Biên tập: Ginny.
Cố Tuyết Di bị Cố Sâm đoạt mất ái mã, trong lòng cực kỳ bất bình, nàng vốn không hề đưa Diệp Trọng Cẩm đi quá xa, nhìn thì thấy đi lâu vậy, thật ra chỉ vào sâu hơn mười dặm, chỉ cần nhãi con kia ngoan ngoãn không chạy lung tung, không bao lâu là người của Diệp gia sẽ tìm tới được ngay thôi.
Chẳng là, hậu quả thế nào, Cố Tuyết Di chưa nghĩ tới.
Tuy hoàng bá phụ và hoàng tổ mẫu xưa nay hay thiên vị nàng, nhưng nếu Diệp gia hạ quyết tâm muốn trút giận cho con cưng của họ thì chuyện này rất khó giải quyết, đó là còn chưa kể đến cánh tay vị thái tử đệ đệ kia của nàng vươn tới tận trời cao, cái tên đó vì A Cẩm cục cưng của hắn, dám chừng sẽ làm ra chuyện trói nàng ném tới Diệp gia để nhãi ranh kia xả giận lắm.
Còn cha mẹ nàng thì khỏi cần nhắc làm chi cho thêm tốn sức, ngày nào cũng vò đầu bứt tai nghĩ cách trừng trị đứa con gái bất hiếu là nàng, giờ đây cơ hội tốt lù lù ngay trước mắt, nàng còn có thể ăn ngon ngủ yên được nữa sao? Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại cũng chỉ có mình ông ngoại là cứu được mạng nhỏ của nàng.
Tính tình An Thành quận chúa được đúc cùng một khuôn với Thành vương, là một nữ tử khuê các nhưng tính khí cứ như pháo nổ, từ nhỏ đến lớn gây ra không biết bao nhiêu chuyện thị phi, vương phi mẹ nàng là tướng môn hổ nữ, đã một vốc tuổi rồi đột nhiên trở nên yên tĩnh, theo học mấy thứ thêu thùa trà nghệ, chỉ hy vọng có thể làm gương cho con gái, kết quả, bản thân vương phi thì thay đổi được, còn cô con gái duy nhất lại chẳng mảy may xê dịch miếng nào, càng nuôi càng không ra gì.
Hai vợ chồng Thành vương dạy con thất bại mà quản con cũng quản không xong, bèn đưa con gái vào cung nhờ vả nơi thái hậu, sau đó thì sao, hoàng đế và thái hậu so với vợ chồng họ càng nuông chiều nàng, tiểu quận chúa còn rất nhỏ đã được ban phong hào, vốn đã là một tiểu cô nương điêu ngoa tùy hứng, giờ đây càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Đã thử hết cách, Thành vương chỉ có thể cắn răng một cái, giậm chân một cái, tống cô con gái rượu về bên nhà ngoại, hy vọng nhạc phụ đại nhân có thể giúp mình dạy dỗ ngoại tôn không ra gì này.
Nói tới nhà vợ của Thành vương, Thành vương phi xuất thân từ Mạnh gia vang danh trung liệt, cha của vương phi – Mạnh Đình Uy trọn đời chinh chiến trên yên ngựa, ăn gió uống cát sa trường, được tiên hoàng phong làm Uy Vũ đại tướng quân, mãi tới khi cảm thấy Mạnh Đình Uy đã lớn tuổi mới triệu ông về kinh an dưỡng tuổi già. Hổ mẹ của tiểu bạch hổ mà Diệp Trọng Cẩm đang nuôi do chính tay Mạnh lão tướng quân săn được trong hội săn bắn mùa thu năm ngoái dâng lên Khánh Tông đế.
Mạnh Đình Uy không có con trai nối dõi, cả đời chỉ có một đứa con gái duy nhất đã gả cho Thành vương, lão nhân gia tuổi già cô đơn tịch mịch, đúng lúc con rể đưa cháu ngoại đến, Mạnh lão tướng quân kích động không thôi, đi đâu cũng dẫn theo Cố Tuyết Di, ra vào quân doanh, thao luyện binh sĩ, cảm tình hai ông cháu chẳng phải một hai câu là có thể khái quát hết được.
