Kim Đồng

Chương 71

Sau chuỗi ngày nghỉ ngơi, Tô Bùi dự định sẽ đi gặp lại Phùng Hiểu Cao lần nữa để bàn bạc về việc chuyển thể tiểu thuyết.

Phùng Hiểu Cao là nhân vật cốt cán trong Công ty điện ảnh Huy Hải, có lý lịch chế tác đẹp, phần lớn dự án thành công của Huy Hải đều qua tay anh ta. Tại một sự kiện trước đó, Phùng Hiểu Cao tỏ ra rất thích thú với cuốn “Ngày dang dở” của Tô Bùi nên đã hẹn gặp để trò chuyện và ngỏ ý muốn ký bản quyền chuyển thế càng sớm càng tốt.

Tô Bùi cũng hy vọng chuyện này sẽ thành hiện thực, tuy nhiên anh vẫn muốn trò chuyện cụ thể một lần nữa để lắng nghe chi tiết hơn về ý tưởng này.

Thế nhưng, một ngày trước cuộc hẹn, Tô Bùi nhận được cuộc gọi của Phùng Hiểu Cao.

Trong điện thoại, anh ta xin lỗi vì một vài lý do cá nhân buộc phải tạm hoãn lại cuộc thảo luận về kế hoạch lần này.

Tô Bùi lấy làm sững sờ, bởi vì lần trước Phùng Hiểu Cao tỏ ra rất sốt sắng như thể “Ngày dang dở” là một dự án vô cùng quan trọng với Huy Hải đến nỗi anh ta muốn ký hợp đồng ngay lập tức vậy.

Thế mà bây giờ lại trì hoãn cuộc gặp mặt…

Tô Bùi loáng thoáng có dự cảm chẳng lành.

Ngành công nghiệp điện ảnh luôn thay đổi chóng vánh, và niềm đam mê của những nhà chế tác cũng thế.

Tô Bùi nghĩ bụng liệu có phải Phùng Hiểu Cao đổi ý không muốn dựng “Ngày dang dở” thành phim nữa hay không.

Nhưng Phùng Hiểu Cao ở đầu dây bên kia như thấu hiểu nỗi lo lắng của Tô Bùi nên anh ta nhắc lại lần nữa những ca ngợi dành cho cuốn tiểu thuyết, tỏ ý rằng mình rất muốn hợp tác với Tô Bùi, thậm chí anh ta đã lên hết ý tưởng sản xuất xong xuôi, chỉ hiềm một nỗi vì vài nguyên nhân cá nhân mà không thể bứt ra được, nên dù cảm thấy rất có lỗi nhưng anh ta buộc phải tạm gác mọi việc lại tầm nửa tháng để giải quyết việc riêng, sau đó nhất định sẽ đến gặp Tô Bùi để bàn bạc chi tiết về kế hoạch chuyển thể.

Phùng Hiểu Cao đã chân thành hết nước thì Tô Bùi cũng chẳng thể nói gì ngoài hòa hoãn rằng mình không vội.

Cùng lắm là đợi thêm nửa tháng nữa, nếu lúc đó Phùng Hiểu Cao lại tìm lý do để thoái thác thì chắc chắn là việc này coi như thôi.

Tô Bùi dợm nghĩ, biết thế đã chẳng vội thông báo cho Hạ Nhất Minh và Bích Quy rồi.

Dù biết đây mới chỉ biến số khi mới bắt đầu nhưng anh vẫn không khỏi thở dài.

Nếu việc không thành thì lại làm bé Bích Quy thất vọng, còn về phần Hạ Nhất Minh, dáng vẻ thảm hại của anh đâu chỉ mới có chừng này.

*

Trưa hôm ấy, Hạ Nhất Minh hẹn Tô Bùi để dẫn anh đến một nơi.

Sau khi ăn trưa cùng nhau, cậu đưa anh tới một biệt thự đang thi công.

Căn biệt thự có ba tầng, mới xây xong phần thô, những bức tường bê tông trần trụi có phần ảm đạm trong mùa đông, khuôn viên và ngôi nhà trơ trụi chưa có gì đẹp để ngắm nghía.

