Chương 83:
Ngu Chân đến rồi?
Kim Húc quả quyết nói: “Để gã chạm mặt Thượng Dương, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, hiện tại nên bảo Thượng Dương rút khỏi đó đi.”
Điều này không chỉ là an toàn của riêng bản thân Thượng Dương, giả sử Thượng Dương bị Ngu Chân để mắt đến, thì không hề có bất kỳ lợi ích gì cho toàn bộ hành động cả.
Ngu Chân khác với Khổng Dược.
Bản chất của Khổng Dược không khác mấy so với một đám “Xí nghiệp thành công” sau những năm 70 thường thấy trong xã hội, tính kỹ lịch sử phát tài, hoặc là ngồi trên đoàn tàu thời đại đầu cơ trục lợi, hoặc là dựa vào mấy phần nhan sắc mà vào ở rể hào môn, đặc điểm phổ biến là giác quan đạo đức thấp, có rất nhiều ý kiến với quốc gia và Đảng của nước ta, mở miệng nhất định sẽ nói đến cơ cấu, còn tự cho mình là đúng ở mọi nơi, trên thực tế chính là mưu tính duy trì lợi ích, hơn nữa đa số đều rất háo sắc —— ai thấy cũng im lặng mà chán ghét.
Nhưng độ khó lấy được lòng tin của gã cũng không tính là quá cao, đặc biệt là giá trị nhan sắc của Thượng Dương còn đang chiếm ưu thế.
Mà Ngu Chân, vị được gọi là người sáng lập Chân Nguyệt Giáo, “Chân thần” truyền đạo ở nhân gian.
Công an không biết nhiều thông tin về cậu ta, sau khi cậu ta về nước chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã từ con số không mà tạo nên được Chân Nguyệt Giáo, còn sưu cao thuế nặng tận trăm vạn lượng tín đồ, người này nhất định giỏi về mưu tính, Chân Nguyệt Giáo phát triển đến lửa đổ thêm dầu, Ngu Chân cũng không có biểu hiện thích việc lớn hám công to, điều này chứng minh tính cảnh giác của cậu ta tương đối cao, hẳn là một người trẻ tuổi lòng dạ khá sâu.
Ngô Mi lại không tán thành, nói: “Ngu Chân không ở trên thuyền, còn phải xác định một chút, tôi vừa mới nhờ bên Sở ngư chính(*) hỗ trợ, viện cớ nói có người báo cáo trên Lệ Cảnh Hào có hành vi đánh cá và săn bắt phi pháp, người bên Sở ngư chính đã lên thuyền xem tình huống, người của chúng ta cũng xen lẫn trong bên trong, cứ đi lên trước xem sau đã.”
(*)Ngư chính - quản lý các hoạt động đánh cá
Kim Húc nói: “Cái này không phải tìm bộ văn hóa và du lịch sao? Tại sao lại tìm ngư chính?”
Ngô Mi không trả lời.
Kim Húc hơi suy nghĩ một chút đã hiểu, tập đoàn Thiên Lý làm đầu rồng du lịch của tỉnh, quan hệ giữa Sở du lịch địa phương và nhà giàu kiểu này không cạn, người ta mới là một nhà, Cục an ninh quốc nội chỉ là một quả yoyo, còn không đáng tin bằng Sở ngư chính không dính hai phía.
“Cho dù xác định Ngu Chân có ở trên Lệ Cảnh Hào,” Ngô Mi nói, “Tôi cũng không đồng ý để Thượng Dương rút khỏi vào lúc này, nếu rút dây động rừng thì không nói, đội trưởng Kim, cậu cũng phải có chút lòng tin đối với Thượng Dương chứ? Tôi từng xem qua hồ sơ của cậu ta, trước khi làm điều tra nghiên cứu, cậu ta từng công tác ở Cục hình sự trinh sát hai năm, thành tích khi học ở đại học công an cũng không tệ, còn đứng trước mấy tên trong kỳ thi tuyển dụng công an trong phạm vi cả nước, mạnh hơn cậu nhiều đấy.”
Kim Húc: “……”
Ngô Mi nói: “Tôi biết không phải cậu không tin tưởng năng lực của Thượng Dương, quan tâm sẽ bị loạn mà.
Bất quá dù Ngu Chân có giảo hoạt đi nữa, thì hắn cũng chỉ là đầu đảng của tà giáo, nếu hắn là trùm m4 túy lớn, chúng tôi cũng không có khả năng để Thượng Dương đi làm loại chuyện này.
Cậu cứ thả lỏng một chút đi, có thể chứ?”
“Đội trưởng Ngô,” Kim Húc thực sự là không thể thả lỏng, nhưng cũng tiếp nhận quan điểm của Ngô Mi, rút khỏi lúc này là không thích hợp, sẽ dẫn đến hoài nghi, lúc này hắn đưa ra một cái ý tưởng, “Tôi quan sát ngôn hành cử chỉ của Khổng Dược, có cảm giác về cái chết cha vợ và vợ của gã, đợi một chút trở về, tôi muốn xin đăng nhập vào mạng nội bộ để xem lại hồ sơ của vụ án kia lần nữa, có tiện không?”
Ngô Mi nói: “Là không tiện lắm.
Cậu nói cảm giác của cậu trước đi?”
