Kim Cương

Chương 17



Đêm đến, người giàu có hít mây nhả khói ngợp trong vàng son (ý nói bắt đầu ăn chơi về đêm), người nghèo ở hẻm Xuân Nguyên thì đã tắt đèn lên giường giường đi ngủ vì sáng mai phải dậy sớm làm việc.
Cho nên, trong con hẻm tối đen này, không ai chú ý tới chiếc xe ô tô xa hoa không hợp với khung cảnh nghèo nàn ở đây.
Thân ảnh hai người ngã dựa lên lưng ghế sau, hắn hung ác ngậm lấy đôi môi của cậu, cánh môi vì thấm đẫm nước mắt mà trở nên ướt dầm dề.
Cậu không ngừng giãy giụa, chưa bao giờ từ bỏ.

Đáng tiếc là thân hình ốm yếu không chống đỡ được ý muốn của người kia, sau khi dùng quá nhiều sức trong miệng cậu phát ra từng tiếng thở gấp gáp.

Hắn còn không ngừng cướp lấy, cướp lấy hết tất cả nức nở cùng rên rỉ của cậu, sau đó nhai nát và nuốt xuống.

Cậu sắp hít thở không thông, hắn biết cậu sắp hít thở không thông, nhưng lại không có ý đứng dậy rời đi.

Trong một giây kia, hắn thật sự muốn làm cậu cứ như vậy mà nghẹt thở trong lòng ngực hắn, vĩnh viễn chiếm hữu cậu, chiếm hữu hết tất cả sinh mệnh cậu.
Hơi thở càng ngày càng mỏng manh là lời cảnh báo cuối cùng cho tâm trí hắn, hắn thả cậu ra, dùng bàn tay nóng bỏng khẽ vuốt sau lưng của cậu như chuộc tội.
Tim đập nhanh còn chưa khôi phục về tiết tấu bình thường, tay hắn vừa thong thả vừa kiên định mà di chuyển khắp nơi.
Từng viên cúc áo tròn tròn bị cởi bỏ, phảng phất như hắn được sinh ra thêm một đôi mắt, chẳng những có thể nhìn xuyên qua vải dệt thấy được làn da trắng như sứ, còn có thể miêu tả chính xác hình dáng thon gầy của cậu.
Cánh tay mềm mụp cùng gương mặt ửng hồng, mang một kiểu yếu ớt đầy dụ hoặc, dụ hoặc hắn vươn đôi bàn tay dục vọng chạm lấy cậu, trong đôi mắt mê ly của cậu đẫm lệ, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, gáy ngọc cao vút, lồng ngực phập phồng, cánh tay mảnh khảnh buông lơi.
Hắn vô hình đem tội ác từng chút từng chút bôi lên trên làn da non nớt của cậu, tội ác nhanh chóng dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy chui vào lỗ chân lông, dẫn một cổ mùi hương kỳ lạ từ trong thân thể cậu ra, dần dần tiến vào trong bóng đêm, khí vị nùng liệt hơn bất kỳ mùi hương nào có trên thế gian này.
Cỗ mùi hương kia như virus bao trùm trụ lấy tất cả cảm quan của hắn, tiến vào bên trong người hắn đổ đầy hết bất kỳ kẽ hở nào trong linh hồn hắn.

Hắn như biến thành một người bệnh, còn thân thể mê hoặc của cậu là thuốc giải.
Tự tay hắn mặc quần cho cậu bây giờ cũng tự tay hắn kéo xuống, thật là ngang ngược, lúc này bỗng nhiên lộ ra hơn phân nửa đôi chân bóng loáng trắng hồng.
Mắt hắn nhìn thấy một màn tràn ngập nhục dục này, thân thể liền bị kích thích đến phun ra một ngụm trọc khí, đôi chân cậu không tự giác mà tùy tiện bao lấy người hắn, điều này cũng là do hắn, bởi vì hắn không chút do dự tách đôi chân ra bắt đầu cắn mút bắp đùi vô cùng mịn màng của cậu.
Tựa như hôn môi, đầu của hắn ở giữa hai chân cậu trằn trọc.

