Kim Đồng

Chương 7

Tô Bùi kéo lê hành lý về tới nhà cũng là lúc anh trút sức lực cuối cùng.

Anh nằm vật ra sô pha và cảm thấy mình ốm mất thôi. Anh lười mở vali để xếp gọn gàng hành lý, lười nấu gì đó cho cái bụng trống không rệu rã, dù sao tủ lạnh cũng chẳng có gì.

Anh gọi cho mẹ báo rằng mình đã trở về và sẽ tạt qua đón Bích Quy về nhà vào cuối tuần.

Bích Quy đang theo học tại một trường tư tương đối tốt, mới lớp ba, ngày thường con bé ở trong ký túc xá trường còn cuối tuần thì được về nhà. Mỗi khi anh đi công tác xa, con bé sẽ qua ở với bà nội.

Hôm nay là ngày làm việc, Bích Quy ở trong trường.

Đang bận như chó bỗng dưng thất nghiệp tạm thời, kịch bản đang sửa dang dở kia cũng chẳng còn can hệ gì với anh nữa. Anh định bụng sẽ chợp mắt chút thôi rồi lết cái cơ thể bải hoải đi sắp xếp đồ đạc, kết quả khi mở mắt ra thì ngoài cửa sổ đã tối như mực.

Anh đã ngủ đâu đó giữa bốn và năm tiếng, như thể bù đắp cho tất cả những giấc ngủ mà anh đã thiếu trong quãng thời gian qua.

Gần bảy giờ tối, Tô Bùi tắm rửa, gọi thức ăn ngoài, mười phút sau đã có người bấm chuông cửa.

Anh ngạc nhiên trước tốc độ quá thần tốc của đội ngũ giao hàng, thế nhưng mở cửa thì ngạc nhiên khi trông thấy Hạ Nhất Minh đang đứng bên ngoài.

“Sao cậu tới đây!” – Tô Bùi nghiêng người để Hạ Nhất Minh đi vào.

Vừa tắm táp sạch sẽ và ngủ một giấc đẫy đà nên trông anh không tới nỗi tã tượi lắm, tóc còn ẩm nên nằm oặt xuống.

Hạ Nhất Minh mặc chiếc măng tô đen trùng, tay xách theo hai chiếc túi to tướng, Tô Bùi nhận ra đó là túi từ một siêu thị hữu cơ cách nhà mình không xa.

“Em mới tan ca, tiện đường ghé qua gặp anh.” – cậu vừa trả lời vừa đặt túi xuống, cởi áo treo lên giá, thuận tay cứ như đang ở nhà mình.

Thực tế là từ sau khi Tô Bùi kết hôn, Hạ Nhất Minh không đến nhà anh nhiều, nhưng khả năng hòa nhập phi thường và lãnh đạo tài tình đã chiếm ưu thế trong trường hợp này.

“Em để mấy thứ này vào tủ lạnh trước đã.” – Hạ Nhất Minh mở túi, cậu mua trứng, rau, hoa quả, tôm cá và một miếng thịt to bự, mọi thứ đều đã được sơ chế sạch sẽ chỉ chờ chế biến.

Cậu yêu cầu Tô Bùi đun ít nước sôi và làm nóng chảo.

Tô Bùi đáp, “Thôi đừng nấu, anh gọi cơm tấm sườn rồi, cậu muốn ăn gì nữa không thì anh gọi? Lợn nướng? Hay dê nướng nhé?”

Hạ Nhất Minh bỏ ngoài tai lời anh, “Em không thích ăn đồ ngoài, vừa bẩn vừa không tốt cho sức khỏe.”

Tô Bùi bật cười, “Cậu đã tới tuổi biết giữ gìn sức khỏe rồi cơ à?”

Anh vụng về lấy chảo, nghiên cứu các nút đỏ trên bàn bếp rồi hỏi, “Làm nóng thế nào ấy nhỉ?”

Hạ Nhất Minh nhìn anh rồi bất lực xua đuổi, “Thôi, anh ra ngoài đi, đứng đây vướng tay vướng chân em.”

Tô Bùi xấu hổ, anh thực sự không biết nấu nướng. Anh không biết, vợ trước của anh – Thẩm Lam cũng vậy. Hai người hoặc không ăn hoặc sẽ ăn bên ngoài. Phòng bếp trong nhà chỉ để trưng cho đẹp còn chả sờ tới mấy lần, vì vậy nên lúc nào nom nó cũng sạch sẽ bóng loáng.

Hạ Nhất Minh nhanh tay hấp cá, bắc nồi làm tôm nhúng, rồi thái rau để làm món nấm xào cải.

Trông những ngón tay dài và mạnh mẽ múa trên thớt hệt như đang xem các đầu bếp trứ danh thái rau củ trên tivi, kể cũng là một kiểu hưởng thụ mát mắt vui tai.