Lâu dài, Cố Tuyết Di từ một tiểu cô nương chỉ biết vài thế võ mèo quào từng bước trở thành chân truyền của Mạnh lão tướng quân, võ công ngày một tinh tiến.
Cố Tuyết Di thở phào nhẹ nhõm, nếu ông ngoại cầu tình giúp mình, nàng rất có hy vọng chuyển nguy thành an.
Trời chuyển tối, Cố Tuyết Di cuối cùng cũng vào được thành, hai chân gần như chết lặng, vừa nâng tay lau mồ hôi trên trán thì sau lưng bị ai đẩy mạnh một cái.
Hai mắt Cố Tuyết Di phát lạnh, giữ chặt ống tay áo người kia, một đại hán thân cao bảy thước cứ thế bị nàng túm lại dễ dàng, khẩu khí phát ra cũng rất hung tàn: “Không muốn sống nữa đúng không? Bận đi đầu thai hay gì?”
Đại hán không ngờ một nữ tử nhỏ nhắn lại có khí lực lớn đến hết hồn, lia mắt lướt qua bội kiếm bên hông nàng ta một cái, vội vàng rối rít cầu xin: “Nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân vội đi xem bố cáo, không cố ý mạo phạm nữ hiệp.”
Cố Tuyết Di hừ lạnh, đẩy đại hán ra, chen vào đám người xem thử đến tột cùng là chuyện gì.
Ra là cáo thị chiêu binh của triều đình, chiêu gọi nam tử trẻ trung khỏe mạnh từ mười sáu đến ba mươi, chỉ cần không tàn không tật, ngoài ra không có yêu cầu gì đặc biệt, Cố Tuyết Di đảo mắt đọc đến dòng cuối cùng của bố cáo, chẳng có gì thú vị.
Bỗng nghe có người nghị luận: “Nghe nói lần này biên quan thất thủ, chủ soái Chu Nguy không nghe khuyến cáo của phó tướng, năm nghìn tướng sĩ thâm nhập địch doanh gặp phải mai phục, không một ai sống sót trở về, suýt chút mất luôn Dung An thành, thật là nghiệp chướng.”
“Cái người tên Chu Nguy này không phải là cữu cữu của Minh vương ư? Mấy tháng trước vẫn là một đại anh hùng, nháy mắt sao đã hóa cẩu hùng rồi, còn dám hùng hồn tuyên bố có thể thay thế được Mạnh gia quân, Mạnh lão tướng quân cả đời đánh trận đã từng bại trận lần nào chưa? Họ Ngụy chỉ mới nhiêu đó cân lượng cũng dám mạnh mồm khoác lác.”
“Vui quá hóa sầu ấy mà, xem xem, không phải lật thuyền trong mương ngay trước mắt đó sao?”
“Ai, chỉ tiếc Mạnh lão tướng quân tuổi tác đã cao, nếu không Đại Khâu ta làm sao lại bị bọn Thát Tử ức hiếp đến nước này, gã Chu Nguy kia so với Mạnh lão tướng quân oai phong năm ấy chỉ đáng xách dép chứ ở đó mà to mồm chém gió.”
Điều tiếng châm chọc vang lên tứ phía, Cố Tuyết Di nhíu mày, níu áo người vừa thốt ra lời bàn tán, lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì, Mạnh lão tướng quân không già, một chút cũng không già, năm ngoái ngài còn bắt được một con mãnh hổ trưởng thành, đám phế vật không dám ló đầu lên chiến trường như các ngươi có tư cách gì bình phẩm Mạnh lão tướng!”
Nói xong, Cố Tuyết Di xoay người bỏ đi, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bã không tên. Tuổi già nhưng chí chưa già, chẳng qua anh hùng tuổi đã xế chiều, lực bất tòng tâm.
Diệp Trọng Cẩm lần này ăn chút quả đắng, làm cách nào cũng nuốt không trôi cục tức uất nghẹn này. Mà toàn gia từ già tới trẻ của tướng phủ lại càng nuốt không trôi.
