Mối nghi ngờ trong lòng của Thượng Dương ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân nào, mới có thể khiến Kim Húc vẫn luôn giấu giếm mối quan hệ bạn học giữa hắn và Lưu Vệ Đông?
Không đúng, mối quan hệ này không có khả năng giấu được tất cả mọi người.
Kim Húc là phó tổ trưởng Tổ Chuyên Án “Vụ án vứt xác 26.10”, Lưu Vệ Đông là một người bị tình nghi số một, theo điều lệ, khi vụ án Lưu Vệ Đông mất liên lạc cùng vụ án vứt xác được xác nhập, thành lập Tổ Chuyên Án thì chuyện hai người bọn họ đã từng là bạn học sơ trung, từ tổ trưởng Lịch Kiệt cho đến tất cả các công an hình sự tham gia phá án khác, hẳn là đều đã biết.
Ngoại trừ Thượng Dương nhảy dù đến.
Chỉ có một mình anh là ở ngoài cuộc, chẳng hay biết gì cả.
Anh từ văn phòng của Kim Húc đi ra, đồn công an hiện giờ giống y như đang đánh giặc, nhóm người Tiểu Lý đã đến các khu cộng đồng để truyền đạt lệnh truy nã rồi, chỉ còn lưu lại một vài vị công an nhân dân ở trong sở, mọi người cũng đều vội đến hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay.
Thượng Dương nhìn một vòng, cũng không tìm được người để anh có thể dò hỏi thêm về tình hình cụ thể.
Đúng lúc này, Kim Húc tự gọi điện thoại tới.
“Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
Thượng Dương: “…… Nhàm chán.”
Kim Húc tự chủ trương nói: “Vậy để tôi nói cho cậu tin tốt trước nha, đã tra được thông tin chủ tài khoản Alipay kia rồi.”
Thượng Dương vừa nghe, vội hỏi: “Là người nào?”
“Kế tiếp chính là tin xấu đây,” Kim Húc nói, “Chứng minh thư gắn liền với tài khoản này là một nông dân tên Chu Ái Quân, hơn 60 tuổi, công an hình sự đã xác minh qua, hai năm trước ông ta bị trúng gió, để lại di chứng tàn tật, đi lại cũng không thể tự lo được, không đủ điều kiện gây án.”
Thượng Dương nói: “Vậy tài khoản Alipay kia, không phải là bản thân ông ta sử dụng sao?”
Kim Húc nói: “Có lẽ là bị người ta lấy cắp chứng minh thư, tình huống cụ thể còn phải kiểm tra xem xét lại.
Cậu còn ở trong sở chờ tôi sao? Hay là đi ăn chút gì trước đi, đồ ăn trong nhà ăn của sở chúng tôi cũng được lắm.”
Thượng Dương hỏi: “Chừng nào cậu có thể trở về?”
“Mới tách ra còn chưa đến hai tiếng mà cậu đã nhớ tôi rồi sao?” Kim Húc cũng không cho Thượng Dương cơ hội chửi hắn, lập tức nghiêm túc lại nói, “Người bên tổ giám sát của văn phòng tỉnh sắp đến rồi, tôi phải đến đó báo cáo tình hình với tổ giám sát, xong việc mới có thể rời đi.”
Thượng Dương vốn dĩ muốn trực tiếp hỏi chuyện của hắn và Lưu Vệ Đông, nhưng khi nghe hắn nói tổ giám sát sẽ đến ngay, anh tạm thời dằn suy nghĩ muốn chất vấn ở trong đầu xuống, bất quá, trong lòng chung quy vẫn cảm thấy khó chịu nên lãnh đạm nói: “Vậy cậu chuẩn bị cho tốt đi, nghiêm túc báo cáo.
Tôi cũng có chuyện khác, cúp đây.”
Kim Húc nói: “Cậu ăn cơm trước đi, đừng để bụng đói chờ……”
Thượng Dương không nghe xong liền cúp máy.
Kim Húc: “……”
Hắn đành phải tự giễu mà cười một cái rồi cất điện thoại vào túi.