Kim Húc nói: “Tuy tên Khổng Dược này rất biết gây phiền phức cho người ta, chính là tâm tư không nhiều lắm, con người cũng không tính là ác độc……”
“Cậu cảm thấy gã không giống sẽ giết người?” Ngô Mi nói, “ Nguyên nhân mà tôi nói không tiện, chính là Cục hình sự trinh sát của tỉnh chúng tôi đã bí mật khởi động điều tra lại vụ án tai nạn giao thông kia, tôi không thể lộ ra quá nhiều.”
Kim Húc là người thông minh, Ngô Mi không lộ ra cái gì, nhưng nếu khởi động điều tra lại, còn không phải là chứng minh phát hiện ra điểm khả nghi mới hay sao?
Hắn chắc chắn nói: “Tôi đoán cuối cùng có thể lật lại bản án, vụ án tai nạn giao thông kia hẳn là không phải ngoài ý muốn, chỉ là hung thủ phạm tội không nhất định là Khổng Dược.”
Khách sạn nghỉ dưỡng, câu lạc bộ VIP.
Khổng Dược không miễn cưỡng Thượng Dương uống rượu, bản thân lại uống thêm mấy ly, tâm tình rất tốt, có chút thả bay nhẹ, đề tài nói chuyện không bờ bến, đứt quãng mà trò chuyện với Thượng Dương.
Thượng Dương có mục đích rõ ràng, chính là thu hoạch sự tin tưởng của gã đối với mình, chính là muốn cà ấn tượng tốt, đối với anh mà nói thì đều không hề có hứng thứ với mấy thứ như “Con đường gây dựng sự nghiệp gian nan”, “Tập đoàn đưa ra thị trường” gì cả, nhưng vẫn phải nhẫn nại mà duy trì nụ cười trên mặt, còn luôn phải giả tiểu bạch phát ra sùng bái mà “A? Thật sao?”, “Thật là lợi hại”, “Anh Dược thật không dễ dàng mà”…… thật ra trong lòng lại đang điên cuồng phát ra đạc mạc phun tào.
Khổng Dược nhắc tới trước đây gã từng vay tiền để mở công ty du lịch, năm thứ nhất không kiếm được tiền, bà con bạn bè thúc giục đòi nợ, tết nhất có nhà cũng không dám về, sau đó qua mấy năm phát đạt lại nhận được một sắc mặt khác, nếm trải được nhân tình ấm lạnh.
Khổng Dược nói: “Năm đó trưởng bối có ơn với anh, sau đó anh cũng dẫn ra ngoài, giúp bọn họ ổn định cuộc sống ở tỉnh lị, sắp xếp con gái của bọn họ vào làm việc trong tập đoàn.”
Thượng Dương giả vờ bội phục mà nói: “Anh Dược vừa thấy chính là người rất nói nghĩa khí, hiểu được cảm ơn.”
Trong lòng nghĩ chính là: Cha vợ và vợ anh có thể đang nhìn anh đấy.
Khổng Dược rất hưởng thụ dáng vẻ Thượng Dương sùng bái gã, tự mãn mà cười một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt Thượng Dương, ánh mắt dần dần lộ liễu lên, nói: “Tiểu Thượng, người yêu của em không đáng tin cậy, nghèo không quan trọng, nếu không biết tiến tới thì hai ngươi còn sẽ không có ngày mai sao, nhân lúc còn sớm thì cắt đứt sạch sẽ đi.
Tuy dáng dấp anh Dược không soái bằng cậu ta, nhưng anh Dược biết cách yêu thương người ta như thế nào.”
Thượng Dương bị những lời hoa mỹ này làm cho chấn động, nhưng biểu cảm lại phù hợp với tình cảnh đang được “thổ lộ” lúc này.
Khổng Dược thâm tình chân thành mà nói: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em qua cửa sổ trên thuyền, anh liền thích em, là cố ý đi xuống tầng một để tiếp cận em, nói mấy câu hay với em.
Vốn dĩ anh nghĩ, dù có là mối tình mong manh ngắn ngủi cũng được, nhưng sau khi tiếp xúc thì thật sự đã thích em.
Em chỉ có một cuộc tình với anh bảo an, không biết người sạch sẽ ở trong vòng này của chúng tôi là rất ít, anh Dược thích người như em vậy, nhưng mà luôn không gặp được.
Em cứ suy nghĩ, nếu bằng lòng thì có thể đi cùng anh Dược thử xem.”
Gã nhìn dáng vẻ khẩn trương lại xấu hổ của Thượng Dương, trong lòng rất đắc ý, tiếp theo nói: “Anh có mấy ngôi nhà ở Bắc Kinh, sau khi em trở về chọn một căn ở gần đơn vị, sau đó cứ tìm chung cư mà em thích, lúc đó anh sẽ mua cho em một căn nhà mới.”
“Vậy sao được?” Thượng Dương vội cự tuyệt nói, tâm nói ai để ý mấy căn nhà của anh, tương lai tôi cũng phải sung công, làm bán hàng đa cấp lừa tiền không nháy mắt, tiêu còn rất kiên cường nhỉ? Mua nhà mua xe đắt tiền, còn bao dưỡng tiểu bạch kiểm, thứ gì…… à, không phải tiểu bạch kiểm, là đại soái ca mới đúng.
Khổng Dược nói: “Anh thật lòng đấy, em cứ suy nghĩ đi.”