Bảo bối yêu quý nhất nhà họ ngày thường chỉ cần đụng đầu trầy xước một tí thôi bọn họ đã đau lòng không chịu nổi, nói gì phải chịu xóc nảy dẫn đến kiệt lực như hôm nay, đã vậy còn bị lạc trên Long Chỉ Sơn lâu như vậy, khi biết tin, An Thị trực tiếp ngất xỉu, bên Khang Thọ Viện càng không dám để lọt một tiếng gió nào, nếu không với tính khí ấy của lão gia tử, không tiến cung cáo ngự trạng mới là lạ.
Hiện tại người đã trở về, toàn gia họ Diệp đều có mặt trong phòng Diệp tiểu thiếu gia, người nào người ấy nghẹn nguyên cục tức ở cổ. Thậm chí khi nhìn tới thái tử điện hạ mang dòng dõi Cố Thị cũng thấy sao mà gai mắt quá chừng.
Diệp lão gia tử ngồi ở ghế chính, vỗ mạnh xuống bàn: “Ngày mai lão phu tiến cung diện kiến thánh thượng, Thành vương phủ phải cho Diệp gia chúng ta một lời giải thích.”
Sắc mặt Diệp Nham Bách cũng trầm xuống: “Phụ thân bớt giận, việc này xin cứ giao cho hài nhi xử lý, cũng do con trai làm quan đến nay quá hiền lành, để người ta cho rằng người nhà họ Diệp chúng ta dễ ức hiếp, lần này phải cho bọn họ nhìn cho thật rõ, thừa tướng ta đây rốt cuộc là lão hổ hay là mèo bệnh.”
Viền mắt An Thị đỏ bừng, oán giận: “Lão gia còn biết vậy ư, nếu không phải lão gia dễ nói chuyện, A Cẩm của thiếp sao có thể bị người ta ức hiếp thảm như vậy?”
Lão gia tử cũng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất tán thành lời nói của con dâu.
Diệp Nham Bách bị hai cặp mắt u oán đồng loạt trừng mình, cơn tức trong bụng bùng lên, hạ quyết tâm nhất định phải cho cái cô quận chúa điêu ngoa tùy hứng kia biết mặt.
Trong nội thất, Diệp Trọng Cẩm uống xong chén thuốc, tinh thần vừa khôi phục chút ít thì lập tức quay qua trừng Cố Sâm.
Thái tử điện hạ cảm thấy mình rất là vô tội, khều khều cằm y, cười hỏi: “A Cẩm đối xử với ân nhân mình như vậy sao?”
“Tại ngài nên An Thành quận chúa mới tìm đến ta, hơn nữa ngài không tới cứu thì ca ca ta cũng sẽ tới.” Diệp Trọng Cẩm oán hận nói.
Diệp Trọng Huy xoa đầu y, hỏi: “An Thành quận chúa tuy điêu ngoa tùy hứng, nhưng xưa nay vẫn luôn có chừng mực, có phải A Cẩm đã nói gì chọc giận nàng ta không, nàng ta mới nổi giận đưa A Cẩm lên núi như vậy?”
Diệp Trọng Cẩm nghẹn lại, y đúng là có nói vài câu “thật lòng” với vị quận chúa kia, nàng ta mới thẹn quá hóa giận, nhưng mà chuyện này suy cho cùng đâu phải lỗi của y, xưa nay quân tử động khẩu không động thủ, y vẫn rất quân tử, chỉ có cô nàng quận chúa kia đạo hạnh tu hành chưa đủ, nói không lại người ta thì nổi giận đùng đùng.
Diệp Trọng Cẩm vô tội lắc đầu phủ nhận: “Không đâu, A Cẩm đâu có nói gì đâu.”
Đức hạnh đệ đệ mình là cái dạng gì Diệp Trọng Huy hiểu hơn ai hết, biết rõ nhóc này đang nói xạo nhưng hắn không vạch trần, chỉ cưng chiều xoa đầu y.
Cố Sâm cũng giả vờ không nhận ra, tỏ vẻ bất bình: “Nếu vậy phải để cho nàng biết thế nào là lợi hại, để xem sau này nàng còn kiêu ngạo nổi nữa không.”