Xe tổ giám sát mới vừa tiến vào nội thành Bạch Nguyên, còn phải hơn mười phút nữa mới có thể đến cục thành phố.
Lợi dụng khoảng thời gian trống này, Kim Húc lại cẩn thận cân nhắc, suy nghĩ về thông tin tài khoản Alipay của “Chu Ái Quân”.
Lịch sử giao dịch của tài khoản này có chút bất thường, tháng mười còn chưa kết thúc, doanh thu cùng tháng đã đạt đến hơn chín mươi vạn, số tiền ra vào tài khoản thấp nhất là mấy ngàn, cao nhất đạt tới mấy vạn.
Là tài khoản dùng để giao dịch bất hợp pháp sao?
Một số doanh nghiệp và cá nhân không tuân thủ pháp luật vẫn tiếp tục phạm tội bất chấp lệnh cấm của nhà nước, bọn họ cung cấp bất hợp pháp các dịch vụ rút tiền từ thẻ tín dụng, tài khoản này có chút giống như chuyên dùng để làm mấy cái này.
Bất quá, Kim Húc rất nhanh đã loại trừ khả năng này, dòng chảy này không quá phù hợp với quy luật thường thấy của án kiện.
Những phần tử làm việc này đều là mấy tên trộm gà, biết lợi dụng kẽ hở của pháp luật, bình thường đều sẽ chia làm mấy cái thậm chí mấy chục cái tài khoản cùng với mấy máy POS để hoàn thành thao tác cho một số tiền lớn như vậy, nhưng mà chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay liền lập tức không dám xúc động đậy gì nữa.
Vậy nên không có khả năng sẽ rút gần trăm vạn trong vòng một tháng, thao tác còn chỉ tập trung tất cả vào một tài khoản.
Kiểu hoạt động này, càng giống như là…… một ngân hàng ngầm hơn.
Đây chẳng lẽ là một tài khoản khoác “Áo vest” cho vay nặng lãi?
Lưu Vệ Đông là dân cờ bạc nhiều năm, từng vay nặng lãi cũng chẳng có gì lạ.
Gã quen biết với một tên cho vay tiền bất hợp pháp nào đó, hai người cùng nhau bắt tay tính kế, lấy lại mười lăm vạn mà Giả Bằng Phi đã tống tiền từ Tôn Lệ Na, đây là hợp mưu giết người sao?
Chờ báo cáo với tổ giám sát xong, thì đi chứng thực suy đoán này, hắn sẽ đến tìm “Chu Ái Quân” người thật, tài khoản Alipay sử dụng thông thường, không chỉ là đăng ký bằng chứng minh thư, mà còn có thẻ ngân hàng tương ứng với chứng minh thư, bản thân người đó không có khả năng hoàn toàn không biết chuyện gì.
Đương nhiên, trước khi đi thì phải trở về sở để đón Thượng Dương cái đã.
Kim Húc nhớ tới vừa rồi Thượng Dương lạnh lùng cúp điện thoại của hắn thì trong lòng hơi hoảng hốt, cả người giống như đang chơi đánh đu vậy.
Con người của Thượng Dương, có khi ngoài lạnh trong nóng, cũng có khi trong ngoài đều lạnh, thời còn đi học tính tình đã không tốt, chính là tâm tư đều treo hết ở trên mặt, cũng dễ đoán hơn một ít, hiện tại, học được làm dáng, cao hứng hay không, có thích hay không, đều cũng không dễ đoán được nữa.
Rốt cuộc là có cao hứng haykhông? Lại rốt cuộc là có thích hay không? Aizz.
Ngoài cửa đồn công an Tùng Sơn, Thượng Dương vẫy một chiếc xe taxi.
“Đến trấn Lộc Minh?” Tài xế nghe ra khẩu âm của anh không phải là người bản địa, cho rằng anh không hiểu tình huống, nói, “Đến nơi đó rất xa, tôi đi về cũng phải mất hơn ba tiếng.
Bây giờ tôi đưa cậu đến bến xe, cậu ngồi xe buýt có thể đi tốc hành, chỉ cần mấy đồng tiền là có thể tới rồi.”
