Biên tập: Ginny.
Cố Sâm ngước mắt, nhìn thấy hai huynh đệ Diệp gia phía trước, khóe môi chầm chậm câu lên.
Đám người vây quanh Cố Sâm có người nhãn lực tốt cũng nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ, không kiềm được thốt lên: “Bên kia không phải là nhị vị công tử của Diệp gia sao? Không hổ là thế gia thư hương trăm năm, gia đình bình thường nào có thể nuôi dạy ra hai cậu quý tử khí chất nhường này.”
Người nọ vừa nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt bị hai huynh đệ bên kia hấp dẫn.
Chỉ thấy dưới bóng cây, thiếu niên bạch y sừng sững, dáng người như ngọc, thần sắc lạnh lùng, ngỡ như tiên nhân không dính bụi trần, tay dắt một đứa bé nhỏ hơn vài tuổi, đứa bé kia cũng toàn thân y phục trắng thuần, mái tóc đen dài, phiến môi hồng nhạt, gương mặt như bạch ngọc không tỳ vết, như vừa bước ra từ tranh thủy mặc, đẹp tựa hoa xuân.
Hai người chỉ lặng lặng đứng đó cũng đủ khiến cảnh trí xung quanh buồn rầu thất sắc.
Cố Sâm cực kỳ không thích người khác nhìn chằm chằm Diệp Trọng Cẩm, chuyện này so với việc hắn bị mạo phạm còn khó chịu hơn gấp mấy lần, hắn nhíu mày, khoát tay, thị vệ theo sau lập tức tiến tới giải tán đám người đang tò mò hóng chuyện.
Hắn rảo bước lại gần, chưa kịp nói gì thì Diệp Trọng Huy đã bước qua đứng chắn trước người Diệp Trọng Cẩm, lạnh nhạt hành lễ: “Bái kiến thái tử điện hạ.”
Cố Sâm gật đầu, đáp một câu: “Diệp công tử.” Chân vẫn không dừng bước, trực tiếp lướt qua Diệp Trọng Huy, đến cạnh đứa trẻ phía sau, cười nói: “A Cẩm hôm nay mặc y phục này thật đẹp.”
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút một cái, y tới tang lễ, mặc bạch y là chuyện hiển nhiên mà, Cố Sâm vậy mà khen y mặc bộ này thật đẹp.
“Thái tử ca ca quá khen.” Diệp Trọng Cẩm cũng cười nói: “Vừa nãy A Cẩm nghe Mạc ca ca nói thái tử ca ca bệnh không dậy nổi, hôm nay không thể đến, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”
Cố Sâm không trả lời y, hỏi ngược lại: “A Cẩm đang lo lắng cho cô sao?”
Diệp Trọng Cẩm chưa kịp đáp thì Diệp Trọng Huy đã lạnh lùng lên tiếng: “Đệ đệ tại hạ trời sinh lương thiện, cho dù là một người không quen biết bất kỳ, nếu đệ ấy biết người đó đang bệnh cũng sẽ lo lắng an ủi vài câu, thái tử điện hạ xin chớ nghĩ nhiều, sẽ làm đệ đệ tại hạ khó xử.”
Cố Sâm nheo mắt, người anh vợ này càng ngày càng đáng ghét.
Hắn ngồi xổm trước mặt Diệp Trọng Cẩm, nói: “Cô cũng không nỡ để A Cẩm buồn rầu lo lắng, nhưng biết A Cẩm lo cho cô, lòng cô vẫn rất vui, chỉ cần có thể nhìn thấy A Cẩm, cô đã cảm thấy mỹ mãn.”
Đôi mắt người nọ như u đàm sâu không thấy đáy, lại mờ mịt sương mù, cứ như hết thảy thiện ác trên thế gian này đều bị đôi mắt ấy che giấu, bị hắn nhìn như vậy, lòng Diệp Trọng Cẩm không hiểu vì sao trở nên bồn chồn hốt hoảng, vuột miệng thốt ra: “Thương thế của ngài sao rồi?”
Câu hỏi nhìn như có lệ, nhưng không giấu được lo lắng quan tâm, mắt Cố Sâm hiện lên ý cười: “Thương thế đã không còn đáng ngại, chẳng qua A Cẩm lừa cô khiến cô quá đỗi đau lòng.”
Diệp Trọng Cẩm giật mình hỏi: “Ta lừa ngài bao giờ?”
“Hôm ấy ở Đông cung A Cẩm không phải đã hứa mấy hôm nữa sẽ đến thăm cô sao? Nay đã qua nửa tháng có thừa, mà bóng dáng A Cẩm vẫn biệt tăm biệt tích, cô còn có thể làm gì được nữa, chỉ đành phải kéo thân thể bệnh tật đầy mình này đến gặp A Cẩm mà thôi.”
Diệp Trọng Cẩm biết thừa lời hắn nói thật thật giả giả chẳng đâu mà lần, nhưng y vẫn chột dạ, hôm ấy tình huống khẩn cấp nên đúng là có hơi qua loa lấy lệ cho xong, ngặt nỗi người nói vô tình, người nghe lại vững vàng nhớ rõ như vậy, còn tới tìm mình ăn vạ, thật khiến cho người ta xấu hổ quá mà.