Diệp Trọng Cẩm nhếch môi, lộ ra mấy cái răng sữa trăng trắng, nói: “Ta có ý này, nhất định có thể tức chết Cố Tuyết Di.”
Cố Sâm lập tức ghé tai sát qua, khi Diệp Trọng Cẩm mở miệng nói chuyện luôn lẫn theo hương thuốc nhàn nhạt, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, dáng vẻ như quỷ linh tinh quái của y gãi vào lòng người, Cố Sâm dùng hết sức nhẫn nại vẫn không chống nổi sự mê hoặc ấy, bèn kéo luôn cái cục thơm mềm ấy vào lòng.
Diệp Trọng Cẩm ngẩn ra, đẩy mạnh vai hắn, Cố Sâm xấu xa nói: “Hôm nay rất mệt, A Cẩm để cô ôm một chốc đi.”
Hai mắt Diệp Trọng Huy lạnh dần, đang định động thủ kéo con đại khuyển kia ra thì bỗng nghe Cố Sâm nói với mình: “Diệp đại công tử quên giao ước ở Long Chỉ sơn rồi sao, nếu cô tìm được A Cẩm trước, sau này ngươi không được ngăn cản hai ta ở chung, trưởng tử của Diệp Thị hẳn sẽ không làm mấy chuyện nói mà không giữ lời đâu nhỉ.”
Diệp Trọng Huy trầm mặc, sau đó quay người bỏ đi.
Diệp Trọng Cẩm gác cằm lên vai Cố Sâm nhìn theo bóng lưng huynh trưởng, không nén được kinh ngạc: “Lạ chưa, ca ca ta từ khi nào trở nên biết giữ lời hứa như vậy, ta thế mà lại không hay biết gì.”
Cố Sâm không đáp, càng ôm chặt người vào lòng, trong mắt tràn ra luyến tiếc. Lần sau gặp lại, A Cẩm của mình sẽ cao thêm bao nhiêu, sẽ mập thêm hay gầy bớt, mình còn có thể dễ dàng ôm vào lòng như thế này nữa hay không?
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Nham Bách quỳ trước Dưỡng Tâm Điện kêu oan cho con trai bé, sự tình nhanh chóng lan truyền khắp nơi, trong nháy mắt chuyện An Thành quận chúa giữa đường bắt cóc Diệp tiểu công tử rồi đưa con cưng nhà người ta đến hoang sơn dã lĩnh lan nhanh như bão táp, nhấc lên làn sóng phẫn nộ của dân chúng cả nước.
Danh tiếng của An Thành quận chúa vốn đã chẳng vẻ vang gì, so với thanh danh trăm năm thư hương vững như trường thành của Diệp gia, ai đúng ai sai căn bản không cần động não đã mười mươi thấy rõ.
Phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều bàn tán về đứa bé đáng thương của nhà họ Diệp, nghe nói vừa sinh đã mang bệnh trong người, mấy năm qua luôn cẩn thận dưỡng bệnh, vất vả nuôi lớn từng ngày, không dưng bị người khác hành hạ, sau này không biết có để lại di chứng xấu gì không, khuê nữ của Thành vương có điểm nào giống với nữ nhi thường tình chứ hả, rõ ràng là nữ la sát mà!
Thậm chí có người còn đến trước cổng vương phủ ném trứng thối và cải trắng, rất nhiều bách tính đồng lòng ký lên “Vạn dân thư” gửi tới Đại Lý Tự, yêu cầu phải trừng phạt An Thành quận chúa cho thích đáng, đám Ngự Sử Đài càng không nhàn rỗi, vì chuyện thiên tai ở Lịch Huyện, mấy ngày qua các quan viên từ lớn tới bé đều cụp đuôi học cách đối nhân xử thế, muốn viết vài bản tấu chương mắng chửi người cũng không chộp được ai, bây giờ con gái tốt của Thành vương đưa đầu ra làm thớt, phía sau có ngọn núi Diệp tướng chống cho, bọn họ còn khách khí để làm gì nữa, ngày ngày dâng tấu thượng gián, chọc cho hoàng đế và Thành vương sứt đầu mẻ trán.
