Chương 17Editor: Mèo tam thểBạch Thần lẻ loi đi dạo trong hoa viên được trồng rất nhiều hoa lạ đua nhau khoe sắc, nhưng tâm tình của cậu lại chẳng tốt lên được chút nào.
Đi được một lúc, Bạch Thần lén lút quay đầu về phía sau, phát hiện trong vườn cũng không còn ai ngoài cậu, cậu bèn dừng trước một khóm hoa hồng, cúi đầu nhìn nó.
Đưa tay vào trong thân hoa hồng cành lá gai góc, cậu nhẹ nhàng đem ngón tay cọ một chút, rồi lại tiếp tục cọ.
Có chút đau, nhưng nó khiến Bạch Thần tỉnh táo lại.
Trong khi Bạch Thần còn đang yên lặng xuất thần, một bàn tay khô ráo rộng rãi bỗng dưng che kín mắt cậu.
“Thế nào mà lại chạy đến nơi này?”
Một âm thanh trầm thấp mang theo vài phần sủng nịch vang lên.
Bạch Thần ngẩn người, ngón tay bị gai đâm cũng mặc, cậu vội vã giơ tay nắm lấy bàn tay kia.
Không phải Lục Hành Vũ.
Nam tử đột nhiên bị Bạch Thần nắm tay, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần ý cười hờ hững, nhưng đợi đến khi hắn nhìn thấy mặt Bạch Thần, thần sắc nháy mắt liền cứng lại.
Sau đó, nam tử yên lặng rút tay về, áy náy nói. “Xin lỗi, nhận lầm người.”
Bạch Thần vốn đang vô cùng tức giận, nhưng nghe đến lời này của nam tử liền không biết phải phản ứng ra sao, mãi nửa ngày sau, cậu mới lắc đầu một cái, cứng ngắc bỏ lại một câu “Không sao đâu” liền quay người bước đi.
Nhìn bóng lưng Bạch Thần rời đi, nam tử sờ sờ cằm, trên mặt lộ ra nụ cười mang theo vài phần bị hấp dẫn.
Khẩu vị của Lục Hành Vũ cũng không tệ đâu.
Bạch Thần ra khỏi hoa viên, bỗng nghe thấy có ai gọi thiếu gia phía xa xa, nhưng cậu cũng không nghe rõ.
Hơn nữa, cậu cũng không muốn biết tên gọi của nam nhân ngả ngớn kia.
—
Buổi trưa lúc ăn cơm trên bàn cũng không có ai nói chuyện, mọi người đều chăm chú yên tĩnh ăn đồ ăn, loại không khí này vậy mà lại khiến cho Bạch Thần thoải mái một chút.
Lục Hành Vũ cũng biết hôm nay Bạch Thần bị uỷ khuất, liền không nhịn được gắp mấy đũa cho cậu, trong lòng Bạch Thần ấm áp, cũng chủ động đưa cho Lục Hành Vũ miếng rau.
Hành động này của hai người được thu vào mắt Lục Chấn Đình khiến ông vốn đang nghiêm túc bỗng tràn ra vài tia nhu hoà.
Lý lịch của Bạch Thần không có lý nào mà Lục Chấn Đình không biết, một minh tinh hạng ba nho nhỏ bỗng dưng trở thành bạn lữ của Lục Hành Vũ, ông vốn muốn phản đối hai đứa.
Mà bây giờ nhìn dáng vẻ ở chung của Bạch Thần và Lục Hành Vũ, Lục Chấn Đình có chút nghi ngờ thông tin điều tra được của mình.
Yêu thích mà Lục Hành Vũ trao cho Bạch Thần không giống như giả vờ, mà ánh mắt Bạch Thần thoạt nhìn cũng dị thường chân thành.
Có vài thứ, không cách nào làm giả.
Hơn nữa, Lục Chấn Đình hiểu rất rõ cháu trai ông, nếu bảo nó phải tỏ vẻ yêu thích một người nó vốn không thích thì diễn xuất của nó cũng chẳng ra đâu vào đâu, tuyệt đối sẽ không tự nhiên như bây giờ.
Để quan sát trước một chút đã.
Lục Chấn Đình quyết định yên lặng quan sát hai người.
Mà Lục Thừa Trạch nhìn hình thức ở chung của Lục Hành Vũ cùng Bạch Thần, suy nghĩ một hồi, ngược lại có chút cao hứng.
Vừa nãy ông ta đúng là có hơi hành động theo cảm tính, cảm thấy Lục Hành Vũ thật sự quá to gan, cư nhiên dám dẫn nam nhân về nhà.
Nhưng bây giờ Lục Thừa Trạch bỗng dưng thông suốt.
Nếu như Lục Hành Vũ thật không thích nữ nhân, muốn cùng Bạch Thần ở chung, vậy tập đoàn Lục thị sau này vẫn sẽ rơi vào tay họ.
*ông ta là Lục Thừa Trạch, còn ông là để gọi Lục Chấn ĐìnhTính toán một hồi, Lục Thừa Trạch có chút hăng hái, tốc độ ăn cũng đặc biệt nhanh.
