Kim Cương

Chương 25



Tin tức đại minh tinh Minh Diễm tiến vào tỉnh thành, được nhiều người bàn luận từ đầu đường đến cuối phố.

Trên tờ báo Tân Khan đăng bài nhắc nhở toàn dân thức tỉnh và cảnh giác trước một số bộ phận người nước ngoài, phần còn lại là bài viết về đầu cơ trục lợi, xem ra mọi người vẫn là những người bình thường ham mê lợi ích, còn nhiều kẽ hở và cẩu thả.

Ngoài đường lúc này nổi gió kéo mây nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến hai người đang chơi đánh đu ở trong dinh thự.

Nghiêm Thận Độc nghe theo ông nội Nghiêm đi tham gia yến hội để làm quen với Lục Tĩnh Nghi, nhưng căn bản là hắn chẳng biểu hiện thích thú gì đặc biệt.

Gần đây nhất hắn có thú vui mới, chính là dạy Tiểu An “Nói chuyện”.

“Nào, nói theo lão công.


Diêu Bình An ngồi dáng như con vịt, đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể đè lên trên đùi Nghiêm Thận Độc.

Tất cả thú bông yêu thích của cậu đều bị đại ma vương trước mắt lấy đi mất và đặt ở dưới đất, đến cả rùa đen nhỏ mà cậu yêu thích nhất cũng không được giữ lại.

“Thật thoải mái, nói.


“Nói.


” Cậu chớp chớp đôi mắt.

Trong lúc nhất thời Nghiêm Thận Độc không thể phán đoán cậu có phải là một bé ngốc thật không, chẳng phải rất giảo hoạt đấy sao?
Thế là hắn dùng hành động để ví dụ cho cậu hiểu, miệng kề miệng trao một nụ hôn ướt át, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong, đảo qua vách thịt, mút vào nước miếng ngọt thanh của cậu.

Đã lâu như thế rồi mà Diêu Bình An vẫn không học được cách thở mỗi khi hôn môi, cậu mỗi lần đều bị hắn hôn đến thiếu oxy mà choáng váng.

truyện kiếm hiệp hay
“Thoải mái, nói.


“Thoải, thoải mái.


Có lẽ đây là hành động tự mình tội chịu, Nghiêm Thận Độc rõ ràng cảm nhận được dục vọng của hắn vì hai chữ kia mà bỗng nhiên ngẩng đầu.

côn th*t lớn thân thiện ma sát với huyệt non, cách một lớp quần mà chọc.

“Thật sâu.


“Thật, sâu?”
“Thật lớn.

” Mặt không đổi sắc mà nói ra lời khen chính mình, hắn nắm lấy eo phòng ngừa cậu ngã xuống, tay cũng rảnh rỗi mà nhéo thịt mềm nơi eo.

“Lớn!” Cái từ này Diêu Bình An vừa học liền biết, rốt cuộc là ăn cái gì thì tất nhiên là càng lớn càng no.

Nghiêm Thận Độc vừa thấy liền biết cậu lại nghĩ đến cái khác, nhưng dù có là như vậy thì Tiểu An cũng vô cùng đáng yêu.

“Chờ lát nữa cùng với lão công đi ăn ngon, có muốn đi không?”
“Đi!” Trả lời nhanh chóng như chém đinh chặt sắt, làm người đang ôm cậu gợi lên một nụ cười xấu xa.

“Vậy đến lúc đó Tiểu An đừng đổi ý nha.

” Đôi mắt hắn đen nhánh, chớp lóe lên ánh lửa dọa người.

Bỗng nhiên Diêu Bình An duỗi tay che kín đôi mắt Nghiêm Thận Độc.

Bàn tay nhỏ mềm mại đặt ở chỗ hốc mắt, khiến thân thể hắn cứng còng không nhúc nhích, tựa hồ như sợ chớp mắt một cái sẽ làm cậu thu tay lại—— thu lại lần chủ động tiếp xúc hiếm hoi khi hai người ở cạnh nhau này.

Nhưng bàn tay nhỏ cuối cùng vẫn thả xuống dưới, một lần nữa lộ ra đôi con ngươi hầu như lúc nào cũng mang theo xa cách cùng lạnh nhạt.