Khánh Tông đế tóm đệ đệ mình kéo vào Dưỡng Tâm Điện, chỉ đống tấu chương trên Ngự án: “Ngươi tự nhìn đi!”
Thành vương xua tay liên tục: “Hoàng huynh, người không phải không biết, thần đệ sợ nhất là nghiền ngẫm mấy thứ này, một câu cũng đọc không hiểu.”
Khánh Tông đế giận dữ quát: “Vậy ngươi nghĩ trẫm có thể bình tĩnh đọc hết đống này sao? Một bàn tấu chương này, mỗi một cái đều yêu câu trừng phạt Cố Tuyết Di, ngươi nói đây là chuyện gì? Hả?”
“Vậy thì phạt nó nghiêm vào! Nha đầu kia thích ăn đòn mà, nên dạy dỗ nó từ lâu mới đúng.”
Khánh Tông đế ảo não thở dài: “Trẫm nhìn Tuyết Di lớn lên từng ngày, nó chỉ là một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện, bản tính vẫn rất thiện lương, trẫm làm sao nhẫn tâm trách móc xử phạt nó cho được.”
Thành vương cau mày: “Vậy hoàng huynh nói nên làm sao bây giờ, lão hồ ly Diệp Nham Bách kia thương con như mạng, lần này động tới tâm can bảo bối của lão, lão không khuấy cho kinh thành gà chó không yên mới lạ, bây giờ dân chúng bên ngoài, đến cả đám nạn dân chưa lo được cho thân mình của Lịch Huyện cũng đồng lòng thỉnh nguyện thay lão. Hơn nữa, chuyện lần này đúng là nha đầu Tuyết Di sai, nó da dày thịt cứng, đánh một trận không sao đâu, hoàng huynh chỉ cần hạ chỉ là xong ngay ấy mà.”
Khánh Tông đế nghe xong cầm luôn tấu chương trên bàn đánh lên đầu Thành vương, mắng: “Cái gì mà da dày thịt cứng? Cái gì mà đánh một trận cũng không sao? Nếu trẫm dám đánh Tuyết Di, mẫu hậu còn không tìm trẫm gào khóc trách móc, tới lúc đó ngươi cũng đừng hòng chạy thoát.”
Hai huynh đệ đồng loạt than thở, bỗng nghe tiếng nội thị thông truyền, thái tử cầu kiến. Hai người một người chạy tới long ỷ, một người chạy xuống đại điện sửa sang áo mũ chỉnh tề, bày ra dáng vẻ quân thần rạch ròi ổn thỏa mới cho gọi thái tử vào yết kiến.
Thái tử tiến vào Dưỡng Tâm Điện chừng đâu thời gian uống cạn một chung trà, sau khi thái tử cáo lui, hoàng đế đứng trước Ngự án hạ bút viết một bản thánh chỉ, lệnh An Thành quận chúa đóng cửa tự kiểm ba tháng, phạt lương bổng nửa năm, ba tháng sau xuất giá, đối phương là con trai của La thượng thư – La Diễn, một người là tài tử phong lưu, một người là quận chúa dã man ngang ngược, quả là một đôi tuyệt phối trên đời, tuy rằng hai đương sự chẳng ai cho là vậy cả.
Phẫn nộ của dân chúng sau cùng cũng bình được, bởi vì dư luận không còn thương cảm cho Diệp tiểu công tử mệnh khổ nữa, mà bắt đầu đau lòng thay cho toàn gia La thượng thư, nhất là La nhị công tử.
Thời điểm khi La gia nhận được thánh chỉ, La thượng thư trực tiếp ngã bệnh không gượng dậy nổi, cưới một cô con dâu như vậy vào cửa, nhà họ còn khắc nào được bình yên sao? Đã vậy cả kinh thành đều biết người mà An Thành quận chúa ngưỡng mộ là Trấn Viễn hầu, cuộc sống này còn có thể cho người ta yên ổn sống tiếp không vậy?