Hạ Nhất Minh dẫn Tô Bùi đi nhìn ngó quanh căn biệt thự, mặc dù Tô Bùi luôn miệng khen ngợi nhưng Hạ Nhất Minh tinh ý nhận ra cảm xúc của anh không thực sự vui vẻ, như đang giấu giếm tâm sự riêng nào đó.

“Sao thế anh, ai làm anh buồn?” – cậu hỏi.

“Không có gì, chỉ có chút việc thôi.”

Nhưng Hạ Nhất Minh thì luôn nắm bắt tâm trạng của Tô Bùi rất chuẩn xác, cậu gặng hỏi, “Chút việc là chuyện gì? Kể em nghe để em cho anh ý kiến.”

Tô Bùi nói, “Thật sự không có gì to tát mà, chuyện là lần trước công ty Huy Hải muốn mua bản quyền cuốn ‘Ngày dang dở’ ấy, anh và Phùng Hiểu Cao đã lên lịch để thảo luận cụ thể hơn, nhưng hôm nay anh ta gọi cho anh bảo là có việc cá nhân không thể gặp nhau trong thời gian này và yêu cầu dời lịch hẹn.”

Hạ Nhất Minh nói, “Vậy thì có gì phải phiền não cơ chứ, anh ta cũng bảo thay đổi thời gian thôi mà.”

Tô Bùi nghĩ thầm – Hạ Nhất Minh chỉ đang an ủi mình thôi, ai biết được nguyên nhân thực sự sau lời khước từ ấy là gì? Một khi Phùng Hiểu Cao đã muốn đổi ý thì dù có gặp nhau, kiểu gì anh ta cũng sẽ phá vỡ thỏa thuận mà thôi.

Nhưng anh không muốn phá hỏng ý tốt của Hạ Nhất Minh nên mỉm cười bảo, “Cũng phải, để sau này bàn vậy.”

Hạ Nhất Minh nói với giọng thoải mái hơn, “Kể từ khi hai ta ở bên nhau, mọi công việc em đều thuận buồm xuôi gió, đó là vận may mà anh mang đến cho em, nên hãy tin vào bản thân mình hơn đi sư phụ Tô à…”

Tô Bùi bật cười, anh không thể chống cự được những lời đường mật của Hạ Nhất Minh.

Hạ Nhất Minh kéo Tô Bùi lên tầng hai, khi đứng trên ban công, Tô Bùi mới phát hiện nơi đây có tầm nhìn rất khoáng đạt, nếu mai nay khi việc xây dựng được hoàn tất thì nơi này thật sự quá dễ chịu để sinh sống.

Anh hỏi, “Em định mua à?”

Hạ Nhất Minh đứng sau ôm eo anh, hỏi ngược lại, “Anh thấy sao?”

Tô Bùi nhìn xung quanh rồi nói, “Vị trí và kiến trúc đều không chê vào đâu được.”

Tất nhiên để mua được căn biệt thự này thì chi phí bỏ ra cũng không hề nhỏ, nhưng đó chưa hẳn đã là vấn đề với Hạ Nhất Minh.

“Một dự án đầu tư à?” – Tô Bùi hỏi.

Hạ Nhất Minh nguýt anh, không biết đàn anh của mình không biết thật hay chỉ đang giả vờ không biết. Nếu để đầu tư thì cậu hỏi chuyên gia bất động sản luôn chứ cần gì phải dẫn anh đi xem tận mắt làm gì.

“Em muốn chuyển đến đây sống,” – Hạ Nhất Minh ôm chặt Tô Bùi, “cùng với anh.”

Tô Bùi bật cười khẽ, anh không ngờ Hạ Nhất Minh lại nhanh tay đến vậy.

“Có vội quá không?” – anh hỏi.

Họ mới quyết định chừng ba tháng, hãy còn quá sớm để bàn đến việc dọn về sống chung.

Hơn thế nữa, dù công việc của Hạ Nhất Minh rất bận thì họ vẫn rút ra được thời gian để nghỉ lại ở nhà nhau, như thế thuận tiện và linh hoạt hơn rất nhiều.

“Anh thấy ở trang trại cũng ổn đấy chứ.” – Tô Bùi nói.