Thượng Dương bắt lấy cơ hội này, nói: “Anh nói ở trên thuyền thấy em liền thích em, sao em nhớ anh từng nói là bởi vì dáng dấp em giống em họ của anh, cho nên anh mới chú ý tới em?”
Khổng Dược ngược cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo mấy việc này, thừa nhận nói: “Dáng dấp của hai đứa có chút giống thật.”
Thượng Dương đắn đo đúng mực, tính toán chi li hỏi: “Là giống em họ anh, hay là giống người tiền nhiệm của anh?”
Anh vốn đang cảm thấy Khổng Dược chưa chắc sẽ nói lời thật, không ngờ Khổng Dược lại nói thẳng nói: “Không nói gạt em, là em họ bà con xa, không có quan hệ huyết thống, cũng là mối tình đầu của anh, đây là chuyện của nhiều năm về trước rồi.”
Ngô Mi mời khách, chị dẫn đồng nghiệp kia và Kim Húc, ba người cùng nhau ăn đặc sản cá hấp bia của địa phương ở gần bến tàu nơi “Lệ Cảnh Hào” đang cập bến.
Ăn đến một nửa, đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội xen lẫn trong đội tra xét ngư chính lên thuyền liền chạy đến đây, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, cũng báo cáo chuyện ở trên thuyền.
“Không nhìn thấy Ngu Chân?” Ngô Mi nhíu mày nói, “Đừng ăn, đi lên một chuyến tay trắng, còn không biết xấu hổ mà tới đây ăn cơm.”
Nam công an kia là cấp dưới cũ của Ngô Mi, biết Ngô Mi chỉ buông lời hung ác mà thôi, không để bụng mà tiếp tục động chiếc đũa, cũng nói: “Là không nhìn thấy, bất quá khẳng định hắn ở đó.”
Anh ta lấy di động ra, rồi mở cho mọi người một đoạn video mà anh ta lặng lẽ quay ở trên thuyền, có một người đàn ông cao lớn đi lên boong tàu rồi đi vào khu vực cabin ở tầng ba.
Kim Húc hỏi: “Người kia là ai?”
Ngô Mi nói: “Cận vệ của Ngu Chân, trong bức ảnh chính diện duy nhất gần đây của Ngu Chân, chính là người đàn ông này bung dù cho Ngu Chân.”
Kim Húc xem lại đoạn video đó, nói: “Xem thể trạng cùng tư thế đi đường, giống như đã từng đi lính.”
“Tạm thời vẫn chưa tra được thân phận của bảo tiêu này, trên ảnh chụp mang kính râm, cơ sở dữ liệu không cho ra được kết quả,” Ngô Mi nói, “Bước đầu hoài nghi có thể là người có quốc tịch nước ngoài.
Chúng tôi bắt được nguồn tin đáng tin cậy, từ mùa thu năm ngoái cho đến bây giờ, bảo tiêu này vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngu Chân, gã ở trên Lệ Cảnh Hào, tức là Ngu Chân cũng ở đó.”
Kim Húc gật gật đầu, chợt hỏi: “Không phải nói không ai có thể tiếp cận cao tầng của Chân Nguyệt Giáo sao? Mấy tin tức này từ đâu ra?”
Ngô Mi nói: “Cậu đoán tôi có thể nói sao?”
Kim Húc nheo đôi mắt lại, cuối cùng cười cười.
Xem ra ngoại trừ Khương Vân Khởi, còn có 007 khác cũng đang bôn ba vì vụ án này.
“Hoàng Lợi Quốc trở lại khách sạn nghỉ dưỡng,” Ngô Mi nhận được tin tức mới, nói, “Khổng Dược hẳn là sẽ gặp mặt bọn họ.”
Nói cách khác Thượng Dương có thể tạm thời tan tầm trong chốc lát.
Kim Húc nghe vậy thì ném xuống chiếc đũa, cầm chìa khóa xe, đứng dậy liền đi.
Ngô Mi vội nói: “Đi làm gì? Cậu diễn cũng đã diễn xong rồi!”
Kim Húc nói: “Tận dụng mọi thứ mà diễn thêm một chút.
Yên tâm, có chừng mực.”
Bên phía của khách sạn nghỉ dưỡng, Thượng Dương mới vừa nghe Khổng Dược bắt đầu nói về “em họ” thì đã bị người qua đường cắt ngang.
Hoàng Lợi Quốc từng gặp Thượng Dương trên “Lệ Cảnh Hào” cũng vào câu lạc bộ Pub này, cùng ông ta tiến vào chính là một vị nữ sĩ vô cùng xinh đẹp, vừa tiến đến đã được không ít người xung quanh chú ý đến.
Còn có mấy bàn, vừa rồi mới nghị luận Thượng Dương, bọn họ đặt tay phải ở trên ngực trái, khẽ cúi đầu chào cô ta.
Vị đó chính là “Thánh Nữ” của Chân Nguyệt Giáo, tên là Long Thiền.
Thượng Dương từng xem ảnh chụp của cô ta, trên ảnh chụp đã rất đẹp rồi, mà người thật còn đẹp hơn gấp mấy lần, dáng người nóng bỏng hơn, màu da lúa mì, tóc đen dài xoăn, mắt ngọc mày ngài, đẹp đến thật sự dã tính, rất có tính công kích.
Là một vị mỹ nhân tràn đầy sức sống hiếm thấy trong môi trường thẩm mỹ Đông Á.
