Kim Kiếm Lệnh

Chương 37

Nam Thiên Nhất Điêu đã bắt đầu sử dụng “Ngũ Cầm thân pháp”, một tuyệt kỹ đã đưa ông lên hàng cao thủ khét tiếng của võ lâm đương thời.

Thân hình ông ta chỉ khẽ lắc một cái, tốc độ đã tăng gia gấp đôi, từ trên cao lao xuống mỗi lúc một mau hơn!

Một người từ trên cao phóng xuống. Một người ở dưới đất hứng đón; mỗi người có một bộ vị khác nhau. Vì hay thân hình giao chéo nhau nên không thể chạm trúng vào nhau. Nhưng hai luồng kình phong đập mạnh đánh bình một tiếng ngay trên không trung.

Hai bóng người nhất thời đang ra xa.

Nam Thiên Nhất Điêu râu tóc dựng ngược, cứng như thép, tư thế vô cùng hùng mạnh. Khi rớt xuống đất đứng sừng sững như tòa cổ tháp, không hề lay động.

Xà cử sĩ có vẻ xa sút hơn, dội người ra sau, lảo đảo mất hai bước.

Lão định thần suy nghĩ :

- “Ngũ Cầm thân pháp là một môn tuyệt học võ lâm và lại là khắc tinh của Linh Xà thân pháp của mình. Suốt mười năm rồi, ta khổ tâm rèn luyện nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua kém Nam Thiên Nhất Điêu một nước. Rủi hôm nay vướng phải lão này, nếu mình cố chấp e rằng khó thắng được gã. Chi bằng trước khi ngã ngũ, thằng bại chưa rõ về ai, mình liệu gió phất cờ đi cho sớm. Như thế vừa giữ hòa khí, vừa bảo toàn danh tiếng mấy lâu nay”.

Nghĩ vậy lão cười khà khà nói :

- Tang lão ca, suốt hai chục năm nay chúng mình không có dịp gặp nhau. Nay được hân hạnh biết qua Ngũ Cầm thân pháp của lão ca thật quả vô cùng mầu nhiệm. Tiểu đệ xin thành thật bái phục.

Nam Thiên Nhất Điêu lạnh lùng nói :

- Ngũ Cầm thân pháp kể ra không kém gì các môn võ lâm tuyệt học khác. Tuy nhiên giữa hai đứa mình mới thử vài đòn, chưa phân định ai thắng ai bại, lão ca hà tất phải khách khí như vậy.

Xà Cư Sĩ cười khan một hồi không đáp lại.

Lão từ từ đưa tay vào túi trong. Lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ, trút ra một hoàn thuốc, trịnh trọng đi đến trước mặt trao cho Nam Thiên Nhất Điêu và nói :

- Đây là hoàn thuốc bí truyền của tiểu đệ tên là “Giải Độc đan”. Thuốc này chuyên trị bách độc trong thiên hạ. Vậy xin kính biếu một hoàn, mong lão ca nhận cho.

Quả nhiên một việc làm quá bất ngờ, ngoài ý nghĩ của Nam Thiên Nhất Điêu Tang Đồ. Ông ta sửng sốt nhưng trong bụng mừng hớn hở, vội vàng đưa tay tiếp nhận rồi gật đầu nói :

- Tang mỗ xin đa tạ thịnh tình của Khuất lão ca.

Xà Cư Sĩ hừ một tiếng nói :

- Tang lão ca cầng gì phải quá lời khách khú như vậy.

Nam Thiên Nhất Điêu không dám chậm trễ nữa, vội vàng chạy đến cạnh Vệ Thiên Tường nói :

- Tiểu huynh đệ, đây là thuốc giải “Xà Độc chưởng”, tiểu huynh mau mau uống vào đi.

Vệ Thiên Tường hết sức cảm kích về tấm thịnh tình của Nam Thiên Nhất Điêu, vội vàng chắp cánh tay cúi mình đáp tạ rồi cười nói :

- Xin đa tạ sự cứu giúp của lão tiền bối, tuy nhiên hiện vãn bối đã tự giải độc và trở lại bình thường rồi.

