Kim Cương Bất Hoại

Chương 17

Giữa cuộc chiến đang đẫm máu, bất chợt cánh cửa đại điện chợt mở, nữ chủ U Linh thình lình xuất hiện hồi nào không ai hay!

Tiếng kinh ngạc kêu “ồ” làm cuộc đấu ngừng hẳn.

Tứ linh vu nữ vong mạng một, chỉ còn ba. Nhóm nữ quái đao chỉnh đốn lại đao trận vị vỡ nhiều cửa...

Tử Ngang đạo trưởng cũng ngưng tay kiếm, chỉa thần kiếm vào chiếc mặt nạ bạc đầy bí ẩn!

Ông quát lớn :

- Yêu nữ mi là ai? Mi cầm đầu Địa Ngục môn phải không? Hãy trả mạng đồ đệ, đồ tôn của ta!

Nữ chủ U Linh điềm đạm, ung dung tiến lại gần đạo trưởng như muốn thu hồn địch thủ! Giọng nữ chủ cất lên như tiếng chuông vàng :

- Tử Ngang, đồng bọn ngươi đã lấy lại Kim đao, ta không cản, ngươi còn muốn cố tình làm vấy máu U Linh điện của ta sao?

- Con nữ quái! Mày giết Lan Như, Tâm Lang, đệ tử quý của ta lại còn phơi bày tàn cốt nơi kia! Ta không bằm nát thây này ra làm muôn mảnh sao hả được giận? Mày còn cãi vã cái gì?

Nữ chủ U Linh cười gằn :

- Tử Ngang! Mày cũng giết đồ đệ của tao, xác còn nằm đầy khắp chốn! Tao làm sao tha thứ cho mày được? Làm Chưởng môn một môn phái như mày mà hồ đồ mơ mộng chẳng biết suy xét đầu đuôi câu chuyện thế nào hả? Chỉ biết tức khí, nổi giận, thù hận, làm bừa cắn bậy, chém quàng chém xiên... Bọn Hắc Y tàn phá Thiên Đính của mày, sao mày không tìm bọn chúng để trả thù, Lan nhi của mày, Tâm Lang của mày, đồ tử đồ tôn của mày bị chết do âm mưu của con sư muội của mày.

Vừa lúc đó Lý Thanh Hoa cũng dùng Nhĩ Ngữ Truyền Âm cầu xin đạo trưởng không nên đôi co với nữ yêu làm gì mất thể diện! Đánh nhau ở nhà nó không có lợi ích cho mình. Vạn nhất so quân, cứu viện chẹn mất lối ra địa huyệt... thì chết cả nút!

Những tưởng Tư Ngang đạo trưởng tỉnh ngộ, xét lại, ai ngờ ông lợi dụng lúc U Linh nữ chủ đương chưa có định kiến, bất ngờ sơ ý nên ông sử dụng mũi Long Quang Xạ Kiếm, điểm ngón Hồ Điệp Hoa làm chiếc mặt nạ rơi xuống, lộ ra một... khuôn trông chẳng còn hình dạng con người.

U Linh nữ chủ né tránh mũi kiếm, nhưng quá muộn vì mũi kiếm do tay kiếm “số một” vạch ngang vẫn nhanh hơn điện xẹt.

Nhiều tiếng kêu rú thất thanh. Vị Hải cô nương quá ư kinh hãi, bụm hai tay che mắt, cô gái xúc động đến độ không chịu nổi ngã lăn xuống đất rồi ngất lịm đi... Nàng đã nhìn thấy đúng là bộ mặt một con quỷ sứ dưới âm ty hiện lên, cả mặt chỉ là một miếng thịt đỏ hoét, cái mũi chỉ là một lỗ hốc đen ngòm. Nữ chủ không còn môi, hàm răng nhe ra trắng nhởn, càng nhìn càng ghê sợ... nên chết khiếp tinh thần!

Thói thường, sự hiện diện của một đàn bà đẹp ngắm nhìn một phụ nữ quá ư xấu xí làm nữ chủ U Linh nổi giận đến phát cơn điên.