Thượng Dương nói: “Giao thông công cộng quá chậm, tôi đang vội.
Có thể bao xe không? Xong chuyện thì chở tôi quay lại đây luôn.”
Xe taxi một đường ra nội thành, chạy về hướng của trấn Lộc Minh, con đường rộng mở thông suốt, trên đường còn thấy mấy chiếc xe buýt đang chạy đi chạy về giữa thành phố và nông hôn.
Theo như lời của tài xế, chỉ cần mấy đồng tiền, ngồi gần hai tiếng trên xe buýt, là có thể thuận lợi từ nội thành Bạch Nguyên đến trấn Lộc Minh cách gần một trăm cây số, thị trấn Lộc Minh dựa núi, vượt qua núi, chính là một khu vực tự trị của tỉnh khác.
Hơn nữa, xem như cũng thuận tiện, nếu Thượng Dương không gấp, như vậy thì cứ bình thản ngồi xe thẳng đường quốc lộ, xe buýt mang nguồn năng lượng mới, toàn bộ hành trình cũng sẽ không quá vất vả.
Bất quá, mấy năm trước, vào thời điểm hoàn toàn không có đường quốc lộ cùng xe buýt như thế này, Kim Húc muốn về nhà, cũng không có thuận tiện như vậy.
Hắn đã từng nói qua một lần với bạn học khác ở chung phòng trong ký túc xá, nói từ Bắc Kinh về nhà, phải ngồi xe lửa hơn hai mươi tiếng đồng hồ để đến tỉnh lỵ, sau đó lại ngồi tiếp bốn năm tiếng xe lửa đến Bạch Nguyên, lại hơn hai giờ đi xe mới về đến trong huyện, nếu may mắn mà nói thì có thể đuổi kịp thời gian để lên chuyến xe buýt một ngày chỉ có một chuyến đến trấn Lộc Minh, như vậy lại phải ngồi thêm hơn nửa giờ mới đến thị trấn, cuối cùng còn phải đi bộ bảy cây số bằng đường núi nữa mới tính là về tới nhà hắn ở trong một thôn nhỏ.
Nếu không đuổi kịp xe buýt mà nói, thì chỉ có thể hoàn toàn dựa vào hai chân mà thôi.
Lúc ấy, Thượng Dương nghe hành trình về nhà của ông bạn giường trên như là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm thì rất 囧, quả thực không thể tin được, không khỏi thò đầu ra khỏi giường tầng dưới hỏi ngược lên: “Thiệt hay giả đó? Nông thôn đã thông đường quốc lộ nhiều năm rồi mà? Nhà cậu không phải ở trong bộ lạc nguyên thủy đó chứ?”
Anh nhớ rõ Kim Húc cũng không để ý đến anh, giống như từ trên cao nhìn xuống mà lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh.
Sau đó, anh từ nơi khác lục tục nghe được càng nhiều chuyện của Kim Húc, như cuộc sống nghèo khó, là cô nhi, khi nhập học, ngay đến một cái vali hành lý cũng không có, trên người hắn còn mặc đồng phục trung học đã giặt đến phai màu mà đến đây, trong ngăn tủ, ngoại trừ đồ của công ra thì không để bất cứ đồ dùng cá nhân nào, cái gì cũng đều không có.
Anh dần dần ý thức được, Kim Húc không có khoa trương về bất cứ điều gì, là do chính anh ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không hề biết gì về bản đồ diện tích nông thôn rộng lớn của nước ta.
Trước đêm tốt nghiệp, bởi vì anh và Kim Húc chưa từng có chuyện động thủ thật sự mà vững chắc đánh nhau một trận, cả hai đều bị thương.
Nửa đêm, hai nam sinh mặt mũi bầm dập tình trạng bi thảm leo lên trên sân thượng của ký túc xá, sau bốn năm đối chọi gay gắt, khi đến lúc sắp đường ai nấy đi, cuối cùng vẫn giải hòa dưới bầu trời đêm của đại học công an.
Lần đầu tiên sau bốn năm, bọn họ tâm bình khí hòa mà nói chuyện với đối phương.