Nghe chàng nói như vậy, Nam Thiên Nhất Điêu ngạc nhiên vô cùng. Ngay cả Xà Cư Sĩ cũng không dám tin thật. Lão đứng làm thinh, há hốc mồm nhìn chàng thiếu niên ngạc nhiên đến độ không nói nên lời.

Lão thầm nghĩ :

- “Bách Độc chưởng của mình, một khi đánh ra bất cứ kẻ nào chạm phải, dù võ công cao siêu đến mức nào cũng đành bó tay. Một khi hít phải hơi độc vào người, nếu không được thuốc giải của bổn môn, chỉ trong vòng ba giờ độc tố phát ra là chết ngay. Thằng bé con họ Vi này, tuổi chưa được mấy, chả lẽ... chả lẽ...”

Lão trố mắt nhìn sững vàoVệ Thiên Tường, thấy chàng ta vẫn đứng điềm nhiên như thường, chẳng có tý gì lộ vẻ trúng độc hết.

Vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ, lão chẳng biết nói sao, đành cười ha hả nói lớn :

- Thằng bé họ Vi kia, cái thú đánh đồ đệ và giết rắn, đêm nay gặp phải Tang lão ca ngăn trở, ta tạm tha cho mầy. Sau này gặp nhau mổ lần nữa mầy sẽ biết tay lão phu là lợi hại như thế nào.

Nói xong lão đưa mắt lấy làm hiệu lênh rồi cũng Thái Xích Luyện và Lý ô Sao tung mình lên không trung, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng trong màn đêm.

Nam Thiên Nhất Điêu vẫn chưa dám tin hỏi Vệ Thiên Tường :

- Tiểu huynh đệ quả thật tiểu huynh không hề gì đấy chứ?

Vệ Thiên Tường gật đầu đáp :

- Ngay sau khi ngửi mùi tanh hôi xông vào mũi vãn bối đã vội vàng bế hơi thở rồi vận công dồn được chất độc ra khỏi thân thể rồi.

Nam Thiên Nhất Điên vẫn không tin, ngần ngại nói :

- Tuy tiểu huynh đã dòn được chất độc ra ngoài, nhưng lão phu vẫn không dám yên trí là độc tố đã hoàn toàn tiêu tan, không thể gây những hậu quả bất ngờ về sau.

Để lão phu được vững bụng, xin tiểu huynh hãy cất giữ lấy hoàn thuốc nầy phòng về sau. Khi nào cảm thấy có hiện tượng gì khác lạ cứ mau mau uống vào cho chắc ý.

Vệ Thiên Tường chắp tay bái, nói :

- Vãn bối xin cảm ơn sự chiếu cố và lòng ân ái của lão tiền bối. Vãn bối dám quả quyết đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.

Nam Thiên Nhất Điêu tỏ vè không hài lòng vì thấy chàng vẫn nằng nặc từ khước. Lão nói :

- Tiểu huynh đệ, thật ra lão phu chưa hiểu rõ ý niệm của huynh đệ đối với lão phu như thế nào mà quá khách sáo như vậy? Nam Thiên Nhất Điêu nầy suốt đời sống cô độc, từ trước đến nay không có bạn bè nào hết. Tiểu huynh đệ tuy tuổi tác chênh lệch nhưng lão phu đã có lòng quý mến, thành thật muốn được kết làm bạn vong niên. Lần này lão phu muốn đi kiếm được tiểu huynh cũng chỉ vì một ý muốn đó. Thế mà tiểu huynh đối với tôi hoàn toàn lạnh nhạt, xem như kẻ xa lạ. Chẳng rõ lão phu có làm nên lỗi lầm nào để đến nỗi bị xem thường như vậy?

Vệ Thiên Tường nghe qua khẩn khứ của ông ta, biết rằng Nam Thiên Nhất Điêu đã thành thực mến mình, bất giác đỏ mặt rồi tươi cười nói :

- Xin lão tiền bối chớ hiểu nhầm mà nhận xét vãn bối một cách quá khắt khe như vậy. tư cách và tài nghệ của vãn bối còn non kém, chưa dám so sánh cùng lão tiền bối, có đâu dám đem lòng xem thường và lạnh nhạt.

