Kim Cương Chi Tử

Chương 10.2

Tạ Tử Hiên có nói buổi tối bạn của anh sẽ tới chơi. Tần Linh đoán tới đoán lui cũng không đoán ra người bạn tới chơi này lại là Tạ Thiên Ngạo.

Trước đây Tần Linh chưa từng gặp qua Tạ Thiên Ngạo, chỉ thấy anh ta qua ti vi cùng báo trí mà thôi. Trong mắt cô, ấn tượng về Tạ Thiên Ngạo chính là một bộ dáng mèo khen mèo dài đuôi, thanh cao kiêu ngạo, thậm chí còn có chút vô sỉ, cả vú lấp miệng em, nghiêm túc thái quá.

Cho nên ban đầu cô mới cảm thấy kỳ quái, Tạ gia làm sao sinh ra được hai người con trai Tạ Thiên Ngạo và Tạ Tử Hiên có tính cách cùng với khí chất khác nhau như vậy? Sau khi cô biết về thân thế của Tạ Tử Hiên, lại trở nên rất ngưỡng mộ Tạ Tử Hiên, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà anh còn có thể lạc quan sáng sủa, thực sự là vô cùng khó khăn.

Đồng thời cô cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc Tạ Thiên Ngạo vốn là trời sinh hay là bị cái gì kích thích mà trở nên lạnh lùng không khác một khối băng?

Anh rể cũng là người lạnh lùng, nhưng sau khi gặp được chị mình thì liền thay đổi rất nhiều. Đàn ông không có kết hôn, chưa từng yêu có phải đều như vậy hay không? Nói thế nào đi nữa, nhìn thấy Tạ Thiên Ngạo, cô chỉ muốn tránh xa ra một chút, để cho hai anh em bọn họ tự mình nói chuyện.

Hôm nay, Tần Linh đã rất vất vả đảo tung cả nhà kho của bà chủ nhà lên mới có thể tìm được một chiếc máy tính kiểu cũ xưa. Người con trai của bà chủ đang tìm cách để giúp cô kết nối mạng, cô muốn tìm thử một cách để tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nếu không cả ngày chỉ phong bế trong một vùng như bây giờ, cô thật sự không điên không được mà.

Con trai của bà chủ nhà tên Jack vừa mới lên đại học, chuyên ngành máy tính, hôm nay Chủ nhật được nghỉ, cậu ta vừa về nhà liền bị Tần Linh kéo tới giúp một tay. Tuy nhiên Jack vô cùng yêu thích cô gái Phương Đông sáng sủa hoạt bát này, cho nên vừa làm việc vừa cùng cô trò chuyện, chưa đến hai tiếng cũng lắp ráp xong chiếc máy tính cũ. Tần Linh hoan hô một tiếng ôm lấy Jack, sau đó nhanh chóng kết nối với mấy trang web tiếng Trung. Xem vài tin tức về ngành giải trí, đập vào mắt cô là một dòng tít khiến cô sợ ngây người.

Người mẫu thần bí, vốn từng là một thiên kim tiểu thư có bộ dáng như voi nhỏ!

Phía dưới còn có ảnh chụp cuộc sống của cô một năm trước, không biết là tìm thấy từ đâu. Trong tấm ảnh cô không chỉ béo lại còn xấu xí, hơn nữa còn đang ăn một suất bỏng ngô cỡ lớn, cực kỳ mất hình tượng.

“Mấy ngày gần đây tình huống bên Nhật Bản như thế nào?” Tạ Tử Hiên rót cho Tạ Thiên Ngạo một chén cà phê: “Thực xin lỗi, ở đây không có nhãn hiệu anh thích uống.” Cuộc sống thường ngày của anh có thời điểm phải thắt lưng buộc bụng tới mức khắc khổ.

Tạ Thiên Ngạo bưng chén lên: “Hàn Tuấn cùng với gia tộc Tokugawa đang nghiên cứu làm sao có thể động vào tập đoàn Hắc Vũ cùng với tài sản của gia tộc nhằm làm suy yếu tài lực của Hắc Vũ gia tộc. Gia tộc Tokugawa cũng liên lạc với mấy bang phái khác, nhằm vào gia tộc Hắc Vũ triển khai hành động, tôi thấy Hắc Vũ Lương Mộc tạm thời không có thừa hơi sức mà tìm hai người rồi.”

“Như vậy khi nào chúng ta có thể trở về?”

“Còn phải đợi một khoảng thời gian nữa. Hai người chỉ cần lộ mặt , Hắc Vũ Lương Mộc chắc chắn sẽ không buông tha đâu.” Tạ Thiên Ngạo ngửi mùi cà phê, lại đem cái ly để xuống. Tạ Tử Hiên đành phải đem cà phê đổ bỏ, đưa cho anh ta một cốc nước lọc.

