng từ sách giáo khoa, "Sinh nhật em mười sáu tuổi anh đồng ý mỗi tháng sẽ về thăm em, sinh nhật em muời bảy tuổi anh bảo em học thật giỏi rồi cách nửa năm sẽ về thăm em, sinh nhật em mười tám tuổi anh nói nếu em ở lại Mỹ học anh sẽ đi du lịch với em một mình..."

Khương Kỳ nhanh chóng kêu ngừng, còn không ngừng nữa là sẽ nghe nguyên một sớ kể tội dài vô tận, "Khụ, sau này anh sẽ không bao giờ lừa em nữa được chưa?"

"Sau này là khi nào?" Giang Nguyện một mặt oan ức.

"Từ hôm nay trở đi?" Khương Kỳ thương lượng.

"Ừm... Bắt đầu tính từ lúc em xuống máy bay đi." Đôi mắt Giang Nguyện lay động, không chịu thiệt chút nào.

"Được." Khương Kỳ không cảm thấy khác nhau ở chỗ nào, đưa cậu đi về phía nhà hàng đã đặt trước, cười nói: "Vậy em phải gọi anh là gì?"

"Đại bảo bối!" Giang Nguyện hoan hô một tiếng, nhào lên lưng Khương Kỳ.

Một tiếng này quá lớn, dẫn đến những người xung quanh cũng không nhịn được mà nhìn lại, trong đám người còn có cả nhân viên của Khương thị không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Trời ạ, có phải bọn họ vừa biết chuyện gì không nên biết không?!

Đắm chìm trong bầu không khí tràn ngập tình huynh đệ hòa ái, hiển nhiên hai anh em không ý thức được, hiện giờ nghệ sĩ và nhân viên trong công ty trong ngoài kết hợp tạo tin đồn, chỉ một bữa ăn, tin tức "Giám đốc có tình nhân nhỏ" đã lan truyền khắp trên dưới công ty.

____________________

Preview:

Khương Kỳ: "Anh ghen."

Giang Nguyện: "Thật đấy, mấy cô ấy không ai có ngoại hình đẹp như anh đâu."

Khương Kỳ: "Tiểu Nguyện, mấy cô gái thích em và em thích anh không phải là cùng một loại thích."

Giang Nguyện: "Như nhau, cùng một loại thích."
Bình Luận (0)
Comment