“Anh tưởng mai cậu mới sang nên không chuẩn bị gì cả.” – dù giữa anh và Hạ Nhất Minh không có gì phải khách sáo nhưng anh vẫn biện hộ tý chút cho sự lười biếng của mình.

Hạ Nhất Minh cười khẩy từ đằng mũi, “Em biết.”

Tối nay cậu đã gạt một bữa tiệc xã giao để tới đây, ban đầu cậu nghĩ mình sẽ đợi tới sáng mai mới đến gặp Tô Bùi, thế nhưng chỉ nghĩ tới cảnh anh chìm nghỉm trong mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình trong căn nhà trống trải là cậu cảm thấy như mình đang mặc một chiếc áo đầy gai, và nó làm cậu bất an và bực bội khôn tả.

Giờ thì Tô Bùi đang tựa vào cửa bếp, ngắm nhìn cậu nấu ăn và trò chuyện vu vơ, tâm trạng Hạ Nhất Minh bình lặng đi nhiều.

Tô Bùi sực nhớ ra gì đó, “Đúng rồi! Để anh đi tìm xem có rượu không.”

Chưa đầy một tiếng sau, Hạ Nhất Minh đã hoàn thành bữa tối thịnh soạn với món cá vược hấp, một đĩa tôm nhúng, ức gà áp chảo, nấm xào cải, đậu hấp trứng và món canh sườn hầm ngô củ sen đang ninh trên bếp.

Chúng được bày trên bàn, trông thật bóng bẩy và hấp dẫn dưới ánh đèn vàng ấm.

Tô Bùi tìm được hai chai bia và hai chiếc cốc, vừa rót vừa cảm thán, “Cuối cùng sau bao ngày cũng được ăn một bữa cơm nhà đích thực, còn là cậu nấu nữa chứ… xem ra tay nghề chẳng xuống chút nào nhỉ.”

Trong một bữa tiệc liên hoan khi còn thời sinh viên, mọi người đã muốn ăn thịt nướng và tài nghệ nấu nướng của Hạ Nhất Minh thì vượt mặt cả đám con gái, nước ướp thịt nướng của cậu ta pha là đỉnh của chóp, không thua gì ngoài cửa hàng. Hồi đó, mọi người còn trêu rằng nếu sau này không tìm được việc thì Hạ Nhất Minh có thể mở quầy bán xiên nướng.

Hạ Nhất Minh đã đáp rằng, “Em thích nấu ăn vì nó có thể khơi dậy trí tưởng tượng và sức sáng tạo của mỗi người, được nếm món ăn do chính mình nấu luôn khiến người ta thỏa mãn nhất. Nhưng còn tùy thuộc vào người ăn nữa, không phải ai cũng xứng được em tự tay nấu đâu.”

Tô Bùi giơ cốc bia về phía cậu, “Xem ra anh chưa bị cậu đá mất tư cách nhỉ.”

Hạ Nhất Minh cũng nâng cốc bia, cậu nhớ câu “không xứng làm bạn” vớ vẩn mà anh đã thốt lên trong lúc tức giận vào lần họ cãi cọ trước đấy.

Hai cốc bia chạm nhau, cậu nhìn Tô Bùi thật sâu và nói thật ẩn ý, “Anh không bao giờ phải lo lắng về vấn đề này.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Tô Bùi thích Hạ Nhất Minh vào những lúc thế này nhất, lúc mà cậu ta thể hiện mọi sự thông thái, năng lực, phóng khoáng, độ lượng và trách nhiệm, và quan trọng nhất là tâm trạng của cậu ấy đang rất tích cực.

Hạ Nhất Minh hỏi chi tiết về việc Tô bùi rời khỏi đoàn làm phim “Bí mật Dung Thành”.

Tô Bùi từ tốn kể đầu đuôi sự việc, bao gồm cả bầu không khí căng thẳng trong đoàn phim thế nào, đại diện của Phương Tử Linh đã phản ứng gay gắt ra sao, Tiểu Nhan bị hoài nghi nên anh đã tìm tay đại diện của Phương Tử Linh rồi cuối cùng là ầm ỹ với cô ta.

Anh kể hết.

Sau khi Hạ Nhất Minh lắng nghe xong, cậu im lặng một lát mới hỏi, “Làm sao anh dám chắc cô trợ lý của mình không để lộ bí mật?”

Tô Bùi cho biết, “Bởi chứng cứ quá lố bịch chứ sao, vốn dĩ chẳng có bằng chứng xác thực gì cả, chẳng qua Phương Tử Linh quá kích động muốn tìm kẻ thế mạng để cô ta trút giận mà thôi, ngoài Tiểu Nhan thì còn một chuyên viên trang điểm cũng bị đuổi.”