Nam Thiên Nhất Điêu vuốt râu cười ha hả nói :

- Nếu đã kính yêu nhau, khỏi cần phải chấp nệ và khách sao nữa. Thôi từ nay về sau, đừng gọi lão phu là lão tiền bối nữa, lão phu lớn hơn mấy tuổi nhưng việc đó đâu có can hệ gì, cứ gọi là lão ca ca cho có vẻ thân mật.

Về Thiên Tường thầm nghĩ :

- “Mình mới bắt đầu bước chân vào giang hồ, muốn tìm hiểu lai lịch và thân thế của mình, sự hạ lạc của cha mẹ, cần phải có người nhiều kinh nghiệm giúp đỡ. Nam Thiên Nhất Điêu cứ như lời nói của Thôi Thiên thẩm, là một người bản chất cương trực, trong các phái chính và tà am hiểu hầu hết các nhân vật quan trọng. nếu được một người như thế làm bạn và đỡ đầu cho thì còn gì hơn. Âu cũng là một cơ hội tốt. ta không nên bỏ qua”.

Nghĩ vậy liền cúi mình nói :

- Cung kính không bằng tuân lệnh, vãn bối xin nghe theo và từ nay xin gọi là Tang ca ca.

Nam Thiên Nhất Điêu đắc ý cười ha hả rồi vuốt râu nói :

- Tốt lắm, phải lắm.

Nói xong lão nghiêm trang nói tiếp :

- Xà Cư Sĩ Khuất Thất với môn võ đặc biệt và độc đáo xuất sứ từ “Linh Xà bí cấp”, chỉ có một môn “Ngũ Cầm thân pháp” của lão ca mới là khắc tinh mà thôi.

Ngũ Cầm thân pháp, một tuyệt học của võ lâm, muốn tránh khỏi thất truyền trong tương lai, lão ca đã viết thành một cuốn sách nhỏ. Tiểu đệ và cô nương, trong lúc có thì giờ, cũng nên lưu tâm tập luyện để đối phó với Linh Xà chưởng của lão ấy. Sau này nếu có gặp gỡ lại, âu cũng là điều bổ ích lắm đấy.

Nói xong thò vào người rút ra hai cuốn sách mỏng, đưa cho Về Thiên Tường và trịnh trọng nói :

- Đây là tất cả bí quyết về Ngũ Cầm thân pháp của lão ca, võ lâm thường gọi sách này là “Dịch Hình chân kinh”, do một bậc kỳ nhân của võ lâm trước đây hai trăm năm, tên là Thiên Nhưỡng độn tẩu lưu lại.

Chân kinh này gồm có hai tập, một cuốn thượng và một cuốn hạ. Trong cuốn thương chuyên dạy thuật thay hình hóa trang, già trẻ, xấu đẹp, muốn sửa đổi như thế nào cũng được hết. Cuốn hạ chuyên dạy các phép tiềm hình và bịt mặt. Trước kia sách này có một hồi lọt vào tay bọn Thiên Diện giáo, sau này mới thu hồi trở lại được.

Lão ca có duyên may mắn tình cở được sách này cách đâu hai mươi năm rồi. Ngày nay lão ca thấy không dùng nữa, dù để bên mình cũng chẳng ích gì. Vậy tiểu đệ hãy giữ lấy mà tập luyện. Đó là món quà của lão ca kính biếu buổi sơ ngộ kết thân ban đầu.

Vệ Thiên Tường đưa tay tiếp lấy, mở ra xem. Trên bìa sách có viết năm chữ “Dịch Hình kinh, quyển thượng”.

Nam Thiên Nhất Điêu cười hà hà nói thêm cùng Vệ Thiên Tường :

- Mục đích của lão ca tìm tiểu đệ là để biếu hai cuốn này. Hiện nay vì có việc cần khẩn thiết phải đi ngay nên xin phép được tạm thời bái biệt.

Không chờ hai người ngỏ ý ra sao, lão tung mình bay ra khỏi viện rồi biến mất.