Hai mắt tóe hào quang như sao.

Nộ khí xung thiên, nàng quay mặt nhìn liếc trông càng làm người khiếp đảm hơn nữa.

Tử Ngang đạo trưởng cũng đờ đẫn cả người, tay kiếm chẳng buồn nhấc, thõng hai tay xuống.

Nữ cùi lột bỏ hai bao tay đỏ bọc nhung đỏ, để lộ ra hai bàn tay sần sùi, khẳng khiu, các ngón cong queo như gần róc hết thịt trơ xương các đầu ngón tay có cắm vuốt bạc nhọn hoắt. Nàng nhắm Tử Ngang vẫy tay một cái, liên tiếp phóng ra hai luồng Lôi Hỏa Đại Thủ Ấn đánh tới.

Tử Ngang nhờ có Lý Thanh Hoa truyền âm kíp báo, ông ta chỉ kịp nhảy né nhưng ống quyển áo đạo bào đã bị chưởng phong xé nát tan ra từng mảnh nhỏ giấy vụn! Khí chưởng làm mặt nền đại sảnh lõm thành hai hố sâu, bụi đá vỡ bay mù mịt!

Đạo trưởng toát mồ hôi lạnh, nhấc thanh Long Quang để phản kích thì lạ thay! Ông trông thấy chiếc mặt nạ bạc bị rớt xuống đất đã bò dần dính quấn vào lưỡi kiếm. Nó đang leo lên sát tới ngáng kiếm?

Ông tự cho đó là pháp thuật phù thủy của nữ ma đầu, nên vội giơ tay trái cầm lấy chiếc mặt nạ bạc ném vất đi. Ai ngờ nó lại quấn vô bàn tay ông ta như có dính keo!

Giữa lúc đó, tất cả mười chiếc vuốt bạc của nữ chủ U Linh biến thành mười luồng sáng bạc nhắm Tử Ngang vun vút lao tới! Ông dùng tay trái phóng Thái Công chưởng để chống đỡ các mũi nhọn. Ngọn chưởng đánh ra yếu ớt, nhìn lại bàn tay, cánh tay trái đã thấy mạch máu nổi phồng lên, sắc da đương tươi nhuận thì đen sạm dần dần thành màu tro. Ông ta biết bàn tay đã bị nhiễm độc. Thuận tay kiếm tả ông chặt đứt phăng cánh tay trái rụng xuống đất để chận chất độc xâm nhập cơ thể.

Nhất Linh vu nữ từ trong đại điện chạy ra trao cho tay trái nữ chủ thanh Cổ Độc kiếm, tay phải quả Phật thủ bằng đồng đen. Cầm binh khí trong tay, nữ chủ U Linh xông tới đánh với Tử Ngang những đòn quyết liệt.

Tử Ngang đã mất một cánh tay không còn đủ khống chế với nữ chủ Phát Động đài tấn công quyết liệt.

Trong lúc hai người đánh dở, chỉ có Lý Thanh Hoa nghe thấy tiếng sáo hiệu huýt nhỏ. Chàng vò đầu bứt tai kêu khổ luôn miệng :

- Tử Ngang nguy đến nơi rồi!

Nhất Tiếu định nhảy vô can thiệp, nhưng còn mắc có nàng Vị Hai nằm thiêm thiếp trong tay.

Cao Kỳ Nhất Phương thì không dám rời phận sự giữ núm chốt cửa đá. Mã Hóa Long xách túi da đứng trấn ngoài động lo phòng hậu tập.

Trong vài hiệp, nữ chủ U Linh đã nhanh chóng dùng thế kiếm hiểm hóc “khóa chặt” lấy thanh Long Quang, ép Tử Ngang phải khuỵu chân quỵ xuống trên nền đại sảnh!

Lúc này là giai đoạn nghẹt thở nhất, Tử Ngang chỉ còn biết ngửa mặt nhễ nhại mồ hôi mở to đôi mắt, cánh tay cụt đẫm máu chới với để ngọn Phật Thủ trùy đồng từ từ giơ cao và nhằm giữa đỉnh đầu sắp nện xuống kết liễu tính mạng.