Phần thịt đùi non mềm bị hàm răng liếm cắn, quá mức mỹ vị làm hắn dần dần mất khống chế nặng nhẹ, để lại vô vàn dấu hôn cùng dấu răng ở hai bên sườn bắp đùi.
Hai thân ảnh giao điệp lưu động ở bên cửa sổ xe, vầng trăng sáng trong làm hắn thanh tỉnh.

Dù có thanh tỉnh hắn cũng không có ngưng hành động lại, mà càng không cho phép thanh âm cùng khí vị của người trong lòng bị kẻ khác trộm đi, cho dù là yêu ma quỷ quái không có sự sống cũng không được cướp.
Sau những giây phút ngắn ngủi bị lạc mất cảm quan, khi này những thanh âm nghẹn ngào mỏng manh cầu xin phát ra từ cổ họng cậu mới lê thê truyền vào trong tai hắn.
“Đau, đau quá.”
Hắn ngưng một chút chớp mắt, sau đó lại tiếp tục hành động đem bàn tay hướng về phía quần lót, “Hiện tại mới biết xin tha, hả?”, quần lót nhỏ bị một tay hắn kéo xuống, một cái tay khác đã sớm đã nắm mắt cá chân của cậu, tiện để đem lớp bảo hộ của cùng của cậu cởi ra, “Đáng tiếc là muộn rồi.”
Quần lót màu trắng bị hắn ác ý treo ở phần cẳng chân, nửa thoát nửa không thoát.
Hắn không cần xem cũng biết, ở nơi âm hộ không có tầng vải dệt nào bảo bọc, là “âm huyệt Bạch Hổ” mà dân gian thường gọi.

Trên âm hộ không có một cọng lông, huyệt xử nữ sạch sẽ đến như chưa từng được ai đến thăm.
Hắn âu yếm từ phần thịt đùi hướng lên trên, có lẽ là do cậu sợ hãi, cũng có lẽ là do bàn tay hắn mang theo lửa nóng, khi vừa chạm đến làn da trơn trượt kia, cảm xúc như băng băng lương lương, giống như chạm vào ngọc thạch.
Tay hắn dừng lại ở chỗ đầu gối cậu, chậm rãi, thong thả như muốn cho cậu cảm nhận rõ ràng mỗi một sự đụng chạm đều không thể kháng cự mà chỉ có thể tuyệt vọng nhận lấy, hắn đem hai đầu gối cậu bẻ ra, sau đó nhanh chóng dùng đầu gối đỉnh thành một tư thế hình chữ mã.
“A!” Một tiếng than đau này đại khái là tiếng thét chói tai cuối cùng mà cậu có thể phát ra, cậu không gián đoạn, từ chống cự mắng la đến cầu xin, biến hóa từ mãnh liệt đến chảy nhỏ giọt cũng không khiến cho hắn quan tâm chút nào, phảng phất như cậu phát ra tiếng rên nghẹn ngào từ yết hầu sưng đau, phần thịt được hắn thời thời khắc khắc nắm trong lòng bàn tay hiện ra vết tím ứ máu.