Hạ Nhất Minh hơi bị khó chịu trước biểu hiện không được sốt sắng của Tô Bùi.

“Trang trại xa quá, tiện ích xung quanh cũng không nhiều, đến nghỉ dưỡng thì hợp lý nhưng để ở thì không tiện lắm. Căn nhà này còn cần trang hoàng một thời gian nữa nên chưa thể dọn đến ở ngay được. Em đã tính cả rồi, khi nào hoàn thiện xong ngôi nhà thì cũng đến lúc anh giải thích cho Bích Quy hiểu quan hệ của chúng ta, sau đó cả nhà cùng đến đây ở. Chứ hai năm nữa là Bích Quy lên cấp hai rồi, tâm lý trẻ vị thành niên lúc đó phức tạp hơn nhiều.”

Tô Bùi không thể phản bác được câu nào – Hạ Nhất Minh đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, lý do cũng đầy đủ thuyết phục.

Hạ Nhất Minh ghé vào tai anh thầm thì, “Anh xem, em định bố trí một phòng sách thật lớn ở khu vực này làm phòng làm việc cho anh. Đứng bên cửa sổ là có thể thấy toàn bộ khuôn viên bên dưới, bên ngoài cũng có một ban công rộng mở để chúng ta có thể ngồi hóng mát trong những đêm hè, nhâm nhi thức uống mát lạnh và tâm sự về mọi thứ…”

Tô Bùi bị hấp dẫn bởi viễn cảnh tươi đẹp mà Hạ Nhất Minh vẽ nên đến nỗi anh ngoái lại nhìn cậu, cậu cũng đang chăm chú nhìn anh.

Rồi họ trao nhau nụ hôn phớt.

Tô Bùi đồng ý.

“Vậy thì chúng ta hãy chung sống cùng nhau…” – anh thì thầm.

Hạ Nhất Minh hôn anh sâu hơn, “Giống như những vị vua hạnh phúc.”

Tô Bùi phì cười.

*

Ngôi biệt thự được đích thân Hạ Nhất Minh thiết kế tỉ mỉ đến từng chi tiết, cậu rất háo hứng nên sẽ bắt tay vào khởi công ngay sau mùa xuân sang năm, Tô Bùi tin tưởng hoàn toàn vào thẩm mỹ của Hạ Nhất Minh nên rất thảnh thơi, chỉ thi thoảng đề nghị thêm một vài đề xuất mà thôi.

Hạ Nhất Minh đã sắp xếp xong xuôi mọi việc vào năm ngoái để dành ra một khoảng thời gian riêng cho hai người. Họ định đi du lịch mười ngày, đã lâu rồi cả hai không đi chơi riêng.

Tô Bùi phải sắp xếp cho bé Bích Quy trước. Trong mười ngày, anh đăng ký cho Bích Quy đi cắm trại mùa đông trong một tuần, mấy ngày còn lại con bé sẽ đến ở với Thẩm Lam.

Khi Bích Quy hỏi lý do của chuyến đi đã làm Tô Bùi chột dạ chút đỉnh, anh không nói là mình đi du lịch với Hạ Nhất Minh mà chỉ bảo rằng đi tham gia một hội thảo và tiện thể du lịch với một số tác giả khác.

Bích Quy không nghi ngờ gì, con bé chỉ mè nheo bố mua quà về cho mình. Tô Bùi nghĩ bụng, quả là đã đến lúc phải giải thích chuyện này cho con bé…

Anh không thể giấu mãi được, đợi Bích Quy lớn thêm chút nữa thì con bé cũng sẽ phát hiện ra.

*

Trước chuyến đi một ngày, Tô Bùi đi gặp Phùng Hiểu Cao. Anh muốn có một cuộc nói chuyện với anh ta trước chuyến đi để nhỡ có không thành thì coi như đi chơi giải sầu, còn nếu thành thì đó sẽ là niềm vui nhân đôi.

