Hạ Nhất Minh cũng đang không vui một chút nào.
Thử hỏi, anh có thể bình tĩnh nổi không khi biết mình đang ngồi cùng một rạp chiếu phim với Tô Bùi, lại chẳng bồn chồn nhấp nhổm chẳng yên thân ấy chứ. Cả bộ phim mấy tiếng đồng hồ chỉ luồn ra luồn vào vài ba câu thoại vu vơ chả đọng lại nội dung gì.
Trong giờ nghỉ giữa buổi công chiếu, anh cũng không tìm thấy Tô Bùi, có lẽ vì Tô Bùi phải trông Bích Quy.
Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, anh và Trần Hạnh cùng đến hậu trường, thì cuối cùng anh cũng có cơ hội chuyện trò đôi câu với Tô Bùi. Song Tô Bùi không đả động gì về mối quan hệ của anh và Trần Hạnh, như thể đó là chuyện mà ai cũng tự hiểu.
Tín hiệu đáng mừng duy nhất trong tối đó là Bích Quy chủ động gọi “Chú Hạ!” khi thấy anh.
Nom con bé rất chi phấn khích.
Trần Hạnh nhoẻn cười với Bích Quy, “Bộ phim dài như thế mà con ngồi yên xem hết là giỏi lắm đó nha.”
Thấy Trần Hạnh khen con gái mình, Tô Bùi cười đáp, “Con bé rất hiểu chuyện và thích xem phim.”
Xung quanh quá hỗn tạp nên Hạ Nhất Minh chẳng thể giải thích gì với Tô Bùi, anh chỉ có thể nói nhỏ với Tô Bùi, “Mai kia anh có thời gian không?”
Tô Bùi đáp, “Ngày kia, Bích Quy quay trở lại trường, anh phải sắm sửa thêm cho con bé.”
Hạ Nhất Minh cảm thấy Tô Bùi đang kiếm cớ, song chỉ là cảm giác mà thôi.
Anh cố gắng đề nghị một cái hẹn khác, “Thế chúng ta gặp nhau sau nhé.”
Tô Bùi dễ dàng đồng ý, “Ừ, tùy thời gian của cậu thôi, nhưng chắc cậu cũng bận lắm.”
Tô Bùi trả lời với nụ cười quen thuộc, nhưng Hạ Nhất Minh cứ có cảm giác anh ấy còn ám chỉ cả ý khác nữa.
Một nhân viên ekip hậu trường đến chụp ảnh. Đạo diễn Chu Phàm và nữ chính của bộ phim đứng giữa, bên trái là Trần Hạnh và Hạ Nhất Minh, bên phải là Tô Bùi và vợ chồng Lý Nham, Bích Quy không có trong khung hình.
*
Hôm sau, trên mạng tràn ngập scandal về Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh, bức ảnh chụp ở hậu trường cũng không thoát khỏi số phận bị bại lộ trước công chúng. Trong ảnh đều là trai tài gái sắc, chỉ có mình Tô Bùi là cảm thấy mình chẳng ăn ảnh tẹo nào, trông anh mới gượng gạo làm sao. Nhưng chẳng sao, dù sao mọi sự chú ý cũng đổ dồn về Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh rồi.
Tô Bùi lướt đọc các bình luận, hầu hết đều là tiếng hú hét của đám fan.
“Ôi, tôi lại thất tình rồi! Lần này giám đốc Hạ nghiêm túc với Trần Hạnh thì phải? Cũng được một thời gian rồi còn gì. Còn ra mắt bạn bè nữa kìa!”“Nghe nói hai người còn đăng ký kết hôn rồi cơ mà.”“Không đời nào! Trần Hạnh định từ bỏ sự nghiệp à?”“Hay Trần Hạnh có em bé rồi?”Các lời bình luận càng lúc càng quá đà. Thậm chí có cả những bình luận về ngoại hình, giá trị con người, chòm sao của cặp nhân vật chính. Cũng đã lâu rồi giới văn nghệ sĩ không có cặp đôi nào vừa nổi bật lại vừa độc thân như thế, thành thử ai cũng hào hứng nếu nó thành hiện thực.
Đọc những bài phân tích lạ đời đó làm Tô Bùi lúc thì cau mày, khi thì lắc đầu cười nắc nẻ.
Cũng nhờ quần chúng mà lần đầu tiên trong đời Tô Bùi biết tỷ lệ mỡ cũng như độ dài đôi chân của Hạ Nhất Minh.