La Diễn hầu hạ trước giường bệnh của La thượng thư, hồi tưởng lại buổi nói chuyện hôm trước giữa mình và Diệp Trọng Huy, bỗng chốc bi thương không thốt nổi thành lời.
“Trọng Huy sư đệ, ta biết đệ là người thẳng thắn, cho nên những lời này ta chỉ nói với đệ, dõng dõi như chúng ta muốn tìm một cô nương tình đầu ý hợp là chuyện không thể, thừa dịp còn trẻ phải tranh thủ hưởng thụ, lớn thêm chút nữa còn không phải là trong nhà muốn đệ cưới ai đệ phải cưới người đó ngay sao, cho dù đối phương là An Thành quận chúa dữ như cọp cái kia, thì vì hân vinh của gia tộc, chúng ta không được phép nói nửa chữ “không”.”
Cho dù đối phương là An Thành quận chúa dữ như cọp cái… quả nhiên một lời thành sấm.
Cố Tuyết Di đang trốn trong phủ tướng quân cũng sợ ngây người, hiện tại nàng không thể về nhà, bằng không cha mẹ nhất định sẽ trói nàng lôi tới tướng phủ, lại càng không thể tiến cung, bởi vì thái tử đệ đệ của nàng nhất định quân pháp bất vị thân, nhưng nàng vạn vạn không ngờ được, trốn trong nhà ngoại tổ phụ được xem là an toàn nhất vẫn không thể tránh được kiếp nạn này.
La Diễn là ai kia chứ? Một kẻ kết giao với không biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, nói cái gì mà quân tử chi giao, cái gì “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ”
[1], mấy lời này hỏi chính bản thân hắn xem tự hắn có tin nổi không.
[1] Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Cho dù ái tình có phát sinh thì trong mối quan hệ ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghĩa đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh. (*)Cố Tuyết Di sắp điên mất rồi, mối tình đầu của nàng là Lục Lẫm, thích một lần thích đến ngần ấy năm, đến nay tuy sắp thành gái lỡ thì nhưng phần tình cảm ấy vẫn vẹn nguyên không đổi, trừ phi mọi chuyện diễn ra giống như lời nhóc ranh Diệp gia kia nói, Lục Lẫm thành thân với người khác, sinh ra một đống bé con trắng trắng mềm mềm, đến lúc đó nàng mới có thể chấm dứt mọi hy vọng.
Chưa gì đã bắt nàng thành thân? Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có!
Tướng phủ.
Diệp Trọng Cẩm đang ngồi trong lương đình thong thả nhấm nháp một chén thanh trà, triệt để hả giận.
Diệp Trọng Huy vẽ tranh bên cạnh, quét xuống nét cuối, bộ tiên hạc đồ sống động đã hoàn thành, lúc này mới thu bút, cười hỏi: “A Cẩm làm sao lại nghĩ ra chiêu gây sát thương độc như vậy?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Hôm đó nàng ta ném ta lên Long Chỉ Sơn là vì ta đâm vào vết thương của nàng ta, vậy thì cứ thẳng tay đâm mạnh vào, nàng ta cứ phách lối tiếp đi.”
Diệp Trọng Huy bị dáng vẻ ghi thù của y chọc cho bật cười: “Sau này ca ca không dám đắc tội A Cẩm nữa, lần này La Diễn quả là tai bay vạ gió.”
Diệp Trọng Cẩm bĩu môi, với tính khí đó của Cố Tuyết Di, bằng lòng ngoan ngoãn đợi gả đi mới lạ đó, tuy rằng sẽ khiến La gia mất mặt một chút, nhưng hoàng đế và Thành vương nhất định sẽ có cách bù đắp.
Y bước đến cạnh ca ca mình, nhìn bức tiên hạc đồ trên bàn, tò mò hỏi: “Sắp tới sinh thần của ai sao?” (**)
“Cuối tháng này là ngày đại thọ sáu mươi của Mạnh lão tướng quân. Nhưng bức họa này ta chưa có ý định tặng đi.”
