"Nghe bác sĩ đi, cha, sau này cha không thể liều mạng như vậy." Giang Nguyện đỡ Khương Mục Hải đứng dậy.
"Biết rồi." Khương Mục Hải thở dài, "Trước đây cha còn nghĩ nếu ông nội con giao công ty cho cha, cha sẽ phụ trách tới cùng, nhưng bây giờ..."
"Cha, chuyện cải cách công ty, để con làm. Một công ty phát triển đến một mức nào đấy chắc chắn sẽ phải trải qua một quá trình như vậy, ông nội cũng sẽ hiểu..."
"Tiểu Nguyện." Khương Mục Hải nhìn đứa con trai nhỏ của mình, "Cải cách không phải là chuyện đơn giản như vậy, ngoại trừ quy chế bản thân mình cũng sẽ phải gánh chịu áp lực cực kỳ lớn, con sẽ đụng chạm tới lợi ích của một số người." Thực ra sao ông lại không thấy những tệ nạn trong Tập đoàn Khương thị, nhưng ông cũng lớn tuổi rồi, có một số thứ không muốn đụng vào nữa.
Giang Nguyện dìu Khương Mục Hải đến xe lăn, chậm rãi đẩy ông đi trên con đường xanh ngát, "Lúc trước con từng đến tìm ông nội, ông nội không từ chối con, ông nói ông muốn suy nghĩ một chút."
"Tiểu Nguyện..."
"Cha, con biết trước đây cha và ông nội vẫn luôn muốn để anh tiếp nhận vị trí này, nhưng anh vì con mà rời đi, dù thế nào đi nữa thì con cũng có trách nhiệm, hiện giờ công ty trong nước của anh căn bản không thể không có anh ấy." Giang Nguyện cười cười, "Cải cách ở đâu mà chẳng như làm ơn mắc oán, nhưng cũng không liên quan đến con, con sẽ không bị mấy lời lưu ngôn phỉ ngữ ấy đả kích."
Khương Mục Hải đứa con trai nhỏ đang cố gắng trấn an mình, cuối cùng vẫn nuốt xuống câu cha và mẹ của con đều hi vọng con có thể sống thật vui vẻ hạnh phúc...
"Thực ra không phải chúng ta thiếu phương án, mà chỉ thiếu một người thực hiện thôi. Cha, con nghiêm túc." Trời thu lá phong đã mang sắc đỏ, Khương Mục Hải ngẩng đầu nhìn Giang Nguyện, bỗng nhận ra đứa con trai nhỏ của mình cũng đã cao lớn hơn rồi, ông nhớ Giang Nguyện từng nói cậu nghiêm túc hai lần, một lần là khi cậu rời đi nói muốn đi tìm Khương Kỳ, lần thứ hai là ngay ban nãy.
"Nếu anh con biết..."
Giang Nguyện ngồi xổm xuống, cười híp mắt nói, "Anh sẽ hiểu mà, cha, lúc này đây là cách tốt nhất, trước khi tốt nghiệp con sẽ ở lại công ty, mở sẵn cục diện, chờ công ty của anh niêm yết trên thị trường rồi, anh ấy có thể trở về tiếp quản." Lát nữa cậu còn phải đến công ty, bây giờ đang mặc âu phục, ban đầu mặt mày còn có đôi nét trẻ con, lúc này đây lại trở nên sáng sủa tự tin.
"Con..." Lời muốn nói đều trở thành than thở, ông có thể nhìn ra được, tất cả những gì Giang Nguyện làm đều là vì suy tính cho Khương Kỳ, Giang Nguyện cõng lấy tai tiếng trên lưng, đợi đến khi Khương Kỳ ra tay sẽ giao công ty lại cho anh mình, vừa đấm vừa xoa, hơn nữa với năng lực của Khương Kỳ, những người khác chắc chắn sẽ vui lòng phục tùng Khương Kỳ.
"Đừng nóng vội."
"Con hiểu, mọi việc con đều sẽ thương lượng với cha và anh, còn cả ông nội nữa."