Nhưng tin Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh đã kết hôn thì chắc chắn là giả. Tô Bùi không tin. Anh biết không đời nào Hạ Nhất Minh lại giấu mình một chuyện hệ trọng như thế.
Kết hôn là chuyện trọng đại của đời người. Có gì phải giấu chứ!
Rồi bỗng dưng anh bần thần cả người, sau đó thì tự cười nhạo bản thân. Vì sao nghĩ đến viễn cảnh Hạ Nhất Minh kết hôn với Trần Hạnh lại khiến anh hụt hẫng và xót xa thế nhỉ?
Anh bắt đầu thấu hiểu cảm giác cáu kỉnh của Hạ Nhất Minh khi biết anh kết hôn với Thẩm Lam năm ấy rồi.
Thì ra chiến hữu phải luôn kề vai sát cánh bên nhau, như thế tình bạn mới đồng điệu và không sứt mẻ. Nếu một người vẫn đơn chiếc mà người kia lấy vợ, thì người còn lại sẽ buồn lắm.
Lần trước là anh bỏ Hạ Nhất Minh, lần này đến lượt Hạ Nhất Minh bỏ anh.
Rồi Tô Bùi tự cảnh cáo với bản thân mình rằng, nếu gặp Hạ Nhất Minh vào lần tới, anh tuyệt đối không được tỏ ra ghen tị, phải mừng cho cậu ta. Hôm ấy anh đã được gặp Trần Hạnh, đó là một cô gái xuất chúng và có nhân cách tốt, rất dịu dàng với Bích Quy, ở bên một cô gái như vậy hẳn rất nhẹ nhõm và bình yên.
Anh đã ba mươi tuổi, không phải Hạ Nhất Minh của mười năm trước, nên anh phải rộng lượng hơn, chỉ cần chúc cậu ấy hạnh phúc là đủ.
Mải mê để ý scandal giữa Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh nên Tô Bùi không nhận ra còn một nữ minh tinh khác cũng đang được tìm đọc không kém. Cũng phải thôi, vì chuyện tình cảm của cặp đôi Hạ – Trần quá nổi bật, nên tin tức về những tiến triển mới trong mối tình tay ba giữa Phương Tử Linh và Bách Văn Thâm bị đè xuống dưới.
Sau khi người vợ hợp pháp của Bách Văn Thâm thông báo rằng cô đang mang thai đứa con thứ ba, nghiễm nhiên Phương Tử Linh trở thành tiêu điểm chú ý –
chính thất giữ gìn hạnh phúc gia đình, giám đốc Bách không mảy may có ý định ly hôn. Phía Phương Tử Linh chỉ còn nước lên tiếng rằng cô và giám đốc Bách không hề có quan hệ gì, hiển nhiên là hai người họ đã chia tay.
Chỉ tiếc là câu chuyện ‘tuesday’ thấp cổ bé họng bị buộc phải chia tay đã quá nhạt nhẽo. Hiện giờ, chuyện tình cảm của cặp đôi Hạ – Trần trai tài gái sắc mới sốt dẻo và thu hút sự chú ý của công chúng hơn bao giờ hết.
Tất nhiên, Tô Bùi không mải mê ngắm ảnh và hóng hớt cả ngày trên mạng như những fan cuồng chân chính khác.
Từ sau Tết Nguyên đán, bộ phim “Lập nghiệp thập niên 80” mà Tô Bùi nhận biên kịch đã xong phần đại cương, anh bắt đầu phân chia chúng thành các tập lẻ và tập trung đi sâu vào tình tiết, cũng thường đến nhà sản xuất vài lần một tuần để họp bàn về tình tiết của kịch bản.
Tô Bùi không ngờ mình lại gặp người quen trong tổ biên kịch lần này, đó là Tiểu Nhan, người từng là trợ lý của anh trong đoàn phim “Bí mật Dung Thành”.
Hôm gặp nhau ở công ty, ban đầu Tô Bùi còn không nhận ra cô, chỉ thấy quen quen nên mới nhìn thêm lần nữa.
Tiểu Nhan bưng trà ra cho anh và tươi cười nói, “Sư phụ Tô, mới có mấy tháng mà anh đã không nhận ra em rồi ạ?”
Nghe giọng cô, Tô Bùi mới chắc chắn, “Tiểu Nhan à em?”
