Vốn dĩ trong lòng Thượng Dương đã có quỷ, khi nghe Khúc Liệu Nguyên nói giỡn như vậy thì lập tức cảm thấy máu dâng lên mặt, không quá tự nhiên mà liếc nhìn Kim Húc một cái.
Kim Húc: “?”
Hiện tại, di động đang dán ở bên tai anh, Kim Húc thật ra cũng không nghe được lớp trưởng ở đầu bên kia nói cái gì, chỉ là tâm tư không muốn cho lớp trưởng đến ngược lại rõ ràng như mặt trời ban trưa, hắn còn cố tình nâng cao âm lượng lên để nói chuyện với lớp trưởng: “Cậu có việc thì đừng đến! Tương lai còn dài, tôi phải ở đây học tập đến một tháng lận!”
Thượng Dương nói: “Đừng nghe cậu ta nói, tôi tìm cậu thật sự là có chuyện nghiêm túc đấy.”
Cuối cùng Khúc Liệu Nguyên cũng đồng ý một lát nữa sẽ đến.
Sau khi cúp điện thoại, Kim Húc hỏi: “Cậu tìm lớp trưởng có chuyện nghiêm túc gì?”
Thượng Dương nói: “Cậu không cần biết, hỏi ít thôi.”
Kim Húc có chút âm dương quái khí nói: “Trước kia khi còn đi học, cậu đã thích tìm lớp trưởng thì thầm to nhỏ, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, cậu đối với lớp trưởng lại cũng không thay đổi chút nào.”
“Tôi thích lớp trưởng đấy, không được sao?” Thượng Dương lạy ông tôi ở bụi này làm bộ nói giỡn, “Nếu không thì sao tôi lại độc thân cho đến bây giờ, còn không phải là đang đợi lớp trưởng thông suốt sao.”
Vừa lúc đến tiểu khu anh ở, Kim Húc đi theo anh vào cổng lớn.
“Khó trách, tôi đã sớm cảm thấy cậu đối với cậu ta không giống bình thường rồi, có chuyện gì cũng đều nghĩ đến cậu ta đầu tiên.” Kim Húc lại làm như thật phối hợp nói, “Năm kia, lúc các cậu đến Bạch Nguyên thăm tôi, cậu biết khi tôi thấy hai người xuất hiện cùng nhau, trong lòng đã nghĩ như thế nào không? Giỏi thật, hai tên này quả nhiên vẫn còn thông đồng.”
Thượng Dương: “……”
Anh nói hươu nói vượn, sao Kim Húc còn có thể nói hươu nói vượn hơn cả anh nha?
Kim Húc nói: “Sao không nói nữa? Nói tiếp đi chứ.”
Thượng Dương ấn thang máy, chịu phục nói: “Tôi và lớp trưởng trong sạch, buổi tối gặp cậu ta đừng có mà nói lung tung đó.”
Kim Húc nói: “Cậu không đợi cậu ta thông suốt nữa à?”
Thượng Dương có hơi tức giận, nói: “Tôi sẽ sống cô độc hết quãng đời này luôn, được chưa? Đừng nói nữa.”
Anh tức đến không thể hiểu được, không phải tại Kim Húc, càng không thể tại vì người khác.
Vậy chỉ có thể là do anh.
Loáng thoáng, anh hiểu rõ bầu không khí mập mờ bao phủ từ đầu đến cuối này là đến từ cái gì, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.
Hai tay Kim Húc đút vào túi quần, nói: “Sao có thể cô độc sống quãng đời còn lại? Cậu không nhìn thấy được tôi sao?”
Từ “Tôi” kia của hắn nói đến cực nhẹ, vừa vặn lại trùng với tiếng “Đinh” nhắc nhở thang máy đến.
Thượng Dương đi vào thang máy, hắn cũng xem như không có chuyện gì mà đi theo vào.
“Cậu vừa mới nói cái gì? Tôi không nhìn thấy cái gì?” Thượng Dương nghi ngờ hỏi lại.
“Không có gì.” Kim Húc lơ đãng nói.