Sau khi ăn xong, Lục Chấn Đình đứng dậy trước tiên, ông có thói quen về phòng nghỉ trưa, cũng không muốn có người cùng bồi, nhưng lần này Lục Chấn Đình lại nhìn Bạch Thần, bảo. “A Thần, cháu lên thư phòng với ta.”
Bạch Thần nghe vậy sững sờ, vội vã đứng dậy, theo bản năng liếc nhìn Lục Hành Vũ, hắn động viên sờ sờ tay cậu, gật gật đầu.
Trong lòng Bạch Thần ổn định mấy phần, yên lặng gật đầu, đáp một tiếng, đi theo Lục Chấn Đình.
Lục Chấn Đình cùng Bạch Thần đã rời khỏi, bầu không khí trên bàn ăn liền trở nên sống động, ai cũng có ý nghĩ xấu của riêng mình.
Hiện tại chỉ còn một mình Lục Hành Vũ đối diện với cả một nhà Lục Thừa Trạch, tự nhiên mũi giáo liền chĩa về phía Lục Hành Vũ.
Anh họ Lục Hành Vũ – Lục Khải Hiên tính tình tương đối lười nhác, ăn cơm xong liền yên lặng ngồi ăn trái cây, không lên tiếng, Lục Thừa Trạch vốn muốn dạy dỗ Lục Hành Vũ một phen, kết quả nhìn thấy con trai nhà mình làm bộ như thể không có việc gì, liền không khỏi tức giận, quát. “Lục Khải Hiên!”
Lục Khải Hiên nghe tiếng quát của bố mình liền thả trái cây đang cầm trong tay xuống, nói. “Bố, con ăn chút thì có sao đâu? Con cũng không mập mà.”
Lục Hành Vũ nghe thế, lòng buồn cười, nhưng bên ngoài vẫn là vẻ bất động thanh sắc nọ, “Bác cả, sau khi ăn cơm ăn trái cây rất có lợi cho thân thể, anh họ ăn nhiều chút cũng tốt.”
Lục Thừa Trạch cười lạnh, “Mày thì biết cái gì?”
Lục Hành Vũ đã quen thái độ ngứa mắt hắn của Lục Thừa Trạch, yên lặng cười một tiếng, đáp trả. “Cháu không biết gì hết, cháu ra hoa viên đi dạo đây.”
Nói, Lục Hành Vũ liền đứng lên, quay người ra khỏi phòng ăn.
Lục Thừa Trạch vốn muốn ngăn Lục Hành Vũ lại, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của quản gia lại sợ sệt, tận lực đem ý nghĩ phát giận của mình kiềm xuống.
Lục Hành Vũ ra đại sảnh cũng không trực tiếp ra vườn hoa, mà là đi sang căn phòng cho khách – hắn trong lúc vô tình thấy được một bóng người quen thuộc, cũng không biết có phải đã trở về hay không.
Lên lầu hai, Lục Hành Vũ liền ngửi được một luồng mặc hương nhàn nhạt, hắn liền biết, người kia đã trở về thật rồi.
“Thần Phong, về hồi nào vậy?”
Lục Hành Vũ vừa dứt lời, nam nhân mặc áo thể thao tay ngắn để lộ một khoảng cánh tay kiện mỹ đang ngồi quay lưng về phía hắn liền thấp giọng cười cười.
Viết xong nét cuối cùng, nam nhân đem bút cất lại, quay đầu, nói. “Lâu không gặp.”
Lục Hành Vũ gật gật đầu, “Lâu không gặp.”
Trước mắt hắn chính là Thần Phong, người Bạch Thần vừa đụng phải trong vườn hoa.
Lục Hành Vũ cũng không biết chuyện này, chủ động bước lên phía trước, nhìn chữ viết tung bay đẹp đẽ trên bàn một chút, gật đầu cười nói. “Chữ viết của ông càng ngày càng tốt nhể.”
Thần Phong nghe vậy, khoé môi cong lên một đường kì bí, sau đó đặt tay lên vai Lục Hành Vũ, nói. “Nghe nói ông dẫn người về hả?”
Lục Hành Vũ nghiêng đầu, yên lặng nhìn Thần Phong, “Ông gặp cậu ấy rồi hả?”
Thần Phong nhún nhún vai, “Đâu có, tôi vừa mới về mà.”
Nói đến đây, Thần Phong nặn nặn bả vai Lục Hành Vũ, cười gian manh, “Thế nào? Đẹp mắt không? Có phải là một đại mỹ nhân không?”
Lục Hành Vũ nghe câu hỏi này của Thần Phong khẽ nhướng mày, sau đó bất động thanh sắc đẩy tay Thần Phong ra, nói, “Cậu ấy không thích người lạ, có chuyện gì thì gặp tôi, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Thần Phong thấy thế, bất đắc dĩ buông tay, lùi về sau hai bước, tựa lưng vào cạnh bàn, nâng lên ly bia, cười nhấp một ngụm, “Yên tâm, loại tiểu bạch thỏ kia không phải món khoái khẩu của tôi.”