Vệ Thiên Tường chợt nhớ lại tình hình trong viện, vội bảo Nam Cung Uyển :

- Uyển muội, kẻ địch đang vây khốn Phi Phượng phiêu cục, chúng mình cản phải tiếp ứng cho các bạn chứ.

Hai người một trước một sau như hai vệt khói mờ, xuyên qua mấy giãy nhà cửa san sát, bay về phía trước.

Khi gần tới nơi đã nghe tiếng kinh khí xé gió vù vù, chạm nhau chan chát, thỉnh thoảng chưởng phong dội ình như núi sập.

Vệ Thiên Tường nóng lòng phi thân về phía nhà gần nhất, vưùa gặp Vân Trung Hạc Tề Trường Tự, Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến đang kịch chiến cũng Phong Vân nhị quái.

Nhìn kỹ thì thấy phe bạn đã có mỏi đuối sức rồi.

Thì ra trước đó Tống Thu Vân và Bạch Phi yến cũng Phong Quái Tân Phong, Vân Trung Hạc và Đào Côn đấu với Vân Quái Lam Vân, phía nào bên nhân vật bọn Phi Phượng phiêu cục cũng đều chiếm ưu thế.

Nhưng về sau, vì Điểm Thương song nhạn bị Thiếu Vu Lôi dồn vào thế bí phải lùi dần về sau, Đào Côn phải quay sang tiếp viện, để một mình Tề Trường Tự đấu với Vân Quái nên đã lộ rõ vẻ hạ phong rõ rệt.

Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến cũng chiếm được ưu thế lúc đầu, như về sau vì Tề Trường Tự đuối sức, Bạch Phi Yến đang đánh cùng Phong Quái phải quay sang tiếp tay cùng Tề Trường Tự đánh với Vân Quái.

Vì có sự thay đổi như vậy nên cục diện thay đổi dần dần, từ thắng đã chuyển sang kém thế.

Không những Bạch cô nương mồ hôi dầm áo, hơi thở hồng hộc, mà cả sư huynh muội của Vân Trung Hạc cũng bị Phong Vân nhị quái dồn mãi, dần dần đã lâm vào tình trạng hiểm nghèo.

Trong lúc đang nguy ngập thì cứu tinh đã từ trên trời đáp xuống. Một bóng người lao vút như sao băng, lẻn vào giữa đám binh khí đang đánh nhau chan chát.

Một tiếng thét vang lên lảnh lót, tức thì hay chưởng cùng tung bay, tay trái đánh dạt Tề Trường Tự và Phong Vân Quái rời xa nhau ra, tay phải kẹp vào mạch môn Vân Quái giật luôn chiếc xích sắt của hắn một cách dễ dàng.

Trong khi Về Thiên Tường lao vào giữa đám binh khí, vũ lông thần oai, thì Nam Cung Uyển cũng sử dụng thân pháp “Tử phủ tiềm bình” nhảy vút vào, liên tiếp dùng luôn hay thế “Không thủ nhập bạch nhật” và “Triêm Y thập bát điệt” tấn công tới tấp.

Công lực của Vệ Thiên Tường lúc này quả nhiên đã tăng tiến vượt bậc. Động tác của chàng tuy nhẹ nhàng nhưng uy lực vô biên, thân hình linh động không thể tả.

Vân Quái Lam Vân trong lúc bất ngờ bị kẻ nào đoạt mất dây xích sắt, trong lòng hoang mang sợ hãi, chưa nhìn thấy địch nhân là ai, đã bị ngay một đá của Vệ Thiên Tường trúng vào bụng dưới. Hắn rống lên thảm thiết, văng lên cao hơn một trượng, chẳng khác nào một quả cầu rơi xuống đất tắc thở luôn.

Vừa hạ Vân Quái, chàng đã lẹ làng tiếng sát đến bên mình Phong Quái Tân Phong và kêu lớn :

- Tống cô nương, xin cô nương hãy tạm nghỉ tay, để tên này cho tại hạ giải quyết.

Tiếng nói vừa dứt, tay trái chàng đã vung lên, dùng chiếc xích sắt của Vân Quái, giật mạnh đánh vào thanh đao đầu quỉ của Phong Quái.