Nơi ở của Thượng Dương, so với “Ổ chó” của Kim Húc, lại là một loại sạch sẽ ngăn nắp khác.
Nơi Kim Húc ở, trình độ trật tự ngay ngắn của các loại đồ vật trong nhà được sắp xếp qui củ đến mức giống như chủ nhân của nó đang tiếp thu kiểm duyệt huấn luyện quân sự mỗi ngày.
Mà nơi này của Thượng Dương, những chiếc gối hình học đặt trên ghế sô pha được thiết kế tinh tế, kệ sách thật to được đặt ngay ngắn sát tường, lọ cây mây được đặt ở nơi không bắt mắt đang khuếch trương hương khí, đây quả thật là ngôi nhà tinh tế hiếm có của một người đàn ông độc thân.
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nói: “Sao? Nửa tháng nay không ở nhà nên có hơi bụi một chút, đừng để ý.”
Kim Húc cười nói: “Không sao.
Tôi thích chỗ này của cậu, giống như là tôi……”
Hắn dừng lại một chút, mới nói xong nửa câu sau: “Là nhà người tình trong mộng của tôi vậy.”
Điều này đại diện cho tính thẩm mỹ của mình được khẳng định, Thượng Dương vừa lòng nói: “Vậy cậu trở về làm một cái đi, cần mua cái gì cứ hỏi, tôi gửi đường links cho cậu.”
Kim Húc nói: “Không phải cậu nên trực tiếp mời tôi ở lại sao?”
“Đừng có mơ mộng hão huyền.
Không có dép đi trong nhà số lớn, mang đỡ một chút đi,” Thượng Dương cầm đôi dép đi trong nhà có số size của mình đưa cho Kim Húc, nói, “Rất ít có đàn ông tới đây.”
Kim Húc vừa đổi giày, vừa hỏi: “Cho nên là thường xuyên có phụ nữ tới?”
Thượng Dương nói: ‘’Đúng.
Mẹ tôi.”
Kim Húc thuận thế hỏi: “Cậu còn chiến tranh lạnh với ba mình à? Trận chiến tranh lạnh này cũng lâu thật a.”
Lần trước ở Bạch Nguyên, hai người từng nhắc đến ba của Thượng Dương một lần, lúc ấy vì có Viên Đinh ở đó nên chỉ nói một chút rồi ngừng hẳn.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên Thượng Dương vẫn là không muốn nhắc đến mối quan hệ gay gắt giữa hai cha con của mình, vì vậy cố tình châm chọc nói: “Làm gì? Cậu cũng muốn thông qua tôi, tìm ông ta nhờ sắp xếp một chức vụ à?”
Kim Húc liền thức thời mà không hỏi nữa, nhìn thấy chén đựng thức ăn cho thú cưng và chén uống nước ở góc phòng khách, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của thú cưng nên liền hỏi: “Cậu không ở nhà, nên mẹ cậu mang chó đi rồi à?”
“Sao cậu biết là chó?” Thượng Dương cố ý nói, “Tôi nuôi mèo đấy.”
“Bởi vì sô pha cùng màn cửa đều không bị cào,” Kim Húc lại chỉ kệ sách kia, nói, “Loại này là kệ sách mở rộng, cậu dám đặt mấy loại đồ trang trí bằng pha lê lên đó, còn nói là nuôi mèo? Gạt tôi à.”
Thượng Dương cười rộ lên, nói: “Cậu tới nhà của tôi để phá án phải không?Đó cũng không phải là pha lê, mà là thủy tinh.”
Kim Húc đến gần xem vật trang trí bằng thủy tinh kia.
Là một con ngựa thủy tinh bảy sắc cầu vồng.
Kim Húc thuận miệng nói: “Đây còn không phải là pha lê sao? Có cái gì khác?”
Thượng Dương muốn nói đương nhiên là không giống nhau, thành phần chủ yếu của cả hai…… Đều là silic oxit.
Cuối cùng anh nói: “Đắt hơn pha lê.”
“Được rồi.” Kim Húc cười nói, “Bất quá, cũng đẹp thật nga, giống như là thứ cậu sẽ mua.”
