Vương Quốc Trụ ưỡn cái bụng to tay mang rương da đi vào phòng khách, ông cười tủm tỉm mà liếc mắt qua nhìn một cái, lại tiếp xúc với khuôn mặt ẩn ẩn không kiên nhẫn của Nghiêm Thận Độc, thế là lập tức thức thời mà thu lại vẻ mặt cùng lời nói nịnh nọt chuẩn bị phát ra miệng, cung cung kính kính đem cái rương trong tay để lên bàn trà ——
“Nghiêm thiếu, số tiền cùng ngọc bội của Diêu Lương ngài muốn đều ở trong này, tôi thề, tôi tuyệt đối chưa chạm qua.”
Nghiêm Thận Độc nghe xong không chút để ý mà nâng lên mí mắt, ném qua một ánh mắt khiến người đối diện rùng mình, sau đó hắn bất thình lình đứng dậy.
Hắn ấn khóa kim loại xuống, rương da lập tức theo tiếng vang mở ra, lộ ra tiền mặt cùng khối ngọc ở bên trong.
Chỉ cần xem khối ngọc này từ xa cũng liền có thể nhìn ra vẻ sáng trong ôn nhuận, trắng muốt như mỡ dê, cũng vì vậy nên khối ngọc này nhất định không phải là vật bình thường.
Nghiêm Thận Độc lấy nó ra đặt trong lòng bàn tay đùa nghịch, xoay ngọc nhìn kỹ, không tìm ra một vết nứt nào.
Khối ngọc đẹp như vậy, làm sao lại xuất hiện ở chỗ một người đến tiền mua nhà còn không có?
Khối ngọc nhìn như trơn nhẵn nhưng vuốt ve một lúc liền bị hắn nhận thấy những vệt khắc bí mật, có lẽ là vì những vết này khắc xong nhưng không tô màu, chất ngọc lại sáng trong, cho nên chỉ nhìn một cách đơn thuần thì khó có thể phát hiện trên thân ngọc có khắc chữ.
Nghiêm Thận Độc không lên tiếng mà vuốt theo nét khắc, hoành, dựng, điểm, phiết, thật nhanh liền sắp xếp thành một chữ mà hắn vô cùng quen thuộc ——
Nghiêm.
“Xem qua, không thành vấn đề.”
Vương Quốc Trụ thấy Nghiêm Thận Độc đem rương da khép lại một lần nữa, lại lấy khối ngọc cất đi, không khỏi cảm thấy may là mình còn chưa đem khối ngọc này bán cho người khác, thì ra Nghiêm thiếu nhìn trúng khối ngọc này, ông thiếu chút nữa đã đoạt đồ yêu thích của người ta.
Ông co đầu rút cổ nuốt nước miếng một cái, sau đó lại nịnh nọt nói: “Nghiêm thiếu, còn chuyện bằng tốt nghiệp tôi cũng làm rồi.
Tuy rằng chưa học xong mà đóng dấu có hơi phiền toái, nhưng chỉ cần là làm việc cho Nghiêm gia tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
“Được rồi, còn chuyện du học?”
“A, cái này” Vương Quốc Trụ nghẹn họng nhìn trân trối, ông còn chưa thu phục xong đám người tai to mặt lớn bên cục giáo dục, làm sao dám đem chuyện du học đề lên? Không khỏi quá sốt ruột mà.
“Còn chưa làm sao?”
“Vâng, nhưng tôi lập tức, lập tức quay về làm ngay!” Tuy rằng trong lòng phiền muộn, nhưng Vương Quốc Trụ vẫn chỉ có thể nuốt xuống lời kêu khổ và lời yêu cầu —— rốt cuộc ông vẫn cần làm việc ở tỉnh thành này lâu dài, mà hiện giờ ai mà không biết Nghiêm lão gia tử đang nghỉ dưỡng hưởng tuổi già, Nghiêm đại thiếu gia ở Phổ Đông xa tít, Nghiêm tiểu thiếu gia mới chân chính là người cầm quyền, ông trăm triệu lần không thể nghịch ý đắc tội với hắn.
“Vậy thì về trước đi.”
“Được, vậy tôi đi đây?”
Gió lạnh chợt nổi lên, Vương Quốc Trụ đã đứng ở cổng sắt nhưng bỗng nhiên chụp lên cái đầu hói như Địa Trung Hải của mình, tựa hồ còn chưa có lấy lại phản ứng từ những chuyện đã xảy ra.