Đáng tiếc, những đau đớn này cùng miệng vết thương không thể trở thành giáo huấn khiến cậu nhớ mãi, bởi vì tại một giây này, trong lúc xảy ra những hành động nguy hiểm khủng bố ấy, trong đầu cậu vẫn hiện lên bóng hình một người ôm lấy dỗ cậu nín khóc, mẹ chọc cậu cười.
Từ đầu đến cuối, từ ôn nhu vuốt ve đến say mê liếm cắn, cậu đều không dám gọi “mẹ” vì hy vọng hắn có thể mềm lòng.
Thân thể cậu chưa lớn hoàn toàn cũng không đủ dinh dưỡng mà phát dục càng hiện ra vẻ yếu ớt non nớt, so với những đứa con trai cùng tuổi thì cậu còn lùn hơn, vòng eo còn mảnh khảnh hơn so với con gái, huyệt non mẫn cảm đến cực điểm, đầu lưỡi của hắn đỉnh tới màng trinh.
Hắn đem phần dây cột tóc có thêu chữ “Nghiêm” kéo xuống làm tóc cậu tán ra, tóc vì bị cột lâu mà định thành hình cuộn sóng uốn khúc, vài sợi tóc rũ tán ở trên xương vai bằng phẳng.
Ngoài xe ẩn ẩn có vài tiếng reo gọi, bên trong xe là tiếng “sàn sạt” do cởi đồ.

Dáng người hắn tam giác ngược, bụng eo tinh tráng, lưng quần được cởi xuống dần hiện ra căn thịt hùng vĩ dưới háng, hết thảy những điều này đều làm người khác tin tưởng hắn là một người đàn ông tràn ngập lực công kích, đối lập hoàn toàn với thân thể mềm mại của cậu, thị giác càng xuất hiện khác biệt mãnh liệt —— như là một người đàn ông thành niên, dễ dàng chiếm lấy và sắp sửa gian dâm một đứa nhỏ non nớt.
Trong không gian nhỏ hẹp, thân hình của hắn đã sớm ra một tầng mồ hôi.
Bàn tay mang theo mồ hôi ướt nóng xoa bóp cánh mông tuyết trắng của cậu, hai phần da thịt vẫn đối lập vô cùng.
Thanh âm khàn khàn rách nát đến không phân rõ là đang nói cái gì, chỉ là căn thịt ngủ đông đã thức tỉnh, giờ phút này tên đã trên dây, có nói cái gì cũng đều không quan trọng.
Tứ chi gầy yếu đến mức vô lực buông thõng mặc cho hắn đùa nghịch, đôi chân vừa thẳng vừa thon bị quấn lên eo chó đực, hai cánh tay mềm mụp cũng liền bị treo lên cổ của hắn.
Hắn một bên cúi thân xuống liếm đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, một bên dùng ngón tay xoa mở khe thịt nhát gan nhắm chặt giống như chủ nhân của nó.
“A” cậu phát ra tiếng rên rỉ quá mức từ yết hầu, biểu hiện như vậy cơ hồ chọc cho hắn vui vẻ bật cười.
Nếu như cậu thích nói như thế, vậy hắn sẽ làm cho cậu nói đủ, nói đến khi nào không thể phát ra tiếng nữa mới thôi, trong cái miệng nhỏ kiều diễm kia vĩnh viễn sẽ không phun ra được tên người khác, dù rằng sau này có chạy thoát khỏi tù giam của ác ma, bé thiên sứ câm cũng không thể mở miệng tìm kiếm trợ giúp từ người qua đường.
Mặc kệ là tâm lý cậu chán ghét hắn đến cỡ nào, nhưng phương diện sinh lý vẫn thành thật chảy ra nước dâm nửa trong suốt, vì bôi trơn và chuẩn bị tốt để làm chuyện vui vẻ.
“Tiểu An?” Lòng bàn tay có vết chai mỏng xoa bóp hai cánh môi âm hộ, mang đến kích thích gấp bội, “Em sẽ hận anh sao?”, từ trên xuống dưới ngón tay đẩy mở khe thịt, nước mật ướt át nháy mắt trào ra, xối lên tay hắn.
“Vậy thì cứ hận anh thật nhiều đi, nhất định là phải hận cả đời.” Nói xong, trong đáy mắt chợt lóe qua đau lòng cùng kiên quyết, ngay sau đó hắn liền hóa thành một con thú.
- Hết Chương 17-
P/s: Tối nếu rảnh thì t edit up tiếp nhoaaa~~.


Bình Luận (0)
Comment