“Lần này thì cậu sai rồi,” Thượng Dương nói, “Đó là quà sinh nhật, người bạn tặng cho tôi.”
“Người bạn này còn rất hiểu cậu nha.
Là nữ sao?” Kim Húc nói.
“Nam, nhỏ tuổi hơn.” Thượng Dương nói, “Buổi tối muốn ăn lẩu không? Tôi gọi đồ ăn mang đến.”
Cảm giác của anh đã khá hơn nhiều, về nhà cùng Kim Húc, hình như cũng không quá mức dọa người nha.
Hoặc là nói sự ngượng ngùng này còn ở trong phạm vi anh có thể tiếp thu được, cho nên mới có cảm giác tàm tạm.
Khúc Liệu Nguyên tới rồi.
Anh ta vừa vào cửa liền hỏi thẳng Thượng Dương: “Kim Húc đâu? Đang ở nơi nào?”
Thượng Dương chỉ chỉ hướng bàn ăn.
Kim Húc đang ở nơi đó bận rộn sắp xếp, bày biện mấy món ăn kèm lẩu vừa được giao tới.
“Lớp trưởng.” Hắn nhìn Khúc Liệu Nguyên lộ ra nụ cười thuộc về soái ca.
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt mờ mịt: “……Cậu là ai?”
Lần trước khi anh ta gặp Kim Húc, cũng chính là lần đi với Thượng Dương đến Tây Bắc vào hai năm trước kia, cho nên anh ta hoàn toàn không thể ngờ được là Kim Húc sẽ đùng một cái lột xác biến thành dáng vẻ soái ca như hiện giờ.
“Tôi biết cậu sẽ gầy đi, nhưng lại không ngờ cậu còn lén đi phẫu thuật thẩm mỹ nha.” Ba người ngồi vào bàn ăn lẩu, Khúc Liệu Nguyên vẫn còn đang khiếp sợ, quay đầu nghiêm trang hỏi Thượng Dương, “Chủ nhiệm Thượng, công an cũng có thể phẫu thuật thẩm mỹ sao? Có vi phạm quy định về ngoại hình không?”
Thượng Dương cũng nghiêm trang mà trả lời anh ta: “Kiến nghị thông thường là bắt lại rồi bắn chết.”
Kim Húc: “…… Hai người các cậu đủ rồi nha, đừng có cười nhạo tôi nữa.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Như thế nào là cười nhạo cậu? Tôi đây là đang hâm mộ nha, hiện tại cậu thật sự là quá soái luôn a.”
Anh ta cẩn thận tỉ mỉ nhìn ngũ quan của Kim Húc, nói: “Nhìn kỹ lại thì ngoại hình cũng y như trước kia mà.”
Thượng Dương nói tiếp: “Nhưng lại không thể nói ra được là hoàn toàn không giống nhau chỗ nào.”
Khúc Liệu Nguyên gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Ở đây có thêm người thứ ba, dù Khúc Liệu Nguyên là người rất quen thuộc với cả hai, nhưng rất rõ ràng, Kim Húc liền trở nên ít nói đi.
Lại còn có mấy phần xấu hổ không được tự nhiên.
Khi hắn còn đi học, luôn hướng nội lại ít nói, tâm tư sâu nặng làm cho dáng vẻ cũng có chút nặng nề.
Thượng Dương dần dần đã nhận ra điểm khác biệt này.
Nói như vậy, khi Kim Húc đơn độc đối mặt với anh thì sẽ thật thoải mái tự nhiên, còn sẽ thành thạo “trêu chọc” như có như không với anh.
Một Kim Húc như vậy là chân thật có tồn tại.
Chứ không phải chỉ là ảo giác của Viên Đinh.
Cũng không phải là anh đơn phương hiểu lầm.
Chẳng lẽ nói……
Đùa giỡn xong, Khúc Liệu Nguyên cũng không quên quan tâm đến bạn học cũ: “Vậy bây giờ, cơ thể của cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi sao? Lúc trước, rốt cuộc là cậu mắc phải bệnh gì, đã hỏi cậu nhiều lần mà cậu vẫn luôn tỏ ra bí hiểm với tôi.”