Cô gật đầu, “Em thay đổi nhiều vậy cơ ạ?”
Mấy tháng không gặp, Tiểu Nhan đã bỏ kính, nhấn mí, đôi mắt rạng ngời và đằm thắm tôn thêm sức sống và tươi trẻ cho khuôn mặt rất nhiều, cô cũng giảm cân nữa nên nom gọn gàng hẳn ra. Tô Bùi nghĩ bụng, giờ mà để Phương Tử Linh bắt gặp thì nhất định sẽ không thể gọi cô là “con nhỏ xấu xí” nữa.
Cô tâm sự với anh rằng từ sau khi rời khỏi đoàn phim “Bí mật Dung Thành”, cô quyết tâm thay đổi bản thân, chăm chỉ làm việc, không để những người như Phương Tử Linh coi thường nữa.
Nên cô rất vui khi lại được làm việc cùng với Tô Bùi.
“Sư phụ Tô, làm việc với anh giúp em học hỏi được nhiều lắm, lần trước bị chèn ép ở đoàn phim Dung Thành, lần này em sẽ thật cố gắng học tập anh ạ!” – Tiểu Nhan hăng hái nói.
Tô Bùi rất quý tinh thần nhiệt tình của cô nhưng cũng nói chẳng còn gì để dạy cô cả.
Tiểu Nhan nhiệt tình đáp, “Anh không phải cầm tay chỉ việc cho em đâu ạ, tự em sẽ đi theo học tập anh, có vướng mắc gì thì em sẽ hỏi, miễn là anh đừng chê em rắc rối là được ạ.”
Quả là chủ động hơn trước.
*
“Lập nghiệp thập niên 80” là một bộ phim tập hợp của nhiều mảnh đời, song vẫn có một nhân vật nam chính cốt lõi, là linh hồn đóng vai trò quan trọng nhất xuyên suốt của bộ phim. Tô Bùi biết vai diễn này do một diễn viên cốt cán đảm nhiệm, hơn ba mươi tuổi, không phải là diễn viên thần tượng. Tuy không nổi tiếng trong giới trẻ nhưng được lòng các bậc phụ huynh.
Tô Bùi cảm thấy một đoàn phim như thế đáng tin hơn “Bí mật Dung Thành” nhiều.
Mục tiêu của anh trong năm nay là hoàn thành công việc biên kịch cho đoàn phim này, sau đó là tái bản sách cũ và xuất bản tiểu thuyết mới.
*
Chiều thứ sáu, Hạ Nhất Minh gọi cho Tô Bùi hỏi anh có thời gian ra ngoài không. Cậu đang ở gần công ty sản xuất của Tô Bùi và hai người có thể cà phê cà pháo với nhau chút xíu.
Tô Bùi từ chối, “Không được rồi. Anh đang họp với tổ biên kịch, sau đó phải đến trường đón Bích Quy nữa.”
Hạ Nhất Minh tụt hứng, “Em đi công tác cả tuần nay, giờ về mới có thời gian. Tình cờ đi qua đây nên muốn gặp anh thôi, hay là em đến công ty anh nhé?”
Tô Bùi vội vàng thu dọn đồ đạc, “Đừng có tới!”
Hạ Nhất Minh mà tới thì có trời mới biết sẽ gây ra xì xào gì, mà như thế thì thời gian tan việc của anh sẽ bị kéo dài ra mất. Nên thà anh ra gặp cậu ta còn hơn.
“Chờ anh tầm… 30 phút nữa anh qua.” – Tô Bùi hẹn thời gian và địa điểm.
*
Đến quá cà phê, Hạ Nhất Minh đã ngồi đợi sẵn và đang trò chuyện điện thoại với ai đó, vừa nhác thấy anh thì cúp máy luôn.
Tô Bùi ngồi vào ghế đối diện, “Chờ anh lâu chưa? Mà ngồi một lúc thôi nhá, lát anh còn đến trường đón Bích Quy nữa.”
Hạ Nhất Minh nói, “Em cũng ngồi một lúc thôi, hôm ấy ở rạp phim đông người quá nên không tiện nói chuyện.” – rồi hỏi Tô Bùi gặp biên tập viên Lý vào hôm ấy có phải vì có tiến triển mới với tiểu thuyết không.
Tô Bùi kể việc tái bản sách cũ.