"Sau này ra vào dẫn thêm mấy vệ sĩ nữa."
"Con biết rồi, cảm ơn cha." Giang Nguyện biết, Khương Mục Hải đã đồng ý rồi.
***
Đã ở trong căn phòng làm việc này xử lý công việc gần hai tháng, Giang Nguyện đưa ra chỉ thị đầu tiên của chính mình.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thư ký, Giang Nguyện cười cười, không lên tiếng.
Mục tiêu của cậu từ trước tới nay cũng không phải là làm cho hệ thống công ty trở nên hoàn mỹ, mà là cố gắng mở ra cục diện mới, mọi thứ đều bất phá bất lập*, sau khi phá rồi lại xây dựng lại.
*Bất phá bất lập: không phá cái cũ thì không tạo dựng được cái mới Giang Nguyện biết năng lực của mình có hạn, nên cậu cũng biết người có thể phát triển Tập đoàn Khương thị chắc chắn không phải là mình, ít nhất không phải là mình lúc này, nhưng bản chất của con người và lòng người thì cậu am hiểu.
Gửi một tin nhắn cho Khương Kỳ, khởi đầu hoàn mỹ cho một ngày làm việc mới của cậu ——
"Anh, muốn ôm ôm hôn hôn bế cao cao. =3= "
***
"La Lệ hợp tác cùng Khương Kỳ?"
Tùy Minh Nguyệt nhìn lướt qua tủ kệ trống rỗng, mấy chiếc bình có giá trị không nhỏ đều không thấy bóng dáng, trong lòng hiểu rõ, không trả lời mà hỏi lại: "Ba, gần đây sức khỏe của ba thế nào?"
"Con nói cho ba, có phải La Lệ hợp tác cùng Khương Kỳ không?"
"Phải." Tùy Minh Nguyệt gật đầu, cô cắt tóc, miễn cưỡng dài đến vai, cô đã tính rồi, trước lễ cưới, tóc của cô sẽ dài trở lại. Nhưng nếu là trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, mình sẽ vì tóc tai quá dài, tốn thời gian chăm sóc mà đi cắt ngắn.
Một sự cố, làm cho tất cả mọi người đều bị cuốn đi, dành ra toàn bộ tâm trí của mình.
Nhưng so với anh em nhà họ Khương xa cách ở hai phương trời, Tùy Minh Nguyệt đã rất may mắn, khi Khương Kỳ không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô như được mở mang đầu óc, vì sao Khương Kỳ nói anh ta đã định sẵn là không thể ở bên người mình yêu, vì sao sự xuất hiện của Giang Nguyện lại khiến cho Khương Kỳ thay đổi chủ ý trước đó, vì sao Giang Nguyện lại có địch ý lớn như thế với cô, vì sao một đứa em trai sẽ quan tâm tới danh tiếng cũng như scandal của anh trai như vậy...
Cô đã hiểu ra toàn bộ đáp án ngay tại thời điểm tin tức vừa xuất hiện, nhưng tiếc là cái người anh trai chưa từng gặp mặt kia của cô lại không biết, nếu không thì sao có thể to gan khui chuyện này ra, rồi lại khiến cho Tùy Kiền cứ tưởng Khương Kỳ và Giang Nguyện chỉ có quan hệ anh em đơn thuần ở trước mặt Khương Kỳ vô duyên vô cớ thấp đi một cái đầu.
Nếu như là mấy tháng trước, Tùy Minh Nguyệt sẽ nói sự thật cho ba mình, nhưng không có nếu như.
"Nguyệt Nguyệt, con không muốn gả cho Khương Kỳ cũng được, ba cũng có thể giao lại công ty cho con, nhưng điều kiện là con không thể kết hôn."
