Hồ nước xanh biếc trong suốt, người đeo mặt nạ đặt tay vào trong.
Mấy con cá đen lập tức bơi về phía người đeo mặt nạ, dường như cho rằng người này là người cho chúng thức ăn.
Người mang mặt nạ một tay bắt được một đuôi cá, trơn nhẵn vô cùng, mang theo chút nhầy nhụa.
Con cá kia lẳng lặng nằm, không hề giãy dụa.
Người đeo mặt nạ đột nhiên cười: "Vẫn là không ăn cá này nữa."
Vung tay lên, một dòng nước bắn lên, cá trong tay rơi vào trong dòng nước.
Người đeo mặt nạ nhìn Hắc Ngư: "Mau nói với mẹ ngươi, ngươi sắp đi xa."
Hắn đem hắc ngư bỏ vào trong một cái ống trúc, treo ở bên hông.
Hắn nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị: "Có nên soát thi thể một cái không?"
...
Trịnh Giang Hà một thân y phục đen, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
"Người của Hắc Sơn tông đang ở Trần phủ?"
Đệ tử Chấp pháp Kim Quang Đường gật đầu, lửa giận trong mắt cũng tựa hồ muốn hóa thành thực chất, phun trào ra.
“Vâng!”
Trịnh Giang Hà nắm chặt Âm Mộc Châu, trực tiếp bóp nát.
Hắc Sơn Tông quá đáng rồi!
Nửa tháng trước, Sở Thiên Hùng đã tàn sát Trần phủ.
Nhà kia vốn đang có hỉ sự, vốn nên vui vẻ một chút, kết quả mấy chục người trong một đêm toàn bộ bị tàn nhẫn sát hại, tân nương tử cũng phải xuống cửu tuyền.
Lúc ấy, khi Trịnh Giang Hà chạy tới được Trần phủ, cảnh tượng nhìn thấy chính giống như là một mảnh địa ngục.
Lúc ấy, phụ thân của vị tân nương tử kia, long đong xơ xác chạy tới Trần phủ, vẫn không ngừng dập đầu quỳ xuống trước mặt hắn.
Lão già tóc bạc phơ, cảnh tượng lão quỳ gối trước mặt, hắn không thể quên.
Nhất là, sau đó Sở Thiên Hùng rời đi, vị phụ thân cố chấp kia, dẫn theo thê tử, quỳ gối ngoài cửa đại môn Thần Quang tông, đã hơn mười ngày.
Trịnh Giang Hà ghi nhớ sâu sắc.
Mà lúc này, Sở Thiên Hùng lựa chọn ở lại Trần phủ, lại là mang ý nghĩ như vậy?
"Đi, theo ta đến Trần phủ!" Trịnh Giang Hà cắn răng.
Nguyên bản, hắn muốn gọi một ít người đi bên ngoài Trần phủ nhìn chằm chú, phòng ngừa Sở Thiên Hùng lại làm chuyện ác, nhưng suy nghĩ một chút, hắn quyết định chính mình đi.
Một đám người, thừa dịp đêm tối đồng loạt chạy về phía Trần phủ.
Sắc mặt của bọn họ cũng không phải quá dễ nhìn, mang theo thần sắc ngưng trọng.
Bởi vì bọn họ biết, bọn họ căn bản không thể làm gì đối với Sở Thiên Hùng cùng đệ tử Hắc Sơn tông.
Lần trước là vậy, lần này cũng là vậy.
Đột nhiên, Trịnh Giang Hà dừng bước, hắn dùng sức ngửi, lại thi triển một môn đạo pháp khuếch đại khứu giác, mùi máu tươi càng thêm nồng đậm.
Mà nguồn gốc của mùi máu tươi, chính là đến từ nơi cửa Trần phủ phía trước, Sở Thiên Hùng và các đệ tử Hắc Sơn tông.
Trong mắt Trịnh Giang Hà sinh ra lo lắng.
Chẳng lẽ nói, Hắc Sơn tông đệ tử lại tạo thành sát nghiệt ở Vinh Thành?
"Mau đi nhanh lên!"
Mọi người vội vàng tăng tốc, hướng Trần phủ chạy tới.