Vì Bích Quy đã đi cắm trại nên hai ngày này Hạ Nhất Minh đều ngủ lại ở nhà Tô Bùi, hôm nay còn dậy muộn một cách hiếm hoi, cậu tỉnh giấc vào lúc Tô Bùi đang thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Cậu gác tay nằm ngắm Tô Bùi thay quần áo rồi cười hỏi, “Anh hồi hộp à?”

Tô Bùi nhìn cậu bèn hỏi, “Hai cái này trông cái nào năng động hơn?”

“Cái màu xanh.”

Tô Bùi mặc xong đồ, Hạ Nhất Minh đứng dậy ôm anh, “Em có linh cảm là mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió và mai hai ta sẽ có một tuần trăng mật thoải mái hết sẩy.”

Tô Bùi nghe thấy trăng mật thì vành tai vô cớ nóng ửng lên.

Thời đại học, họ cũng thường đi đây đi đó, nhưng chưa từng nghĩ tới một ngày chuyến đi ấy trở thành “tuần trăng mật”.

Có lẽ đó chính là niềm vui khi yêu chính người bạn thân thiết của mình – khi mà ký ức về những gì từng là bình thường trước đây bỗng chốc bị thay đổi sắc thái.

Tô Bùi mang tâm trạng khoan khoái ấy đi gặp Phùng Hiểu Cao.

Hai người hẹn gặp ở một câu lạc bộ, nơi có vị đại sư về trà nổi tiếng.

Phùng Hiểu Cao độ ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền với vẻ ngoài đoan chính. Vừa thấy Tô Bùi, anh ta đã chân thành xin lỗi, “Sư phụ Tô, phải lùi thời gian gặp mặt thế này tôi ngại quá. Đáng lý ra tôi phải giải thích rõ nguyên nhân với anh, nhưng vì lúc đó có một số việc chưa chắc chắn nên tôi không dám hứa bừa.”

Tô Bùi nghe lời giải thích thì hiểu ra anh ta có nguyên nhân khác mà không phải vì việc cá nhân, anh cười bảo, “Hôm nay nói cũng không muộn mà.”

Phùng Hiểu Cao cười đáp, “Thật vậy, giờ thì tôi có thể nói hết ra rồi. Chẳng là thế này sư phụ Tô à, tôi sẽ rời khỏi công ty Huy Hải và đến đầu quân cho Mimi video, tôi muốn biến ‘Ngày dang dở’ trở thành dự án đầu tiên của tôi đi bước vào Mimi.”

Lượng thông tin quá đột ngột làm Tô Bùi chưa kịp tiêu hóa, anh hỏi lại, “Anh rời Huy Hải? Và sau đó gia nhập Mimi ư?”

Phùng Hiểu Cao gật đầu, “Vâng, bên phía Mimi đã rất tha thiết được mời tôi về, chuyện này kể có hơi đột ngột… thực tế là hai năm nay tôi có chút mâu thuẫn ở Huy Hải, tôi đã tính đến chuyện rời khỏi đó nhưng chưa có cơ hội cũng như tìm được công ty thích hợp. Trùng hợp thế nào mà ngay sau khi tôi liên lạc với anh thì bên Mimi video liên hệ với tôi…”

Tô Bùi thì nghĩ, đây rõ là chủ ý của Hạ Nhất Minh, dùng Mimi để cướp Phùng Hiểu Cao. Được lắm…

Phùng Hiểu Cao tiếp tục nói, “Sư phụ Tô, xin hãy tin tôi, kể cả có sang Mimi thì tôi vẫn cam đoan với anh về chất lượng của bộ phim này…”

Sau đó anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về những ưu thế và điều kiện của Mimi, nhưng Tô Bùi chẳng nghe lọt được mấy nhiêu.

Trong đầu anh chỉ đang quẩn quanh một ý nghĩ…

Chẳng trách Hạ Nhất Minh lại thoải mái bảo anh không cần lo lắng, rằng mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió thôi. Cậu ta hất cẩng Huy Hải rồi cuỗm cả Phùng Hiểu Cao và đội ngũ của anh ta về hết cho Mimi thì đương nhiên còn vấn đề gì nữa cơ chứ.

Tô Bùi thầm cười khổ, cái thói độc chiếm của Hạ Nhất Minh lại phát tác rồi.
Bình Luận (0)
Comment