Kim Húc nói: “Không phải là tỏ ra bí hiểm, mà là chỉ trong một hai câu thì không thể nói rõ được, cũng là sợ các cậu lo lắng thôi.”
Thượng Dương ngồi đối diện hắn, lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Anh đã nghe Viên Đinh thuật lại những gì nghe được từ các công an ở Bạch Nguyên về tình huống bệnh trạng mà cục phó Kim từng mắc phải, đó là một hội chứng động kinh giả, theo miêu tả thì vào lúc phát bệnh sẽ trở nên thảm vô cùng.
“Đã khỏe rồi, không muốn nói cũng không sao.” Anh nghĩ Kim Húc nhất định là không muốn nhắc đến căn bệnh mà mình đã từng mắc phải này.
“Không sao.” Kim Húc lại nói, “Không có gì là không thể nói, chính là mắc bệnh tâm thần.”
Khúc Liệu Nguyên: “?”
Kim Húc nói: “Bệnh tâm thần ý trên mặt chữ, khám bệnh phải đến khoa ngoại thần kinh đăng ký, đầu óc xảy ra chút vấn đề, khi lên cơn lại giống như động kinh, chính là cái kia…… Cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép.”
Hắn vừa nói còn vừa diễn tả lại cơn co giật mỗi khi phát bệnh.
Khúc Liệu Nguyên: “……”
Thượng Dương: “……”
Cái này… Muốn cười cũng không cười nổi a.
Chỉ có bản thân Kim Húc vẫn cười, nói: “Cũng là vì căn bệnh này, tôi mới bị điều từ đội công anh hình sự đến đồn công an.
Lần mà hai người đến thăm tôi, vừa vặn lúc đó tôi phải uống thuốc k1ch thích tố liên tục nửa năm để kiểm soát tinh thần, cho nên dáng vẻ mới giống như một con gấu vậy.”
Khúc Liệu Nguyên nhìn Thượng Dương, ý của ánh mắt kia là, cậu đã sớm biết bệnh của cậu ta nghiêm trọng như vậy sao?
Thượng Dương nói: “Gần đây tôi mới biết được.”
Kim Húc cười nói: “Đều đã ổn rồi.
Hai người các cậu, đừng có nhìn tôi giống như tôi đã chôn nửa người vào trong đất rồi vậy?”
“Sao lại có thể mắc căn bệnh này?” Khúc Liệu Nguyên nói, “Có phải khi cậu làm công an hình sự đã liều mạng quá hay không, áp lực công tác rất lớn?”
Kim Húc nói: “Áp lực công việc chỉ là một phần, còn có nguyên nhân khác, nói tóm lại chính là, không cẩn thận chui rúc vào sừng trâu, nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà thôi.”
“Hiện tại đã thông suốt?” Thượng Dương hỏi, suy đoán về tính khả năng có thể phát bệnh của đủ loại tình huống.
Có rất nhiều người trưởng thành đã phải trả một cái giá rất lớn mới có thể vượt qua được bóng ma tâm lý còn lưu lại trong lòng thời niên thiếu, tình huống của Kim Húc cũng là như vậy sao?
“Cậu đến thăm tôi, tôi liền nghĩ thông suốt.” Ngữ khí của Kim Húc không quá đứng đắn mà trả về cho anh một câu, bất quá ánh mắt nhìn anh lại rất nghiêm túc.
Thượng Dương: “……”
Khúc Liệu Nguyên muốn cho qua chuyện không vui nè, cố ý nói: “Nga, nói cứ như là tôi không đi thăm cậu vậy, cậu xem tôi là người vô hình sao?”
Thượng Dương phối hợp cười, Kim Húc lại có vẻ hơi ngượng ngùng.
Ba người bạn học cũ vừa ăn lẩu, vừa trò chuyện về một ít sinh hoạt gần đây của từng người
Chủ yếu là Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên nói, còn Kim Húc chỉ ngẫu nhiên đáp lại một hai câu.
Khúc Liệu Nguyên cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì đây chính là dáng vẻ trước sau như một của Kim Húc nha.