Tại lúc này, đại môn chợt phát ra tiếng động, chỉ thấy một vị nhân sĩ mang mặt nạ kỳ quái, áo bào trắng, từ bên trong Trần phủ đi ra.
Trịnh Giang Hà giật mình, nhìn người đeo mặt nạ, sinh lòng cảnh giác.
Người của Hắc Sơn tông?
Không đúng, không phải!
Đệ tử Hắc Sơn tông, toàn thân đều có một loại mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhưng người đeo mặt nạ thì không.
Hắn như thế nào đi ra từ Trần phủ?
Đệ tử Hắc Sơn tông đâu?
Trịnh Giang Hà do dự một chút, cuối cùng lên tiếng, "bên trong Trần phủ có không ít đệ tử Hắc Sơn tông, tiền bối xin cẩn thận, đệ tử Hắc Sơn tông luôn luôn hung lệ."
Tuy rằng, đối phương có thể là quen biết VỚI Hắc Sơn Tông, nhưng hắn vẫn là nhắc nhở, tránh cho CHUYỆN ngoài ý muốn phát sinh.
Tề Nguyên nhìn thấy Trịnh Giang Hà, cũng tự nhiên nhận ra.
Âm thanh hắn khàn khàn: "Người Hắc Sơn tông ngoan ngoãn lắm, ta muốn ăn cá, họ cố ý mở cửa lớn, để cho ta đi vào bắt cá."
Trịnh Giang Hà ngơ ngác cả người.
Đệ tử Thần Quang tông khác cũng rất kinh dị, có chút không hiểu.
"Cháu dâu lão phu sắp sinh, phải đi rồi." Tề Nguyên nói xong, nhanh như chớp bỏ chạy.
Chỉ để lại đám người Trịnh Giang Hà xớn xác trong đêm.
Nhưng rất nhanh, Trịnh Giang Hà liền đem ánh mắt đặt ở trên đại môn Trần phủ.
Càng đến gần, mùi máu càng nồng nặc.
Hắn bước lên phía trước.
Thùng thùng!
Tiếng gõ cửa vang lên, trong đêm yên tĩnh như vọng lại từ cõi u minh.
Mà bên trong Trần phủ, yên tĩnh, không có bất kỳ đáp lại.
Trịnh Giang Hà cùng mọi người nhìn nhau một cái, trong lòng của hắn sinh ra suy nghĩ kinh hoàng.
Hắn cố nén kích động trong lòng.
Hắn và mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhấc chân lên dùng sức đá một cái.
Cửa lớn kẽo kẹt mà mở ra.
Mọi người nhìn qua, đều hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy, trong viện của Trần phủ, đang bày biện mười mấy cỗ thi thể.
Trịnh Giang Hà nhìn thấy một cái đầu người, đó là đầu Sở Thiên Hùng!
"Bái Kê lão tổ, đó là bái Kê lão tổ!" có đệ tử Thần Quang tông run rẩy thất hồn lạc phách thét lên.
Trịnh Giang Hà nhìn qua, chỉ thấy Bái kê lão tổ lúc trước còn uy phong hiển hách, vậy mà bị chém ngang lưng, hai mắt trừng lớn, lộ ra thần sắc không thể tin.
Đây chính là Nguyên Đan chân nhân đã kết ra kim đan a!
Cứ như vậy mà chết ở đây!
Trịnh Giang Hà đột nhiên cười to, liên tiếp nói ba chữ "Hay, hay, hay lắm!"
Trịnh Giang Hà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhớ đến quái nhân mà mình vừa mới gặp mặt. Chẳng lẽ, là người kia đã giết ?
Mặc dù trong lòng hắn đã có chút suy đoán, nhưng khi nhìn thấy tận mắt, vẫn vô cùng khiếp sợ. Tuy nhiên, Trịnh Giang Hà nhanh chóng thu lại cảm xúc này. Hắn biết, chuyện này quá lớn, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Hắc Sơn tông không mạnh, chỉ có vài vị Nguyên Đan chân nhân, nhưng đằng sau Hắc Sơn tông là Hắc Kê lão yêu.
