Tề Nguyên cầm dao phay đi thong dong chậm chạp trong Thần Quang tông.
Trên đường, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, cũng có thể nghe được một ít lời tâm sự.
Thế giới tu tiên như thế, thật sự là hài hòa.
Hắn dắt thú cưng, nhìn sắc trời: "Đến lúc trở về sơn phong rồi."
Thời gian còn sớm, Tề Nguyên vẫn có thể tiến vào ngọc giản trò chơi, chơi một ván.
Đến khi trở về Thất Sắc Phong, trời đã tối.
Trên đỉnh núi, cung điện bạch ngọc treo vầng trăng bán nguỵet. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo chiếu xuống, xuyên qua màn đêm, một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển như ẩn như hiện.
Nhưng chỉ có điều, bóng hình xinh đẹp đó chỉ nhìn Tề Nguyên một cái, liền biến mất không còn gì.
Tề Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nhà tranh của Khương Linh Tố xây nên, thầm nghĩ: "Nếu mà có những định thân phù này, ở trên địa cầu dù phát sinh động đất. Tin rằng những toà nhà kia cũng sẽ không sụp đổ.”Hắn cảm thán xong, cầm dao phay trở lại tiểu viện của mình.
Sân tiểu viện trống rỗng, chỉ vọng lại tiếng bước chân của Tề Nguyên.
Hắn cởi dây thừng khỏi chuôi dao phay: "Về nhà thì không cần xích lại, chỉ cần đừng lật tung nhà, không ai đánh ngươi."
Tề Nguyên nói xong, vuốt ve lưỡi dao phay nhỏ nhắn đã không còn lành lặn, bắt đầu tiến vào thế giới của ngọc giản trò chơi.
Nhưng khi vừa tiến vào trò chơi, Tề Nguyên liền ngẩn ngơ.
“Nàng ở đây?”
Khi nhận được ngọc giản trò chơi, Tề Nguyên đã biến nó thành một cái máy chơi game.
(PS: Nhân vật chính có mạch bị chập , hành vi bất thường, có biểu hiện bệnh thần kinh. – nguyên lời tác giả)
Tuy nhiên, lúc đó bản đồ của trò chơi vẫn chưa được mở khóa.
Và Tề Nguyên không hiểu sao lại có thêm một người bạn, xuất hiện trong danh sách bạn bè.
Người đó cũng là bằng hữu duy nhất của hắn trong lúc hắn sinh bệnh.
Từ khi bị bệnh về sau, hắn sống một mình, không có ai để trò chuyện.
Người bằng hữu trong trò chơi kia trở thành bạn của hắn.
Tề Nguyên cũng coi người đó là một người chơi trong trò chơi này.
Hai người thường xuyên trò chuyện phiếm, nói chuyện trên trời dưới đất.
Đương nhiên, phần lớn vẫn là Tề Nguyên nghe đối phương nói.
Bất quá, đối phương nói chuyện kì kì quái quái.
Trong miệng thỉnh thoảng lại nhảy ra những loại danh từ như cấm quân, thừa tướng.
Tề Nguyên suy đoán, đây hẳn là một vị thiên kim tiểu thư thừa kế gia nghiệp.
Tuy nhiên, người này cũng không nắm giữ toàn bộ quyền lực của đế chế.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tề Nguyên còn nói: "Cùng lập một tổ đội chơi chung đi.”
Thật không may, sau khi bản đồ trò chơi được cập nhật, người bạn này liền biến mất trong danh sách bạn của hắn.
Hắn cũng chưa từng gặp mặt đối phương, lại càng không cần phải nói đến lập đội.
Hôm nay, nhìn thấy danh sách bạn bè của nhau, Tề Nguyên suy nghĩ một lúc, gửi một tin nhắn: "Có ở đây không?"
Hôm nay hắn xuyên việt đến thế giới tu tiên, đối phương không nhất định ở đây.
……
Hơi nước tràn ngập, tranh thủy mặc trên bình phong tựa hồ bị thẩm thấu, xuất hiện đường vân hẹp dài.
“Ra ngoài.”
Thanh âm thanh lãnh mà lại uy nghiêm truyền đến, thiếu nữ cung trang hầu hạ bên cạnh nhao nhao cúi đầu rời đi.