Thời gian qua ông ta thử để Thịnh Minh đi làm vài việc, phát hiện ra hắn ta căn bản không phải là một người thừa kế đủ năng lực, nhưng Thịnh Minh không phải, thì còn có con trai hắn ta. Ánh mắt của Tùy Kiền nhắm vào đứa cháu nội tương lai. Ông ta cũng bắt đầu cân nhắc nếu con gái mình có thể cam kết để cháu nội mình thừa kế công ty thì giao công ty lại cho nó quản lý cũng không sao.
Tùy Kiền cực kỳ am hiểu quy tắc đàm phán, không thể phơi bày con át chủ bài của mình, ông ta muốn để Tùy Minh Nguyệt gây sự với ông ta, để người ngoài cảm thấy cô không hiểu chuyện, ông ta mới có thể thuận lý thành chương giới thiệu Thịnh Minh cho tất cả mọi người.
"Nguyệt nguyệt, hoặc là con kết hôn với người mà ba sắp xếp, ba là đang lo lắng cho con, sau khi kết hôn con vẫn có thể quản lý công ty như trước."
Khóe mắt Tùy Minh Nguyệt hơi ướt, "Ba, con nhớ từ ngày con tròn mười tám tuổi cho tới nay, đây là lần đầu tiên ba gọi con là Nguyệt Nguyệt."
"Ba, ba chưa bao giờ biết thứ con muốn là gì, Tùy Ánh ba không muốn cho con cũng tùy của ba, cho dù ba lấy cổ phần mẹ để lại cho con đi cho người khác, con cũng không nói gì, vì ba là ba của con, ba nuôi con lớn lên như thế này, cho dù hôm nay ba làm gì, ba vẫn sẽ là ba của con như trước, con sẽ hiếu kính ba." Nhưng cũng chỉ là hiếu kính mà thôi.
"Đây là thiệp mời tham dự lễ khai trương công ty của con." Không nhìn Tùy Kiền có ánh mắt kinh ngạc, trên tay Tùy Minh Nguyệt là một tấm thiệp mời màu xanh nước biển được thiết kế cực kỳ có phong cách, là vào cuối tuần này."Con biết ba bận rộn, cho nên đưa trước một thiệp mời khác cho ba." Cô lấy ra một tấm thiệp cưới đỏ thẫm, khác hẳn với thiệp mời màu xanh nước biển, tấm thiệp mời này thanh lịch trang trọng, toát lên không khí hoan hỉ vui mừng.
Tùy Kiền nhìn tên chú rể, nhất thời đầu váng mắt hoa.
"Con... Con vẫn muốn cùng..."
"Ba yên tâm, chú sẽ không cướp công ty của ba đâu, ba muốn trao lại công ty cho ai cũng được, nhưng, đó là chuyện của ba, không liên quan tới con, con sẽ không chịu trách nhiệm với bất kỳ hành vi nào của hắn ta, theo như quan niệm của ba, xuất giá tòng phu, sau này Tùy gia sẽ còn bất kỳ quan hệ gì với con nữa."
"Con... Con biết?!"
"Thực ra, ba à, ba vẫn muốn con biết để rồi đến làm loạn với ba phải không?"
Tùy Minh Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, cô biết ba vẫn luôn tiếc hận rằng cô không phải là con trai, cũng nghĩ nếu cô có một đứa em trai thì tốt. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, trong mắt ba cô chỉ là một quân cờ, chỉ cần người thừa kế trong lòng ông ta xuất hiện, ngay lập tức sẽ trở thành thứ đối nghịch với lợi ích.
Cũng như thế, trước đây vẫn tưởng rằng ông ta đối với mẹ tình thâm nghĩa trọng, cho nên cực kỳ thương yêu cô, chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện tái giá, bây giờ nhìn lại cũng chẳng qua chỉ là do lợi ích thúc đẩy thôi.
Nghe nói nếu như cô là con trai, tên sẽ không có chữ "Nguyệt" kia, lại nhìn tới người anh còn lớn hơn cô kia, tên có một chữ "Minh", còn có cái gì không hiểu nữa đây.