“Em thấy anh có lẽ thích uống nước lọc hơn so với loại cà phê đó. “

“Chú ở bên này đã quen chưa?” Tạ Thiên Ngạo hỏi anh.

Tạ Tử Hiên nhìn quanh phòng: “Rất tốt, so với căn phòng ở Sapporo điều kiện tốt rất nhiều.” Anh cũng không phải như mọi người nói chỉ biết hưởng thụ, hai chữ ‘chịu khổ’ từ lúc anh sinh ra cũng đã nếm đủ mười lăm năm rồi.

“Ngày mai tôi đi chi nhánh công ty ở Luân Đôn tham dự cuộc họp, có muốn hay không tôi phái người đưa tới vài đồ?”

Tạ Tử Hiên suy nghĩ một chút, lặng lẽ hỏi: “Có thể mang một ít đồ ăn vặt của Đài Loan tới đây không? Nói thật, ăn thức ăn bên này mấy ngày, không chỉ Tần Linh muốn phát hoả, em cũng không chịu nổi.”

Lúc Tạ Thiên Ngạo đi đã là hai giờ sáng, Tạ Tử Hiên đi qua gian phòng của Tần Linh thì phát hiện trong phòng đèn vẫn sáng, vì vậy tò mò đẩy cửa nhìn, chỉ thấy cô đã nằm ở trước máy vi tính ngủ thiếp đi. Anh thấy bài báo trên màn hình, ánh mắt hơi trầm xuống. Lại thấy dòng thanh minh cô vừa mới đánh ra còn chưa kịp gửi đi, đọc qua từ đầu tới đuôi một lần, khóe miệng lại lộ ra nụ cười. Dùng luôn e-mail này đem mấy dòng thanh minh gửi đến hộp thư của chị Vương.

Đêm khuya, hắn dùng di động lặng lẽ gọi cho chị Vương: “Tạ Tử Hiên! Cậu còn sống! Cậu rốt cuộc chết ở nơi nào?” Đang không hiểu ra sao, chị Vương vừa nghe âm thanh của anh liền nổi trận lôi đình.

Hắn nhẹ giọng mỉm cười nói: “Chị Vương, có một số việc tạm thời khó nói cho chị biết, chị không nên tức giận nha, có đoạn văn thanh minh tôi vừa mới chuyển tới hòm thư của chị, hi vọng chị đọc ngay đi.”

“Thanh minh? Không phải là cậu muốn ra khỏi giới diễn viên... Nên thanh minh chứ?” Chị Vương ở bên kia lách cách gõ bàn phím, lo lắng hỏi. Rất nhanh cô liền thấy lá thư này: “Tôi cũng đang muốn nói với cậu sự kiện này, ảnh trước kia của Tần Linh không biết bị ai bán cho một nhà tạp chí, không nói dáng vẻ xấu xí của nàng hoàn toàn bại lộ, còn nói cô ấy theo đuổi nam sinh. Mấy tin tức bát quái làm cho chúng ta rất khó coi.” Chị Vương vô cùng bực tức nói. “Chuyện này thật ra thì không có gì, có thể không cần quan tâm.”

Tạ Tử Hiên bình tĩnh nói: “Chỉ cần Chị Vương đem phần thanh minh này công khai đăng báo là tốt rồi, tin tưởng người xem rất là công bằng.”

“Cậu có chắc không? Nếu như hoàn toàn ngược lại, không chỉ có Tần Linh không cần nghĩ bước vào giới giải trí, nói không chừng tới cả cậu cũng sẽ bị liên luỵ đấy.”

“Tôi cùng cô ấy đã sớm dây dưa không rõ rồi.” Anh nói thầm một câu.

“Cái gì?” Cô nghe không hiểu.

“Không có gì, cứ làm theo như tôi nói đi.”

“Tần Linh ở cùng một chỗ với cậu phải không? Hai người rốt cuộc đi nơi nào? Cho dù là bỏ trốn thì cũng phải nói với tôi a! Hại tôi phải ứng phó với bao nhiêu công ty quảng cáo, công ty điện ảnh, công ty đĩa nhạc.. “

“Đoạn thời gian này, làm phiền chị Vương rồi.” Tạ Tử Hiên nhẹ nói xong lập tức cúp điện thoại. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tần Linh, mặt cô còn có chút ươn ướt, vừa rồi hẳn là đã khóc. Hắn ôm lấy cô, đặt lên giường, đắp kín chăn, rồi cúi đầu hôn lên trán cô. Hàng lông mày của cô vẫn chưa giãn ra, hi vọng ngày mai tỉnh dậy, cô có thể không cần đối mặt cùng buồn phiền và đau khổ. Tâm nguyện lớn nhất của anh là để cho cô vĩnh viễn hạnh phúc khoái hoạt. Anh nhất định sẽ làm được.