Hạ Nhất Minh nói, “Vốn dĩ không liên quan đến anh, anh nhúng tay vào làm gì chứ.”

Tô Bùi đáp, “Thì anh đâu ngờ Phương Tử Linh lại phản ứng dữ dội vậy. Thực ra, từ sau khi cậu đến, thái độ của cô ấy đã dịu đi rất nhiều.”

Hạ Nhất Minh thình lình nhìn anh rồi hỏi, “Anh đã ngủ với cô ta chưa?”

Câu hỏi làm Tô Bùi suýt thì sặc bia, anh đáp quýnh, “Làm sao có thể chứ? Em nghĩ đi đâu vậy?” – anh không thể tưởng tượng nổi suy nghĩ của Hạ Nhất Minh lòng vòng quắn quýt kiểu gì mà chạy tới tận vấn đề này.

Thế nhưng Hạ Nhất Minh chưa thôi, “Thế anh có ngủ với cô trợ lý bé bỏng của mình không?”

Tô Bùi cảm thấy men bia bốc tới đầu rồi, anh đáp, “Stop, đừng nói đến chuyện đó nữa, làm như đàn ông chỉ biết tình dục không vậy.”

Hạ Nhất Minh quan sát phản ứng của Tô Bùi, cậu biết anh không nói dối nên tâm trạng dịu hẳn đi.

Tô Bùi nói, “Từ khi chia tay Thẩm Lam, anh không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Vừa tốn thời gian vừa phí sức lực, một mình như giờ thoải mái hơn.”

Rồi anh đẩy câu hỏi cho Hạ Nhất Minh, “Thế cậu thì sao? Đã muốn yên bề gia thất chưa?”

Hạ Nhất Minh đáp, “Không có người phụ nữ nào khiến em muốn yên ổn cả.”

Tô Bùi cười, lắc đầu nói, “Gần đây anh có thấy vụ lùm xùm giữa cậu và Trần Hạnh.”

Hạ Nhất Minh nghiêm túc nhìn anh, dù chẳng hy vọng gì nhưng cậu vẫn muốn phân biệt xem có chút chua chát gì trong lời trêu chọc của Tô Bùi hay không.

Không, không hề có dù là chun chút. Khuôn mặt anh hây hây vì hơi ấm, đôi mắt lấp lánh, trong ấy chỉ có nét cười quen thuộc nhất dành cho người bạn thân thiết lâu năm.

Hạ Nhất Minh nói, “Em chỉ gặp hai lần, tính cách vẫn còn ngô nghê lắm, nhờ đội ngũ của cô ta biết lăng xê thôi. Em không gặp lại cô ta nữa.”

Trần Hạnh là siêu mẫu rất có tiếng tăm dạo gần đây, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trọn lòng bàn tay, đôi chân dài miên man và là gương mặt thương hiệu cho vài nhãn hiệu lớn, ấy vậy mà như thể Hạ Nhất Minh đang kể về một cô gái cực kỳ bình thường nào đấy vậy.

Song Tô Bùi chẳng mấy ngạc nhiên, anh thấy Hạ Nhất Minh vẫn luôn là vậy, một tay chơi hoang đàng, coi thường hôn nhân và tôn thờ chủ nghĩa độc thân.

“Nhưng anh tò mò lắm đấy, rốt cuộc cậu sẽ phải lòng cô nàng thế nào nhỉ.” – Tô Bùi nói.

“Nhất định phải yêu đương ư?” – Hạ Nhất Minh nhìn Tô Bùi.

Anh lười biếng đáp, “Không… nhất định phải yêu đương. Nhưng trước giờ anh vẫn cảm thấy nếu cậu gặp được người cậu thực sự yêu thương thì nhất định đó sẽ là một mối tình cuồng nhiệt và trao đi vô điều kiện, kiểu như trải nghiệm để đời ấy.”

Hạ Nhất Minh nói, “Vậy ư? Em tự thấy mình tích lũy đủ trải nghiệm rồi.”

Tô Bùi gác trán gật gù, “Ừ cũng đúng…”

Anh như hiểu Hạ Nhất Minh đang nói gì, nhưng Hạ Nhất Mình biết anh không hiểu, cũng không mong muốn Tô Bùi sẽ hiểu.

Cậu lảng sang chủ đề khác, “Anh nhận được lời mời tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường chưa?”

Lễ kỷ niệm thành lập trường đại học mà họ từng theo học được tổ chức vào tháng ba năm tới, kỷ niệm tròn 100 năm nên được tổ chức rất long trọng với sự xuất hiện của nhiều nhân vật tên tuổi.

Tô Bùi gật đầu, “Anh có, anh nhận được mấy email mời, chắc cậu có đi chứ hả?”

Hạ Nhất Minh hỏi lại, “Tại sao em phải đi? Ngoài hoạt động của câu lạc bộ ra thì em chẳng có kỷ niệm nào đáng nhở ở cái trường đó cả.”