Thượng Dương đến nay vẫn nhớ như in những gì Kim Húc đã nói với anh khi ấy ——
Ngày khai giảng đó, khi hắn đến lãnh phiếu cơm, giáo viên ở bên trong cửa sổ đã nói với Kim Húc, bên trong đã nạp đủ sinh hoạt phí cho sinh viên nghèo khó, về sau mỗi tháng đều sẽ có.
“Khi từ văn phòng sinh viên đi ra, tôi đã tìm một nơi không có ai.
Lúc đó tôi quỳ dập đầu về hướng tây và nói với ba mẹ tôi rằng con đã vào được đại học rồi, quốc gia sẽ nuôi con, con sẽ không chết đói đâu.”
Tính từ lúc bọn họ vào đại học đã mười mấy năm trôi qua, quê nhà của Kim Húc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thị trấn Lộc Minh dựa núi gần sông, xây dựng làng du lịch, nghe nói còn có nghệ thuật dân gian đặc sắc đang xin di sản văn hóa phi vật thể.
Thôn dân trong thôn nhỏ có nhà của Kim Húc đã dọn từ trên núi không thuận tiện thủy điện xuống dưới núi, hòa nhập vào thôn xóm mới.
Xe taxi chở Thượng Dương đến trấn Lộc Minh.
Thị trấn này nhỏ hơn trong tưởng tượng rất nhiều, nói là thị trấn, quy mô cũng không khác lắm với thôn trang nơi có nhà của Giả Bằng Phi.
Hiện tại mùa du lịch đang ế ẩm, trên thị trấn có rất nhiều nhà hàng và cửa hàng đặc sản ở khắp nơi, có thể tưởng tượng được có rất nhiều du khách đến đây vào mùa cao điểm du lịch.
Thượng Dương một mình vào thị trấn, hỏi đường đứa nhỏ đang chơi đùa: “Các con học ở nơi nào trong trấn thế?”
Đứa nhỏ nhanh chóng chỉ đường cho anh, trường sơ trung quả thật rất dễ tìm, liền ở ngay bên đường, trường học được xây dựng không tồi, sạch sẽ rộng thoáng, có thể nhìn thấy được đường băng plastic ở bên trong.
Đây hiển nhiên là một trường sơ trung mới được xây dựng, không phải trường mà Kim Húc đã từng học.
Bảo vệ trong phòng bảo vệ đi ra hỏi Thượng Dương: “Anh tìm ai?”
Thượng Dương đưa ra giấy chứng nhận.
Bảo vệ nói: “Công an đã đến đây hai ba lần rồi, sao còn đến nữa? Anh chờ chút, tôi đi gọi điện thoại cho hiệu trưởng.”
Người bị tình nghi mất tích Lưu Vệ Đông đã từng cùng cha mình sống trong ký túc xá của trường sơ trung thuộc thị trấn Lộc Minh, đây là nơi gã từng sống mấy năm, nếu không có chỗ nào trốn gã cũng có thể sẽ trốn về nơi này ẩn náu , Lịch Kiệt đã phái người tới tra qua một lần, công an hình sự trong huyện cũng đã tới.
Hiệu trưởng già trường sơ trung tự mình ra tới, dẫn Thượng Dương vào bên trong trường học, đi đến văn phòng của mình.
Thượng Dương nhìn ra hiệu trưởng khẩn trương, nói: “Tôi chỉ đến tìm hiểu một chút về tình huống của Lưu Vệ Đông mà thôi.”
Hiệu trưởng lấy ra giấy viết thư, trên tờ giấy viết hai chữ “Tình huống”, chừng vài trang, nói: “Lần trước, sau khi mấy vị đồng chí công an đến hỏi tôi, tôi đã viết lại hết tất cả những gì mà mình đã nói với bọn họ vào trong này, lớn tuổi lại mắc bệnh hay quên, không viết lại thì tôi cũng không nhớ được gì.”
Thượng Dương không nghĩ tới liền nhặt được cái có sẵn như vậy, ngay cả công tác kết nối với quần chúng cũng được lượt bỏ bớt.