Cái chết của Tử Ngang rõ rệt quá, không còn cách nào gỡ nổi, chỉ còn chờ Phật Thủ trùy hạ xuống đến “bốp” là... xong!

Lý Thanh Hoa điểm tĩnh từ từ đi lại, một tay chàng cầm chiếc mặt nạ bạc lóng lánh, đẹp đẽ, tạc hình mặt của một nữ thần Thân Giới Tiên rất gần nữ chủ U Linh, chàng lặng lẽ úp chiếc mặt nạ có dáng mỹ lệ lên bộ mặt “Quỷ sứ” ghê tởm của nàng.

Bàn tay chải mơn trớn mái tóc, đôi mắt hung thần của nàng hiền lại, dịu hẳn xuống. Vẻ kiều diễm của chiếc mặt nạ rung rinh theo da thịt cùi hủi của nàng làm tăng vẻ đẹp “Tiên nga bao trùm lên ác quỷ”.

Đeo xong mặt nạ cho nàng. Lý Thanh Hoa nhặt chiếc bao tay nhung đỏ, dỡ ngọn trùy nặng trĩu cài vào sau lưng chàng và lồng bao tay nhung vào bàn tay “cùi trơ xương” của nàng.

Kế đó chàng gỡ kiếm khỏi tay nàng rồi cũng cài kiếm vào sau lưng mình, bao nốt chiếc tất tay thứ hai một cách nâng niu, âu yếm.

Nữ chủ U Linh như người bị thôi miên, để mặc chàng muốn làm gì thì làm, không thốt một câu cảm ơn...

Chỉ thấy ngực nữ chủ phập phồng, hơi thở gấp và trái tim đạp mạnh bội phần. Nàng đương ở trong cơn mơ nửa tỉnh...

Sau hết, chàng lấy chiếc hộp con xinh xắn giắt ở dây lưng nữ chủ, mở nắp ra, bỏ vô hai con tiểu xà yêu quý của nàng rồi đưa trả lại cho nàng.

Nữ chủ bỗng như sực tỉnh cơn mê, nhìn hai con rắn lắc đầu không nhận. Nàng tặng chàng làm để lưu niệm! Tiếng nói của nữ chủ thoảng qua cơn gió.

- Đại hiệp giữ lấy nó để sau này còn có cơ hội “nhận biết” tới em.

Quay ngoắt người lại, nàng bước thoăn thoắt vào phòng đại diện.

Hai cánh cửa lớn từ từ khép chặt. Tam Linh vu nữ canh giữ, ngáng đao chẹn bên ngoài! Mọi sự trở nên yên tĩnh như không có gì xảy ra.

Lý Thanh Hoa vội dùng ngón tay điểm vào bộ huyệt Tử Ngang đạo trưởng để ngưng máu chảy. Lúc đó ông đã mất tri giác, hơi thở thều thào, bàn tay phải nắm chặt kiếm, không sao gỡ ra được.

Lấy thuốc giải độc và trị thương băng buộc vết thương. Lý Thanh Hoa bế xốc ông lên vai, chạy lẹ ra ngoài.

Nhất Tiếu cùng cắp nữ hiệp chạy theo sau. Cao Kỳ Nhất Phương cầm gươm đi đoạn hậu.

Ra tới ngoài, mặt trời đã lên cao một con sào, ánh nắng chói mắt, Lý Thanh Hoa không nói nửa lời, dùng thuật phi hành xuống núi, nhằm thẳng hướng dòng sông chạy về địa điểm Mã phu nhân đỗ thuyền.

Chiếc thuyền vẫn cắm sao đợi giữa dòng đại giang. Mã phu nhân, Thần Ma Mật Tăng đều ngồi trên mũi thuyền nơi khoang đầu ngóng chờ.