Tôi đã từng là một chú voi nhỏ, trồn núp trong tòa tháp ngà voi của chính mình không dám bước ra gặp người. Tôi không tin tình yêu, không tin bạn bè, tôi cho là tôi không có tư cách có được những thứ xa xỉ đó. Cho đến có một ngày, tôi nhìn thẳng mình, hỏi mình rốt cuộc muốn trốn tránh thực tế như vậy bao lâu mới bằng lòng nhìn rõ ràng người nào là bóng dáng, người nào là chính mình? Tôi nỗ lực mấy tháng, làm rất nhiều điều người bình thường không làm được. Ngắn ngủn mấy tháng này, tôi rốt cuộc tìm về cuộc sống thuộc về tôi. Hiện tại tôi có thể dũng cảm đứng ở dưới ánh mặt trời, dũng cảm đối mặt mọi người, như vậy tôi, mới là chính tôi. Tôi không vì tôi giảm cân mà cảm thấy đáng thương, nhục nhã hay đau khổ. Đoạn đường trước kia, tôi dùng nước mắt đi qua, đoạn đường sau này, tôi sẽ mỉm cười đi tới!

Tần Linh

Một đoạn giải thích ngắn ngủn chỉ có hơn hai trăm chữ, lập tức được truyền bá ra, các đại báo chí truyền thông cũng đổ xô viết về nó.

Rất nhiều cô gái giảm cân không được liền đem đoạn văn này khích lệ bản thân, coi là lời răn. Tần Linh hình tượng trong một đêm từ ‘Người mẫu thần bí, tiểu thư voi nhỏ’ biến thành hình tượng đại biểu cho những cô gái kiên cường, thậm chí còn có tạp trí thời trang muốn bầu chọn cô là nữ minh tinh dũng cảm theo đuổi lý tưởng cùng chân thành nhất năm nay.

Công ty điện ảnh gọi điện thoại đến Tần gia, đến công ty đại diện của Tạ Tử Hiên hỏi thăm tung tích của Tần Linh, thương nhân muốn vì cô mà phát hành đĩa nhạc nhiều đếm không xuể, nhưng không một ai biết được tung tích của cô. Tần Linh giống như đột nhiên biến mất khỏi thế giới, không ai có thể tìm được cô.

“Tạ Tử Hiên, mau tới giúp tôi một chút!” Tần Linh hao công phí sức mà dắt bò sữa vào trong sân. Nhưng cho dù cô có nói thế nào cũng không thể khiến bò sữa an tĩnh đợi tại chỗ. Giằng co nửa giờ, cô thật sự không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu binh.

Tạ Tử Hiên lười biếng xuất hiện: “Đã nói trước với em, loại chuyện như thế này em làm không được.”

“Mỗi ngày bà bác vắt sữa đều giúp chúng ta nấu cơm giặt giũ, chúng ta cũng phải nghĩ cách hồi báo người ta chứ.” Cô lôi kéo anh đi tới trước mặt bò sữa: “Anh là nam, bò sữa này là cái, nghĩ cách thi triển một chút mỹ nam kế của anh, khiến nó nghe lời đừng lộn xộn nữa đi.”

Anh cũng không biết là nên khóc hay nên cười bây giờ: “ Cách dùng mỹ nam kế cũng không phải như vậy mà?”

“Không quan tâm, dù sao hôm nay em nhất định phải vắt được một thùng sữa, em đã vỗ ngực cùng bà bác vắt sữa bảo đảm, tuyệt đối không thể nuốt lời.” Tần Linh không lo chuyện khác, dù đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, cô cũng nhất định phải bắt anh hoàn thành cho bằng được.

Tạ Tử Hiên không thể làm gì khác ngoài việc đi tới trước mặt bò sữa, vỗ vỗ sống lưng nó: “Bò sữa thân mến a, nếu như mày nể mặt tao, để cho tao tối nay có thể thoải mái ngủ ngon giấc, không cần bị người khác oanh tạc thống khổ, thì cứ đứng yên đi, quay đầu lại tao cho mày ăn một mạch cỏ tươi.” Không biết là mỹ nam kế của anh thật sự có tác dụng hay là con bò sữa này cũng bị Tần Linh giày vò mệt mỏi, thế nhưng thật sự không hề đi đi lại lại nữa.