Lục Hành Vũ nghe thế, ánh mắt âm trầm, sau đó Thần Phong liền cười nhạt bổ sung, “Khôg phải ông thích loại như vậy sao? Lần trước ông nhờ tôi tìm người cho hiệp ước tình nhân của ông, ông đã yêu cầu loại người như vậy đó thôi.
Sắc mặt Lục Hành Vũ bây giờ mới hoà hoãn lại được chút.
Kỳ thực Thần Phong rất khá, trượng nghĩa, hữu cầu tất ứng, nhưng bị một cái thích trêu chọc con người ta, không phân biệt thời gian địa điểm.
Điều này làm cho Lục Hành Vũ không chịu nổi, bất quá hắn cũng biết mình là top, cho nên không cảm thấy uy hiếp từ Thần Phong.
Nhưng hàn huyên như vậy vài câu, Lục Hành Vũ đã không quá muốn cùng Thần Phong nói chuyện, hắn kiếm cớ lảng đi, “Tôi đi xem ông nội cùng A Thần, Thần Phong ông cứ luyện chữ tiếp đi.”
Thần Phong nghe lời này của Lục Hành Vũ, ánh mắt khẽ lay chuyển, loé ra một tia kì quái, khẽ cười một tiếng, nói, “Đi đi đi, đừng ở chỗ này quấy rầy tôi.”
Lục Hành Vũ thấy Thần Phong không giữ mình lại, bản thân cũng không hề lưu luyến quay người đi xuống tầng.
Hắn không thấy được, Thần Phong sau lưng mình bỗng lộ ra biểu tình dị thường âm trầm.
—
Lục Chấn Đình đem Bạch Thần mang vào trong thư phòng, sau đó đóng cửa lại.
“Ngồi đi.”
Lục Chấn Đình dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Thần, Bạch Thần thấp giọng đáp một câu “Cảm ơn ông nội”, cũng không quá khách khí ngồi xuống.
Hành động này của Bạch Thần khiến Lục Chấn Đình tăng thêm mấy phần hảo cảm với cậu.
Lục Chấn Đình suy nghĩ chốc lát, bỗng hỏi, “A Thần, cháu theo Hành Vũ nhà chúng ta từ bao giờ?”
Lục Chấn Đình đang thăm dò độ thành thực của Bạch Thần, ông đã sớm đem tư liệu của Bạch Thần xem rõ ràng, biết thừa Bạch Thần là người Lục Hành Vũ tìm bên ngoài. Ông muốn xem một chút, Bạch Thần sẽ nói dối hay nói thật, hay nói đúng hơn, ông muốn xem lời nói dối của Bạch Thần sẽ khoa trương đến mức độ nào.
Mà Bạch Thần nghe câu hỏi này của Lục Chấn Đình, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói. “Cháu cùng Lục Hành Vũ quen biết hồi cấp ba.”
Lục Chấn Đình nghe xong không khỏi cau mày, ông cảm thấy lời nói dối này của Bạch Thần quá không chuyên nghiệp rồi.
Bạch Thần hiện tại cũng không quá để ý sắc mặt Lục Chấn Đình, dừng lại một chút, nói tiếp. “Khi ấy, chúng cháu có một đoạn thời gian yêu đương ngắn, sau đó chia tay, không lâu trước gặp lại… cứ như vậy tái hợp thôi ạ.”
Lục Chấn Đình nghe thế, lại nhìn vẻ mặt Bạch Thần, trông cậu rất không giống đang nói láo, mà việc này tra cứu sâu hơn sẽ vô cùng phiền phức, cho nên ông trầm mặc mấy giây, đơn giản đi thẳng vào chủ đề, “Nếu như ta nói, ta muốn Hành Vũ tìm người có thể mang thai, cháu chịu nổi không?”
Bạch Thần nghe lời này của Lục Chấn Đình, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, đầu cậu loé lên vô số ý nghĩ, cuối cùng, cậu lại lựa chọn che giấu, cho nên Bạch Thần cúi đầu, thấp giọng đáp lại. “Cháu không ngại.”
Lục Chấn Đình nghe câu trả lời của Bạch Thần, trong lòng khẽ thở phào, lại hỏi, “Vậy nếu Hành Vũ không đồng ý, cháu giúp ta khuyên nó có được không?”
Lời này của Lục Chấn Đình quả thực giống như một cái bạt tai giáng thật mạnh xuống mặt Bạch Thần, tâm tình cậu rất khó chịu, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình đang giúp Lục Hành Vũ đối phó với người nhà, nhất định phải biểu hiện tốt, cậu liền cắn môi, nói, “Cháu sẽ xem xét.”
Lục Chấn Đình biết Bạch Thần không tình nguyện, nhưng đến được tới mức này thì ông cũng đã rất hài lòng rồi.
—
chỉ mới beta sơ qua thôi còn lỗi nào thì các cậu nhớ nhắc nhé