Nắng mai nhè nhẹ, vầng hồng khẽ hé.
Khương Linh Tố mặc thanh y, váy dài, thướt tha uyển chuyển, đúng là Thanh Xà Nữ (xem Bạch Xà truyện nhé).
Đôi mắt linh động còn mang theo chút uể oải, nàng vuốt lọn tóc mai trước mặt, hít sâu một hơi không khí: "Hôm qua dường như làm mất một viên Cẩn Nguyên ngọc.
Ai, đáng tiếc, tại Thần Quang Tông không mua được thứ này.
Chỉ có thể chín bỏ làm mười đi tìm.”
Cẩn Nguyên ngọc vốn là một loại Linh ngọc, dùng nhóm lửa có thể sinh ra huyền hương, giúp cho tẩy nhãn, giải toả tâm thần.
Hôm qua, khôi lỗi vệ sinh phòng ốc đem một khúc còn chưa dùng xong ném vào trong hố rác.
Nếu là trước đây, nàng đương nhiên sẽ không đau lòng.
Nhưng nơi này là Thần Quang Tông, không mua được vật thay thế.
Nàng quyết định, hay là đi tới chỗ hố rác tìm về.
Nàng đi tới chỗ hố rác, ống tay áo che lấy miệng mũi, chuẩn bị triệu hồi khôi lỗi ra, tìm lại cái khúc Cận Nguyên Ngọc kia.
Nhưng... hố rác.
"Bị ai lục qua rồi?"
Cô nhìn đống rác, sững sờ.
Trong hố rác, bình thường đều là rác thải sinh hoạt hàng ngày của nàng, còn có một ít cặn bã linh vật chưa dùng hết.
Thí dụ như một ít Cẩn Nguyên ngọc.
Không nghĩ tới, đống rác ngoài phòng nàng lại bị người nào đó lục ra.
Nàng nghĩ đến cái gì, một tấm phù lục xuất hiện trong tay của nàng.
Tấm phù lục này, tên là Cảm Ứng Phù, chính là một loại trong rất nhiều phù lục trong tay Khương Linh Tố, do một vị tu sĩ Thần Anh Cảnh luyện chế.
Nàng thường đặt trước giường để dự cảm nguy cơ.
Hố rác của mình bị lật, nàng lập tức lấy bùa cảm ứng ra, kiểm tra phía trên nhưng không có manh mối rõ ràng.
Chỉ thấy, ở giữa cảm ứng phù, có một cái đường vân nhàn nhạt.
"Giờ Sửu tối qua? Có sinh linh ở bên ngoài phòng ta dừng lại trong một nén nhang?"
Khương Linh Tố thông qua tin tức lưu lại trên cảm ứng phù, biết được tối hôm qua hẳn là có sinh linh đứng ở ngoài phòng nàng, thời gian còn không ngắn.
Có điều không có ác ý, cảm ứng phù vẫn chưa cảnh báo, không thì có người không đã không ngủ được nữa.
Khương Linh Tố nhìn đống rác, nhíu mày: "Thất Sắc Phong chỉ có sư tôn, ta, cùng đại sư huynh."
Những động vật bình thường khác, cũng sẽ không khiến Cảm ứng phù cộng hưởng.
Ít nhất phải là một tồn tại có linh trí.
"Chẳng lẽ..."
Đột nhiên, Khương Linh Tố nhìn về phía nhà tranh cách vách.
Nàng nhớ tới bộ dáng Đại sư huynh lần trước ăn linh thực, nội tâm nàng sinh ra cảm xúc khó mà diễn tả thành lời.
Ai......
Nàng suy tính một chút, trở về gian phòng của mình.
Nửa canh giờ sau, Khương Linh Tố đi tới ngoài nhà gỗ của Tề Nguyên.
"Đại sư huynh, dậy chưa?" Khương Linh Tố nhẹ giọng hô.
“Sư muội, có chuyện gì?”
Tề Nguyên đã thay sang một bộ áo bào trắng, thoạt nhìn có chút anh tuấn tiêu sái, hôm nay chính là Trúc Cơ đại hội, hắn dậy sớm hơn thường ngày.