“Cho­eng” một tiếng kinh hồn!

Đao và xích sắt chạm vào nhau, tóe lửa sáng ngời.

Phong Quái á lên một tiếng hãi hùng, cảm thấy hổ khẩu tê buốt, cánh tay trái hình như liệt mấy, và thanh Quỷ đầu đao sút ra văng tuốt lên hàng mấy trượng.

Tiếp đó liền nghe đốp một tiếng nữa! Đầu chiếc dây xích sắt lại quật đúng ngay cạnh sườn phái hữư của hắn. Phong Quái rú lên một tiếng hãi hùng, mồm vọt máu tươi ra ướt áo, ngã vật ra đằng sau.

Chỉ một động tác đầu tiên, Vệ Thiên Tường đã giải quyết ngay trận đấu.

Vân Trung Hạc hãi kinh quá sức, vội vàng chạy đến, chấp tay nói :

- Thiếu hiệp, thân pháp quả nhiên tuyệt diệu, bản lãnh thật phi thường. Tối hôm nay ah em tại hạ được dịp mới sáng mắt ra.

Vệ Thiên Tường ném chiếc xích sắt trên tay rồi mỉm cười nói :

- Tề huynh quá khen, tiểu đệ đâu dám nhận! Võ công của hai tên này cũng không phải kém. Chẳng qua vì tiểu đệ đột kích bất ngờ, dành được ưu thế trước tiên nên bọn chúng không thể trở tay kịp.

Vân Trung Hạc cười hà hà nói :

- Vi thiếu hiệp hà tất phải khiêm nhường như vậy. Bản lãnh “Tiên cô chi địch” của thiếu hiệp, anh em chúng tôi còn phải tập luyện hàng nhiều năm tháng nữa cũng chưa chắc đã bì kịp.

Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến đứng một bên, đưa cặp th ba nhìn chàng Tu La thư sinh sửng sốt. Trong lòng nàng lúc nào cũng đầy cảm giác hâm mộ và mến phục.

Ngay lúc đó nghe vào một tiếng, thêm một bóng người sà xuống, đứng khít cạnh bên Vệ Thiên Tường, cất tiếng nói ngay :

- Vi ca ca, anh đã ra tay trước rồi sao.

Thật ra, Nam Cung Uyển chỉ sợ hai vị cô nương kia sẽ có dịp đến gần Vi ca ca của mình rồi có thêm những lời lẽ hay cử chỉ thân mật nữa, nên vội vàng xuất hiện ngay.

Khi chàng vừa đáp xuống, thì trước tòa hoa sảnh, trận đấu giữa anh em Điểm Thương song nhạn, Ngân Lâu kiếm khách cùng Thiếu Vu Lôi đã diễn tiến đến giai đoạn cực kỳ quyết liệt.

Ba người vũ lộng trường kiếm bao bọc lấy Thiếu Vu Lôi đang vung tay áo rộng, sử dụng hai món vũ khí ngắn, hiên ngang đứng giữa vùng kiếm quang múa tít như đèn cù.

Nam Cung Uyển thấy Vi ca ca vừa xuất thủ đã thanh toán ngay hai kẻ địch nên trong lòng thấy nóng nảy vô cùng, vội quay mình phóng thằng về phía Thiếu Vu Lôi.

Vệ Thiên Tường muốn ngăn cản nhưng đã muộn rồi, không còn kịp nữa.

Khi ấy Thanh Thành Phi Yến cũng bị Tống Thu Vân kéo chạy bay về phía đó.

Khi hay nàng đến gần, Tống Thu Vân liền vung tay áo lên, mười hai viên đạn bạ­cliên châu đã nối nhau bắn vãi về phía Thiếu Vu Lôi.

Khi đó Nam Cung Uyển đã bắt đầu tấn công.

Nàng vung kiếm đâm thẳng vào đám binh khí không chút e dè.

Nàng có biết đâu rằng Thiếu Vu Lôi đã được sự chân truyền của Bích Nhãn Thần Quân, hai tay hai món vũ khí, gươm ngắn giáo dài, sử dụng hai chiêu khác nhau cùng một lúc, múa tít như chong chóng, tạo thành một tấm lưới sắt bao phủ khắp thân mình.