Hoàng Lợi Quốc dẫn cô ta đi vào trước bàn Khổng Dược, ông ta liếc nhìn Thượng Dương một cái nhìn không có ý tốt, đại khái là nghe nói Khổng Dược đang dùng viên đạn bọc đường mạnh mẽ tấn công vị tiểu gay soái khí này, ánh mắt kia có thêm miệt thị, không biết là khinh thường xu hướng giới tính, hay là miệt thị Thượng Dương, cũng có lẽ đều có cả.
Long Thiền cũng nhìn chằm chằm Thượng Dương mấy giây, Thượng Dương nhìn cô ta lễ phép cười chào một tiếng, cô ta cũng lộ ra nụ cười .
Vẻ mặt Khổng Dược không kiên nhẫn, cũng không nghĩ để ý tới hai người này, đặc biệt thái độ đối với Long Thiền còn mang theo địch ý rất rõ ràng.
Thượng Dương nghĩ thầm, loại thái độ này, Long Thiền thật sự là tình nhân Ngu Chân sao?
Anh không thích hợp ở lại nữa, đứng dậy nói: “Anh Dược, em đi về trước.”
So với ứng phó Hoàng Lợi Quốc và Long Thiền, Khổng Dược hiển nhiên càng muốn tiếp tục khoác lác cợt nhả với tiểu gay ngây thơ xinh đẹp hơn, lưu luyến không rời nói: “Vậy em đi về trước nghỉ ngơi trước, muộn một chút, anh lại đến tìm em”
Người này là muốn đánh lên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ý tứ là đêm nay nhất định sẽ bắt lấy Thượng Dương.
Thượng Dương đành phải giả làm thẹn thùng mà cúi đầu, rời đi nơi này trước.
Từ câu lạc bộ ra tới, phải đi qua cây cầu lộ thiên nối giữa hai tòa nhà thì mới có thể trở về khu vực phòng nghỉ, ban ngày đứng ở trên cây cầu nối này là có thể ngắm nhìn toàn cảnh của khách sạn nghỉ dưỡng, là một cảnh trí cảnh đẹp ý vui.
Bên ngoài nổi lên mưa nhỏ lất phất, mặt đất còn tương đối khô ráo, mưa này mới vừa rơi không lâu.
Thượng Dương dừng chân ở ngoài câu lạc bộ phía bên này, bởi vì nguyên do thời tiết, cây cầu thẳng dài 100m vắng tanh không có một bóng người, có thể nhìn thấy ánh đèn từ nhiều cửa sổ ở khu vực phòng nghỉ đối diện..
Diễn trò cả ngày, anh mệt mỏi đến chịu không nổi, nghĩ đến trong phòng còn có camera mini, có nghĩa là còn muốn tiếp tục diễn thì không khỏi thở một hơi dài.
Rất mệt mỏi, trong hoàn cảnh này, còn có cảm giác cô đơn mãnh liệt..
Khi anh sắp bước lên cây cầu nối thì chợt có nhân viên phục vụ bước chân nhẹ nhàng mà đuổi theo phía sau, che dù cho anh.
“Cảm ơn.” Thượng Dương nói lời cảm con, muốn nhận dù.
Người đàn ông mặc đồng phục phục vụ cầm dù phía sau, kiên trì nói: “Tôi đưa anh qua.”
Thượng Dương bỗng nhiên quay đầu lại, dưới dù là một khuôn mặt quen thuộc, là người mà anh muốn nhìn thấy nhất trong giờ khắc này.
Vào một đêm mùa xuân phương nam xa xôi ở tại nơi này, sự mệt mỏi và cô đơn của anh, trong chốc lát đã bị tươi sáng trong trái tim anh làm cho hoàn toàn tan biến hết thảy..
Chương 84:
Khách sạn nghỉ dưỡng dựa núi gần sông, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn neon rựcrỡ điểm xuyết với khung cảnh khu vườn tuyệt đẹp.
Trong làn gió nhẹ hòa cùng mưa phùn, Kim Húc giả thành nhân viên phục vụ cầm một cây dù, cùng Thượng Dương chậm rãi đi qua cây cầu nối thật dài.
Thượng Dương nội tâm tung tăng,lại lo lắng biểu hiện ra ngoài, lỡ như bị người nào đó trong tòa nhà này chú ý tới thì sẽ sinh ra nghi ngờ, như vậy kiếm củi banăm sẽ bị đốt trong một giờ, cho nên liền đành phải trầm mặc, trong lòng nhịnkhông được mà nghĩ, sao người này có thể trà trộn vào đây? Lá gan lớn thật! Nhưng mà gặp gỡ ngay lúc này, lại rất có một loại bầu không khí lãngmạn.
Nhân viên phục vụ cao lớn anh tuấn này đúng là gan lớn, vậy mà con trêu chọc cả khách hàng, ngả ngớn hỏi: “Tiên sinh làngười ở nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Có người yêu chưa? Dáng dấp cậu đẹp thật đấy.”
Thượng Dương: “……”
Nhân viên phục vụ nói: “Sao lại xấu hổ? Đừng nghĩ quá nhiều, chúng tôi là kháchsạn đứng đắn, không có kiểu phục vụ đó đâu.”
Thượng Dương có hơi muốn cười, thấpgiọng nói: “Đừng có làm quá, lỡ như có người trên lầu nhìn về phía bên này thì sẽ nhận ra anh là hàng giả đó.”