“Hô ~” cậu đột nhiên nhảy nhót lên, yên tâm mà tựa lên vai hắn, hoàn toàn xem Nghiêm Thận Độc là một chiếc ghế dựa hình người, bắt đầu di chuyển ghế đu.

“Chơi,” sức lực của cậu yếu, kỹ xảo cũng không tốt, bởi vậy nên không thể không xin giúp đỡ với người ở phía sau cái gì cũng đều biết, “Không, không sờ.


“Chơi.

” Cậu cho rằng hắn không nghe thấy, lại vặn vặn mông nhỏ hướng thân mình gần vào trong lòng ngực Nghiêm Thận Độc mà nói.

Không thể không nói là do cùng “Người yêu” da thịt kết hợp, Nghiêm Thận Độc vẫn luôn có thể thông qua những hành động kỳ lạ của Diêu Bình An hiểu rõ ý nghĩ của cậu, mà những kẻ bình thường không bao giờ hiểu được.

Cho nên vừa rồi bảo bối sợ hắn lại chạm vào âm huyệt sao? Dù sao thì mỗi ngày trừ bỏ việc hắn cố định liếm huyệt cậu, ở mỗi chỗ khác trong nhà hắn sẽ đều duỗi tay vào trong quần cậu để kiểm tra xem hoa huy*t có lại phát dâm chảy nước hay không.

Tiểu An thật là… hắn rủ mắt xuống, biểu tình cùng cảm xúc của hắn như hiểu được cái gì, ngôn ngữ và cách nói chuyện của Diêu Bình An tựa hồ không tự nhiên kém như vậy.

Trước kia cậu đã trải qua chuyện gì? Nhưng rất nhanh sau đó Nghiêm Thận Độc lại lắc đầu, mang ý cảnh cáo mà vỗ vỗ lên mông nhỏ đang vặn vẹo trên đùi mình, hoạt động chân dài đong đưa ghế đu di chuyển.

Mặc kệ Tiểu An trước kia đã trải qua chuyện gì, hiện tại và tương lai của cậu, tất cả đều sẽ do hắn khống chế ——
“Leng keng.

” Tiếng chuông cửa vang lên, xem ra, tiệc sườn xám mà hắn chuẩn bị cho cậu tối nay đã xong rồi.

【 Chương trứng màu: 】
Diêu Bình An: gấu trúc nhỏ.

Nghiêm Thận Độc: Báo gấm— thiên địch của gấu trúc.

Báo gấm Nghiêm Thận Độc gần đây rất buồn phiền, mỗi khi đi săn mồi hắn đều gặp một con gấu trúc nhỏ hơn hắn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần con gấu trúc kia đều không sợ hãi hắn một chút nào mà đứng thẳng lên, quay về hướng mình để lộ…… “chỗ đó”.

Mặt báo gấm đỏ lên, Nghiêm Thận Độc trầm thấp “Khụ” một tiếng, gấu trúc nhỏ này thật sự không biết liêm sỉ, trừ bỏ việc gấu trúc không động đậy gì cứ để cho hắn xem nơi đó, gấu trúc nhỏ còn làm bộ dáng đứng không vững, ngã xuống rồi còn cuộn thân thể thành một cục tròn tròn béo béo cái đuôi bị ép đến bẹp dí luôn, làm hắn phải đi qua giúp đỡ mới đứng lên được.

Hắn đã cố gắng thu lại móng vuốt sắc bén, nhưng khi đem móng vuốt đặt trên cái đuôi của gấu trúc thì vẫn cứ cảm giác được ấm áp, thân thể xù lông run nhè nhẹ ——
Cho nên nhất định là móng vuốt sai, chắn chắn là nó sai.

Lúc này, trong khu rừng rậm rạp đột nhiên tỏa ra một trận ánh sáng màu xanh trắng, trong nháy mắt, nơi này xuất hiện một chàng trai mặc y phục đen viền chỉ vàng, bên cạnh là một con báo gấm.

Y phục của chàng trai bay bay trong gió, chạy nhanh như núi lở về phía khu rừng.