Thấy rõ mặt Lý Thanh Hoa, bà mừng rỡ kêu lớn, thở phào một cái nhẹ nhõm. Thực tình bà ta rất lo ngại cho mọi người, nhưng người bà lo lắng nhất vẫn là dưỡng tử yêu quý. Bà biết việc đi đến Ngũ Hành Sơn thành hay bại đều do ở tài trí, hành động của chàng thiếu hiệp.

Cuộc xuất phát, hăng hái, hùng hồn bao nhiêu thì lúc tái hồi lặng lẽ, đầy nỗi lo âu bấy nhiêu.

Ông già Chưởng môn Côn Lôn và nữ hiệp Vị Hải được đặt nằm trên giường nệm trong khoang giữa. Lý Thanh Hoa nhìn Tử Ngang mê man chàng lắc đầu hoài, không nói năng một câu chi hết! Chàng kiếm mảnh giấy viết vội một vài chữ đưa cho Mã phu nhân đọc rồi chàng cũng cứ để nguyên quần áo, lui vào khoang bên nằm bất động! Hai mắt chàng nhắm nghiền, hơi thở nhẹ như cố ý đưa hồn vào giấc triền miên.

Còn thiếu hiệp và Nhất Tiếu không hiểu duyên cớ ra sao, định mở khoang bước vô thì Mã phu nhân giơ tay ngăn lại. Bà cầm một xếp giấy nghiên bút rồi bảo Thần Ma Mật Tăng và Mã Hoa Long rằng :

- Hai người nói với chủ thuyền rong buồm chạy xuôi gầm sông trong địa phận Diên Bình phủ tỉnh Hồ Bắc, Thần tăng chăm lo cho đạo trưởng. Nếu đạo trưởng có mệnh hệ nào thì cứ để mặc y nguyên.

Mã Hoa Long chăm lo cho Vị Hải cô nương, sắc thuốc cho nàng uống, để nằm tĩnh dưỡng chỉ một ngày hồi tỉnh, Cao Kỳ Nhất Phương và Nhất Tiếu ngồi lên mũi thuyền canh phòng cho cẩn thận. Đừng để ai vô khoang làm kinh động Lý Thanh Hoa!

Nói rồi, bà vô trong khoang khép chặt cửa lại, mọi người chỉ biết tuân theo lòng những phập phồng lo ngại, không biết có chuyện gì?

Thuyền kéo căng buồm rẽ nước đi nhanh hơn ngựa kiệu. Không một người nào nói với nhau một lời nào! Mặc dầu, Thần Ma Mật Tăng tìm đủ mọi cách cầm máu, xoa nắn, châm huyệt cho uống linh đan hồi dương tiếp sức nhưng vẫn không ngăn được tử thần đến bên vị đạo trưởng oai phong tôn quý của phái Côn Lôn về bên kia cõi sống, vào giữa đêm khuya.

Bọn “ngũ hiệp” đều là những người sở đắc nhiều kinh nghiệm giang hồ nên sau khi đạo trưởng trút hơi thở cuối cùng, mọi người vẫn giữ sự im lặng. Mọi người lần lượt vô chiêm bái lặng lẽ, không làm xáo động tới căn bên Lý Thanh Hoa đương nằm nhắm nghiền hai mắt...

Qua ngày hôm sau, mọi người vẫn thấy cửa khoang thuyền Lý Thanh Hoa đóng chặt im lìm! Mã Hóa Long không thể nén được sự nóng lòng nên lấy mũi dao khẽ lách ván dòm xem sao?

Chỉ thấy Lý Thanh Hoa nằm thẳng cẳng trên giường bất cử động như người đương ngủ say, còn Mã phu nhân thì như một người mẹ đương săn sóc đứa con đau áp má vô mặt dưỡng tử yêu quý vô hạn.

Tay bà không rời cây bút, thỉnh thoảng biên chép lên xấp giấy những hàng chữ nho nhỏ...

Thấy vậy, Mã Hóa Long đã hiểu được phần nào, mặt ông đương lầm lì cũng nhẹ bớt ưu tư...