“Bên xuất bản muốn làm một series Hoài niệm nên định tái bản một đầu sách của anh,” – anh nhấn mạnh hai từ
‘Hoài niệm’ với giọng điệu cười cợt, “Mười năm trước, anh đâu ngờ cũng có ngày mình trở thành một người cũ cơ chứ.”
Hạ Nhất Minh cười.
Tô Bùi tiếp tục, “Anh muốn tái bản cuốn ‘Bên kia thời gian’, nhưng biên tập thì cho rằng ‘Yêu ngược’ hay hơn. Anh vẫn đang phân vân lắm.”
Kỳ thật, chính anh cũng hiểu rằng ‘Yêu ngược’ được viết kỹ càng và trưởng thành hơn, nhưng ‘Bên kia thời gian’ là cuốn tiểu thuyết đầu tay nên nó mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, mà thực tế thì hồi ấy cũng bán chạy hơn ‘Yêu ngược’ thật.
Hạ Nhất Minh thẳng thừng, “Chọn ‘Yêu ngược’ đi, em cũng thích ‘Yêu ngược’ hơn.”
Tô Bùi khó hiểu, “Trước đây cậu bảo thích nhất cuốn ‘Bên kia thời gian’ cơ mà?”
Hạ Nhất Minh chối bay chối biến, “Em nói vậy bao giờ? Mà thôi, coi như cuốn nào của anh em thích nhất, được chưa? ‘Bên kia thời gian’ hay thiệt, nhưng ‘Yêu ngược’ sâu sắc và lắng đọng hơn.”
Tô Bùi nghe Hạ Nhất Minh phân tích vậy thì bèn lấy điện thoại ra trả lời Lý Nham, rằng anh quyết định nghe lời khuyên của ông và chọn tái bản ‘Yêu ngược’.
Hạ Nhất Minh hớp một ngụm cà phê lấy dũng khí, “Có chuyện này em phải nói với anh…”
Tô Bùi thấy cậu ta trịnh trọng thì tim hẫng đi một chút – cuối cùng ngày này cũng tới rồi.
Anh hỏi, “Hôm nay vội vàng đến để báo tin vui cho anh hả?” – với quan hệ của anh và Hạ Nhất Minh thì chắc cậu muốn thông báo trực tiếp với anh.
“Tin vui nào?” – Hạ Nhất Minh cau mày.
“Thì cậu với Trần Hạnh sắp kết hôn ấy?” – Tô Bùi cười hỏi. Anh đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời chúc rồi. Cả tuần qua đủ để anh tiêu hóa tin tức ấy, và những cảm xúc chua chát trong lòng cũng đã vơi bớt đi rất nhiều.
Hạ Nhất Minh nhặng lên, “Không đời nào! Mà anh nghĩ đó là tin vui hả?”
Tô Bùi cảm thấy kiểu nói chuyện của Hạ Nhất Minh rất lạ, “Sao lại không phải tin vui chứ?” – song, nghe được câu phủ nhận của cậu vẫn khiến anh vui vẻ bật cười.
Hạ Nhất Minh nhìn anh chằm chặp, “Em chia tay với Trần Hạnh rồi.”
Một câu nói không thể vô tâm hơn.
Lời tuyên bố quá đột ngột làm Tô Bùi sững ra chun chút, “Anh cứ tưởng… hôm ấy trông hai người rất hợp nhau mà.”
Tô Bùi không ngờ Hạ Nhất Minh lại chia tay với Trần Hạnh.
Anh không thể thốt ra nổi những lời an ủi chân thành, bởi anh cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Nhất Minh vặn hỏi, “Mà anh cho là em sẽ kết hôn với cô ta thật đấy à?”
Tô Bùi đáp, “Anh tưởng cậu muốn ổn định.”
Hạ Nhất Minh cáu kỉnh, “Không đời nào. Có nhiều chuyện không phải như anh thấy đâu. Em chia tay với Trần Hạnh rồi, chỉ chưa công bố đại chúng thôi, phải đợi một thời gian nữa. Chuyện này liên quan đến những mối quan hệ công chúng và hình tượng của em.”
Tô Bùi gật đầu, anh biết Hạ Nhất Minh chính là hình ảnh đại diện cho công ty cậu ta, giống như nam chính, linh hồn một bộ phim vậy, nên việc duy trì sức hấp dẫn và hình tượng cũng là một yêu cầu của công việc.
Anh không có gì để phán xét về nó cả.
Anh chỉ hỏi, “Là Trần Hạnh hợp tác với cậu à?”