Nghiêm Thận Độc nắm khối ngọc, đi lên cầu thang.
Ở giữa cầu thang có trang trí một giá gỗ, trên giá gỗ đặt một bình hoa sứ cùng một chiếc điện thoại cơ để bàn, Nghiêm Thận Độc một bên “Lạch cạch lạch cạch” đẩy kim xoay vòng tròn chọn số, một bên không chút để ý vuốt ve cánh hoa hải đường được cắm trong bình sứ.
Hai ngón tay vân vê, cánh hoa do bị tác động mà nước hoa chảy ra tới, hắn nhìn hình ảnh này, tựa hồ như tâm tình tốt hơn cong cong khóe miệng.
Điện thoại rất nhanh được người nhận, từ bên kia truyền tới thanh âm dù thông qua sóng điện mà đã trở nên sai lệch, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng nói lạnh nhạt không khác hắn bao nhiêu——
“Alo.”
“Chú nhỏ, là cháu.”
Nghiêm Thận Độc nghe thấy phía bên kia truyền đến âm thanh đồ vật va chạm, không tiếng động mà cười.
“Thư pháp của chú nhỏ vẫn không xong như trước đây nhỉ.” (chắc mỉa mai ổng cái vũ khắc chữ Nghiêm lên ngọc quá:)))))
Nghiêm Thận Độc buông ống nghe điện thoại xuống rồi đi lên lầu đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Trong chăn nhung xõa tung, là một người thiếu niên được ăn uống no đủ chứa đầy xuân tình được chăn nệm vây lấy, thiếu niên đang nhắm mắt, cánh mũi nho nhỏ mấp máy, hàng mi cong dài khẽ run theo hành động hít thở, hết thảy những cái này đều cho thấy người trên giường đang ngủ say.
Rèm che khép hờ, ánh sáng mờ mờ, ánh sáng trong phòng nhu hòa dẫn dắt tâm thần thiếu niên không phòng bị mà ngủ ở trên giường hắn.
Đệm chăn ôm lấy cậu, gối đầu nâng gáy cậu, chúng nó sẽ đem toàn bộ hơi thở của hắn nhiễm lên trên người cậu, làm người khác vừa ngửi một chút liền biết cậu thuộc về ai.
Hắn không tiếng động mà đi qua, đôi tay chống ở hai bên đầu cậu, cúi thân xuống hôn lấy đôi môi căng mọng kia.
Hắn hôn không phải là kiểu mổ nhẹ, nhưng cũng không phải là thâm nhập sâu.
Hắn chỉ ngậm lấy cánh môi đỏ tươi ẩm ướt mà mút vào, đem độ ấm của mình truyền lên môi cậu, một tầng rồi lại một tầng.
Giống như là ở trong không gian tối đen, đem dục vọng khống chế nồng đậm mà bôi vào trong đầu cậu, một lần rồi lại một lần.
Diêu Bình An mơ thấy chính mình rớt vào cái một chén thạch trái cây lớn, nhưng khi vươn đầu lưỡi đi liếm cũng không nếm được vị mật đào thơm ngon, cũng không phải là vị dưa hấu, chỉ là ẩm ướt, cắn một ngụm lại còn phát ra tiếng
Nghiêm Thận Độc áp xuống rên rỉ, nhìn cảnh người dưới thân chép chép miệng lộ ra bộ dáng thiên chân trong lúc ngủ mơ, thu hồi ý tưởng tính lấy tay niết mặt để trừng phạt cậu.
Hốc mắt hắn sâu, bởi vậy nên mỗi khi nhìn chăm chú người khác ánh mắt hắn liền có vẻ đặc biệt thâm thúy, là thâm tình đến mức có thể làm cho nữ sinh cả trường sẽ che lại tim đang đập nhanh—— đáng tiếc là người được hắn nhìn chăm chú kia cái gì cũng không hiểu, là một bé ngốc đang gặp Chu Công.
Hai tay chống đỡ bắt đầu tê dại, Nghiêm Thận Độc đứng dậy, leo lên giường, liền ngồi ở bên cạnh Diêu Bình An đem cánh tay trái của hắn thăm tiến vào trong ổ chăn bao lấy cánh tay phải của cậu, sau đó bắt đầu xem giấy tờ giải quyết công việc.