Vị Hải cô nương hồi tỉnh lúc gần sáng. Nàng mở mắt chỉ nói được một câu :

- Khiếp quá! Nàng định nhổm dậy nhưng Mã Hóa Long đưa tay lên miệng nói “suỵt” và bảo nàng ngủ nữa đi cho khỏe. Mắt nàng chớp mi rồi nhắm nghiền.

Gần chiều hôm sau, nàng mới nhỏm dậy. Việc trước tiên là nàng thấy mọi người đều lầm lì như ở trong đám tang.

Nàng nghĩ đúng là đám tang thực sự vì Tử Ngang đạo trưởng chết cong queo hãy còn nằm đó!

Không có gì ảm đạm bằng nằm cạnh một xác chết lạnh ngắt. Tránh tử khí, nàng ra ngoài hóng gió. Đứng trên sàn thuyền, làn gió trong lành giữa đại giang thổi tới làm các sợi tóc óng ả lào xòa hai bên má hây hây, người con gái kiều diễm sung sướng hít một hơi dài khoan khoái.

Lúc đó, Mã Hóa Long từ trong khoang cũng bước ra, Vị Hải liền níu lấy tay ông ta hỏi dồn dập :

- Bọn các ông bị tụi sư Ngũ Đài sơn đánh cho đại bại phải không? Tôi cứ tưởng là có Tử Ngang đạo trưởng tới giúp thì bọn chúng sẽ bị đánh thua, ai ngờ tội nghiệp cho ông ta quá nhỉ!

Mã Hóa Long đẩy cô gái ra xa, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu bảo im lặng, nhưng cô gái đâu có chịu vâng lời.

Nàng nói tiếp :

- Các ông có lấy lại được thanh Đại Hoàn kim đao? Chắc đạo trưởng tử thương thì bọn chúng cướp lại đao rồi phải không? Tại sao lúc đạo trưởng lâm nguy các ông không xông cả vào đánh giúp, để mặc ông ta một mình đương cự sao nổi? Làm gì chẳng bị thua? Gớm? Hai mắt con mẹ “cùi” ấy hung dữ thế, nó long lên sòng sọc nhìn tôi làm tôi hết hồn! Ai cứu tôi mang về đây? Còn các ông làm thế nào thoát khỏi tay chúng nó? Các ông cũng giỏi võ nhưng chắc thấy bên mình có người chết vị Lôi Hỏa Ấn chưởng nên không dám đánh mạnh phải không? Ô hay! Cái nhà ông này! Tại sao tôi hỏi ông, ông chỉ ậm ừ không chịu trả lời? Ông khinh tôi là con nít sao?

Thấy cô gái Vị Hải lắm điều. Hỏi dai như đỉa, Mã Hóa Long lại chui tọt vào khoang trong, mặc ả một mình.

Vị Hải tức khôn tả. Chợt trông thấy nhà sư đầu trọc Nhất Tiếu ngồi lù lù tại mũi thuyền, nàng liền sấn bước đi lại bên, gạn hỏi cho biết :

- Chào anh, anh ngồi làm gì đây? Sư phụ anh là cụ Tinh Hải thiền sư à?

Nhất Tiếu như người câm, không trả lời, chàng chỉ nhìn chằm chằm xuống những hòn sỏi trắng đương bầy thành hàng lối trên mặt ván thuyền y như người đánh cờ đương nghiền ngẫm tính nước đi quân.

Vị Hải lấy tay xô vai Nhất Tiếu hỏi tiếp :

- Cái anh chàng trọc, bạn anh bị trúng Lôi Hỏa chưởng sặc máu mồm hiện đã chết hay còn sống? Anh cứu được hắn không? Còn anh chàng nào đẹp trai mặc quần áo y như Tam Tiếu đứng ở trong động đá hôm qua đấy? Người đó là ai? Bây giờ các anh định cho thuyền chạy đi đầu? Anh có chiếm lại được Kim đao không? Con mẹ cùi là ai vậy? Ô hay! Anh trọc này cũng khinh người quá lắm! Hỏi mãi không trả lời, “câm” hay sao?