Hạ Nhất Minh đáp, “Vâng, đáp ứng nhu cầu đôi bên thôi. Cô ta có được sự quan tâm của đại chúng, đôi bên cùng có lợi. Một thời gian sau chia tay trong hòa bình, chả ai mất gì.”
Tô Bùi thở dài, “Anh cho là vẫn có người tổn thương đấy.”
Hạ Nhất Minh cười khẩy, “Ai tổn thương chứ? Phóng viên có đề tài để viết, báo mạng có lượt đọc, công chúng có chuyện để bàn tán.”
Tô Bùi nhẹ nhàng trả lời, “Là vợ tương lai của cậu. Nếu cô ấy không biết sự thật và tưởng mối tình của cậu là thật, cho rằng cậu thật lòng yêu Trần Hạnh, vậy chắc chắn cô ấy sẽ nặng lòng lắm.”
Hạ Nhất Minh lặng người. Cậu không thể nói gì cả.
Có những khi, cậu thực sự cho rằng Tô Bùi đang ám chỉ cậu, phải chăng anh đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng hiển nhiên đó chỉ là sự cả nghĩ thôi.
Cậu cũng biết, kể cả khi điều đó có xảy ra đi chăng nữa, thì dù chẳng cần vạch trần, Tô Bùi cũng thừa khả năng đâm thẳng vào nỗi đau ấy của cậu thật sâu, thật đau.
*
Tô Bùi thì chỉ đang muốn đóng vai một đàn anh khóa trên tốt bụng. Anh không giúp được nhiều cho cậu, cả tài chính hay quan hệ, cậu không cần anh giúp gì cả, chỉ còn mặt tinh thần là anh có thể ủng hộ, có thể giúp đỡ cậu.
Khi hay tin cậu và Trần Hạnh chỉ đang diễn kịch mà không hề có ý định ổn định cuộc sống, anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Anh hoài niệm một Hạ Nhất Minh những năm tháng cũ, một Hạ Nhất Minh vô ưu vô lo, vô tư bất cần.
Hạ Nhất Minh đang ở trước mặt anh đã bản lĩnh hơn, nhưng khi đế chế mà cậu gầy dựng càng lớn mạnh, cậu càng phải cáng đáng nhiều thứ.
Mỗi người vương một nỗi lòng, không khí xung quanh cũng trầm lắng theo.
Tô Bùi lại tự kiến thiết suy nghĩ trong lòng, cớ gì anh lại nghiêm trọng hóa mọi chuyện lên như vậy? Dù sao thì ai cũng có những vấn đề của riêng họ, nếu Hạ Nhất Minh muốn giải quyết mọi chuyện như thế, anh nên cảm thông cho cậu mới đúng.
Nghĩ vậy, Tô Bùi đổi bằng giọng thoải mái hơn, “Vậy là, chúng ta vẫn FA hả? Không thay đổi gì à?”
Hạ Nhất Minh cũng thở phào, “Chẳng phải em đã bảo rồi mà, được ế cùng nhau mới là tuyệt nhất.”
Tô Bùi bật cười, “Biết đâu một mai cậu lại lên xe hoa bỏ cuộc chơi ấy chứ!”
Hạ Nhất Minh rất thích khi Tô Bùi lại vô tư cười đùa với mình như thế.
Họ bàn về lễ kỷ niệm trường sắp tới, về ngôi trường cũ mà lâu lắm rồi không trở về, rằng họ muốn quay lại và dạo quanh trường thăm thú.
Đang trò chuyện thì Tô Bùi nhận một cuộc gọi, ra là anh làm rơi chiếc USB tại công ty và Tiểu Nhan nói rằng cô đang mang đến cho anh.
Tô Bùi nhìn thời gian, “Vậy phiền em nhé, anh đợi em ở quán cà phê C gần đó, anh cảm ơn.”
Mười lăm phút sau, Tiểu Nhan đến.
Tô Bùi ra đón cô, anh nhẹ nhàng nói, “Anh vội quá nên không để ý làm rơi ở đó.”
Hạ Nhất Minh quay lại, cậu chú ý cô gái trẻ đang trò chuyện với Tô Bùi và lập tức nhận ra đó là cô trợ lý khiến Tô Bùi bị đuổi khỏi đoàn phim trước.
Hồi chuông cảnh báo tức khắc réo lên inh ỏi trong đầu.