Tô Bùi nói, “Em nói thế là các cựu sinh viên khác không đồng ý đâu nha, trường chúng ta cũng được coi là trường điểm đấy. Với cả, thành danh không hồi hương có phí phạm không cơ chứ.”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Thế anh có đi không? Anh đi thì em đi.”

Tô Bùi do dự trong một thoáng, bởi anh chưa biết tháng 3 sang năm mình sẽ phiêu bạt phương trời nào, có thể là đoàn phim nào đó. Nhưng anh vẫn gật đầu và hứa, “Được, chúng ta cùng đi.”

Ăn xong, Tô Bùi rửa bát, Hạ Nhất Minh bảo với anh, “Trong tủ lạnh còn thịt với tôm, em đã cấp đông rồi, nguyên liệu nấu canh sườn em cũng sắp sẵn, anh chỉ việc cho vào nồi ninh khoảng một tiếng là ăn được.”

Tô Bùi đáp, “Thế à, may quá, để tối mai anh đón Bích Quy về rồi nấu cho con bé ăn.”

Hạ Nhất Minh nghe Tô Bùi nhắc về con gái thì im lặng trong mấy giây rồi mới hỏi, “Bích Quy thế nào rồi? Đã quen trường lớp chưa?”

Tô Bùi đáp, “Bích Quy mới học tiểu học, chưa tới tuổi ương bướng, mẹ anh khen con bé rất thông minh, nhưng anh vẫn dành quá ít thời gian cho con bé…”

Anh thoáng ngơi việc rửa bát trên tay khi nhắc về Bích Quy.

Hạ Nhất Minh vội vàng nói, “Sau khi ly hôn với Thẩm Lam, Bích Quy đi theo anh, anh làm thế là đủ rồi. Nếu anh có thể nhẫn tâm như Thẩm Lam thì…”

Tô Bùi ngắt lời, “Đừng nói vậy, dù anh và Thẩm Lam có xung đột thế nào thì việc của Bích Quy cũng đã được thương lượng kỹ càng.”

Những hồi ức không mấy vui vẻ lại bị khơi gợi lên trong tâm trí Hạ Nhất Minh. Tô Bùi là người kết hôn sớm nhất trong số bạn bè cùng khóa, anh kết hôn ngay khi tốt nghiệp và có con sau đó ít lâu. Nên mới chỉ ngoài 30 mà Bích Quy – con gái anh đã học tiểu học.

Khi Tô Bùi nói với Hạ Nhất Minh rằng anh sắp kết hôn, cậu chỉ hỏi một câu “Tại sao”, sau đó chẳng thể nói thêm gì khác vì cậu không có tư cách gì để phản đối cả.

Tô Bùi dọn dẹp xong phòng bếp, rửa tay, kéo tay áo xuống. Hạ Nhất Minh chưa có ý định rời đi, cậu ngồi trên ghế nhìn Tô Bùi, Tô Bùi hỏi: “Chơi bài không? Hay game?”

Hạ Nhất Minh trả lời chẳng liên quan, “Anh quên à? Lần trước đã nhất trí là anh sẽ cho em xem bản thảo cuốn tiểu thuyết mới khi chúng ta gặp lại.”

Mặt cậu ta y kiểu hôm-nay-anh-đừng-hòng-thoát.

Tô Bùi ngập ngừng, “Gần đây anh đang nghĩ có nên viết lại phần đầu…”

Hạ Nhất Minh lắc đầu.

Tô Bùi tiếp tục mặc cả, “Sau đó, đến phần trung đoạn thì anh không biết phải kết thúc thế nào, nên mới chỉ được 100 nghìn chữ thôi.”

Hạ Nhất Minh cương quyết, “Em muốn xem.”

Tô Bùi đành thất thểu đi vào phòng làm việc tìm cuốn bản thảo mà anh đã in ra trước đó, anh đã sửa lại nhiều lần nhưng sau cùng anh vẫn phải gác lại khi bận mải với công việc biên kịch.

Hạ Nhất Minh nhận bản thảo và bắt đầu chăm chú đọc nó.

Tô Bùi nhấp nhổm ngồi bên, tivi đang được bật mà chẳng có tin tức nào lọt vào đầu cả.

Anh thấy Hạ Nhất Minh đã đọc xong trang đầu tiên, anh không dằn nổi mà lẩm bẩm khe khẽ, “Chỗ đó chắc phải xóa bớt đi mấy chỗ.”

“Suỵt,” – Hạ Nhất Minh ra hiệu cho anh trật tự, “Để em đọc xong đã.”

Tô Bùi nhớ ngày xưa, độc giả đầu tiên của cuốn tiểu thuyết đầu đời của anh cũng là Hạ Nhất Minh.

_______
Bình Luận (0)
Comment