"Người đâu, châm lửa, đốt nơi này đi!" Trịnh Giang Hà trực tiếp phân phó.
Những đệ tử Thần Quang tông vội vàng hành động, chuẩn bị đuốc, đốt cháy Trần phủ. Trịnh Giang Hà muốn giúp người đeo mặt nạ kia phá hủy hiện trường, nhưng hiệu quả có thể không quá lớn. Dù sao, cũng còn hơn không.
...
Ngoài cửa Thần Quang tông, mặt trời đã lặn, trăng dần lên. Thần Quang tông ban đêm có vẻ hơi lạnh lẽo.
Một lão già tóc bạc trắng xoã ra quỳ gối ngoài sơn môn Thần Quang tông, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Lão đầu này đã gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Có lẽ là ngã một cái, có lẽ là ngủ một giấc.
"Lão đầu, quay về đi." Một lão phụ nhân tóc bạc trắng bên cạnh nói. Lão phụ nhân đầu trắng xoá, nhưng nhìn trang phục của bà cụ, có thể biết trước đây cũng là giai nhân.
"Ta quỳ thêm một lúc nữa, nếu có tiên sư đi ngang qua, nói không chừng sẽ vì ta mà cảm động, báo thù cho Thiến Thiến!" Lão già vẫn cố chấp quỳ gối, bà cụ nhìn lão đầu, mắt cũng ươn ướt.
Những người phàm như bọn họ, sống trong thế giới tiên đạo này phải xem mệnh. Sinh ra ở địa giới do Hắc Sơn tông cai quản, vận mệnh cực kỳ thảm khốc. Còn dưới sự quản lý của Thần Quang tông, thì sẽ may mắn hơn rất nhiều. Thế nhưng trong mắt đám tiên nhân cao cao tại thượng thượng kia, bọn hắn chẳng phải vẫn chỉ là lũ kiến hôi sao?
Đối mặt Sở Thiên Hùng, bọn họ căn bản không thể báo thù, chỉ có thể kỹ thác vào Thần Quang tông. Bọn họ bây giờ giống như người chặn ngự giá cáo trạng.
Cũng may là, ở đây không có ai khuyên họ trở về.
Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên:
"Hôm nay ta câu được một con cá Thanh Hoa, tâm tình không tệ, mời hai vị uống canh cá."
Tề Nguyên xuất hiện, trong tay anh cầm hai chén canh cá. Mùi thơm nức mũi, đặc biệt hấp dẫn.
Lão già nhìn thấy canh cá, trên mặt lộ ra vẻ kích động, định dập đầu: "Cầu xin tiên sư, làm chủ cho con gái đáng thương của ta!"
Tề Nguyên nháy mắt vung tay lên, một đạo linh lực ổn định lại lão già, khiến ông ta không thể dập đầu xuống.
Tề Nguyên đưa canh cá đến trước mặt hai người:
"Chuyện của các ngươi, tông môn đã biết. Uống bát canh này rồi nghỉ ngơi đi."
Tề Nguyên xoay người, hơi có cảm ngộ:
"Vĩ nhân nói rất đúng, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị tang thương.
Đa tình tự cổ nan di hận, dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ (1)
(1)Kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận, Nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi
Công chính đến muộn không chính nghĩa, thấy lòng quy chúc chính là an tâm.(2)"
(2)Một phần câu này lấy từ bài Từ: Định phong ba - Nam Hải quy tặng Vương Định Quốc thị nhân ngụ nương
Tề Nguyên lại tiếp tục ngâm bừa ngâm bậy, nói thừa nói nhàm.
Cuối cùng, hắn lại cảm thán một câu.
"Ai, nghe lời ấy của ta, đừng để ta lừa gạt."
Nói xong, thân hình của hắn biến mất không thấy.
Mà đôi vợ chồng già kia, thì không ngừng dập đầu, trong mắt rốt cục hiện ra vẻ vui mừng.
Tiên sư chú ý tới bọn họ!
Sự kiên trì của họ không uổng phí.
Đương nhiên, trên thế giới này, đa số là vô vọng mà chấm dứt.
(Hết chương này)