Cô không có tư cách đi quản ân oán tình cừu giữa ba mẹ, nhưng cô cũng tuyệt đối không thể thừa nhận một kẻ đê tiện như thế là anh trai.
"Con sẽ kết hôn với La Lệ, trừ chú ấy ra con sẽ không lấy ai khác, mà ba yên tâm, chuyện mà ba vẫn lo lắng sẽ không xảy ra đâu... Ba —— "
Tùy Kiền một hơi nghẹn trong cổ họng, đầu óc choáng váng, cảnh tượng cuối cùng trước khi hôn mê là khuôn mặt hoảng sợ của Tùy Minh Nguyệt.
***
Nếu Tùy Kiền còn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, thì Thịnh Minh lại không cảm thấy như vậy, trước đây Tùy Kiền lén lút bàn giao cho hắn ta mấy việc, hắn ta đều cảm nhận được lực cản khó giải thích được, không phải đến từ Khương Kỳ, mà đến từ La Lệ.
Ảnh của Tùy Minh Nguyệt và La Lệ là hắn ta mang đến cho Tùy Kiền xem, hắn ra đoán được thân phận của mình cũng không phải là được bảo mật.
Cho nên giờ phút này đây hắn ta đứng trong bệnh viện, chờ lão già tỉnh lại, "Cô Tùy."
Vành mắt Tùy Minh Nguyệt đỏ hoe lườm hắn ta, trái tim vẫn đang thắt chặt.
"Tôi nghe nói cô Tùy sắp kết hôn với chú mình, Giám đốc Tùy tổng tức giận sao?" Thịnh Minh vừa khôi phục chưa được bao lâu, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.
La Lệ nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, sải bước mà đi tới cạnh Tùy Minh Nguyệt, ôm cô trong vòng tay mình, "Không sao, ba sẽ không có chuyện gì."
"Ba? Tôi còn tưởng rằng Giám đốc Tùy là anh của anh chứ." Thịnh Minh cười khẩy nói.
"Nghệ sĩ của Tùy Ánh?" La Lệ hơi nhướng mày, "Ở đây không có chỗ cho cậu lên tiếng."
"Anh!"
Cảnh sát nhận được tin báo cảnh sát cũng vội vã chạy tới, "Cô Tùy, là cô báo cảnh sát sao?"
"Vâng, tôi là Tùy Minh Nguyệt, ba tôi còn ở trong ICU, bác sĩ nói tạm thời thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng."
"Tôi là Lý Tiếu Nhiên, là tổ trưởng tổ trọng án, mời cô trước tiên theo chúng tôi kể lại tình huống một chút." Tùy Kiền dù sao cũng là nhân vật có tiếng ở thành phố A, nên Cục trưởng trực tiếp sắp xếp để người của tổ trọng án tiếp nhận. "Trước tiên cô theo chúng tôi kể lại tình huống một chút."
"Tôi hoài nghi ba tôi bị người mưu sát không thành." Tùy Minh Nguyệt vẻ mặt âm lãnh nói.
"Mưu sát?" Lý Tiếu Nhiên nghiêm túc nói: "Cô có đối tượng tình nghi và chứng cứ sao?"
"Có, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của ba tôi vừa mới có, tất cả đều ổn, bác sĩ cũng nói đáng ra không nên có tình huống như thế này." Tùy Minh Nguyệt hơi giương cằm, chỉ về phía Thịnh Minh, "Tôi nghi ngờ hắn ta."
Lý Tiếu Nhiên híp mắt liếc nhìn Thịnh Minh, "Tôi nhớ anh là một ngôi sao." Hắn đã tới đoàn phim "Hồ sâu" mấy lần, có ấn tượng với người này, chỉ có điều người này chưa từng nhìn thẳng mình thôi.
"Không, không phải tôi!" Thịnh Minh kinh ngạc nhìn Tùy Minh Nguyệt, "Cô, cô không thể như vậy, cô phải cân nhắc tới danh tiếng của Tùy Ánh..."