“Phụ thân không cho phép đi, A Cẩm cũng không còn cách nào.”
“Nói vậy, nếu phụ thân A Cẩm không cản, A Cẩm nhất định sẽ đến?”
Diệp Trọng Cẩm mấp máy môi, vấn đề này đến chính bản thân y cũng không thể cho ra đáp án.
Cố Sâm bị trọng thương, y thật sự rất lo, đời trước Cố Sâm tất cả lẽ sống của y, mỗi thời mỗi khắc y đều suy nghĩ vì hắn, đó như một loại cố chấp khắc sâu vào linh hồn y, trở thành bản năng bẩm sinh của y mất rồi. Mà ở mặt khác, y lại khát vọng muốn thay đổi nó, khát vọng được tự do, khát vọng được làm một người độc lập trọn vẹn.
Y muốn làm Diệp Trọng Cẩm, y thích được làm Diệp Trọng Cẩm. Cho nên, thân phận của Cố Sâm y tuyệt đối không thể trêu vào.
Diệp Trọng Cẩm cụp mắt, lí nhí nói: “Bên cạnh thái tử điện hạ có nhiều người quan tâm chăm sóc như vậy, A Cẩm có đến cũng chỉ thêm phiền, thương thế điện hạ chưa lành, điện hạ nên sớm hồi cung dưỡng thương cho mau khỏe lại, ngài cứ chạy lung tung khắp nơi thế này, vết thương lại nứt ra thì không phải chuyện đùa đâu.”
Cố Sâm nhíu mày, môi mấp máy: “A Cẩm…”
Diệp Trọng Huy càng không muốn dây dưa nhiều với Cố Sâm, kéo Diệp Trọng Cẩm ra sau mình: “Điện hạ, A Cẩm nói không sai, điện hạ thân thể ngàn vàng, nên sớm hồi cung tĩnh dưỡng, nếu chẳng may xảy ra thương tổn gì, huynh đệ tại hạ khó lòng đảm đương trách nhiệm bậc này.”
Nói xong dắt tay Diệp Trọng Cẩm đi về hướng Thấm Hương viên.
Cố Sâm đứng lặng hồi lâu, đợi khi vết thương trước ngực thôi âm ỷ, mới vội vàng nhấc chân đuổi theo hai bóng người dần xa nọ.
Hắn có thể cảm nhận được A Cẩm có chút thích mình, nếu không vì sao khi biết mình bị thương, A Cẩm lại bất chấp mọi thứ chạy tới Đông cung để tìm mình chứ, dáng vẻ nóng nảy lo lắng khi ấy không phải chỉ là giả vờ cho có. Hôm nay lại lạnh lùng xa cách như vậy, không nói cũng biết, nhất định là do lão cáo già Diệp Nham Bách kia giở trò.
Diệp gia, hết lần này đến lần khác mềm cứng đều không ăn.
Thấm Hương Viên là viện tử trồng hoa của phủ Việt Quốc Công, khắp vườn đâu đâu cũng thấy đủ loại cỏ cây quý hiếm, chẳng qua hiện tại không được chú tâm chăm sóc mấy, đại công tử vừa mới qua đời, nào có ai còn tâm tư dưỡng hoa chăm cỏ nữa đâu.
Diệp Trọng Cẩm đứng trước một chậu anh đào tuyết, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên cành cây, vài cánh hoa trắng bị lay động lả tả rơi xuống, trông như bông tuyết đang rơi, hương thơm tràn vào khoang mũi, trước hình ảnh tuyệt đẹp như vậy, Diệp Trọng Cẩm bỗng chốc ngẩn người.
Diệp Trọng Huy đứng sau lưng nhìn y như vậy, thở dài: “A Cẩm không vui?”
Diệp Trọng Cẩm vẫn giữ nguyên tư thế, vươn tay bắt được một cánh anh đào, cánh hoa trắng muốt nằm gọn trong lòng bàn tay như châu ngọc vậy mà dung hợp một cách lạ kỳ, không phân rõ hoa trắng hay là tay trắng.
“Vết thương của ngài ấy…” Bọn họ lại bất cận nhân tình như vậy, bỏ lại người nọ ở viện tử.
Diệp Trọng Huy nói: “Thái tử mang bệnh trong người, vốn nên về Đông cung dưỡng bệnh, không tới lượt chúng ta chăm sóc. Hơn nữa, A Cẩm, đệ biết chăm sóc người bệnh ư?”
Diệp Trọng Cẩm tức giận quay đầu trừng hắn: “Đệ biết chứ.”
Gương mặt lạnh tanh của Diệp Trọng Huy hiện lên nụ cười trêu ghẹo, tin mới là lạ, không phải hắn xem thường đệ đệ mình, tất cả cũng tại cái cục cưng này ngày thường uống thuốc còn phải có người dỗ, dùng dằng ba bốn lượt mới uống xong một chén thuốc, để A Cẩm chăm người bệnh? Nói chơi hay nói giỡn?