Mà cảm giác vi diệu ở trong lòng của Thượng Dương lại càng thêm mãnh liệt, Kim Húc quả thật là ăn nói cợt nhả hết bài này đến bài khác chỉ với một mình anh thôi sao?
Đè tâm tư khó hiểu này xuống, anh còn có chuyện nghiêm túc muốn tìm Khúc Liệu Nguyên hỗ trợ nga.
Lý lịch cá nhân của Khúc Liệu Nguyên cực kỳ ưu tú, ngược lại cũng không khinh thường các bạn học cũ đang ngồi.
Sau khi lớp trưởng Khúc tốt nghiệp đại học công an thì được bảo nghiên(*) vào học viện Bắc Đại, sau đó lại xuất ngoại học tiến sĩ, khi trở về thì nhận chức giảng dạy ở đại học công an, còn được phân cục Hải Điện mời đến tạm giữ chức vụ.
(*)bảo nghiên (保研): người được nhà trường cử đi học tiến sĩ thông qua hình thức kiểm tra đánh giá kết quả học tập và rèn luyện hằng ngày.
Giống như Thượng Dương vậy, nghề chính của anh ta là nghiên cứu về mặt lý thuyết, công việc thực tế cũng là vì làm cho lý thuyết càng trở nên tỉ mỉ và đáng tin cậy hơn.
Cách đây không lâu, anh ta còn mới tham gia phá một vụ án gian lận viễn thông lớn.
Khúc Liệu Nguyên thật sự là đại sư quản lý về thời gian.
Thượng Dương muốn tìm anh ta hỗ trợ một chuyến, cũng là chuyện hôm nay vừa được bạn nhờ.
“Khi tôi mới vừa tham gia công tác có quen biết với một vị cục trưởng Vương,” Thượng Dương nói ra tên của đối phương, nói, “Anh ta đã từ chức mấy năm nay, sau khi từ chức thì vào làm trong một công ty điện ảnh, lúc ban đầu thì làm bên pháp vụ, hiện tại đã lên làm quản lý cấp cao, anh ta tìm tôi nhờ giúp đỡ một chuyến.”
Kim Húc chưa từng có kinh nghiệm công tác ở thủ đô, cho nên hoàn toàn không hiểu biết về các mối quan hệ phức tạp ở đây, bất quá cũng không nói chen vào, chỉ trầm mặc nghe.
Khúc Liệu Nguyên đã từng nghe qua người này, nói: “Tôi đã gặp qua vị cục trưởng Vương này, là thạc sĩ Thanh Hoa, dáng dấp hảo soái nha!”
Kim Húc: “?”
Thượng Dương nói: “Đúng vậy.
Bất quá anh ta soái hay không cũng không liên quan gì đến tôi.
Anh ta tìm tôi vì một người bạn nghệ sĩ đã gặp phải chút chuyện phiền phức, chính là thân phận cùng sự kiện đều tương đối đặc thù, nên không muốn công khai báo án.
Vốn dĩ là muốn tôi hỗ trợ, nhưng cậu cũng biết tôi không có thực quyền chấp pháp mà, nếu thực sự xảy ra chuyện gì cũng không thể giải quyết được.
Hơn nữa, khi tôi nghe anh ta nói về việc này, tôi cảm thấy một cùi bắp như tôi đây là giải quyết không được”
Khúc Liệu Nguyên lập tức đoán ra, nói: “Chuyện của minh tinh sao? Điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến công tác bình thường thì tôi có thể, giúp công dân xử lý phiền toái là chức trách của công an mà…… Cụ thể là vị minh tinh nào thế?”
Vẻ mặt anh ta tràn đầy bát quái.
Thượng Dương nhìn Kim Húc, không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Vừa lúc cuối tuần, nếu thuận tiện thì chúng ta tốt nhất là nên cùng đi gặp người trong cuộc đi.”
Khúc Liệu Nguyên: “Được được, mà rốt cuộc là vị minh tinh nào thế?”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói: “Ai là cục trưởng Vương vậy? Soái đến cỡ nào?”.