Sương mù trong không trung bao phủ lấy tòa nhà độc lập, khi Diêu Bình An tỉnh lại ánh sáng trong phòng ảm đạm, mơ màng yếu ớt.
Ý thức dần quay về, cậu chớp chớp đôi mắt, cảm giác hai tay bị nguồn nhiệt bao lấy quá mức rõ ràng.
Giật giật thân mình, phát hiện trên người cũng thật là nặng.
“Ô?” Cậu nghiêng đầu, đối diện chính là lòng ngực một người.
Cơ hồ ở lúc Diêu Bình An tỉnh Nghiêm Thận Độc liền nhận ra trong nháy mắt, giấc ngủ của hắn từ trước đến nay luôn rất nông, nhưng nếu ôm cậu lâu thêm một chút, có lẽ chính hắn cũng thật sự rơi vào giấc ngủ sâu.
“Bảo bảo.” Hắn thu lại hai tay, đem người dựa vào vai mình, khàn khàn nỉ non.
“Phì gà a.” Mặt hai người chặt chẽ tương dán vào nhau, nhưng cậu vẫn chấp nhất mà nói một lần nữa, “Về nhà.”
“Hửm?” Hắn vặn lấy đầu vai cậu, nghe không ra cảm xúc mà nói, “Tiểu An muốn về nhà?”
Cậu gật đầu một cái, ngoài dự liệu là bị cái tay khác của đối phương mò xuống cánh mông, cậu trở nên chần chờ, “Mẹ, về, nhà.”
“Rốt cuộc là Tiểu An nghe lời ai đây? Hửm?” Bàn tay xoay tròn dùng lực, một cái tay khác lại lấp kín cái miệng đang xin tha của cậu, “Tiểu An thật dễ quên mà.”
Cánh mông của cậu bị tay hắn không ngừng xoa bóp đến tê dại, tựa hồ như nhớ lại hình ảnh bóng đè nào đó, hắn cuối cùng chụp một cái vang dội lên mông cậu, ở một giây buông tay ra mà vừa lòng nghe được âm thanh mếu khóc lã chã của cậu, “Nghe, nghe, lão công.”
“Ngoan.” Hắn dịu dàng nói, tay lại còn lại đặt ở trên cánh mông cậu xoa bóp khi nhẹ khi nặng.
Đáng tiếc là cuối cùng xe hơi màu đen vẫn phải từ từ chạy vào hẻm nhỏ có những ngôi nhà bay ra khói bếp, trên kính thủy tinh cùng nóc xe không biết được dán giấy dạ quang khi nào, hình dán “Ngôi sao cùng ánh trăng” trong bóng đêm phát ra ánh sáng dạ quang.
Hai mắt trống rỗng mất đi hứng thú nhìn hình dán dạ quang, vạt áo cậu tán loạn, chỗ xương quai xanh chôn một cái đầu màu đen.
Ấn ký cũ còn chưa tiêu tán sưng đỏ lại lần nữa bị người hung ác liếm cắn đè chồng lên, xe càng chạy tới gần địa điểm mục đích thì người kia càng hiện ra vẻ nôn nóng liếm cắn càng mạnh hơn.
Ánh huỳnh quang soi sáng trong đêm tiến vào mắt hắn, đôi mắt hiện ra ánh sáng xanh giống ánh mắt con sói đói.
Hắn không nhanh không chậm mà đem cổ áo cậu kéo lên rồi vuốt phẳng, thu hồi hai tay đang chế trụ cậu, sau đó yên lặng kề sát mặt vào gần đôi mắt cậu, giống như muốn thông qua võng mạc đi thẳng tới đại não, nhìn trộm xem cậu đang suy nghĩ cái gì.
“Ngày mai lão công sẽ tới đón Tiểu An sớm hơn một chút, bảo bảo không được ngủ nướng, biết rồi chứ?”
“Nói chuyện.”
“Biết, biết.”
“Còn gì nữa?”
“Lão công”
“Ngoan.”
- Hết chương 10-
P/s: Tiểu An ngoan quá mấy chế ạ ~~ tuy cha nội công lúc điên lúc khùm cưỡng ép ‘làm’ ẻm chứ mà bình thường cưng chiều ẻm lắm, sau này còn mấy pha ổng chiều Tiểu An mà khiến t cứ phải mềm nhũn tim á ( 〃▽〃)..