"Anh Thịnh, ba tôi sống chết chưa biết thế nào, chú tôi cũng là nhận được điện thoại của tôi mới biết, sao anh lại sớm biết mà đến đây vậy? Mấy tháng nay ba tôi vẫn luôn đi cùng anh, tôi có lý do nghi ngờ anh âm mưu giết người chiếm đoạt tài sản."
"Cô Tùy, bây giờ chúng ta cần chờ bác sĩ tiến thêm một bước thông báo, tình huống cô chúng tôi đã hiểu, một khi có kết quả, chúng tôi còn cần tiến hành kiểm tra tất cả những người trong gia đình cô."
"Được, làm phiền cảnh sát Lý."
"Anh Thịnh, bên này, chúng ta ra ngoài làm một bản ghi chép."
"Tùy Minh Nguyệt ả kỹ nữ này, cô không thể như vậy!" Thịnh Minh gầm lên, một giây sau liền bị La Lệ tiến lên vài bước tàn nhẫn tát một phát, Lý Tiếu Nhiên cười khổ nhìn hắn, "Giám đốc La, chuyện này anh..."
La Lệ không ngờ rằng cậu cảnh sát trước mắt còn biết hắn, "Hắn ta sỉ nhục vợ chưa cưới của tôi trước, gây thương tích nhỏ không có trách nhiệm hình sự, nếu như cần bồi thường dân sự, cứ việc tìm tôi." Câu cuối cùng đó là nói với Thịnh Minh.
Lý Tiếu Nhiên nghe những lời rít gào không sạch sẽ từ miệng Thịnh Minh, chỉ coi như không thấy gì, phạm vi bên ngoài án hình sự không nằm trong thẩm quyền của bọn họ.
Sau khi làm xong bản ghi chép của Thịnh Minh, điện thoại Lý Tiếu Nhiên vang lên, nghe chuông báo là một giọng hát nam trầm thấp, khuôn mặt cương nghị của Lý Tiếu Nhiên không kiềm chế được mà xuất hiện chút ngượng ngùng.
"Alo?"
"Tôi đang có vụ án, có lẽ là không thể trở về."
"Tuy rằng ngục giam không được tự do ra vào, nhưng tổ trọng án... Nhờ phước của anh, hiện giờ tôi bận muốn điên luôn rồi."
Người kia lại nói vài câu, Lý Tiếu Nhiên nói đêm nay trước mười giờ có thể trở về, cuối cùng cũng trấn an được người đàn ông cứ bắt đầu nổi tính ấu trĩ là lại như đòi mạng, quay đầu liền thấy Thịnh Minh suy tư.
"Anh Thịnh?" Lý Tiếu Nhiên nghe hắn ta nói không rõ ràng, trong khi vẫn luôn nghĩ tới Tùy Minh Nguyệt và Tùy Kiền đã tăng thêm nghi ngờ đối với cái người có vẻ như là tình nhân của Tùy Kiền này, hiện giờ chỉ còn chờ báo cáo của bác sĩ, xác định không phải một chuyện ngoài ý muốn.
"Tôi nghe thấy chuông điện thoại của cậu hẳn là tiếng hát của Chu Thành? Tôi với anh ta là anh em tốt đấy." Thịnh Minh mặt trơ trán bóng khoe khoang nhún vai, "Có muốn tôi xin cho cậu một chữ ký không, sắp xếp cho hai người gặp mặt cũng được." Thịnh Minh thức thời định dùng cái này tạo quan hệ với cảnh sát.
Khóe miệng Lý Tiếu Nhiên giật giật, tâm lý nặng nề ghi lại một việc, hắn quyết định đi hỏi Chu Thành một chút y có thêm một người anh em tốt như thế này từ khi nào!
____________________
Chương sau bản đăng công khai sẽ bị cắt, những bạn đã trả lời câu hỏi ở chương 34 và nhận được link chương 34 rồi nếu muốn đọc bản đầy đủ thì cứ inbox để mình gửi tiếp link chương 45 bản đầy đủ nhé.