Nhìn thấy bộ dạng Tề Nguyên, Khương Linh Tố cảm giác tâm tình thoải mái hơn. Quả nhiên, nhìn thấy sự vật đẹp đẽ, luôn khiến tâm trạng con người trở nên tốt hơn.
"Đại sư huynh, ta có thể nhờ huynh một việc được không?" Khương Linh Tố nói.
Tề Nguyên rất nhiệt tình, lần trước sư muội tặng cho hắn ngọc giản công pháp và linh thực, đều khiến hắn cảm thấy có chút cảm kích.
"Đại sư huynh, huynh có biết trong tông môn chúng ta, có người nào đặc biệt hay không?”
Người có thể ngăn cản đại nạn, Khương Linh Tố ngay từ đầu đã tập trung vào Phong chủ Thất Sắc Phong, Nguyễn Nhất Tịch.
Có điều, Khương Linh Tố cảm thấy, vẫn có thể tập trung thêm một số người khác.
"Người đặc biệt?" Tề Nguyên suy nghĩ một lúc, sau đó ánh mắt sáng lên, "Ta biết một người, rất đặc biệt."
"Là ai?" Khương Linh Tố giật mình.
"Ta!" Tề Nguyên chỉ vào chính mình.
Nghe vậy, Khương Linh Tố ngây ngẩn cả người.
Sư huynh quả thật rất đặc biệt, dù sao... Tu sĩ nhất mạch chữ si, đầu óc đều có chút không bình thường.
Khương Linh Tố có chút nhụt chí, cảm thấy chuyện này tìm đại sư huynh quá không đáng tin, nhưng liên tưởng đến chuyện sáng sớm nay.
Nàng móc ra một túi trữ vật: "Đại sư huynh, ở đây có một ngàn viên linh thạch, coi như thù lao của huynh, huynh giúp sư muội tìm thêm một số người đặc biệt, sau này còn có thù lao."
Tề Nguyên nhìn túi trữ vật, ánh mắt chớp chớp một cái: "Sư muội làm thế này có ý gì?"
Khương Linh Tố không ngờ sư huynh lại hỏi như vậy.
Nhưng nghĩ lại, tu sĩ mạch Si chỉ là có chút cuồng, cũng không phải kẻ ngốc.
Nàng đem lý do lúc trước đã nghĩ kỹ nói ra: "Trước khi ta tới Thần Quang tông, gặp phải một cao nhân bói toán, hắn nói cho ta biết, trong tông có một vị nhân vật đặc biệt, chính là quý nhân của ta, cho nên, ta muốn tìm xem người nọ là ai."
Tề Nguyên nghe được liowf của Khương Linh Tố, đột nhiên buột miệng thốt ra một câu:
"Muội tin lời hắn còn không bằng tin ta là Tần Thuỷ Hoàng!!!”(1)
(1)Câu này là một meme của bên Trung, bắt nguồn từ những tin nhắn lừa đảo qua di động: Cô là Tần Thủy Hoàng, cô còn chưa chết, bây giờ cô cần xây dựng lại Đại Tần đế quốc, cô cần một số tiền để khởi sự. Sau khi đại công cáo thành, cô nhất định trọng thưởng cho khanh. Cái này một thời làm bên Trung bị lừa liểng xiểng. Thế nên khi thấy con sư muội phịa lí do thì ….
Khương Linh Tố: "????"
Tề Nguyên tiếp lời nói luôn: "Việc này ta tiếp."
Tề Nguyên bắt lấy túi trữ vật.
Ánh mắt của hắn, có thể nhìn thấy những tin tức không tầm thường.
Muốn tìm một người đặc biêt, không ai phù hợp hơn hắn.
"Người nọ có đặc điểm gì không?" Tề Nguyên lại hỏi.
Khương Linh Tố cúi đầu: "Hẳn là thực lực là rất mạnh, hoặc là thiên phú rất cao, đúng rồi, có khả năng nó không phải một người!"
"Xin nhờ sư huynh!"
Khương Linh Tố nói xong, rời khỏi viện tử của Tề Nguyên.
Tề Nguyên cầm túi trữ vật, nhìn một ngàn viên linh thạch bên trong.