Nhất Tiếu không nhúc nhích, cứ ngồi yên như pho tượng, mặt cúi gằm xuống, tay cầm hòn sỏi nhấc chỗ này đặt qua chỗ khác, hình như không nghe thấy gì hết!

Chán ngán với Nhất Tiếu vô duyên, Vị Hải quay lại nhìn thấy Tam Tiếu ngồi xây lưng lại ở đằng lại thuyền.

Nàng lẩm bẩm nói một mình :

- Ra hỏi anh chàng ngốc nghếch này may ra nó trả lời câu nào chăng?

Nàng lắc lư thân mình làm điệu bộ ẻo lả, uyển chuyển nhí nhảnh đi lại bên Cao Kỳ Nhất Phương, vỗ vai chàng, cất giọng thực êm ái du dương nhỏ nhẹ hỏi :

- Này anh Tam Tiếu! Anh đương làm chi vậy?

Nàng thấy Tam Tiếu cứ ngồi chồm hổm mặt cúi gằm, đăm đăm nhìn xuống làn sóng nước rẽ đôi sau bánh lái thuyền, tay chàng dùng một sợi dây cước đen dài một trượng xuống nước như đang chú ý vào việc câu cá!

Vị Hải thấy làm lạ hỏi :

- Anh Tam Tiếu nè! Anh câu cá gì vậy, cho em xem nào? Anh câu cá không dùng cần câu?

Miệng hỏi tay nàng nắm sợi cước đen kéo lên. Nàng kinh ngạc kêu lớn :

- Ủa! Anh chàng ngốc này câu cá gì mà kỳ cục vậy! Chẳng có lưỡi câu, chẳng mắc mồi nhử? Ông Lã Vọng xưa ngồi câu ở Vị Giang còn dùng cần câu, giây câu, với lưỡi câu thẳng. Anh trái lại chỉ dùng độc một sợi dây cước! Người ngợm gì mà như tượng đất, hỏi chẳng đáp, thằng cha này cũng “mất trí” rồi! Hơi sức đâu hỏi làm chi cho mệt?

Nói rồi, nàng bỏ đi. Gặp chủ thuyền. Nàng hỏi :

- Thuyền này xuôi về đâu bây giờ?

Người chủ thuyền chân thật thưa lại rằng :

- Dạ, thưa cô. Thuyền đương chạy theo hướng Diên Bình phủ.

- Đi Diên Bình à? Thực vậy không?

- Dạ, thực ạ! Ông chủ thuê thuyền truyền bảo vậy!

Vị Hải cất giọng mũi hừ một tiếng nói tiếp :

- Nếu thuyền đi Diên Bình thì ta cũng đi đến đó để gặp cha ta. Nếu không phải vậy thì ta bắt ngươi ghé thuyền cho ta lên bờ. Ta chán cái thuyền ma quỷ này lắm rồi! Toàn những người ngớ ngẩn, mất trí, câm và điếc. Có chỗ sạch sẽ, tĩnh mịch cho ta nằm nghỉ một mình. Chừng nào thuyền tới Diên Bình phủ ngươi báo cho ta biết, ta sẽ cho tiền.

- Dạ thưa cô! Ở khoang đầu mũi có một căn riêng. Để cháu bảo dọn sạch sẽ, mời cô sang đó nghỉ cho yên tĩnh.

Vị Hải chờ cho chủ thuyền quét dọn xong xuôi, nàng vô trong căn buồng nhỏ, mở cửa song, hóng mát, ngả mình nằm nghỉ ngơi mung lung.

Suốt buổi hôm đó, nàng nghe ngóng dò xét thấy bọn người kia vẫn giữ nguyên một thái độ “chẳng ai buồn nhấc chân” chẳng ai buồn nói nửa câu. Cả đến anh chủ thuyền cùng bọn dân sào cũng đều lây câm và điếc!

Trong khoang nàng chỉ nghe tiếng nước róc rách đập vào hai bên thuyền.

Cảm thấy đói, nàng cất tiếng gọi chủ thuyền mang cơm nước lên chỉ một lệnh truyền ra là cả một mâm cỗ đầy sơn hào hải vị được bưng lên.