Thị nữ rời đi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của vị nữ hoàng Nam Càn quốc này mới hiện ra thần sắc mệt mỏi.
Mười năm trước, yêu tộc xâm lấn.
Phụ hoàng của nàng chết trận.
Nàng trở thành nữ hoàng của Nam Càn quốc.
Khi đó nàng mới 7 tuổi.
Đế quốc to lớn như vậy, toàn bộ gánh nặng đè lên trên người nàng.
Yêu tộc đột kích, địch quốc ngấp nghé, quyền thần lấn áp. Nàng vùng vẫy trong mười năm.
Hiện tại, nàng miễn cưỡng khống chế cán cân cân bằng của đế quốc.
Nhưng áp lực trên vai cũng ngày càng lớn.
Thậm chí nói, không cẩn thận, liền gặp phải nguy cơ bỏ mình..
Nhất là gần đây, Quyền Tướng Tư Mã Đình đã gần như không còn che dấu cấu kết với Bắc Hãn Vương Đình.
Hoàn cảnh của nàng càng ngày càng đáng lo.
Mà ba ngày trước, Tần di mà nàng ỷ vào nhất, cường giả Vương cấp, bị một đám người áo đen vây công, thân thụ trọng thương.
Tuy rằng lai lịch của người áo đen ẩn giấu rất tốt, nhưng trên dưới triều đình, ai mà không biết rốt cuộc sát thủ này là do ai phái đi.
Biết rõ địch nhân là ai, nàng lại bất lực, loại cảm giác này rất không tốt.
Nàng đứng ở trước bình phong, váy dài màu xanh mộc mạc, thanh nhã, mép váy dùng kim tuyến thêu lên đồ án phượng hoàng. Đai lưng bạch ngọc cuốn quanh vòng eo tinh tế.
Đai lưng cởi ra, quần áo thoát sạch, lộ ra da thịt ngọc ngà không nhuốm hồng trần, tựa như nhuyễn ngọc không chút tì vết.
Nữ hoàng tuổi tác không lớn, dáng người đã rất đầy đặn, cộng thêm eo thon mềm mại tạo thành đối lập rõ ràng.
Nàng tiến vào trong thùng tắm, đôi vai trắng như tuyết tinh xảo nhô trên mặt nước, xuyên qua nước như sương trắng, phảng phất có thể nhìn thấy da thịt yêu kiều.
Nữ hoàng nhắm mắt lại, mệt mỏi trên người chậm rãi tiêu tán.
Mà lúc này, trong lúc bất chợt, bàn trên giường hiện lên một tia hồng quang.
Đôi mắt Cẩm Ly bỗng vụt lên vẻ ngạc nhiên vui mừng.
“Tề Nguyên?”
Thứ trên mặt bàn, chính là dị Bảo Linh Lung Ngọc Tịch.
Nghe đồn, món dị bảo này là trời sinh một đôi.
Phàm là hai người đạt được dị bảo này, đều có thể thông qua dị bảo tiến hành trao đổi.
Vào thời cổ đại, loại dị bảo này rất nổi tiếng.
Đáng tiếc, hiện giờ, thời đại đã đổi thay, những bảo vật có thể truyền tấn từ xa không hề hiếm.
Vì vậy, giá trị của Linh Lung Ngọc Tịch đã giảm mạnh, đồng thời nó được cất vào trong bảo khố hoàng gia.
Một năm trước, Cẩm Ly đi vào bảo khố hoàng gia, thấy Linh Lung Ngọc Tịch, liền cầm lấy nó.
Nàng không ngờ rằng, trong Linh Lung Ngọc Tịch, nàng đã gặp một người thú vị.
Người đó tên là Tề Nguyên, phong cách nói chuyện thiên mã hành không, luôn nói ít chuyện mà nàng không hiểu.
Bởi vì hai người không quen biết nhau, cùng với đó, dường như cách nhau thiên sơn vạn thuỷ, nên nàng mới có thể thoải mái tâm sự.
Dù sao, nàng hiện tại là nữ hoàng, không thể để người khác thấy mình yếu đuối.
Tuy nhiên, từ nửa năm trước, không biết vì lý do gì, Tề Nguyên đột nhiên biến mất.
Lúc đó, nàng cảm thấy có chút mất mát và lo lắng.
Không ngờ đối phương vậy mà đáp lại.