Không thể không nói, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một khoản tiền lớn nhiều như vậy.
Có điều, trong lòng hắn cũng không có quá nhiều dao động.
"Sư muội vì sao lại đưa linh thạch cho ta?"
Sư muội tìm hắn hỗ trợ, cái này có vẻ là thật.
Nhưng linh thạch này, thoạt nhìn cũng giống như là tặng cho hắn vậy.
"Chẳng lẽ sư muội nhìn thấu nội tâm ta, cậy mạnh, muốn bóc trần ngụy trang của ta?"
Tề Nguyên đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ qua tâm trạng rối rắm, ánh mắt đặt vào con dao phay trong sân.
"Sư muội nhìn ra ta mạnh mẽ, ngươi có nhìn ra hay không? Dao phay."
Con dao nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
"Ngươi nói xem, ta nên lấy cho ngươi danh tự gì mới được đây?”
Con dao phay vẫn bất động.
"Dao tử?"
"Dao phay?"
"Dao làm bếp?"
"Dao Dao?"
"Yêu dao?"
"Thiên dao?"
Dao phay rốt cục có chút phản ứng, thoạt nhìn run lẩy bẩy.
Tề Nguyên cầm dao lên, trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc: "Đây là có linh trí sao? Sao một chút thông minh như bạn tiểu Ái cũng không có thế, ai. (2)
(2) Giải thích một chút về bạn Tiểu Ái này, nếu dùng hệ điều điều hành của Xiao mi thì cũng đơn giản rồi, nó là trợ lý AI của máy tính bảng, laptop, ipad, TV của Xiaomi á, cũng như chị google assistant ấy. N9 khịa con dao phay sinh linh trí không bằng chị AI assistant.
Bạn Tiểu Ái, cậu bảo cô ấy đánh rắm, ít nhất cô ấy cũng biết, gọi bạn tiểu Du(3) bên cạnh xì hơi một cái.
(3)Cũng là một trợ lý ảo trên loa bluetooth, nhưng không phải của xiaomi mà của xiaodu, hình như cũng liên quan tới meme ở bên Trung, nhưng cái này thì mình không rõ lắm.
Con dao phay này, thoạt nhìn có linh trí, cũng không có gì khác với lúc không có linh trí.
Nhưng nghĩ lại cũng bình thường.
Có điều khi Tề Nguyên cầm lấy chuôi dao, hắn cảm giác được, chiến lực của mình tăng lên một tầng.
"Hạ quý bát trảm, có thể trảm chết mấy tên nguyên đan a?"
Đáng tiếc, nơi này là Thất Sắc Phong, không dễ luyện dao.
Mà hắn còn phải đại diện Thần Quang Tông tham dự Trúc Cơ đại hội, không có thời gian luyện đao.
……
Bên trong Thần Quang Tông.
Đại hội Trúc Cơ cuối cùng cũng bắt đầu.
Trúc Cơ đại hội lần này, bởi vì có linh vật Trúc Cơ nhất phẩm Hoàng Hoa Quả, cho nên đại biểu tới từ tông môn đại phái của Đại Thương quốc đều không phải kè yếu.
“Ma Dục Môn, Phi Hoa trưởng lão tới!”
“Huyền Phù Sơn, Phân Quang Kiếm Chủ tới!”
“Thường Sơn quận vương tới!”
“Hắc Sơn tông Hắc Kê lão tổ tới!”
Theo tiếng đồng tử báo lên, ngoài sơn môn Thần Quang Tông, mây mù đủ loại màu sắc hội tụ.
Chỉ thấy, từng cái từng cái Linh Chu ở giữa không trung dừng lại, hạ xuống phía trước sơn môn Thần Quang Tông.
Tề Nguyên một thân bạch bào, gió thổi qua quần áo, tung bay phất phới, hắn nhìn người tới của các tông môn ở phía trước, trong đôi mắt mang theo ý cười nho nhã: "Cung nghênh chư vị đến Thần Quang Tông, tham gia Trúc Cơ đại hội!"
Giờ khắc này, hắn, vẫn là rất đáng tin.
(Hết chương này)