Diệp Trọng Cẩm không thèm tranh chấp với ca ca mình, đời trước y làm nô tài, tuy thân phận nô tài của y cao quý hơn so với các nô tài khác một chút, nhưng chăm sóc hầu hạ người khác thì vẫn biết.
“Ca ca không tin cũng không sao, sau này nếu ca ca bệnh, A Cẩm cũng chẳng cần phải chăm sóc ca ca làm gì.”
Diệp Trọng Huy cong môi cười: “Cho dù A Cẩm có muốn thì ca ca cũng không nỡ để A Cẩm vất vả cực nhọc.”
Huynh đệ hai người đang trò chuyện, bỗng có một gương mặt thật đẹp từ bụi hoa nhảy ra, thì ra là An Linh Vi đã lâu không gặp, hôm nay nàng vận một chiếc váy lam thêu hoa trắng, gương mặt giờ đã đỏ bừng, chỉ vào bụi hoa hét lên: “Có một con sâu lớn lắm!”
Tiểu cô nương này ngại Hưng Hòa Viện ồn ào nên trộm chạy đến đây, nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, nhìn quanh quất một vòng rồi quyết định chui tọt vào bụi hoa tránh mặt, ai ngờ huynh đệ nhà kia mãi cũng không chịu đi, còn dùng dằng đứng đây trò chuyện cả buổi, An Linh Vi cũng phải trốn trong bụi cả buổi trời, càng không ngờ, vừa liếc mắt một cái đã thấy ngay một con sâu lớn đang bò tới gần chỗ mình, lúc này mới ù té hiện hình.
“Thì ra là A Cẩm biểu đệ, Trọng Huy biểu ca.” An Linh Vi vuốt lại tóc: “Sớm biết là hai người thì ta đã chẳng trốn lâu như vậy, con sâu kia thật muốn hù chết ta mà.”
Diệp Trọng Huy dẫu sao cũng lớn hơn An Linh Vi vài tuổi, nhìn tình cảnh này, ít nhiều vẫn phải quan tâm thăm hỏi một câu: “Biểu muội sao lại ở đây?”
An Linh Vi thuật lại: “Ta theo phụ thân và mẫu thân đến đây, hai người bọn họ đến linh đường bái tế, mà ta thì… ta hơi sợ, cho nên theo ca ca đến Hưng Hòa viện chờ, giữa đường ca ca gặp mấy người bạn cùng lớp, ta không quen ai cả, chán quá nên qua bên này xem thử, biểu ca và biểu đệ sao cũng ở đây vậy?”
Chuyện này nói ra có chút phức tạp, Diệp Trọng Cẩm đơn giản đáp: “Giống biểu tỷ.”
Quả nhiên An Linh Vi không hỏi thêm gì nữa.
Mãi một lúc sau, nàng bỗng cười ha ha: “Không ngờ nha, Trọng Huy biểu ca vậy mà cũng biết sợ nha.”
“Vậy là biểu tỷ không biết rồi, ca ca rất nhát gan, trước đây có lần ca ca nghe chuyện ma xong sợ đến mức không dám ngủ một mình, phải chạy qua phòng ta tranh chăn với ta luôn đó.”
An Linh Vi bị sự thật này chọc cho cười khanh khách, khi lia mắt nhìn qua Diệp Trọng Huy, ánh mắt đã không còn kiêng kỵ nhiều như trước nữa, thuở còn bé nàng còn dám cùng người này tranh luận vài câu, nhưng tuổi lớn dần, người biểu ca này của nàng càng ngày càng lạnh, nàng nhìn thôi đã sợ mình sẽ bị ánh mắt ấy đông luôn thành đá nữa kìa.
Diệp Trọng Huy ngồi bên bàn đá bình tĩnh nhấp một ngụm trà lạnh: “Mấy người ở tang lễ người ta nói mấy chuyện này… thật sự là không thấy sợ?”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lạ kỳ, chỉ còn tiếng ve gọi hè rả rít từng cơn, Diệp đại công tử không nhanh không chậm buông một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, lại thành công khiến cho sống lưng người ta phát lạnh, An Linh Vi sợ tới nỗi trợn trừng hai mắt.
Đúng lúc này, sau lưng thình lình truyền tới một giọng nói xa xăm: “Thì ra là ở đây, cuối cùng cô cũng tìm được rồi.” Khoảng lặng âm u chợt vang lên tiếng cười lạnh như băng, làm cho người ta đông cứng.
An Linh Vi khóc thét lên: “Má ơi có quỷ!!!!”
Diệp Trọng Huy trực tiếp phun luôn mớ nước trà vừa vào miệng, Diệp Trọng Cẩm yên lặng nhích ra xa, gương mặt xinh đẹp của An Linh Vi cứ thế thành công hứng đủ nước trà.
Thấm Hương viên thoáng chốc vọng lên tiếng khóc quỷ khốc thần sầu.
===========
Hết chương 52.