“Không có ai có mắt tốt như vậy đâu.” Kim Húc đè thấp dù một chút, hai người bị bao phủ ởdưới dù, hắn đến gần Thượng Dương một chút rồi híthít cái mũi, hỏi, “Uống rượu à?”
Thượng Dương cũng nghe thấy được hơithở quen thuộc trên người của hắn, cổ họngcăng lên.
Lúc trước hai người bọn họ diễn một màn cẩu huyết, đến cuối cùng thiếu chút nữa đã cướp cò, đốiphương không ở bên cạnh còn đỡ, bây giờ lại kề sát nhau như vậy, lý trí biếthoàn cảnh không cho phép, nhưng cơ thể theo bản năng lại khống chế không được mà xao động.
Hai người bọn họ lẳng lặng nhìnchăm chú vào đôi mắt của đối phương,giống như bắt được ánh sao trong cơn mưa đêm, sau khi đơn giản bắt được thì nó liền bùng cháy lên, nồng nhiệt mà nóng bỏng giao hội trong ý thức của nhau.
Kim Húc ngoài miệng nói đơn giản nhẹnhàng, nhưng vẫn phải có đúng mực, trên mặt thì lan tràn cảm xúc, tuy rằngkhông cam lòng, nhưng vẫn tự giác lui về phía sau một bước.
Không ngờ hắn mới vừa có động tác,Thượng Dương liền tiến lên hôn lên môi của hắn một cái, lưu lại một chút hươngvị cồn, ngọt lạnh mà nóng bỏng.
Cái này hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn,còn không làm ra phản ứng, Thượng Dương đã lập tức dờinon nửa bước sang bên cạnh, giữ lại khoảng cách đủ hợp lý nhân viên phục vụ che dù cho khách.
Kim Húc: “……”
Hắn không nói chuyện, trên mặt tràn ngậpđồi trụy.
“Chỉ uống một chút.” Thượng Dươngchịu đựng không nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt thấy đãđi hơn nửa cây câu nối thì vội điều chỉnh trạng thái, tranh thủthời gian mà nói chính sự, nói, “Hoàng Lợi Quốcdẫn theo Long Thiền đi vào, quan hệ của Khổng Dược vàLong Thiền hẳn là không tốt lắm, không muốn phản ứng cô ta.
Những người xuất hiện ở trong phòng đó, ít nhất có mười mấy cá nhân là nhân viên liên quan đến Chân Nguyệt Giáo, bọn họ rất cung kính Long Thiền.
Em nghi ngờ những ngườinày đều là tới tham gia hoạt động của tổ chức tàgiáo ở chỗ này, em kiến nghị tốt nhất nên tra những ngườinày một chút.”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nói: “Anh nghe được emnói cái gì không? Sao lại không nói lờinào?”
“Nghe được.” Lúc này KimHúc mới uể oải mà đáp, “Đồng nghiệp được xếp vào ở kháchsạn cũng đã báo cáo với Ngô Mi, nóitừ ngày hôm qua cho tới hôm nay lục tục không ít khách vào đây ở, đều là người quen của Hoàng Lợi Quốc, âm thầm tra mấy thẻ căn cước, toàn là không giàu thì sang.
Muốn lấy được tin tức toàn bộ khách trọ ở đây, cần phảitìm công an địa phương hỗ trợ, hiện tại với tình huốngnày thì không quá thích hợp, sẽ rút dây động rừng, Ngô Mi có suy nghĩ khác.”
Tiểu đội điều tra đặc biệt nhằm vào Chân Nguyệt Giáo này là được tạo thành từ Cục an ninh quốc nội, bên trong nội bộ tiểu đội này cũng không có công anđịa phương, bộ chỉ huy còn chọn ở trong một homestay để che giấu tai mắt, nguyênnhân trong đó không cần nhiều lời, Thượng Dương cũng có thể hiểu được.
Anh nghe được tình huống khớp với của mình, thì cảm thấy phấn chấn cũng càng thêm khẩn trương, nghĩ nghĩ,nói: “Long Thiền nhất định có uy danh ở trong mắt tín đồ, cho dù cô ta và Ngu Chânkhông phải loại quan hệ kia thì nhất địnhcũng rất được Ngu Chân tin tưởng, cho nênmới có được loại địa vị này.
Cô ta không cùng bàn với Khổng Dược, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng điểm này.”
Kim Húc khen ngợi nói: “Suy nghĩ này hay đấy, trở về anh sẽ thảo luận với Ngô Mi một chút.
Khổng Dược đưa ra ý muốn bao dưỡngem sao?”
Thượng Dương nói: “Nói rồi, em mới vừa nghe gã nhắc tớimối tình đầu Ngu Chân, Long Thiền liền tới rồi.
Bất quá, sau khigã nói chuyện với Long Thiền thì sẽ tìm em nữa.”
“Cũng sắp10 giờ rồi,” Kim Húc chán ghét nói, “Nửa đêmcòn muốn tìm em, không có lòng tốt.”
“Em có năng lực tự bảo vệ mình mà, yên tâm, em cũng muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng háithêm, nhân lúc gã đối với em còn một chút cảm giác mới mẻ, thì hỏi ra hết những gì gã biết.” ThượngDương tin tưởng mười phần mà nói.