Tần linh vui mừng quá đỗi, nhanh chóng xách theo cái thùng xông lên. Tạ Tử Hiên cười nhìn cô một thân quần áo nông phụ, trên mặt có chút ửng hồng , trên tóc treo hai cọng rơm, nếu như không nói, người nào biết cô là tập đoàn nhị tiểu thư của Tần gia.

Anh không nhịn được vươn tay, giúp cô gỡ xuống cọng rơm trên tóc, trong lúc bất chợt, tay của anh dừng ở giữa không trung, một cỗ sợ hãi hơi thở xuyên qua toàn thân. Có sát khí! Loại khí tức này chỉ có ở Hắc Vũ gia tộc mới cảm giác được! Anh đột nhiên quay đầu lại, nheo mắt. Ở cách bọn họ không tới hai mươi mét, Jack đem một cô gái phương đông toàn thân áo đen dẫn tới trại bò sữa bên cạnh, lớn tiếng nói với bọn họ: “Cô gái này là tới tìm hai người, nói là bạn của hai người.”

Tạ Tử Hiên không nói gì, như cũ nhìn thẳng vào cô gái kia. Tần Linh nhảy dựng lên, hỏi: “Người nào à? Ai tìm tới cửa. . . . . .” Lời của cô nghẹn lại, há miệng run rẩy lôi kéo quần áo của anh: “Hắc Vũ Quảng Mỹ.”

Tạ Tử Hiên kéo cô đến phía sau, lạnh lùng hỏi: “Cô là theo lời của ông già Hắc Vũ tới tìm chúng tôi sao?” Hắc Vũ Quảng Mỹ toàn thân là luôn là một màu đen, sắc mặt tái nhợt ở sân cỏ cùng áo đen thấp thoáng càng thêm rõ ràng.

“Ông nội nói rồi, nếu như anh chịu trở về, chuyện cũ ông sẽ bỏ qua, nếu không... Giết không tha.” Bọn họ là dùng tiếng Nhật nói chuyện, không chỉ có Jack, ngay cả Tần Linh cũng không hiểu. Nhưng từ vẻ mặt ngưng trọng của bọn họ, cô hiểu bọn họ thảo luận chắc chắn không phải là chuyện tốt. Cô vội vàng hô: “Quảng Mỹ tiểu thư, cô là một người tốt, tại sao nhất định phải giúp Hắc Vũ gia tộc làm chuyện xấu?”

Một đôi con ngươi đen láy như bảo thạch của Hắc Vũ Quảng Mỹ liếc về hướng cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc châm chọc, “Tần tiểu thư đại khái còn không biết chứ? Ta cùng Trực Nhân đã cử hành nghi thức, chính thức thành thân rồi.”

“Cái gì?” Tần Linh kinh ngạc, cô muốn nhìn Tạ Tử Hiên, nhưng cổ lại cứng ngắc đến không thể chuyển động. Thanh âm của anh ở bên tai vang lên: “Cái nghi thức kia không tính, tôi còn không có ký tên trên giấy đăng ký kết hôn, cuộc hôn nhân của chúng ta ở trước luật pháp không có hiệu lực.”

“Nếu như chỉ cần ký tên thôi thì đó không phải là vấn đề.” Hắc Vũ Quảng Mỹ từ trong tay áo đưa ra một khẩu súng lục tinh xảo, hướng về phía Tần Linh. “Nếu như anh muốn cho Tần tiểu thư chết, tôi cũng vậy có thể giúp cho anh.” Âm thanh cứng nhắc của cô ta không có chút buồn bã, mạng người đối với cô ta mà nói chỉ là một con cờ có thể dùng được thôi.

Jack bị dọa cho sợ liền quay người bỏ chạy, Tần Linh lại bước lên một bước, phản ngăn ở tạ Tử Hiên trước mặt của.”Ngươi có thể giết ta, nhưng không cần làm anh ấy tổn thương.” Cô nói khẽ với Tạ Tử Hiên một câu: “Em tin anh.”

Anh run lên, lại thấy ánh mắt giết người của cô chiếu tới: “Tuy nhiên, anh nhất định phải giải thích rõ ràng cái gì kết hôn nghi thức quỷ quái kia cho em? Nếu không em không tha cho anh!” Khóe môi anh nhảy lên, đây mới là tính cách thân thuộc của cô: “Tốt, nếu như cô thật sự muốn nổ súng, xin cứ tự nhiên.” Tạ Tử Hiên đem Tần linh kéo vào trong ngực của mình, thờ ơ liếc xéo Hắc Vũ Quảng Mỹ.
Bình Luận (0)
Comment