Cha của Lưu Vệ Đông đã dạy học trong trường này hai mươi mấy năm, bởi vì giao thông không thuận tiện, vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cuối cùng còn ly hôn với vợ, sau đó dẫn con trai Lưu Vệ Đông đến tuổi học sơ trung từ thành phố đến nơi này, hai cha con liền ở trong ký túc xá của giáo viên độc thân.
Tòa nhà ký túc xá cũ kỹ đó đã bị phá bỏ vài năm trước, huống chi cho dù không phá bỏ, sau khi cha Lưu về hưu cũng đã dọn về thành phố sống, thu dọn sạch sẽ tất cả đồ vật có thể mang đi, căn phòng ký túc xá mà bọn họ ở kia, đã sớm để cho giáo viên độc thân khác dọn đến ở rồi.
Cho nên nếu Lưu Vệ Đông muốn lẩn trốn, trở về nơi này thì cũng không có chỗ nào có thể trốn được, suy cho cùng gã cũng không phải thôn dân có gốc gác ở thị trấn Lộc Minh này, ở trên thị trấn không có sở hữu đất đai hay nhà cửa gì cả.
Những người bạn học sơ trung có quan hệ tốt với gã, đại đa số đều đã đi ra ngoài làm công, chỉ còn hai nam sinh ở lại trấn Lộc Minh, một người làm nghề nông cũng đang mở nông trại kinh doanh, một người thì làm giáo viên ở trường này, hai người đều đã kết hôn sinh con, không làm hoạt động trái pháp luật, cũng sẽ không chứa chấp người bị tình nghi Lưu Vệ Đông.
Thượng Dương đọc nhanh như gió, chỉ một thoáng đã xem xong, hỏi hiệu trưởng: “Trong lớp của Lưu Vệ Đông có một học sinh tên Kim Húc, ngài nhớ rõ không?”
Hiệu trưởng không cần suy nghĩ: “Không nhớ rõ.”
Thượng Dương nói: “Lúc ấy chắc cậu ta còn tên là Kim Hiểu Húc.”
Hiệu trưởng nói: “Thật sự không nhớ rõ, học sinh quá nhiều.”
Thượng Dương: “……”
Hiệu trưởng rõ ràng nhớ rõ có người như vậy, chính là trước kia không nhớ rõ, sau khi bị cảnh sát tới cửa hỏi thì còn có thể nghĩ không ra sao?
Có lẽ chính là biết nghề nghiệp cùng chức vụ hiện tại của Kim Húc, nên không muốn nhiều lời, sợ chọc phiền toái cho chính mình.
“Danh sách của lớp đó còn ở đây không?” Thượng Dương nói, “Có thể cho tôi xem một chút không?”
Hiệu trưởng tìm ra danh sách lớp.
Thượng Dương càng xác định suy đoán của chính mình, học sinh đã tốt nghiệp mười mấy năm trước, nếu không phải gần đây mới vừa dùng đến thì làm sao có thể tìm ra được nhanh như vậy?
Thượng Dương mở ra, phát hiện khóa của Lưu Vệ Đông chỉ có hai lớp, Lưu Vệ Đông học lớp một.
Anh nhìn từ đầu đến đuôi tên của các học sinh lớp một, không có “Kim Hiểu Húc”, anh chỉ đành xem tiếp lớp hai, vẫn không có.
Hay là lúc học sơ trung Kim Húc đã vượt lớp? Tính theo năm vào đại học, Thượng Dương và hắn đều cùng lớp với Lưu Vệ Đông mới đúng.
Đột nhiên, trong đầu Thượng Dương chợt lóe lên một ý nghĩ.
Nếu công dân đổi tên thì vẫn để tên cũ trong hồ sơ căn cước, nhưng nếu đổi tên lần thứ hai thì tên trước đó sẽ bị ghi đè lên.
Trước khi sử dụng tên “Kim Hiểu Húc”, có lẽ Kim Húc còn từng dùng một cái tên khác.
Thượng Dương nhanh chóng nhìn lại hai danh sách một lần nữa, phát hiện chỉ có một họ Kim trong danh sách hai lớp, là trong danh sách lớp hai——
“Kim Gia Hiên”..