Điều này ngược lại cũng không phảianh khinh địch, mà là thông qua tiếp xúc một vòng buổi tối này, Khổng Dược hoàntoàn xem anh trở thành tiểu thụ đơn thuần ngốc nghếch còn ngưỡng mộ cái mạnh, ở trước mặtanh đã hư vinh còn tuỳ tiện, đặc biệt thích khoác lác, muốn ra sức thiết lậphình thượng bá đạo tổng tài nhiều tiền mà thâm tình.
“Anh tin em làm được.” Kim Húc nhắc nhở nói, “Nếu vẫn còn tính cảnh giác thì đừng uống mấy thứ Khổng Dược đưa cho em……phòng của Khương Vân Khởi không cócameras, chịu không nổi muốn tắm rửa thì cứ qua phòng của cậu ta.”
Thượng Dương gật gật đầu, cho rằnghắn đã kiểm tra phòng của Khương Vân Khởi rồi, còn nói: “Bạn nối khố của em rất nhanh nhạy, với ai cũng đều có thể đến chơi cùng, chodù đi ở khắp nơi bên này, cũngkhông ai hoài nghi cậu ta.”
Khi nói chuyện, còn có hơn mườimét nữa là liền phải đến cuối cây cầu rồi.
Kim Húc nói: “Một chuyện cuối cùng, Ngu Chân tới, hắn đang trên thuyền ở bến tàu, người của chúng ta vẫn đang theo dõi, hắn không có ý địnhrời thuyền, ít nhất là buổi tối hôm nay sẽ không đến bên này.”
Thượng Dương lắp bắp kinh hãi, lậptức nghĩ đến: “Khổng Dược hẳn là cũng không biết việc này.”
Kim Húc nói: “Chắc vậy,hình như Ngu Chân lặng lẽ tới, có lẽ Hoàng Lợi Quốc và Long Thiền cũngđều không biết, bất quá hắn tới, khẳng định có liên quan đến hoạt động Chân NguyệtGiáo ở nơi này, cấp bậc của hoạt động này có thểcòn cao hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
“Thượng sư” Ngu Chân đích thân tới,cấp bậc so với trong dự đoán lúc trước,quy mô xác thật không giống nhau.
“Em đừng quá khẩntrương, anh cũng chỉ nhắc nhở em một tiếng, lỡ như thật sự phải gặp thì em đỡphải trở tay không kịp,” Kim Húc nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Việc đối phó NguChân, đã có người khác lo, không liên quan đến chúng ta,cho nên cứlàm tốt bổn phận thuộc công tác chính mình thôi.
Em tập trung đối phó KhổngDược, nếu mọi việc thuận lợi thì sáng mai em có thể rút rồi.”
Thượng Dương nói: “Đột nhiên rút, sẽ không bịdẫn đến hoài nghi sao?”
Kim Húc sớm đã nghĩ xong, trong lòng có dự ltính nói: “Nếu thuận lợi, sáng maianh sẽ đến tìm em xin lỗi, đến lúc đó sẽ ôm hôn em nồng nhiệt một chút, đôi tình nhân chúng ta làm hòa, sau đó emngoan ngoãn đi theo anh về nhà, như vậy không phải làrất bình thường ư? Khổng Dược nhiều nhất sẽ cảm thấy emlà trà xanh(*), sẽ hoài nghi cái gì? Lại khôngthật sự lừa nhà của gã.” (*)ám chỉ những người cóvẻ ngoài thì thanh mát trong lành, hiền dịu dễ thương, cởi mở, hiểu chuyệnnhưng thực chất bên trong lại vô cùng xấu xa thâm độc, rất giỏi tâm kế, giả tạo,thích đùa giỡn tình cảm người khác.
Thượng Dương cũng nhịn không đượcphun tào nói: “Thật sự luôn đấy, hiện tại emdiễn vai này thật sự là quá trà xanh rồi, rốt cuộc người này là muốn nhà hay là muốn tình yêu, cứ thay đổi qua lại mãi như vậy, nếu thực sự có người như thế, cuốicùng chỉ có thể giỏ tre múc nước mà thành công dã tràng thôi.”
Kim Húc nói: “Con người thật củaem chưa chắc sẽ làm cho Khổng Dược thích, ngược lại là em diễn vai này,càng khiến Khổng Dược vui vẻ, em ngẫm lại đi, bản thân KhổngDược chính là như vậy, cái gì cũng muốn, người như vậy thông thường chỉ biếtdùng tư duy của bản thân đi phán đoánngười khác, biểu hiện hiện tại của em hoàn toàn phù hợp đối với phánđoán nhân tính của gã, gã mới dámmiệt thị em, muốn bao dưỡng em.
Phong cách thật của em, ngược lại sẽkhiến gãbiết khó mà lui.”
Thượng Dương còn không có nghĩ tớinhiều như vậy, bội phục nói: “Anh chỉ nói mấy câu với gã, thì đã sắpxếp thiết lập một hình tượng cho em để có thể tiếp cận được gã, anh thật sự là quá thôngminh.”
“Cho nên em thay đổi qua lại cũng là chuyện bìnhthường.” Kim Húc lại không đứng đắn lên, bắt chước theo câu nói của Khổng Dược,nói, “Tuy rằng anh rất nghèo, nhưng dáp dấp anh soái như vậy, năng lực còn nổi bật hơn người,em chính là ham mê sắc đẹp của anh, ngay cả KhổngDược cũng đều nhìn thấu chút tâm tư này của em, người trẻtuổi, chỉ biết lo hưởng thụ.”