Nàng vừa xông tới, trường kiếm đâm vào, vừa chạm phải màn lưới sắt đó, tức thì thanh kiếm bị dội ngược lại, suýt tý nữa sút ra khỏi tay ngay.

Nam Cung Uyển giật mình, vừa thẹn vừa sợ. Đôi má của nàng ửng hồng vì xấu hổ, trong lòng bỗng phát cáu, liền đưa tay trái phát luôn về phía trước. Lúc này nàng đã sử dụng “Tử Dương thủ” một tuyệt kỹ độc môn của Cầm Linh Thần Quân.

Ngờ đâu, mặc dầu Tử Dương thủ là một võ công kỳ diệu phi thường, nhưng người sử dụng là một phụ nữ, bất quá cũng chỉ được ba thành hỏa hầu, thì làm sao phát huy tuyệt nghệ được đúng mức, cho nên cũng không thể địch nổi Thiếu Vu Lôi, một cao đồ đáng sợ của phái Bạch Đà bên Tây Vực.

“Tử Dương thủ” của nàng vừa chạm phải cương khí của Thiếu Vu Lôi kêu ầm một tiếng, Nam Cung Uyển thốt lên hai tiếng ôi chao, thân hình nàng bị đánh tung lên khỏi mặt đất, lảo đảo thụt lùi về sau.

Mười hai viên đạn bạc của Tống Thu Vân phóng theo lối liên châu nối đuôi nhau bay ra, vừa chạm phải luồng cương khí của Thiếu Vu Lôi đã bị đánh bật ngược trở lại như một cơn mưa bạc, bay về phía Bạch Phi Yến và Tống Thu Vân.

Hai cô nương này thật không thể tưởng được rằng địch nhân có bản lãnh gớm ghê đến mức đó nên không chuẩn bị sẵn. Đến chừng thấy làn mua đạn bắn ngược trở lại thì muốn tránh cũng không kịp nữa.

Hai người không biết cách nào hơn là đứng yên. nhắm mắt rú lên vì quá hãi hùng.

Tiếng rú của hai nàng còn văng vẳng đột nhiên một cái bóng xanh nhanh như điện chớp xẹt ngang qua, nhấc tay áo đánh bật làn mưa đạn bay đi mất, rồi đưa tay đỡ ngang lưng Nam Cung Uyển một cách rất nhẹ nhàng.

Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến nhìn lại thì người vừa cứu Nam Cung Uyển là thiếu hiệp Vi Hành Thiên.

Vệ Thiên Tường nhẹ đặt Nam Cung Uyển đứng xuống đất, dịu dàng hỏi :

- Uyển đệ, có bị thương không?

Nam Cung Uyển bực mình muốn ói máu, nàng đỏ ngầu đôi mắt, chực khóc, lắc đầu.

Vệ Thiên Tường chưa kịp nói gì thì nàng đã thét lớn :

- Tặc tử! Thiếu gia quyết cùng mày trống mái một trận phen này.

Nói xong nàg nhún chân nhảy vọt lên, lăn xả về phía Thiếu Vu Lôi.

Vệ Thiên Tường thấy Nam Cung Uyển vì tự ái không kể gì sống chết, vội vàng lăng vút người như làn khói chắn ngay trước mặt nàng, tay trái vận công ngón tay trở nên cứng như sắc nguội, xỉa thẳng vào người Thiếu Vu Lôi.

Đây là lần đầu tiên, kể từ lúc hạ sơn, chàng vận dụng “Nghịch Thiên huyền công” để đánh địch.

Quả nhiên ghê gớm thật! Một vòng đai kiên cố bằng cương khí bao bọc xung quanh Thiếu Vu Lôi như vách sắt tường đồng lập tức bị xẻ đôi. Người lão bỗng run lên rồi bật lùi ra sau liên tiếp mấy bước.

Xem tiếp hồi 38 Phiên Phúc Độc Thủ
Bình Luận (0)
Comment