Diêu Bình An, một bé gấu trúc nhỏ từng tu luyện mười mấy năm, ngắn ngủn mấy ngày này đã trải qua vô số lần sinh tử, mới vừa rồi còn thiếu chút nữa bị ủy khuất, liền muốn chạy tới chỗ mẹ cậu —— cũng là một con gấu trúc —— muốn chạy đến trước mặt mẹ mình bật khóc.

Nhưng ba cậu tựa hồ như rất không thích cậu khóc, bởi vì mỗi lần cậu khóc mẹ phải tốn thời gian rất lâu để dỗ, đến cả ba muốn hôn hôn mẹ cũng không thèm để ý……
Diêu Bình An biến về hình thú, cuộn thân lại ôm cái đuôi to, đôi mắt tròn đen như quả nho ướt dầm dề, cậu thật sự rất hiểu chuyện, cho dù khóc cũng phải chạy đến rừng cây nhỏ, đến chỗ không có ai mà khóc.


Ô oa oa oa, mới không phải vì mẹ đang ngủ trưa nên cậu không muốn đi quấy rầy mà chạy tới nơi này khóc ô ô ô đâu, đều là do cái tên kia, cái tên —— siêu cấp đáng ghét kia sai!
“Tiểu An?” Là thanh âm của con người! —— Nhưng vì sao người này lại biết tên cậu!
Diêu Bình An xoay người, đột nhiên đứng thẳng lên, giơ lên hai bàn tay ngắn ngủn nhỏ bé, mặc dù trên mặt cố gắng làm ra vẻ đáng sợ để hù dọa người kia, nhưng bộ dáng này của cậu lại vô cùng đáng yêu.

Nam nhân mặc y phục đen cong cong môi, trực tiếp đi tới dùng một tay bế gấu trúc nhỏ chỉ một chạm liền mềm lên.

“Tiểu An, ta tính thử rồi, chúng ta tựa hồ là tình duyên muôn đời đấy.

” Hắn cong môi cười, đầu ngón tay trào ra tu vi ngàn năm, tất cả bay vào trong thân thể Diêu Bình An.

“Tránh ra, tránh ra…… Ô?” Gấu trúc nhỏ trong lòng ngực của nam nhân lúc này liền biến thành một thiếu niên có đôi tai nhọn nhọn cùng cái đuôi múp múp.

“Quả nhiên là Tiểu An, vẫn có một cái âm huyệt như vậy,” hắn đưa tay niệm phép, vài giây sau liền xuất hiện ở phủ đệ của mình, “Lão công vừa nhìn thấy bộ dáng đó liền cứng lên.


Vừa dứt lời, bóng người liền áp xuống, một màn xuân sắc vô biên.

“Không cần!”
“Phu nhân?” Nghiêm Ngật cau mày, ôm phu nhân nhà mình vừa giật mình tỉnh giấc chặt hơn một chút.

“Ta mơ thấy Tiểu An bị ăn luôn!” Diêu Lương kinh hoảng mà tránh đi vòng tay ôm ấp của hắn.

“Bình An không sao cả, ngủ đi.

” Giọng điệu chắc chắn, làm Diêu Lương dừng một chút.

“Thật vậy chăng?”
Nghiêm Ngật không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt y (Diêu Lương), tình cảm chân thành gật gật đầu, nhìn từ vẻ mặt của hắn, tựa hồ không có nói dối —— nhưng không phải là hắn vẫn luôn có một biểu tình này thôi sao? Rốt cuộc là Nghiêm phu nhân nhìn kiểu gì ra được vẻ chân thành?
“Vậy là tốt rồi……” Tối hôm qua Diêu Lương cũng rất mệt, sau khi yên lòng thì ngáp nhẹ một cái, tiến sát vào lòng ngực Nghiêm Ngật.

Hùng sư (sư tử?) vẩy cái đuôi một chút, vẫn không nhịn được mà tiến lại gần, vươn đầu lưỡi liếm cho mặt của phu nhân nhà mình dính đầy nước miếng.

—— Rừng rậm hôm nay, cũng thật là vô cùng hài hòa nha.

- Hết Chương 25-.


Bình Luận (0)
Comment