Thượng Dương: “……”
Cầu nối đã đến cuối rồi, hai người haingười bước vào khu vực tòanhà phòng dành cho khách, khi đi vào hànglang, Thượng Dương phải đi vào thang máy ở bên trong, Kim Húc muốn tránh tai mắtcủa người khác nên đi cầu thang.
Kim Húc thu hồi dù, nói: “Không thểđưa em đi vào, bị người khác nhìn thấy sẽ lộ tẩy.”
Thượng Dương hỏi: “Anh trở về sao? Hay là còn có chuyện khác?”
“Có chút việc nhỏ, xong xuôi liềnđi.” Kim Húc nói.
Gió xuân ẩm ướt ấm áp của phương nam cuốn từ bên ngoài vào, vài hạt mưa nhỏ động lại ở trên mặt của Thượng Dương.
Kim Húc duỗi tay đến rồi dùng ngóncái lau đi giọt mưa trên khóe môi của anh, động tác vô cùng ái muội, biểucảm lại rất đứng đắn, giống như đưa con trẻ nhập học, nói: “Vào đithôi, phải chú ý an toàn đấy.”
Thượng Dương nói: “Anh cũng vậy, em……”
Hướng thang máy có tiếng người, Kim Húc nhanh chóng nói: “Đã biết,anh cũng yêu em.
Đi đi.”
Hắn xoay người vào lối đi cầu thang, lặngyên không một tiếng động mà giấu đi hành tung của mình.
Thượng Dương nhấp môi, cũng khônghề dừng lại mà đến đứng chờ thangmáy.
Cửa thang máy mở ra, bên trong mộtvị nhân viênphục vụ cũng đi thang máy lễ phép chào hỏiThượng Dương, thang máy đi lên, giữa chừng có một người phục vụ khác đang đưa đồ ăn đivào.
Hai vị nhân viên phục vụ này đều tương đối soái khí, rất cóthiên phú dựa mặt ăn cơm.
Lúc này Thượng Dươngmới nhớ lại tới, nhân viên phục vụ nam của khách sạn này đều cao tầm 1 mét 8 trởlên, dáng người cùng nhan giá trị tuyệt hảo, có thể tiêu chuẩn tuyển người này là có liên quan đến thẩm mỹ cá nhân của ông chủ Khổng Dượcchăng?
Chính vì điều này mà Kim Húctìm được quần áo nhân viên phục vụ để mặc lên,còn có thể dễ dàng trà trộn vào đây.
Không biết việc nhỏhắn muốn đi làm là việc gì đây?
Mấy phút đồng hồ sau, trong hoaviên dưới lầu, Kim Húc mặc đồng phục nhân viên phục vụ quẹt qua vai một thanh niên cũng mặc đồng phục nhân viên phục vụ, hai bên đều không có dừng lại.
Kim Húc đi hết con đường rợp bóngmát trong hoa viên, khi đến cuối,hắn đã thần không biết quỷ không hay mà thay quần áo nhân viên phục vụ, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mộttay cắm ở túi quần, ngón tay đụng tới USB mới vừa nhận khi nãy,trong đó chứa đựng tin tức của tất cả những người khách đến khách sạnnghỉ dưỡng trong mấy ngày gần đây.
Hắn giống một vị khách bình thườngở nơi này, chậm rì rì bước vào sảnh tiếp tân từ cửa hông, lại đúng lý hợp tìnhmà bước nhanh đi ra khỏi cửa chính của khách sạn,biến mất ở trong bóng đêm.
Thượng Dương biết trong phòng có tồn tại cameramini, cố gắng làm bộ không thèm để ý, tự nhiênmà nấu nước pha trà uống, lại chơi di động một lát,không đến mức có vẻ vừa trở về liền hoảng loạn muốn chạy, giả vờ đủ rồi thì mới gửi tin nhắn cho Khương Vân Khởi, hỏi anh ta đã trở về chưa, sau khi nhậnđược câu trả lời chắc chắn thì nói đi tìm anh ta chơi.
Sau đó đến phòng Khương Vân Khởi, ThượngDương tắm một cái trong WC của anh ta.
Mùa xuân ở phương nam cũng rất nóng, chủ nhiệm Thượng có thói ở sạch quả thật không tắm là không chịu nổi.
Khương Vân Khởi nằm ởtrên giường nói chuyện WeChat với người khác.
Thượng Dương làm xong vệ sinhcá nhân, thay quần áo sạch sẽ ra tới, hỏi:“Buổi tối đi đâu vậy? Có phát hiện gì không?”
Khương Vân Khởi nói: “Quen được mấy người bạn mới, quan sát địa hình, à, tôi đã báo cáo với đội trưởng Ngô rồi.”
Anh ta không đợi Thượng Dương hỏi, liềnvẻ mặt đáng khinh mà hỏi ngược lại: “Sư phụ cậu thế nào? Cậu bị Khổng Dược lợi dụng rồi à? Có phải trong lòng rất khó chịu haykhông? Vừa trở về liền tắm rửa, tôi hiểu mà…… Tới đây, cứ xem tôinhư hốc cây mà kể khổ với tôi đi,tôi thề tôi sẽ không nói cho đội trưởng Kim biết đâu.”