Nàng cảm thấy như tảng đá trong lòng rơi xuống.
Nàng cầm lấy Linh Lung Ngọc Tịch, nắm chặt trong tay, nhìn thấy tin nhắn phía trên, vội vàng trả lời: "Có."
Sau khi gửi tin nhắn, Cẩm Ly suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Thời gian này vẫn luôn không liên lạc được với ngươi, huynh đi đâu.”
“Lần trước, tôi còn định mời ngươi cùng đi săn quái, nhưng không ngờ đột nhiên bị kéo vào địa đồ trò chơi, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.”
“Nơi đó nhất định rất nguy hiểm phải không?” Cẩm Ly hỏi.
Trong mắt cô, Tề Nguyên là một thợ săn yêu vật tự do tự tại.
Theo như lời hắn nói, "săn quái" trong bản đồ trò chơi, chính là đi săn giết yêu thú.
Bên kia, Tề Nguyên nhún vai: "Người chơi chúng ta mới là tai hoạ thứ tư của chúng. Những con quái vật đó, chẳng qua đều là điểm kinh nghiệm của chúng ta.”
Cẩm Ly nhìn thấy giọng nói và câu trả lời quen thuộc, tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Mỗi lần nói chuyện với Tề Nguyên, dù hắn nói chuyện không đâu vào đâu, nàng cũng cảm thấy tâm trạng bình yên.
Thật giống như khi còn nhỏ, nàng rúc vào lòng mẫu hậu, nghe mẫu hậu hát ru.
“Lần này ngươi không ở đây, ta một mình cày quái, diệt sát nửa năm mới xong.”
Ngươi có muốn tham gia tổ đọi với ta không?
Nam nữ phối hợp, việc gì cũng dễ dàng.
Nếu hai người chúng ta hợp lực, nhất định sẽ sớm lên tới cấp 100."
Cẩm Ly nghe được lời này, liền trả lời: "Hiện tại trong nhà ta có việc, không thể rời đi."
“Bận rộn như vậy sao, còn không có thời gian chơi trò chơi?
Ai, đám người bạch phú mỹ như cô, có tiền còn cố gắng, chăm chỉ như vậy, bảo đám người nghèo như chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Cẩm Ly nhìn thấy vậy, không khỏi lộ ra nụ cười.
“Nếu không, ngươi bây giờ đi cày quái với ta, ta vừa đổi bản đồ, nơi này quái rất nhiều. Tề Nguyên nói, "Ta thực cần Cẩm đại mỹ nữ chi viện.”
Thấy đối phương ngữ khí thong dong vui vẻ, Cẩm Ly biết đối phương không có nguy hiểm.
Khóe miệng nàng lộ ra cười mỉm: "Ta hiện tại không tiện lắm."
“Ngươi đang làm gì? Không tiện, không phải là đang tăng ca đấy chứ?
Ta đang... “Cẩm Ly do dự một chút, cuối cùng mới nói," Tắm rửa."
Phía bên kia, Tề Nguyên thấy vậy, sửng sốt.
Ánh mắt hắn bình tĩnh: "Bằng không thì đợi ngươi tắm rửa xong, chúng ta hẹn lại?"
Bên kia, Cẩm Ly thấy vậy, cười khổ nói: "Ta không tới được."
Bất quá nghĩ tới cái gì, nàng hỏi: "Ngươi ở đâu?"
“Ta trước đó ở Hiên Viên cấm địa, hiện tại đang trên đường đến Y Quan cấm địa. “Tề Nguyên không có giấu diếm.
Hắn đang ở bên trong truyền tống trận của trò chơi, chuẩn bị truyền tống đến cái bản đồ kế tiếp.
Hiên Viên cấm địa? Y quan cấm địa? Cẩm Ly ngây ngẩn cả người.
Đó không phải là tứ đại cấm địa sao?
Đồn đãi, cường giả Vương cấp đi vào ắt đổ máu mà chết, cường giả Hoàng cấp đi vào cũng có khả năng ngã xuống.
Không đúng, Hiên Viên Cấm địa, cho dù là Hoàng cấp cường giả, cũng không cách nào tiến vào.
(P/s: Không biết là nvc bị điên; tác giả bị điên, hay là thằng editor dịch truyện này mới bị điên? Được 8 chương đã thấy không đâu và đâu rồi T.T)