Diệp Trọng Cẩm ngạc nhiên: “Vì sao không tặng? Bên ngoài đều xem bút tích của ca ca là thiên kim khó cầu, dùng làm lễ tặng rất quý trọng đó.”
Ước chừng mực đã khô rồi, Diệp Trọng Huy sai người thu lại bức họa rồi kéo Diệp Trọng Cẩm vào phòng, nhỏ giọng nói: “Bởi vì ngày thọ thần này, Mạnh lão tướng quân sẽ lên đường bắc chinh, bức tranh vừa rồi của ca ca chỉ mới gửi gắm được một phần kỳ nguyện.” Nguyện thần thoại của Đại Khâu bất bại, cho nên phải vẽ thêm.
Diệp Trọng Cẩm trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài, y biết, Mạnh Đình Uy lần này đi sẽ không trở về. Bỗng nghe Diệp Trọng Huy nói tiếp: “Đệ chắc cũng biết rồi đúng không, thái tử điện hạ cũng xuất chinh.”
“…” Lại lại trầm mặc một lúc thật lâu, mãi sau nhỏ giọng lầu bầu: “Ta không biết.”
Ba chữ ấy, bao hàm tủi thân cực độ.
“Thái tử không nói với ta, ta làm sao biết được? Tính tới cuối năm nay ngài ấy mới mười ba tuổi thôi mà, ngay cả tuổi nhập ngũ cũng chưa đủ, ta làm sao ngờ được chứ. Hoàng đế vì sao lại đồng ý cho ngài ấy đi, hoàng hậu vì sao không ngăn ngài ấy lại, người nhà của ngài ấy chỉ xem ngài ấy là thái tử, không một ai xem ngài ấy là người thân, mà ngay cả ta, ngay cả ta cũng…”
Lòng Diệp Trọng Huy nghẹn lại, nhẹ nhàng ôm đệ đệ vào lòng, hỏi: “A Cẩm có muốn đưa tiễn thái tử không? Bắc Thát khí thế hung tàn, Dung An thành nguy cơ đầy rẫy, chuyến này hung hiểm khó lường, nói không chừng là lần cuối…”
Diệp Trọng Cẩm ngồi thụp xuống, xoa đầu tiểu bạch hổ, “Không đi, A Cẩm không biết chuyện này, cho nên không thể đi.”
===========
Hết chương 67.
Dong dài thêm một số thứ mình vô tình đọc thêm biết được.
(*) “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” là một câu trích trong học thuyết của Khổng Tử, truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” của Khổng Tử biên soạn, trong mục “Quan Thư” có miêu tả một người thanh niên trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một người con gái mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Sau, học trò của Khổng Tử là Tử Phục ghi lại điều này rồi viết một lời răn bên dưới: “Phát hồ tình chỉ hồ lễ”.
Ý muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau nảy sinh ái tình là điều không thể tránh khỏi, nhưng tình cảm đó vẫn có những ràng buộc, không được vượt quá giới hạn của lễ giáo.
(**) Mình có đọc thêm một số bài liên quan đến tranh về tiên hạc. Loài hạc có tuổi thọ rất dài, trong cuốn “Tướng hạc kinh” gọi hạc là “thọ bất khả lượng” (sống lâu không thể tính) hay “hạc thọ thiên tuế” (hạc sống nghìn năm). Vì thế hạc được xem là biểu tượng chúc phúc trường thọ, hoặc dùng để mô phỏng cho sự bền vững. A Cẩm vừa thấy bức tiên hạc đồ thì hỏi ngay là “S
ắp thọ thần của ai sao?” là vì vậy.
Sách xưa ghi lại rất nhiều điều liên quan tới đức tính của hạc, nhìn một cách tổng quát, hạc giống như một người quân tử, trong sạch thuần khiết, có tiếng kêu thánh thót, ví như nhân tài.
Diệp Trọng Huy nói bức tiên hạc đồ chỉ mới gửi gắm 1 phần kỳ nguyện, cần phải vẽ thêm, cái vẽ thêm mình đoán chắc có lẽ là cây tùng thể hiện cho khí tiết hiên ngang:
“Nguyện thần thoại Đại Khâu bất bại.”