Vị Hải ăn ngấu nghiến như con ma đói.

Bữa cơm rất ngon, nàng khoái chí. Nàng sửa lại y phục đi ra bên ngoài tản bộ trong lúc cao hứng.

Nàng định múa chơi một bài “võ” cho dãn gân cốt nhưng nhìn lại thi hài Tử Ngang đạo trưởng còn nằm đó, nàng nghĩ sự múa may phách lối của mình tỏ ra phạm lỗi với bậc tiền bối.

Nàng đành tra đao vào vỏ một cách buồn nản. Tử Ngang đã chết rồi mà sao không ai nghĩ tới sự khâm liệm chôn cất? Họ định để thúi làm mắm chăng?

Nhìn lên bầu trời quang đãng, lấp lánh nhiều vì sao sáng Vị Hải thở dài rồi nằm xuống mui thuyền.

Gió mát làm nàng thui thiu ngủ lúc nào không biết!

Khoảng canh ba, nàng thức giấc vì nghe tiếng người nói nhỏ thì thào mé dưới cửa khoang giữa. Nàng nhận ra tiếng nói của chủ thuyền.

- Thưa tôn ông thuyền sắp tới ngã ba lau sậy. Vùng bãi hoang này có bọn thảo khấu chuyên đánh cướp thuyền buôn qua lại. Muốn yên ổn, phải quay lại tìm người môi giới nạp tiền xin cấp hiệu kỳ “Thanh đầu ngư” (Cá đầu xanh) treo lên ngọn cột buồm thì mới vô sự đi đặng. Xin tôn ông cho dừng thuyền, không nên dấn mình vào nơi nguy hiểm, vừa mất thuyền, vừa chết người vô ích.

Nàng nghe Mã Hóa Long truyền lệnh :

- Ông bảo anh em cứ yên tâm, nếu có sợ thì xuống dưới sạp mà ẩn. Ta giữ lái đêm nay cho. Đừng đốt đèn lửa, đừng gây tiếng động, cứ yên chí mà ngủ, sáng mai dậy sẽ thấy không có xảy ra chuyện gì hết...

Vị Hải đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy hai bên bờ mọc toàn lau sậy bao la, không bóng nhà cửa cây cối!

Chiếc thuyền cứ giữa dòng sông rẽ nước lướt đi nhanh hơn trước.

Vị Hải bồn chồn đặt tay vào cán đao phòng bất trắc, nếu có người nào lên thuyền ắt bị nàng hoa đao đoạt mạng trong nháy mắt. Nhưng... mãi! Con thuyền lướt nhanh chẳng thấy giặc cướp xuất hiện tấn công gì ráo trọi!

Bỗng nàng nghe hình như có tiếng người kêu rú lên một tiếng phía sau dưới nước rồi im bặt.

Tiếp theo một tiếng “ùm” như cá lớn quẫy ở phía trước rồi cũng im lặng luôn!

Nàng nhỏm dậy, bốn bề vẫn quạnh hiu ngoài tiếng gió thổi, sóng vỗ rì rào chẳng thấy tiếng động gì hết!

Thức lâu cũng mệt, Vị Hải lăn ra ngủ. Nhưng trong giấc ngủ rõ ràng nàng mê thấy chiếc thuyền bỗng nhiên dừng lại, nhiều bóng đen lố nhố khiêng một vật gì dài lên bờ. Họ chất vật đó lên đống đen cao, rồi... có tiếng lửa kêu tí tách, ánh sáng lập lòe, huyền diệu soi rõ khi mờ khi tỏ một đám người đương “hỏa táng một thây ma ở bên sông”.

Xác chết cháy khét lẹt thành than. Nàng mờ nhận được mặt một vài người quen biết, cũng có người lạ mặt khác, đàn ông lẫn đàn bà. Những người này chắp tay, đứng chung quanh thây ma phút chốc biến thành tro than. Họ thì thầm, cầu nguyện, rồi các bóng đó cứ mờ dần đi và biến tan trong đêm tối.
Bình Luận (0)
Comment