Tâm Thượng Dươngphải đoạn tuyệt với tên bạn nối khố này, mặt không cảm xúc nói: “Tình bạn 30 năm của chúng ta dừng ở đây đi,tạm biệt.
Tôi đi đây.”
Anh cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Khương Vân Khởi mới bất đắcdĩ mà gãi gãi đầu, cầm lấy di động, tiếp tục nói chuyện phiếm với người khác, đây là ‘’Bạn mới’ anh ta mới quentrong quán Pub thương vụ của khách sạn, khi biết được anh ta là đi nhờ “Lệ Cảnh Hào” từ nộithành xuống đây, hơn nữa còn ba hoa chích choè mà thổi phồng được Khổng Dược mờianh ta ở nơi này, “Bạn mới” này liền xem anh ta là “Người mộtnhà” ngay.
Bên này, Thượng Dương còn chưa trởlại phòng của mình, Khổng Dượcgọi điện thoại tới, hỏi: “Đang đi đâu chơi đấy?”
Thượng Dương đoán gã đã kết thúcgặp mặt với Long Thiền, hơn nữa xem qua hình ảnh camera mini theodõi, biết chính mình không ở trong phòng, cho nên mớicó thể hỏi như vậy, là thật sự xem ThượngDương trở thành kẻ ngốc.
“Nhàm chán, tới phòng Tiểu Khương chơi,”Thượng Dương giả ngu nói, “Đang chuẩn bị trở về phòng đi ngủ.”
Khổng Dược tự cảm giác mình tốt đẹp, kiểu tổng tài bóng bẩyyêu bạn lên tiếng: “Mới hơn 10 giờ, không được ngủ, tới chỗ của anhDược chơi đi.”
Tổng tài ở tại tầng cao nhất, đilên thang máy phải quẹt thẻ, còn đặc biệt phái một vị nhân viên soáikhí tới đón Thượng Dương.
Nhân viên phục vụ kháchkhí với Thượng Dương, nhưng khi đứng ở thang máy, đối với mặt kính, ThượngDương lại phát hiện cậu ta đang lén đánh giá chính mình…… Xem ra xu hướng giớitính của Khổng tổng cũng không phải cái gì bí mật.
“Thay quần áo rồi à?” Khổng Dượcvừa thấy Thượng Dương đến, thì liền cười tủmtỉm mà nói, “Thân hình em mặc bộ nào cũng đẹp, ngày thườngthích tập thể hình sao? Dáng người em đẹp ghê.”
Thượng Dương có hơi hối hận khôngnên đi tắm rửa, Khổng Dược rõ ràng nghĩ anh tắm là vì có mục đích khác.
Anh giải thích nói: “Bên này có hơi nóng,vừa rồi em chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Khổng Dược đại khái cho rằng anh muốnlập đền thờ(*), vẫn là gương mặt tươi cười kianói: “Nơi này nóng hơn phương bắc rất nhiều, uống chút đá, rượu có đácàng ngon hơn.” (*) Ẩn dụ không chỉ muốn làm điều xấu, mà cònmuốn đạt được danh tiếng tốt.
Thượng Dương tưởng lấy lý do không biết uống rượumà cự tuyệt, Khổng Dược nói: “Độ cồn thấp,cùng anh Dược uống một chút đi.”
Thượng Dương nhớ tới Kim Húc nhắcnhở, hơi lo lắng.
Anh chưa từng được huấn luyện đặc công, cho nên tự nhiên khôngcó khả năng kháng thuốc, nếu Khổng Dược thật sự động taychân trong rượu thì ít nhiều sẽ có chút phiền toáinhỏ.
Cũng may sau khi KhổngDược giúp anh rót rượu, cũng hoàn toàn không bảo anh nhất định phảiuống, anh liền dứt khoát không chạm vào rượu này.
Trong căn phòng sang trọng này cũng chỉ có hai người bọn họ, Khổng Dược cũng không hề giả trang thân sĩ nữa, tầm mắt từ trên mặt ThượngDương đến phía trên ngực bụng nơi không bị cái bàn che tầmmắt mà đánh giá vài vòng, trong miệng nóimấy câu tán dương, khen dáng dấp Thượng Dươngđẹp, rất có mị lực linh tinh, phương hướng dùng từ dần dần mang màu sắc.
Thượng Dương: “……”
Chờ Khổng Dược khen xong rồi, anhmới đậm mùi trà xanh mà lên tiếng: “Cũng không có, anh Dược khoatrương quá rồi…… em chỉ làgiống mối tình đầu của anh, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi(*).” (*) trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất.
Khổng Dược ngẩn ra, vốn biểu cảm đã lộ ra sắc ý, lại bởi vì Thượng Dương nghênh ngang nhắc đến mình tương tự “Mối tình đầu” mà trở nên mấttự nhiên đi.
Thượng Dương giả vờ là tiểu thụ ngây thơ,hỏi nói: “Anh Dược, sao hai người lại chia taythế? Anh soái như vậy, còn có bản lĩnh nữa.”
Khổng Dược bưng ly uống rượu,buông mắt xuống.
Thượng Dương cảm giác chính mìnhgiống như MC phỏng vấn, không có năng lực phân biệt tốt xấu mà hỏi tiếp: “Anh còn yêu cậu ta sao?”
Khổng Dược giương mắt, nhìn mặt Thượng Dươngmột lát, nói: “Không biết.”.